Editor: Mễ
Liêu Thành Xuyên thản nhiên nói: “Ưu tiên phụ nữ.“
Đồng Kỳ không khách sáo, bắt đầu chơi, bi trắng lăn ra đụng trúng khối bi được xếp ngay ngắn trên bàn, mà ngay sau đó bi số chuẩn xác lăn vào lỗ.
Trương Hoài Viễn lập tức hô lên: “Đẹp!“
Liêu Thành Xuyên cười như không cười: “Không tồi, tiếp tục.“
Trên mặt Đồng Kỳ chứa ý cười, cô đi xung quanh nhìn bi trắng, hai chân cô nhẹ nhàng mở ra, duy trì tư thế vai ngang tiêu chuẩn, eo mềm mại hạ xuống, dây chuyền bạch kim khẽ lướt qua khe ngực, tư thế chuyên nghiệp như vậy nhưng ở trên người cô lại mang đến vẻ gợi cảm không chịu được, trước mặt có hai bi mà cô muốn đánh, Đồng Kỳ đánh một đường, bi số trực tiếp rơi xuống lỗ bên cạnh.
Trương Hoài Viễn lại kêu lên: “Tuyệt vời!“
Những người khác cũng theo đó vỗ tay.
Liêu Thành Xuyên nhướng mày, khẽ cười: “Đồng tiểu thư muốn ăn trắng một bàn, không chừa lại gì cho tôi sao?“
Mắt Đồng Kỳ khẽ liếc qua anh: “Đợi lát nữa Liêu Tổng khóc cho tôi xem?“
Liêu Thành Xuyên vẫn là vẻ mặt đó, ngón tay thon dài miết nhẹ mép bàn, cười với cô, nói: “Thông thường thì chỉ có phụ nữ mới khóc kêu không cần …“
Bàn tay cầm cơ của cô khẽ siết chặt, nghiến răng.
Lần đầu tiên nghe thấy anh trêu ghẹo.
Mẹ nó chứ.
Mà những người đàn ông khác nghe thấy được lời này, nhao nhao cười, tiếng cười mang theo ý đồ mờ ám, Đồng Kỳ mặc kệ bọn họ, vốn dĩ da mặt cô dày hơn mấy ngừoi phụ nữ khác, nỗi dằn vặt cô trải qua cũng nhiều hơn họ. Cô tiếp tục đánh thêm bi vào lỗ, nhưng lần này bi số quay hai vòng cạnh lỗ.
Đáng tiếc, cứ như vậy mà ngừng lại.
Một tiếng “Tuyệt“ của Trương Hoài Viễn vừa định thốt ra đành nuốt lại vào bụng. Đồng Kỳ đứng thẳng người nhìn bi số đó, lúc cô thực hiện cú thục vừa rồi, động tác chuẩn xác chỉ là lực không đủ. Nếu thục mạnh hơn một chút, bi này chắc chắc sẽ rơi vào, cô nhìn Liêu Thành Xuyên: “Liêu Tổng, mời!“
Liêu Thành Xuyên rất thản nhiên, không lo lắng gì, nhìn bàn bi trước mặt, nam nhân vai rộng eo thon, áo sơ mi trắng mặc trên ngừoi phong độ nhẹ nhàng, mang vài phần ưu nhã, lại thêm vài phần cấm dục, mắt kính đang được kê trên sống mũi, nhìn Liêu Thành Xuyên giống như thân sĩ từ thời trung cổ bước ra.
Khóe môi mím chặt làm cho người ta không thể nào bỏ qua khí thế tỏa ra trên người anh, dáng vẻ cầm cơ quan sát bóng quả thật rất mê người.
Đồng Kỳ nhìn anh một lần, không dám nhìn thêm lần nào nữa, cô sợ bản thân không dời mắt được.
Liêu Thành Xuyên nhẹ nhàng tháo kính xuống, đặt ở bên cạnh, ánh mắt híp lại, bi trắng cách anh không xa, nhưng quả bi số anh muốn đánh lại ở hơi xa, nằm ở cuối bàn, vả lại những bi khác của anh phân bố tán loạn, mà quan trọng hơn hết, không ít thì nhiều đều bị bi của Đồng Kỳ bao vây.
Nếu đã như vậy, anh chỉ có bi số là còn có thể chọn.
Hầu như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bi số , quả thực đó là khoảng cách ngắn nhất, cơ hội tốt nhất, miễn là ngắm chuẩn đủ lực, % bi sẽ vào lỗ.
Mà vào lúc này, cây cơ của anh đánh ra, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, một cú thục trực tiếp, vòng qua các chướng ngại vật, bi số đang bị bi số che lại, bị bi trắng đụng trúng, rơi vào lỗ. Mọi người sững sờ hai giây, một tiếng “tuyệt vời“ lập tức nổ ra, tiếng hô này so với Đồng Kỳ khi nãy còn có phần sôi nổi hơn.
Đồng Kỳ cũng từ quả này, liếc nhìn một cái có thể nhận ra kỹ thuật của Liêu Thành Xuyên cao hơn cô.
Cô không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào một bên mặt của ngừoi đàn ông anh tuấn này, anh đứng thẳng người dậy, đi vòng qua đầu bên kia, nhìn bi trắng.
Trương Hoài Viễn gõ gõ bàn: “Liêu Tổng, đừng quên đối thủ của anh là phụ nữ đấy.“
Lời nói vừa thốt ra, Đồng Kỳ đẩy Trương Hoài Viễn một cái, người khác cười lên, Liêu Thành Xuyên ngước mắt lên nhìn: “Cô cần tôi nhường không? Đánh trượt một quả.“
Đồng Kỳ nghiến răng nghiến lợi: “Không cần, tiếp tục.“
Khóe môi Liêu Thành Xuyên khẽ nhếch, vẫn là cái dáng vẻ thản nhiên điềm tĩnh.
Lại đánh một cú, kỹ thuật của cú đánh này còn cao hơn khi nãy, cả hai bi đều rơi vào lỗ, mọi người chăm chú nhìn bi số chuyển động dẫn theo bi số cùng rơi vào lỗ.
“Tuyệt vời!“
“Bóng hay! “
“Liêu Tổng, cái trình độ này của anh, chậc chậc … …”
Ngừoi đàn ôn vẫn điềm tĩnh như lúc đầu, vẻ mặt nhàn nhạt, khớp xương trên tay lúc cầm lấy cục lơ xoa lên đầu cơ hiện lên rõ ràng, hạ eo lần nữa, lần này rõ ràng mục tiêu là bi số .
Nhưng mà, lực đánh chỉ có một nửa, không biết vì sao bi trắng lăn đi yếu ớt, tốc độ trên bàn từ từ chậm lại, cuối cùng ngừng ngay bên cạnh bi số .
Không lăn tiếp.
“Đây là nhường sao?“
“Đừng lộ liễu như vậy chứ? … …” –
“Thật là …“
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Đồng Kỳ, cô nắm cây cơ, nghiến răng nghiến lợi, chỉ thấy người đàn ôn lần nữa đeo kính lên, đằng sau cặp mắt kính kia là đôi mắt mang theo vẻ trêu tức cô, tựa như muốn nói với cô…
Lần cố ý này làm cho mặt Đồng Kỳ đỏ bừng.
Ai cần anh nhường, Đồng Kỳ nắm cây cơ trong tay, Liêu Thành Xuyên lại thân sĩ hơn khi nãy nói thêm một chữ mời: “Không cẩn thận, đánh hơi nhẹ rồi.“
Anh không nói còn đỡ, vừa nói xong mọi người lại cười một trận, Đồng Kỳ nói: “Vậy thì ngại quá, có thể anh không có cơ hội để đánh thêm bi nào nữa đâu.“
Nếu anh đã ra chiêu, thì cô đây cũng chỉ có thể tiếp chiêu.
Liêu Thành Xuyên cười một cái, trong nụ cười cũng hàm chứa ý “xin mời”.
Đồng Kỳ nhịn không được liếc anh một cái. Ngay sau đó, cô bắt đầu càn quét, đem những bi còn lại đánh hết vào lỗ, còn một bi số cuối cùng dưới một cái thục của cô đã rơi xuống lỗ.
Trên bàn, chỉ còn lại bi của Liêu Thành Xuyên.
Đồng Kỳ thắng rồi, còn thắng rất bi hùng, mọi người ha ha cười một trận không khí trở nên thoải mái hơn nhiều, vốn dĩ Đồng Kỳ có thể đúng lý hợp tình đi đòi anh một nụ hôn.
Bị anh tha cho một quả, còn cố ý để cô xấu hổ thêm, nên cô cũng không còn mặt mũi nào nhắc anh một nụ hôn kia nữa, có lẽ đây là thủ đoạn của anh.
Anh không hài lòng.
Cho nến mới cố ý làm vậy.
Mọi ngừoi cười rồi lại cười, tản ra chỗ khác chơi, Đồng Kỳ bỏ cây cơ xuống, chà chà hai tay, tiến vào nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh ở câu lạc bộ tư nhân đều được trang trí như phòng khách, không phân biệt nam nữ. Đồng Kỳ giải quyết nhu cầu sinh lý rồi đi ra ngoài, cúi đầu rửa sạch mồ hôi tay tiết ra khi nãy rồi đưa đến máy cảm ứng hong khô nước.
Tóc cô buông xuống hai bên mặt, mềm mại chạm lên bả vai, cửa nhà vệ sinh sau lưng cô đóng lại, trong gương có bóng dáng một người đàn ông đeo kính đi vào.
Đồng Kỳ vừa ngẩng đầu lên, tầm mắt cô đối diện với tầm mắt của Liêu Thành Xuyên.
Cô ngẩn ra hai giây, mới tùy ý nhếch môi cười với anh, nghiêng đầu kéo khăn giấy. Bỗng một đôi tay giữ lấy bả vai cô, đem cả người cô xoay lại.
Đồng Kỳ giật mình, cằm bị người đàn ông nắm lấy, khóe môi anh mang theo ý cười xấu xa: “Không phải nói thắng sẽ có thưởng sao?“
Đồng Kỳ cau mày: “Anh đã nhường tôi như vậy tôi làm sao… ưm…“ – trước mắt tối sầm, môi bị chặn lại, hơi thở của người đàn ông đập vào mặt, Đồng Kì mở to hai mắt, Liêu Thành Xuyên siết chặt cổ cô, đầu lưỡi ấm áp trực tiếp cạy ra tiến vào miệng cô, càn quét.
Đầu lưỡi cô bị đè lại, thân thể Đồng Kỳ mềm nhũn, người đã được ôm lên bồn rửa tay, một khắc đó trời đất quay cuồng, nụ hôn của người đàn ông này vô cùng nóng bỏng. Cô chờ quá nhiều năm, cô trở tay ôm lấy cổ anh, thân thể áp sát vào anh, thừa nhận đầu lưỡi ấm áp bá đạo của anh. Cô thậm chí cảm thấy khóe môi mình ẩm ướt, là nước bọt — —
Đồng Kỳ theo bản năng mở mắt ra, nhìn thấy anh rũ mắt xuống, tựa như đang nhìn sắc mặt say mê của cô, đầu lưỡi anh đè chặt đầu lưỡi cô, răng khẽ gặm môi cô, Đồng Kỳ cả người run rẩy, lại vì giờ khắc này mà cảm thấy khó tin, cô thật sự cùng Liêu Thành Xuyên hôn môi — —
Từ mười bảy tuổi đến bây giờ, đến bây giờ — —
Váy trượt lên trên, tay người đàn ông thuận thế tiến lên, Đồng Kỳ càng run rẩy hơn, cô há miệng cắn môi dưới của anh, một bàn tay hung hăng giữ lấy tay anh, ngăn không cho anh tiếp tục sờ lên, cô thở hổn hển lên án: “Ai bảo anh sờ, tôi chỉ nói là, một nụ hôn!“
Anh há miệng, trong lúc nói chuyện lại cắn môi cô một cái, giống như đang ăn một loại thạch, khẽ cười: “Sờ một chút thôi mà, cũng đâu có định “làm” cô.“
“Cút.”
Đồng Kỳ đẩy mạnh tay anh ra.
Liêu Thành Xuyên lui về sau hai bước, hờ hững đưa tay lên lau nước bọt còn dính trên khóe môi, sắc mặt lười biếng nói: “Được rồi, phần thưởng cho cô, chơi rất hay.“
Đồng Kỳ ngồi trên bồn rửa tay, cố gắng bình ổn lại nhịp tim đang đập loạn lên, gương mặt cô vì tim đập nhanh mà vừa đỏ vừa nóng, đôi môi bị anh ức hiếp trở nên căng mọng đỏ tươi hơn nữa. Đôi mắt phượng mang theo hơi nước, ngực phập phồng, toàn thân đều toát lên vẻ gợi cảm, hai tay cô nắm chặt lấy bồn rửa tay, từ trên trượt xuống, giày cao gót rơi xuống nền vang lên tiếng động.
Cô cười: “Cám ơn lời khen.”
Liêu Thành Xuyên mỉm cười, xoay người đi đến bồn rửa tay, lúc đi ngang qua người cô, nhỏ giọng nói: “Môi rất mềm, như miếng bọt biển vậy.“
Mặt Đồng Kỳ càng đỏ hơn nữa, cô cắn chặt răng: “Có nữ nhân nào môi mà không mềm? Môi anh cũng rất mềm nha, mùi vị cũng không tồi.“
Tiếng nước chảy róc rách, tiếng cười hòa với tới nói cũng anh vang lên cùng lúc: “Môi tôi mềm? Hôn lại lần nữa không?“
Đồng Kỳ bị trêu chọc đến chân mềm nhũn, cô híp mắt nhìn người đàn ông này, bây giờ cô thừa nhận, mười một năm, người đàn ông này thay đổi không ít.
Thiếu niên cao ngạo kia đã bị thời gian vùi lấp.
Cô mang giày cao gót vào, đi mở cửa thì phát hiện cửa bị khóa. Cô đứng tại chỗ, mà Liêu Thành Xuyên như có mắt sau gáy, nói với cô: “Tôi sợ bạn trai cô biết tôi và cô hôn nhau, cho nên khóa cửa lại.“
Đồng Kỳ: “ … “
Cô nhớ lại lúc trước từng nói với anh, Trương Hoài Viễn là bạn trai cô.
Được lắm, Liêu Thành Xuyên từ một thiếu niên cao ngạo hôm nay trở thành người đàn ông không biết liêm sỉ là gì, Đồng Kỳ bị hiện thực đánh cho trở tay không kịp.
Mở cửa đi ra, gặp phải Trương Hoài Viễn, anh ta liền cản cô lại, cười nói: “Tớ còn đang nghi ngờ có phải cậu rớt vào bồn cầu không, sao mà trốn mãi không trở ra, còn đang định vào vớt cậu ra đấy.“
Đồng Kỳ bất đắc dĩ: “Đúng vậy, sao cậu không đến sớm hơn.”
Sau lưng Liêu Thành Xuyên cũng đi ra, anh cười khẽ một tiếng, mà nụ cười này bao hàm vẻ trêu tức đánh thẳng lên ngừoi cô, Trương Hoài Viễn cũng nhìn đến Liêu Thành Xuyên: “Lục Tổng trong nhà vệ sinh cũng khá lâu nhỉ.“
Liêu Thành Xuyên cười trả lời: “Không cùng Đồng tiểu thư.“
Nói xong, anh đi ngang qua hai ngừoi bọn họ.
Ánh nhìn của Đồng Kỳ hung hăng trừng mắt ở sau lưng Liêu Thành Xuyên.
Kế tiếp có mấy ngừoi đàn ông đều đến khiên chiến với Đồng Kỳ, cô nghênh chiến từng người một, Liêu Thành Xuyên không chơi, anh đeo kính của mình ngồi bên cửa sổ, lật cuốn sách trong tay, tựa như không còn thấy người đàn ông tàn sát bốn phương khi nãy nữa.
Mà cho dù có thêm một nụ hôn, thái độ của anh với Đồng Kỳ vẫn xa cách như vậy.
Đồng Kỳ đùa nghịch cây cơ, không quan tâm nhiều tới anh, cô cũng không cho rằng chỉ bởi vì một nụ hôn mà có thể làm Liêu Thành Xuyên thích mình.
Một người đàn ông từng cự tuyệt cô hai lần, hiển nhiên có thể thấy cô không phải là người anh ta cần.
Mà nụ hôn kia còn là do cô khiêu khích. Với anh, có lẽ chỉ là một lần ngoài ý muốn?
- -----oOo------