Đoàn Mậu Sinh chết rồi, chết trong im hơi lặng tiếng, chết trên giường vợ bé nhà mình.
Chuyện vừa thông báo, huyên náo xôn xao toàn bộ Mậu Thành, trên bản đồ Mậu Thành không phải tên là Mậu Thành, nguồn gốc cái tên do dân bản xứ gọi.
Mậu, đương nhiên là Mậu trong Đoàn Mậu Sinh.
Không ai có thể quản lý nơi này, Đoàn Mậu Sinh một tay che trời, bây giờ vua một cõi chết rồi, chỉ để lại tài sản kếch xù, và ba thằng con trai.
Một người do vợ cả đã chết tám năm sinh, hai người còn lại do Vương Trân sinh, là vợ bé Đoàn Mậu Sinh trắng trợn dẫn về nhà không lâu sau khi cưới.
Ba người ngồi trong phòng khách, Đoàn Hạc Diên bưng chén trà lườm Vương Trân một cái: “Bố không để di chúc lại, chuyện này giao cho luật sư đi làm đi, Đoàn Hạc Thừa tôi không thể trêu vào, tôi lấy phần tôi là được, các người muốn làm gì đừng lôi tôi vào.”
“Có phải lá gan anh quá nhỏ rồi không?” Đoàn Hạc Đình tựa trên ghế sofa: “Chia tài sản kiểu gì đều là chúng ta chiếm phần hơn, trước kia có bố cho hắn chỗ dựa, giờ bố cũng chết rồi, anh em chúng ta bên nhau, chẳng lẽ không làm hắn chết được?”
Vương Trân nhíu mày trừng cậu ta: “Con nói ít thôi.” Vừa dứt lời, hai cánh cửa gỗ dày nặng của nhà họ Đoàn “rầm” một tiếng mở toang hoang.
Vương Trân bị dọa đến nỗi run rẩy đứng dậy, dáng vẻ phục tùng rũ mắt quay đầu, nhìn hai người đi tới, nhỏ giọng nói: “Hạc Thừa về rồi.”
Đoàn Hạc Thừa lười nhác đáp lại một tiếng, giọng hơi khàn, như giấy ráp mài vào lòng bàn tay, gãi lòng người ngứa ngáy.
Hắn không thèm nhìn Vương Trân, ngồi trên sofa chủ vị tùy ý chống đầu, nhẹ nhàng hỏi Đoàn Hạc Diên: “Chú hai, muốn làm chết ai?”
Đoàn Hạc Diên ngồi thẳng người, tức giận nói: “Không có ai.”
“Chúng ta là người một nhà, nếu chú muốn làm chết ai, nói với anh một tiếng, anh giúp chú.” Nhếch miệng nói, liếc qua Vương Trân: “Dì Trân cũng coi như lợi hại, gần bốn mươi nhỉ, còn có thể khiến lão già chết sung sướng như vậy.”
“Không phải Hạc Thừa con nghĩ…”
“Không sao, chết thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là người sống.”
Tay trái Vương Trân siết chặt tay phải ngồi xuống, đối mắt với đôi mắt đường hoàng đẹp đẽ của Đoàn Hạc Thừa, lại cuống quít tránh đi: “Thừa nói đúng.”
Đoàn Hạc Thừa giơ tay, Chu Dục Cảnh sau lưng đưa tới một phần tài liệu, dưới góc phải của bìa đen có mấy chữ nhỏ mạ vàng, trên đó viết “Biệt thự Mậu Thành”, Đoàn Hạc Thừa mở ra, cổ tay cong lên, ném đồ lên bàn trà bằng đá cẩm thạch.
Giấy trắng mực đen, là phần hợp đồng bổ nhiệm.
Đoàn Hạc Thừa tựa trên sofa, nhấc một chân lên, đầu gối hướng xuống, li quần thẳng tắp đến mắt cá chân, sang trọng hợp quy tắc, đi một đôi giày da đen bóng, lúc này mũi giày phẳng lì, trong mắt không người.
Đoàn Hạc Diên bất mãn dáng vẻ kiêu ngạo này của hắn, nắm tay thành đấm tức giận đến nỗi ngực phập phồng, Vương Trân khom người cầm hợp đồng trên bàn lên, lại ngồi xuống, thấy rõ nội dung, trong sự vâng dạ mang theo một tia sợ hãi: “Hạc Thừa con đây là…”
“Không phải chú hai muốn đi làm sao? Đúng lúc Quang Ích thiếu một giám đốc.” Phất tay, còn nói: “Đi thử xem, rèn luyện một chút.”
Chu Dục Cảnh từ đầu đến cuối đứng sau lưng Đoàn Hạc Thừa đưa ra một cái bút máy cán đen viền vàng chế tạo riêng, đi đến đứng bên cạnh Đoàn Hạc Diên, Đoàn Hạc Diên không để ý tới, cầm hợp đồng lật hai trang: “Anh có ý gì?”
Đoàn Hạc Thừa không trả lời vấn đề của y, hất cằm: “Cầm bút.”
Thấy Đoàn Hạc Diên không rảnh để ý, Vương Trân vội vàng đứng dậy, đến bên cạnh Chu Dục Cảnh lấy bút máy, gật đầu nói cảm ơn.
Quay lại đưa bút cho Đoàn Hạc Thiên, nghe giọng điệu khinh thường của y: “Mẹ nói cảm ơn với đầy tớ làm gì?”
Ngòi bút khắc hoa văn phức tạp chưa hạ xuống hợp đồng, người đã bị Vương Trân kéo dậy khỏi sofa, cô cắn răng tát lên gương mặt kinh ngạc không thôi của Đoàn Hạc Diên.
“Mẹ?!”
“Xin lỗi Dục Cảnh.”
Một bên mặt của Đoàn Hạc Diên nháy mắt đỏ lên, trừng Vương Trân: “Có phải mẹ điên rồi không! Mẹ bảo con xin lỗi ai?”
Ngón tay nhỏ bé tái nhợt Vương Trân run rẩy, vô ý ăn khớp với hơi thở: “Xin lỗi Dục Cảnh.”
“Tôi đường đường là cậu hai nhà họ Đoàn, mẹ bảo tôi xin lỗi một thằng….” Lại một cái tát vang dội, ngăn lại lời Đoàn Hạc Diên muốn nói tiếp.
Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh, Đoàn Hạc Thừa thờ ơ nhìn, đứng dậy khỏi sofa: “Được rồi, người một nhà, lăn tăn cái gì? Chú hai xem hợp đồng trước, ký xong tranh thủ mang cho tôi.” Nói xong quay người rời đi.
Đoàn Hạc Diên nhìn chằm chằm bóng lưng thon dài ra khỏi cửa, tức hổn hển cầm hợp đồng ném xuống đất, đỏ mắt lên quát Vương Trân: “Chu Dục Cảnh là cái đếch gì chứ! Cũng xứng để mẹ xin lỗi?”
Vương Trân không để ý tới y nổi cơn tam bành, ngược lại thở nhẹ ra, sau khi Đoàn Hạc Đình ra hiệu cho người đến cũng không mở miệng nhặt hợp đồng lên, vỗ ngực một cái: “Sau này chúng ta còn phải dựa vào Hạc Thừa, Chu Dục Cảnh đã ở bên hắn nhiều năm rồi, cũng không phải là một đầy tớ.”
Biệt thự Mậu Thành nằm trên đường Trường Thịnh, con đường này do Đoàn Mậu Sinh xây, cũng là tên mệnh ông ta, ngụ ý ngay thẳng, trường thịnh không suy.
Tối hôm qua vừa mưa, lúc này mặt trời mới chui ra khỏi tầng mây, bánh xe vững vàng vượt qua vũng nước, nước bắn lên bốn phía. Cây ngô đồng Pháp cao ngất ở hai bên đường, xum xuê ngăn ánh nắng mạnh treo trên không trung.
Xe con màu đen đi qua cửa sắt được chạm khắc, dừng lại trước một tòa nhà phong cách châu Âu cổ, Chu Dục Cảnh xuống từ ghế phó lái, mở cửa xe giúp Đoàn Hạc Thừa.
“Anh Cửu.”
Đoàn Hạc Thừa nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng nói, mới ngồi dậy xuống xe.
Nơi này nhìn phù hoa, người bên ngoài đến đây, tạm thời cho là một điểm thu hút, Đoàn Mậu Sinh vay nặng lãi lập nghiệp, không có khí chất học vấn nội liễm hàm súc của người đọc sách, có tiền là ở chỗ lớn, có thể chiếm rộng bao nhiêu, thì lấn bấy nhiêu. Trước khi chết cũng không có ý định tẩy trắng, ông ta thích nghĩa khí giang hồ, càng có bản lĩnh đen đến cùng.
Đoàn Hạc Thừa vừa xuống xe, một người vội vàng chạy từ xa đến, thái dương rịn mồ hôi: “Anh Cửu, bốn vị kia đã đến tòa B một lúc lâu.”
Đoạn Hạc Thừa: “Để bọn họ đợi đó.”
Biệt thự Mậu Thành có ba tòa ABC, tòa AB xây rất khoa trương khí phách dùng để tiếp khách, nói là khách, đều là bạn bè trên đường lúc Đoàn Mậu Sinh còn sống, sắp xếp bên trong có không ít các loại giải trí cùng với phật ăn chay, những người này cũng không phải trong lòng hướng phật, cùng lắm là máu nhuộm đường đi, muốn tìm chút an ủi trong lòng cho mình.
Tòa C giản lược tương đối nhiều, dùng để ở lại. Đẩy cửa đi vào, cửa sổ mái nhà, cầu thang vòng, bậc thang trải thảm dày, giẫm lên cũng không thực tế.
Chu Dục Cảnh lấy ra một bộ quần áo ở phòng quần áo trên tầng hai, đợi Đoàn Hạc Thừa tắm rửa trong phòng tắm, cậu không tỏ vẻ gì, khuôn mặt thản nhiên nhìn xuống đất.
Tiếng nước ngừng, Đoàn Hạc Thừa quấn khăn tắm hơi dài bên hông đi tới, nửa nằm tựa trên sofa, nghỉ chân.
Chu Dục Cảnh cầm quần áo giật mình tại chỗ, vóc dáng người này rất đẹp, bất kể cậu nhìn bao nhiêu năm, đều không dời nổi mắt.
Giọt nước chưa lau khô giữa tóc, lăn đến đuôi mắt nhỏ dài, dưới lông mi, một nốt ruồi ở khóe mắt sáng ngời, nằm trên gương mặt anh tuấn đẹp đẽ, vốn là một gương mặt đẹp chói mắt, lại bị đao tước mày kiếm, mang ra một luồng nhuệ khí sắc bén, hình như hắn mệt mỏi lắc cần cổ qua lại, dưới cùng làn da trắng là cơ bắp rắn chắc.
Chu Dục Cảnh cầm quần áo đi qua, đặt lên giường, không tiếng động quỳ giữa hai chân Đoàn Hạc Thừa, mở che chắn bên hông hắn ra.
Vật to lớn tím sẫm đang ngủ say trong lớp lông rậm, Chu Dục Cảnh vùi đầu, ngậm lấy đầu đỉnh to lớn, cậu thành thạo liếm láp quy đầu, tuốt phần thân, miệng lưỡi mềm mại quấn lấy phần trên vật to thô cứng, vật có kích thước cực lớn bắt đầu dựng thẳng, trong miệng dần dần có mùi tanh mặn, Chu Dục Cảnh biết hắn thoải mái rồi, động tác càng nhanh hơn, nhưng ngoại trừ càng cứng rắn hơn thì không hề có ý định bắn ra.
“Luyện tập nhiều năm như vậy, vẫn liếm không ra.” Ngón tay thon dài theo âm thanh khàn khàn lười biếng luồn vào tóc cậu, vuốt ve tỉ mỉ.
Miệng lưỡi Chu Dục Cảnh mỏi, cầm lấy phần thân, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Là em ngu dốt.”
“Lên giường nằm sấp xuống.”
Chu Dục Cảnh gật đầu, cởi quần nghe theo nằm trên giường, huyệt sau cậu chưa mở rộng, nhưng mà mặc dù bình thường Đoàn Hạc Thừa cao ngạo ương ngạnh, trước việc làm tình, lại hiếm thấy dịu dàng.
Hai ngón tay mang theo bôi trơn không tốn sức chút nào cắm vào huyệt sau chặt chẽ, bọ họ lên giường tám năm, đã hiểu rõ nhất nơi mẫn cảm của đối phương từ lâu, gảy mấy cái lên điểm nhô lên nào đó, kích thích Chu Dục Cảnh chống trên giường kêu ra tiếng, Đoàn Hạc Thừa đem dương vt cứng rắn nhắm ngay miệng huyệt, hỏi cậu: “Muốn nói gì.”
Từ trước đến nay Chu Dục Cảnh đều nghe theo hắn: “Xin anh Cửu đi vào….”
“Hửm?”
“Xin… Xin anh Cửu…”
“Xin?” Nói rồi xoay người nằm úp lên tấm lưng hơi có vẻ gầy gò của cậu, bàn tay nắm chặt tiểu Dục Cảnh đã sớm đứng lên xoa nắn qua lại: “Lặp lại lần nữa.”
Chu Dục Cảnh bị năm ngón tay kia chơi đến nỗi toàn thân run rẩy, kêu rên vài tiếng, cuối cùng mở miệng: “Anh Cửu… Chơi em…”
Vật ở miệng huyệt giống như đợi câu nói này, đợi lời nói vừa dứt, trực tiếp đi vào, kéo căng nếp gấp thịt mềm.
Trong phòng chỉ còn tiếng va đập kịch liệt và tiếng rên rỉ nhẫn nhịn của Chu Dục Cảnh, một trận làm tình vui vẻ nhẹ nhàng, kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ sau đó.