Không Bình Thường

chương 28: c28: phiền to

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: kaylin

Beta: sâu sugar

Lâm Cẩm Vân gần như bị Tưởng Lan kéo về phòng mình, Quách Xuân Lan theo sát phía sau tiện tay đóng cửa lại, nhốt Lâm Cẩm Vân đang tràn đầy căm giận cùng Tưởng Lan đang lo lắng không yên lại trong phòng. Bà chợt nhớ tới Lâm Vĩ Khang dưới lầu một còn chưa tỉnh lại, vội vã gấp gáp chạy xuống lầu.

Ở trong phòng, Tưởng Lan bận rộn thu dọn đồ đạc cho Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân nhìn vẻ mặt dứt khoát và động tác nhanh chóng của nàng, trong lòng cảm thấy vắng lạnh: "Chị muốn em đi đến vậy sao?"

Tưởng Lan không đáp lời cô nhưng động tác trên tay có hơi chậm lại. Nàng không biết trong lòng Lâm Cẩm Vân khó chịu thế nào, nhưng nỗi đau trong lòng nàng cũng không ít hơn cô bao nhiêu.

Chỉ cần vừa nghĩ tới lời hứa của Lâm Cẩm Vân với Quách Xuân Lan, ngay cả hít thở nàng cũng thấy đau đớn, nước mắt cũng theo đó mà tràn đầy hốc mắt, lảo đảo muốn ngã.

Cô nói không lấy chồng ở vậy nuôi anh Hai cả đời, đây là hi sinh hạnh phúc bản thân cô để đổi lấy tự do của nàng.

Một người thiện lương, chính trực, thủ tín, lại luôn thật lòng đối đãi với mình như vậy, bảo nàng sao có thể không đau lòng, sao có thể không động tâm cho được.

Nhưng Tưởng Lan biết mình không thể ích kỷ như vậy, nàng không cách nào yên tâm thoải mái đón nhận tình cảm của Lâm Cẩm Vân, cho dù phần tình cảm này không cần hồi đáp.

Trên thực tế, về bản chất hai người họ đều cùng một loại người, cho nên mới hấp dẫn lẫn nhau, bảo vệ lẫn nhau.

Tưởng Lan cố nén hai mắt ngấn lệ, đặt ba lô đã sắp xếp xong ở mép giường, từ từ đến gần bên người Lâm Cẩm Vân, ngồi xuống, "Cẩm Vân, nghe lời chị, em về trường học trước đi."

"Những lời em nói với mẹ không phải do kích động, em đã nghĩ trong lòng không phải ngày một ngày hai, coi như không có chị, em cũng nguyện ý không lấy chồng mà chăm sóc anh ấy cả đời. Chị đừng cảm thấy vướng bận gì cả."

"Chị hiểu, nhưng bây giờ trong nhà đang rất loạn, ốm đau bệnh tật, chạy đi chạy lại, lúc này không thể lại có chuyện rắc rối hơn được."

"Em sợ nếu không bày tỏ thái độ mẹ sẽ còn làm bậy nữa, thậm chí ép chị phải vào khuôn khổ. Chị thiện lương như vậy, chị cảm thấy đã mắc nợ người thì dù người có sai có quấy chị vẫn nghe theo, cuối cùng cũng sẽ đồng ý với mẹ. Điều này không được, thật sự không được, cái này với ép buộc chị thì có gì khác nhau đâu?"

Lâm Cẩm Vân vừa nói vừa chảy nước mắt, cô vừa nghĩ tới cảnh Tưởng Lan bị cưỡng ép giao thân, lồng ngực như nghẹn lại, đau đớn đến không thở nổi.

Tưởng Lan thấy vậy vội vã kéo Lâm Cẩm Vân vào trong lòng mình, đưa tay lau nước mắt cho cô, "Cẩm Vân, đừng khóc. Chị hứa với em, chị sẽ không ép buộc chính mình."

"Tưởng Lan, chị phải quý trọng bản thân, con người sao có thể không quý trọng bản thân mình mà chỉ muốn yêu thương người khác chứ?"

Chính em không phải cũng giống như vậy sao.

Tưởng Lan nghĩ vậy, lại ôm chặt Lâm Cẩm Vân thêm mấy phần, đưa tay lấy mấy sợi tóc dính trên gò má cô ra, lại lau nước mắt cho cô, "Cẩm Vân, chị biết tâm ý của em, nhưng bây giờ thật sự không phải là thời cơ tốt, ít nhất hãy chờ khi em tỉnh táo lại rồi nói sau. Trước hết em đừng gấp, về đi làm trước đã, hãy làm việc cho thật tốt."

Lâm Cẩm Vân còn định kiên trì nữa, Tưởng Lan đột nhiên lấy tay khẽ bịt miệng cô lại, cúi đầu đến gần bên tai cô nhẹ giọng nói: "Em tin chị một lần được không? Vì em, chị cũng sẽ tự quý trọng bản thân mình."

Tưởng Lan nói xong cũng lấy tay che miệng Lâm Cẩm Vân ra, sau đó nghiêng mặt sang bên cạnh, nhẹ nhàng đặt lên má trái Lâm Cẩm Vân một nụ hôn thật ôn nhu.

Xúc cảm mềm mại kéo dài, mang theo hương bạc hà nhàn nhạt.

Lâm Cẩm Vân mê say mà chớp chớp mắt.

"Nghe lời, trở về làm việc trước đã, có được không?"

"Vậy chị..."

"Chị không sao, chị sẽ tự chăm sóc bản thân, chị đồng ý với em."

"Chị có thể không cần từ bỏ không..."

Từ bỏ em cũng không sao, nhưng ngàn vạn lần đừng từ bỏ chính mình, từ bỏ quyền được hạnh phúc.

Đây là lời mà Lâm Cẩm Vân không thể nói ra miệng, nhưng Tưởng Lan dường như có thần giao cách cảm, nắm tay Lâm Cẩm Vân hứa: "Chị sẽ không từ bỏ bản thân."

Lâm Cẩm Vân nhìn ánh mắt sáng trong của Tưởng Lan, rốt cuộc cũng đồng ý gật đầu một cái.

*

Sau khi Lâm Cẩm Vân đi, Lâm Vĩ Khang ngủ liền một mạch đến gần trưa mới tỉnh, người trong nhà thấy hắn tỉnh lại nhanh chóng vây quanh quan sát hắn, hỏi tình trạng thân thể hắn. Lâm Vĩ Khang lúc mới tỉnh còn rất đờ đẫn, hỏi ba câu chỉ có thể trả lời được một câu.

Điều này khiến Quách Xuân Lan rất lo lắng, trong lúc nhất thời không nghĩ được gì, chỉ có thể nghe theo đề nghị của Lâm Vĩ Kiện, chờ Lâm Vĩ Khang ăn cơm xong thì đưa hắn tới bệnh viện huyện nhờ bác sĩ khám giúp.

Có lẽ là đói quá lâu mới trở nên chậm phản ứng, sau khi ăn xong Lâm Vĩ khang khôi phục thể lực và cả tinh thần, nói chuyện trôi chảy hơn không ít. Quách Xuân Lan lại hỏi hắn có còn nhớ chuyện tối qua không, Lâm Vĩ Khang lắc đầu một cái, chỉ nói đầu mình choáng váng.

Bảy rưỡi tối, Lâm Cẩm Vân gọi điện thoại qua Chu gia, nhờ Chu Mai qua nhà mình hỏi thăm tình trạng của Lâm Vĩ Khang, nghe được Chu Mai trả lời mọi chuyện đều bình an, cô mới mang tâm sự nặng nề trở về ký túc xá.

Tối hôm đó, Quách Xuân Lan không để cho Tưởng Lan tiếp tục ngủ cùng Lâm Vĩ Khang, mà để cho nàng tạm thời ngủ ở trên lầu.

Qua mấy ngày, Lâm Vĩ Khang cũng không xuất hiện trạng thái khác thường, nhưng lại luôn vô tình hay cố ý trốn tránh Tưởng Lan, Quách Xuân Lan thấy vậy cũng không dám tùy tiện tác hợp con trai với Tưởng Lan nữa, Tưởng Lan vẫn ở trên lầu như cũ.

Lưu Phượng cũng như trong dự đoán của Lâm Vĩ Kiện, ở nhà mẹ đẻ đợi ba ngày sau mới tự mình mượn cớ trở về.

Cuộc phong ba này bắt đầu dần dần lắng xuống, người Lâm gia chính vì vậy cũng thở phào một hơi nhưng không nghĩ rằng còn có một đợt sóng lớn hơn đang tới.

*

Ngày thứ Bảy, người nhà họ Lâm đang ăn cơm trưa, một hồi đập cửa dồn dập đột nhiên vang lên. Lưu Phượng chạy tới sân mở cửa, thấy hai người đàn ông đội mũ kê-pi, mặc cảnh phục đang đứng ngay ngắn trước cửa.

Lưu Phượng bối rối một chút, nói tới nói lui có chút khẩn trương: "Đồng... đồng chí cảnh sát, các anh tìm ai vậy?"

Người cảnh sát cao hơn trong hai người mở miệng hỏi: "Chào đồng chí, xin hỏi đây có phải Lâm gia không?"

"Đúng là Lâm gia ạ."

"Chào chị, chúng tôi đến từ đồn công an huyện. Tôi là Triệu Vỹ."

Vị cảnh sát cao hơn chỉ vị cảnh sát bên cạnh, tiếp túc giới thiệu: "Vị này là đồng nghiệp của tôi, Tiểu Trương. Chúng tôi tới đây muốn tìm hiểu một chút vấn đề, mong chị phối hợp."

Hai người nói xong cũng không để ý Lưu Phượng đang đứng ngẩn ra, cất bước tiến vào cửa Lâm gia.

Những người khác thấy hai người cảnh sát tiến vào, cũng bối rối mà đứng lên, sững sờ nhìn hai người.

Người cảnh sát tên Triệu Vỹ hắng giọng trước, mở miệng nói: "Mọi người đứng lên hết làm gì, cứ tiếp tục ăn cơm đi ạ. Chúng tôi không có gì gấp gáp cả, chờ mọi người ăn xong mới hỏi chuyện."

Hỏi chuyện?

Lưu Phượng trong lòng không chắc chắn liền bắt đầu giả lả, trên mặt nặn ra nụ cười không tự nhiên, nhiệt tình nói với hai người: "Cảnh sát Triệu, cảnh sát Trương, đi một chuyến cực khổ rồi, ngồi xuống ăn chung đi. Hôm nay hai vị tới thật đúng lúc, em dâu tôi làm món vịt om gạo men đỏ thơm lắm. Tới nếm thử một chút nhé?"

Ai ngờ Triệu Vỹ nghe thấy lời này liền cau mày khoát tay một cái: "Thế nào gọi là đúng lúc? Chúng tôi đâu phải tới đây ăn chực."

Lưu Phượng nghe vậy mặt liền biến sắc, lúc này mới phát hiện mình thể hiện ân cần không đúng lúc, vội vã nhận lỗi, sau khi bị Quách Xuân Lan hung hăng lườm cho một cái, vội vàng co rút lại ngồi một bên, không dám mở miệng nữa.

Mấy người họ không thể làm gì khác đành tiếp tục ăn cơm, nhưng bị hai vị cảnh sát nhìn chằm chằm, cơm này ai cũng nuốt không trôi.

Quách Xuân Lan nháy mắt với Lâm Vĩ Kiện, cúi đầu lùa nhanh mấy miếng cơm rồi kéo Lâm Vĩ Khang trở về phòng. Chờ đến lúc bà thu xếp ổn thỏa cho Lâm Vĩ Khang bước ra, thấy mọi người đã dọn thức ăn đi rồi, đang ngồi bên bàn đợi hai vị cảnh sát hỏi thăm.

Triệu Vỹ nhìn Quách Xuân Lan vừa bước ra, kéo hai cái ghế ngồi xuống với Tiểu Trương, mở miệng hỏi bà: "Bà là chủ nhà sao?"

Quách Xuân Lan xua tay, chỉ sang Lâm Vĩ Kiện: "Con trai tôi mới là chủ nhà."

Lâm Vĩ Kiện thấy hai vị cảnh sát đồng loạt nhìn về phía mình, không thể làm gì khác hơn đành hỏi: "Hai vị tới là muốn hỏi thăm chuyện gì vậy?"

"Chúng tôi muốn hỏi một chút vấn đề dân số."

Lâm Vĩ Kiện nghe xong càng buồn bực, lại hỏi: "Dân số? Là điều tra dân số sao? Chẳng phải 2-3 tháng trước đã làm một lần rồi sao?"

Triệu Vỹ gật đầu một cái: "Đúng vậy, đã điều tra xong rồi, nhưng điều tra thì xong còn việc vẫn chưa xong. Bây giờ gần tới mùa xuân, thời điểm này hàng năm đều là thời kỳ tội phạm hoạt động ngang ngược nhất, chúng tôi có nghĩa vụ phải tới kiểm tra thêm lần nữa."

Quách Xuân Lan nghe thấy lời này, lập tức đề phòng, liếc sang Tưởng Lan một cái, khẩn trương nói: "Các anh muốn... điều tra gì?"

Triệu Vỹ cũng không đáp lời bà, ngược lại ra lệnh cho Lâm Vĩ Kiện: "Anh chủ nhà, trước tiên mời anh đem sổ hộ khẩu ra đây cho chúng tôi kiểm tra."

Lâm Vĩ Kiện mang sổ hộ khẩu ra.

Triệu Vỹ cầm sổ hộ khẩu nghiêm túc kiểm tra, lúc này Tiểu Trương ở một bên lấy ra một cuốn sổ da đen, lật tới một trang có chữ viết, đối chiếu nội dung trong đó với trong sổ hộ khẩu Triệu Vỹ đang cầm.

Sau khi hai người cúi đầu kiểm tra, nhanh chóng trao đổi ánh mắt.

Chỉ thấy Triệu Vỹ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bốn người, híp mắt quét nhìn một vòng qua mọi người sau đó dừng ánh mắt lại trên mặt Tưởng Lan, chỉ về phía nàng, hỏi Lâm Vĩ Kiện: "Người này là em gái anh, Lâm Cẩm Vân sao?"

Lâm Vĩ Kiện là một người biết điều, còn chưa kịp nhìn ánh mắt của Quách Xuân Lan đánh tới, đã thành thật trả lời: "Không phải, người này là em dâu của tôi. Em gái tôi Lâm Cẩm Vân đang dạy học ở trên huyện, hôm nay còn chưa về nhà."

Triệu Vỹ hỏi tiếp: "Vậy sao em dâu anh không có trong sổ hộ khẩu này? Kết hôn bao lâu rồi? Có giấy đăng ký kết hôn không?"

Liên tiếp ba vấn đề giáng xuống, lập tức khiến Lâm Vĩ Kiện choáng váng.

Quách Xuân Lan ở bên cạnh vội vàng giải thích: "Không phải không phải, đồng chí cảnh sát à, con bé không phải con dâu thứ nhà tôi. Thằng Cả nó nói nhầm đấy mà, nói nhầm thôi! Con bé là đối tượng của thằng Hai nhà tôi, vẫn chưa kết hôn, định qua Tết mới làm. Hôm nay ghé qua chơi thôi."

Lâm Vĩ Kiện nghe vậy, cũng chỉ gật đầu phụ họa theo.

Ánh mắt Triệu Vỹ đảo qua đảo lại nhìn mẹ con hai người, khẽ hừ một tiếng, hướng Quách Xuân Lan nói: "Chỉ là ghé chơi thôi hả? Không phải chứ, mới vừa nãy chị gái này nói là Em dâu tôi làm vịt om gạo men đỏ thơm lắm. Gọi em dâu thuận miệng lắm mà."

Triệu Vỹ nói xong chỉ chỉ vào Lưu Phượng ở bên cạnh.

Quách Xuân Lan nghe được lời này, trong lòng nổi lên tức giận Lưu Phượng làm ra vẻ tài lanh, nhưng trước mắt không rảnh so đo mấy thứ này, lại vội vàng giải thích: "Hai đứa nó... hai đứa nó quan hệ rất tốt, nghĩ dù sao sớm muộn gì cũng là chị em dâu, nên mới gọi em dâu trước. Đây chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi, haha."

Lúc này Tiểu Trương vẫn luôn im lặng đứng một bên lại lên tiếng: "Này, bác gái, bác đối đáp trôi chảy thật đấy. Chẳng lẽ đã chuẩn bị sẵn hết mấy lời giải thích này với chúng tôi rồi à?"

Trong lòng Quách Xuân Lan lo lắng, vội vã xua tay chối: "Không có không có, không đúng không đúng. Đồng chí cảnh sát à, tôi nói đều là sự thật cả. Người này thật sự là đối tượng của thằng Hai nhà tôi, không tin anh hỏi con bé, hỏi con bé xem."

Bà nói xong cũng muốn nháy mắt với Tưởng Lan, nhưng nghĩ tới cảnh sát đang ở đó, sợ biến khéo thành vụng, thật sự nhịn xuống, chỉ nhìn sang Tưởng Lan một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt.

Triệu Vỹ ngẩng đầu nhìn Tưởng Lan một chút, "Cô tên là gì?"

"Tưởng Lan."

"Thẻ căn cước đâu?"

"Ở trên lầu, tôi đi lên lấy."

Tưởng Lan xoay người đi ngay lên lầu lấy thẻ căn cước xuống.

Triệu Vỹ kiểm tra xong thẻ căn cước của Tưởng Lan, cũng không trả lại cô, mà kẹp thẻ căn cước vào trong cuốn sổ da.

Trong phút chốc, hành động này khiến mọi người có mặt đều hoảng hốt, vẻ mặt cũng biến thành thất vọng.

Triệu Vỹ thu hết vào mắt phản ứng của bốn người, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Lâm Vĩ Kiện, nghiêm túc nói: "Nói thật cho mấy người biết, chúng tôi đến hỏi là có nguyên nhân cả. Chúng tôi nhận được tin báo nói trên trấn có kẻ mua bán người, đây chính là hành vi phạm tội, hôm nay chúng tôi tới là để thẩm tra. Nhưng từ nãy đến giờ, tình trạng gia đình mấy người rất phức tạp."

Quách Xuân Lan kinh sợ không ngừng lắc đầu, gấp gáp giải thích: "Không có chuyện đó đâu, là cái miệng nào tung tin đồn thất thiệt vậy? Đồng chí cảnh sát, anh đừng nghe những người đó buôn chuyện thị phi, người nhà chúng tôi đều là người biết an phận, lại không làm những việc phạm pháp này. Anh hỏi Tưởng Lan xem, anh hỏi con bé, con bé đúng thật là đối tượng của thằng Hai nhà tôi, thật sự chỉ ghé qua chơi thôi."

"Hỏi, tôi sẽ tự hỏi cô ấy, nhưng không phải hỏi ở chỗ này. Ở đây thì hỏi được kết quả gì chứ, hừ, ai biết mấy người có uy hiếp cô ấy hay không? Nhỡ may cô ấy là người bị hại, sợ bị mấy người trả thù không dám nói thật thì sao?"

Lời này vừa nói ra, tất cả Lâm gia nhất thời tái mặt, không còn ai dám tùy tiện lên tiếng, rất sợ càng nói càng sai, chỉ nơm nớp lo sợ cúi gầm mặt, cố ý tránh né ánh mắt Triệu Vỹ, sợ bị chỉ đích danh hỏi.

Ngay cả Tưởng Lan lúc này cũng căng thẳng, hai chân mềm nhũn.

Triệu Vỹ liếc nhìn vẻ mặt mọi người trong phòng, ánh mắt toát ra vẻ tự tin trong lòng, dùng ánh mắt ám hiệu với Tiểu Trương bên cạnh, nói với Tưởng Lan:

"Thế này đi, vị đồng chí này, phải phiền cô đi cùng chúng tôi một chuyến rồi, chúng tôi muốn tìm hiểu thêm một chút sự tình bên trong."

Tưởng Lan gật đầu một cái, quay lên lầu cầm túi xách của mình sau đó liền im lặng đi theo hai người ra ngoài.

Mấy người còn lại cũng không dám lên tiếng, lại không dám đi theo, chỉ trơ mắt nhìn Tưởng Lan bị hai vị cảnh sát dẫn đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio