May là Đồng Kỳ có thói quen ngủ trưa, vừa tựa đầu về bên này liền ngủ thiếp đi, cũng ngăn được cuộc trò chuyện của Lục Lê. Giữa hai người mà nói, cũng không có gì để nói cả, bạn học sáu năm, ban đầu quan hệ cũng tốt, chỉ là…… Đồng Kỳ bĩu môi.
Trưởng thành rồi, chạm mặt nhau thì khoác lên một cái mặt nạ, dù sao thì cũng chừa lại chút mặt mũi.
Bạn bè tốt nhất, xấu nhất của Đồng Kỳ đều xuất hiện ở cấp hai và cấp ba.. Nơi đó giống như một đường ranh giới, giúp cô phân ra: bạn bè chơi tới cuối đời với bạn bè cùng lớp không chơi cùng được, rất rõ ràng, rất thông suốt, Đồng Kỳ trước giờ không cưỡng cầu.
Trước khi hạ cánh, Đồng Kỳ mới tỉnh dậy, cô gọi thêm một ly cà phê, trên máy bay có cà phê pha bằng tay, mùi vị lành lạnh không tệ, Đồng Kỳ uống thêm hai ngụm, Lục Lê cũng tỉnh, cười với Đồng Kỳ một cái, tiếp viên hàng không hỏi cô ta muốn uống gì, Lục Lê đáp: “Một ly cà phê giống vậy.“
Tiếp viên hàng không trả lời: “Xin đợi một chút.“
Lục Lê xoa cổ, nghiêng đầu nhìn Đồng Kỳ: “Đến thành phố B công tác?“
Đồng Kỳ đặt ly cà phê xuống, nói: “Đúng vậy.“
Lục Lê: “Tớ á, đến thành phố B chơi mấy ngày, mới vừa hoàn thành xong một hạng mục đầu tư.“
Đồng Kỳ gật đầu: “Áp lực của các cậu rất lớn ha.“
Lục Lê cười: “Cũng không đến nổi, mỗi ngành nghề đều có áp lực riêng, họp lớp năm nay cậu có đến không?“
Đồng Kỳ ngước mắt lên: “Đến.“
Lục Lê nở nụ cười: “Ừ, nếu cậu có thể đưa bạn trai đến thì tốt rồi.“
Đồng Kỳ than một tiếng: “Cậu đưa đến trước để bọn tớ xem cũng được.“
Gương mặt Lục Lê đông cứng, nói: “Haha, được, được.“
Đồng Kỳ không lên tiếng nữa, cầm báo cáo mở ra xem, khoảng phút, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế thành phố B. Đồng Kỳ thu dọn đồ đạc, cầm túi xách với máy tính xách tay, vắt kính râm lên. Mới đầu khi xuống máy bay, Lục Lê đi cùng cô, sau đó từ từ tách ra. Đồng Kỳ đi lấy vali, đẩy vali ra khỏi sân bay đã bốn giờ chiều. Thành phố B là thành phố phương Bắc.
Khoảng thời gian này là lúc đang vào đông, không quá nóng mà còn có chút không khí lạnh.
Đồng Kỳ đang mặc một chiếc váy, nổi da gà một trận, may mắn xe khách sạn đã đến, tài xế là người quen cũ, hai người ngồi trên xe trò chuyện một hồi.
Đến tổng bộ, Đồng Kỳ đi gặp Tổng giám đốc với vài vị giám đốc cấp cao trước. Mấy năm nay, Tổng giám đốc tập trung sự chú ý vào mảng quảng trường thương mại, đối với quản lý khách sạn cũng lỏng lẻo hơn nhiều, đều giao cho Phó tổng sắp xếp, mọi người ở văn phòng Tổng giám đốc trò chuyện một lát.
Tổng giác đốc vì một cuộc điện thoại mà vội vàng rời khỏi.
Cùng huấn luyện còn có năm giám đốc chi nhánh của thành phố B, vài vị giám đốc cấp cao vừa cười vừa vỗ vai Đồng Kỳ: “Trời định giao cho người trách nhiệm lớn lao.“
Mạnh Tử 孟子: “Thiên tương giáng đại nhậm ư tư nhân dã, tất tiên khổ kì tâm chí, lao kì cân cốt” 天將降大任於斯人也, 必先苦其心志, 勞其筋骨 (Cáo tử hạ 告子下) Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt. ( Nguồn: google)
Đồng Kỳ nhíu mày: “Vu Tổng, Tiêu Tổng, hai người đang chơi trò bí ẩn gì thế?“
Vu Tổng cười cười, thấp giọng nói: “Chính là nhìn trúng cô.“
Đồng Kỳ vừa cười vừa nói: “Cám ơn. “
Huấn luyện là vào sáng sớm ngày mai, Đồng Kỳ quay về khách sạn nghỉ ngơi trước, sau khi nằm trên giường, mới gọi điện cho Liêu Thành Xuyên, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, anh khẽ hỏi: “Đến rồi?“
Đồng Kỳ nói: “Đến được một lúc rồi, em còn đi một chuyến đến tổng bộ.“
“Ừm, cúp đây.“
Đồng Kỳ: “????“
Sau đó điện thoại bị Liêu Thành Xuyên cúp máy, cô sửng sờ một chút.
Liêu Thành Xuyên gọi video call trên Wechat, là Liêu Thành Xuyên.
Đồng Kỳ trợn mắt, cố ý cúp điện thoại anh.
[ Liêu Thành Xuyên: Rất nhớ em. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Nhận video call. ]
[ Đồng Kỳ: Điện thoại không thể nói rõ ràng sao? ]
[ Liêu Thành Xuyên: Cấp bách. ]
[ Đồng Kỳ: Vậy anh cứ nôn nóng thêm chút đi, em đi tắm trước. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Em có thể cầm điện thoại theo đi tắm, em tắm một bên, một bên chúng ta video call. ]
[ Đồng Kỳ: Cút —— ]
Nói xong, Đồng Kỳ vứt điện thoại trên giường, đi vào phòng tắm. Hoàn cảnh của khách sạn tổng bộ rất tốt, còn có một phòng nhỏ, Đồng Kỳ tắm xong đi ra, h, cô ngồi trên giường mới gọi video call cho Liêu Thành Xuyên.
Bên kia rất nhanh đã nghe máy, Đồng Kỳ ngồi bên cửa sổ, bưng một ly rựơu vang đỏ, Liêu Thành Xuyên đang ngồi trên ghế trong văn phòng, anh kéo kéo cổ áo, nhìn cần cổ trắng muốt như tuyết của Đồng Kỳ: “Phía dứoi áo choàng tắm có mặc gì không?“
Đồng Kỳ sửng sốt, nhịn cười không nổi: “Muốn xem không?“
“Mở ra anh xem xem ——”
Đồng Kỳ trợn trắng mắt: “Anh có thể nào đừng dùng bộ dạng đứng đắn nói mấy lời lưu manh được không?“
“Anh chính là rất không đứng đắn mà.“ – Mặt mày Liêu Thành Xuyên mang theo nụ cười, uống một hớp cà phê, thân thể thoải mái tựa ra đằng sau.
Vầng trán trơn bóng của người đàn ông, đường cong cằm sắc nét, độ cong ẩn hiện mơ hồ, đẹp trai không chịu nổi, nhưng anh trước sau như một, duy trì vẻ lạnh lùng nói những lời khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Đồng Kỳ dùng ly rượu kính anh một cái.
Liêu Thành Xuyên dùng cà phê chạm ly với cô, nói: “Lần sau nhất định sẽ dùng miệng kề miệng thử rượu vang với em, mùi vị nhất định sẽ không giống.“
Khóe môi Đồng Kỳ giật giật: “Hôm nay anh không bận sao?”
Liêu Thành Xuyên: “Bận, lát nữa sẽ ra ngoài.“
Đồng Kỳ gật đầu: “Hôm nay em rảnh rỗi, ngây ngốc trong khách sạn.“
“Không ra ngoài hả?“ – Liêu Thành Xuyên nhướng mày.
“Vội vàng đến đây, không hẹn ai cả, yên tĩnh chút cũng tốt.“ – Đồng Kỳ lắc lư ly rượu, nghiêng mặt nhấp một ngụm, trong ống kính, chiếc cổ xinh đẹp tuyệt mỹ của người phụ nữ, tựa như khối ngọc bích thượng hạng, xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Hơi thở Liêu Thành Xuyên hơi nặng nề, tầm mắt rơi trên cổ cô: “Vợ à, em thích hợp mặc áo len cổ cao.“
Đồng Kỳ nuốt rượu vang, quay đầu nói: “Đây là anh ghét bỏ cổ em dài.“
Liêu Thành Xuyên: “Không phải, chỉ là không muốn cho người khác thấy cổ em, quá đẹp.“
Đồng Kỳ: “Chậc.“
Tiếp tục trò chuyện thêm một lúc, chỗ Liêu Thành Xuyên có người đi vào, anh nói với Đồng Kỳ: “Anh phải ra ngoài, em cúp máy đi.“
Đồng Kỳ cũng không làm chậm trễ anh, mỉm cười ấn tắt màn hình.
Cứ như vậy Liêu Thành Xuyên nhìn gương mặt xinh đẹp của Đồng Kỳ biến mất trên màn hình, trong lòng thoang thoảng sự trống rỗng, ngón cái anh ma sát màn hình, lúc này mới sải bước vòng khỏi bàn đi ra ngoài, Triệu Hoa tiến lên, cầm áo khoác của anh vội vàng đuổi theo.
Đồng Kỳ đặt điện thoại xuống, vén rèm cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Khách sạn tổng bộ Danh Đô ở thành phố B là nơi có vị trí tốt nhất trong tất cả các chi nhánh. Ở trên cao nhìn xuống, toàn bộ quang cảnh giới thương nghiệp giới tài chính của thành phố B đều rơi vào trong đáy mắt. Chi nhánh này ở thành phố B cũng là nơi được rất nhiều du khách nước ngoài đánh dấu lại, hầu hết họ đều sẽ ở lại khách sạn này.
Tuy đều là Danh Đô, nhưng bầu không khí đến cuối cùng vẫn là phân ra từng tầng lớp.
Đồng Kỳ ngồi một lát, lấy máy tính xách tay ra đặt trên cửa sổ, xem tài liệu, xem xét báo cáo từng quý.
Bảy giờ hơn, cô gọi thức ăn, vẫn ngồi ăn bên cửa sổ. Sau khi ăn xong, Đồng Kỳ để dĩa thức ăn xuống, tin nhắn Wechat lóe lên, là Vu Hân.
[ Vu Hân: Hôm nay em gái cậu di làm. ]
[ Đồng Kỳ: Ừm, sau đó? ]
[ Vu Hân: Thân hình rất đẹp, con người cũng được, nhưng mà…… ]
[ Đồng Kỳ: Nói thẳng. ]
[ Vu Hân: Con bé không thể chịu khổ nhiều, mặt khác trong lòng không yên. Con bé muốn vẽ phác thảo, tớ biết, nhưng vừa mới đến, nhất định không thể làm công việc của nhà thiết kế. Tính cách con bé rất kiêu, rất khó dẫn dắt. ]
[ Đồng Kỳ: Ừm. ]
[ Vu Hân: Cậu đừng hy vọng nhiều, tớ đoán con bé có lẽ không làm được lâu đâu, trừ khi thay đổi thái độ. ]
[ Đồng Kỳ: Không làm lâu dài được thì để con bé về nhà đi. ]
[ Vu Hân: Được rồi, vậy tớ cũng không cần giả khách sáo gì với cậu nữa đâu đó. ]
[ Đồng Kỳ: Không cần, tớ biết cậu là muốn tốt cho con bé.. ]
[ Vu Hân: Nói thật, nếu con bé trẻ hơn mấy tuổi tớ nghĩ còn có thể cứu được, nhưng đã đến tuổi này, vẫn còn đi học lại, thứ nhất mặt mũi không xuống nước được, thứ ai tính tình cao ngạo không chịu thua, chỉ muốn một bước lên trời. Trong ngành của tụi tớ, là ăn không tiêu đâu, mặt khác con bé lại là tay ngang, công việc trước đó là công ty từ bỏ con bé chứ không phải con bé tự mình bỏ việc. Đó là do con bé thiếu nhiệt huyết, thiếu ước mơ với nghề thiết kế này, có lẽ chỉ là hướng tới hào quang của ba chữ này, cho nên …… cậu hiểu mà. ]
[ Đồng Kỳ: Hiểu hiểu hiểu, cậu thật sự càng ngày càng giống đại sư đó. ]
[ Vu Hân: Dẫn dắt nhiều người tự nhiên sẽ hiểu, chậc, phục chị chưa? ]
[ Đồng Kỳ: Quá phục chị luôn, ôm chị một cái. ]
[ Vu Hân: Haha, không nói nữa, tớ đi xem bản tháo. ]
[ Đồng Kỳ: Được. ]
Đồng Kỳ thoát khỏi Wechat, tay gõ lên màn hình.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn hoa đã được thắp sắng, bên ngoài đèn đuốc rực rỡ, ánh sáng chói lọi.
Đến hơn mười một giờ, Đồng Kỳ đã xem xong báo cáo, cô ngáp một cái, duỗi thắt lưng đi về phía giường, vừa mới nằm xuống điện thoại liền reo lên.
Đồng Kỳ hí mắt, cầm điện thoại lên nhìn, là Liêu Thành Xuyên.
Cô quấn chặt chăn làm ổ trong đó.
Rồi mới nghe máy.
Uể oải alo một tiếng.
Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Ngủ rồi à?“
Đồng Kỳ: “Ừm, chuẩn bị.”
Liêu Thành Xuyên: “Hôn một cái rồi để em ngủ.”
Đồng Kỳ áp sát đến loa micro: “Muah.“
Liêu Thành Xuyên: “Muah —— Anh mới về công ty.“
Đồng Kỳ: “Sao trễ thế? “
Liêu Thành Xuyên: “Mấy hôm nay rất bận.“
Đồng Kỳ ngáp một cái: “Vất vả rồi, Liểu Tổng.“
“Gọi một tiếng ông xã.“
“Chậc, lão công công.“
老公 ( lǎo gōng): lão công: chồng
老公公 ( lǎo gōng gōng): lão công công: ý chị kêu anh là thái giám.
“……“ Liêu Thành Xuyên ở đầu bên kia khẽ cười, giọng nói trầm thấp: “Được rồi, ngủ đi.“
“Ừm, ngủ ngon.“
“Vợ ngủ ngon.“
Người đàn ông hôn lên micro, trong đêm tối rất vang dội, Đồng Kỳ cảm giác như phảng phất có một nụ hôn đặt lên má cô, cô nở nụ cười, cũng hôn lại anh.
Sau đó cúp điện thoại, duỗi người tiến vào mộng đẹp.
Một đêm ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng Đồng Kỳ có tiếng gõ, giám đốc của năm chi nhánh khác cũng tới huấn luyện đang đứng bên ngoài chờ cô, Đồng Kỳ thức dậy đánh răng rửa mặt.
Cầm lấy máy tính xách tay với túi xách, mặc một chiếc váy ngắn ôm sát, phối cùng với áo khoác mỏng dáng dài bên ngoài, mở cửa đi ra.
Năm người có nam có nữ, nhìn cô đến hai mắt phát sáng, cười nói: “Tối qua không ra ngoài chơi sao?“
Đồng Kỳ đáp: “Không, ở trong phòng xem văn kiện.“
“Giám đốc Đồng thật chăm chỉ.“
Đồng Kỳ cười cười.
Sáu người đi xuống lầu ăn sáng, phòng huấn luyện ở đằng sau phòng hòa nhạc.
Lúc ăn sáng, điện thoại của Đồng Kỳ trong túi xách vang lên.
Cô vừa uống sữa bò vừa lấy điện thoại trong túi xách ra xem.
Là tin nhắn của Tử Đồng gửi đến.
[ Tử Đồng: Ảnh ]
[ Tử Đồng: Là cậu sao? ]
Đồng Kỳ ấn mở tấm hình, trong hình là cô, không sai. Chính là góc nghiêng mặt cô đang mím môi uống rượu vang, mà người đăng tấm hình này là Liêu Thành Xuyên.
Tấm ảnh này, Liêu Thành Xuyên đã chỉnh sửa qua, trông rất mờ ảo nhưng đẹp không thể tả, rất có cảm giác như ảnh bìa tạp chí thời trang.
Anh đăng như thế này.
Liêu Thành Xuyên: Muốn làm ly rượu vang đỏ bên môi cô ấy.
Ảnh.
Đồng Kỳ: “……“
- -----oOo------