*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cửa mở, Lâm Cẩm Vân đang đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm ba hộp cơm nhôm và một chiếc cốc tráng men.
Tưởng Lan nhanh đỡ lấy đồ trong tay cô, hỏi: “Sao em về sớm vậy?”
“Sợ chị đói á, với lại em trống tiết thứ 4 nên đi nhà ăn mua cơm trước.”
Lâm Cẩm Vân thấy nàng còn ngơ ngác đứng ở cạnh cửa mới kéo nàng vào trong đóng cửa lại, xoay người cười hỏi nàng:
“Chị sao vậy? Ngủ choáng váng hả?”
“Không, chị vừa mới nằm mơ.”
“Mơ thấy gì?”
“Giấc mơ không tốt lắm, không nói đâu.”
“Muốn mộng không thành thực thì chị phải nói ra, kể em nghe đi. Nào, vừa ăn vừa kể.”
Tưởng Lan nghĩ ngợi, quyết định vẫn nên nghe lời Lâm Cẩm Vân, lúc ăn cơm kể sơ qua giấc mơ kia một lần.
Lâm Cẩm Vân nghe xong lại nói: “Ồ. Đây là mộng đẹp mà, không phải cuối cùng chị nhìn thấy em sao?”
“Chị không biết người đó có phải là em không, cũng chỉ cảm thấy rất giống em thôi.”
“Chính là em mà, còn nói muốn cưới chị nữa, không phải em thì còn ai vào đây?”
Tưởng Lan vừa nghe, mặt đỏ thành màu cà chua trong chén, dỗi Lâm Cẩm Vân nói: “ ‘Cưới’ này với ‘lấy’ kia đâu phải cùng một ý.”
“Trong văn cổ thì chính là một ý đấy, có thể dùng thay thế được. Thủ pháp này gọi là "giả tá*".”
*đồng âm khác nghĩa
“Chịu em luôn.”
“Dù sao vẫn là mộng đẹp.”
“Thế mộng đẹp lỡ nói ra rồi, không phải sẽ không thể trở thành sự thật à?”
Lâm Cẩm Vân nghe thấy lại ngây ngẩn cả người, vốn định an ủi Tưởng Lan, nào ngờ lại tự đạp lên chân mình.
Ngay sau đó cô buông chén cơm, nói với Tưởng Lan: “Nói bậy, nhất định có thể trở thành sự thật.”
Tưởng Lan không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt ngây ra, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi.
Lâm Cẩm Vân sợ nàng nghĩ nhiều, duỗi tay chọt chọt gương mặt Tưởng Lan nói:
“Bằng không, trưa nay chúng ta đến chỗ này.”
“Đi đâu? Đi làm gì?”
“Đi là biết.”
“Sao bí mật quá vậy?”
“Người yêu em nói, phải giữ bí mật mới xem như kinh hỉ.”
“Ba hoa!”
Tưởng Lan nhéo nhéo cái mũi Lâm Cẩm Vân, cười đến vẻ mặt cưng chiều.
Kết quả, giữa trưa nơi mà Lâm Cẩm Vân dẫn Tưởng Lan đến là một tiệm chụp ảnh.
Tưởng Lan đại khái đã đoán ra Lâm Cẩm Vân muốn làm gì, lại không ngờ rằng cô có thể thẳng thắn yêu cầu nhiếp ảnh gia:
“Anh thợ nháy, anh chụp giúp chúng tôi hai tấm ảnh màu cỡ 4x6, chụp kiểu như chụp ảnh cưới vậy á.”
Tưởng Lan vừa nghe, sợ tới mức duỗi tay nhéo nhéo tay Lâm Cẩm Vân, Lâm Cẩm Vân lại không để bụng mà cười cười.
Người không để bụng còn có nhiếp ảnh gia.
Có lẽ do thường chụp ảnh cho khách cũng thấy qua nhiều, chỉ nghĩ các nàng là chị em thân thiết.
“Hai cô muốn phông nền đỏ phải không?”
“Vâng, muốn nền đỏ.”
“Có muốn lấy gấp không? 50 xu, trưa mai là có.”
“Dạ, lấy gấp.”
“Được rồi, hai cô vén gọn tóc dưới cổ rồi ngồi lên cái ghế trước mặt tôi đi.”
Vì thế hai người giúp nhau xem xét mặt mũi tóc tai và quần áo.
Tưởng Lan ngại trên trán Lâm Cẩm Vân có dúm tóc mái vẫn luôn vểnh lên, ấn thế nào cũng không xẹp xuống. Nàng nóng vội cũng không tìm được cách nào khác, đưa tay dính chút nước bọt dùng sức đè đè dúm tóc mái, rốt cuộc tóc mái mới xẹp xuống.
Nhiếp ảnh gia chỉnh xong thiết bị, ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này, cười nói: “Hai chị em thân thiết ghê đó!”
Lúc này Tưởng Lan mới sực nhớ ở đây còn có nhiếp ảnh gia, mặt thoáng đỏ lên.
Lâm Cẩm Vân nhìn thấy nàng thẹn thùng, còn cố ý chơi xấu, nắm lấy tay nàng, trộm cong ngón trỏ gãi gãi lòng bàn tay nàng.
Một ánh mắt quét tới.
Lâm Cẩm Vân lập tức thu lại nụ cười giảo hoạt, thành thành thật thật đi theo Tưởng Lan ngồi lên ghế.
Hai người theo lời nhiếp ảnh gia chỉ thị điều chỉnh tư thế, đoan chính ngồi thẳng, đầu hơi hơi ngả về hướng đối phương, đồng thời hơi nhếch môi nhìn ống kính mỉm cười.
Nhiếp ảnh gia ra lệnh một tiếng: “Ba, hai, một!”
"Tách" một âm thanh vang lên, dúm tóc mái kia đột nhiên vểnh lên.
Trong nháy mắt tóc mái nhếch lên, đúng lúc nhiếp ảnh gia vừa ấn nút chụp.
Anh ta ngẩng đầu nhìn nhìn, có hơi buồn cười, nhưng không hề hé răng. Một mặt cảm thấy tóc mái vểnh lên không quá cao, mặt khác bởi vì lúc này hai người tươi cười quá mức tự nhiên điềm mỹ, thói quen nghề nghiệp làm anh ta không muốn vì một dúm tóc mái hơi cong vênh mà làm mất đi nụ cười tươi khó tìm. Vì thế anh ta lại ấn chụp thêm hai cái, nhanh chóng lưu lại khoảnh khắc ngọt ngào nhất của hai người.
Hai người giao tiền lấy biên nhận, vui rạo rực trở về.
Trên đường.
Lâm Cẩm Vân trêu ghẹo nói: “Đi chỗ đó vui không chị?”
“Ừm, vui lắm!”
Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan cao hứng, cũng nổi hứng hỏi tiếp: “Ngày mốt là thứ Bảy, hay là chúng ta đi ra ngoài chơi một chuyến? Hai tuần gần đây em đều bận rộn, vẫn chưa ra ngoài là mấy.”
Tưởng Lan nghĩ ngợi một chút rốt cuộc đồng ý, “Chúng ta đi đâu đây?”
Nàng lại nhớ đến tình hình hiện tại, vội vã bổ sung: “Đừng ở huyện thành, quá lộ liễu...”
“Chị đừng lo, muốn đi chơi thì đi thành phố hoặc là thị trấn gần đây, với lại huyện thành này có gì mà chơi.”
“Vậy lên thành phố đi.”
“Cũng được, thành phố có rất nhiều thứ để chơi, nào là vườn bách thú, công viên Giải Phóng, hồ Đại Đông. Chúng ta có thể chơi hết cả ngày, sau đó đi tiệm cơm Bạch Phượng ăn cơm Tây, em nghe đồng nghiệp nói chỗ đó có cà phê với bò bít tết ăn ngon lắm, còn có bánh kem dừa gì đó nữa, nghe nói phải xếp hàng mới có thể mua được. Em chưa ăn cơm Tây bao giờ, vẫn luôn muốn đi một lần.”
“Chị cũng chưa từng ăn cơm Tây.”
“Vậy hai đứa Phượng nhà quê* tụi mình cũng phải chạy theo thời đại, nếm thử vị cơm Tây xem sao.”
*cách ví von giống như Hai Lúa
Tưởng Lan bị nàng chọc cười, vui tươi hớn hở đáp: “Chị mới là Phượng nhà quê, còn em nào phải.”
“Vậy em chính là Long nhà quê. Long xứng Phượng.”
“Được rồi, đi là được, cái gì mà Long với Phượng, càng nói càng quê.”
“Ha ha.”
Lâm Cẩm Vân cũng tự thấy buồn cười, lại mặt mày hớn hở nói: “Chúng ta đi ra ngoài chơi nhất định phải chụp ảnh lại. Không chỉ bây giờ, mà từ nay về sau, chúng ta phải chụp thật nhiều ảnh chung nữa.”
“Được.”
“Sau khi trở về phải đi mua cuốn album, chuyên dùng để đựng ảnh chụp chung của hai đứa mình.”
“Được.”
Hai người đều rất vui vẻ, một đường cười nói về tới ký túc xá.
Trở lại 309, mới vừa đóng cửa, Tưởng Lan lại đột nhiên đè Lâm Cẩm Vân lên cửa hôn môi.
Đây thật đúng là chuyện cây vạn tuế ra hoa, người câm nói chuyện, hiếm thấy vô cùng.
Lâm Cẩm Vân cũng không kịp kinh ngạc, cô biết rõ lúc này so với kinh ngạc thì đáp lại mới là quan trọng nhất.
“Ưm...”
“Hưm...”
“Cẩm Vân.”
“Hữm.”
“Cẩm Vân.”
“Sao vậy?”
“Chiều nay em... Em vào tiết mấy?”
“Tiết 2, còn một tiếng rưỡi nữa. Không vội, chị cứ từ từ.”
“Đáng ghét...”
===
2 bả thích "báo đáp" nhau lắm
ಥ‿ಥ
Mà bị cái đây là bản truyện tác giả đăng ở Tấn Giang nên không có cảnh H mn ạ! ༎ຶ‿༎ຶ
***
Hôm nay buổi tối, hai người quả thực đi cửa hàng bách hoá mua cuốn album 12 inch thật dày, lại vô cùng cao hứng an bài hành trình đi chơi cuối tuần này, luôn vui vẻ cho tới 10 giờ mới chịu đi ngủ, thần thái khi ngủ vẫn mang theo ý cười.
Ngày hôm sau là thứ Sáu, Lâm Cẩm Vân còn phải đi làm, Tưởng Lan một mình đi tiệm ảnh lấy ảnh.
Nàng cầm ảnh chụp cẩn thận nhìn thử, lập tức liền vui vẻ.
Trên ảnh chụp hai người đều cười đến điềm mỹ lại thân mật, có điều dúm tóc trên trán Lâm Cẩm Vân vẫn hơi vểnh lên, vừa buồn cười lại đáng yêu.
Nhiếp ảnh gia cũng không ngờ dúm tóc mái kia lại rõ ràng đến vậy, có chút áy náy lúc ấy không chịu dò hỏi ý hai người trước, anh ta sợ Tưởng Lan bận tâm, bèn ngỏ ý chụp lại miễn phí cho các nàng một bản.
Tưởng Lan lại lắc lắc đầu, “Không cần chụp lại, anh chụp rất khá, bản ảnh chụp này tôi rất thích.”
Nàng quả thật thích vô cùng, trên đường trở về thường thường kéo ảnh chụp ra khỏi túi nhìn ngắm mấy lần, ý cười trên mặt mãi không thấy tiêu tan.
Đi đi dừng dừng đến khi trở về ký túc xá cũng đã gần đến lúc Lâm Cẩm Vân tan tầm, Tưởng Lan để túi ảnh chụp lên trên bàn, ra bếp ban công nấu đồ ăn.
Đúng 11:45, Lâm Cẩm Vân tan tầm trở về ký túc xá.
Cô vừa vào cửa liền thấy túi ảnh chụp trên bàn, lập tức lấy ảnh ra xem.
“Hả? Sao tóc vẫn vểnh lên vậy?”
Tưởng Lan bưng đồ ăn nóng hổi mới vừa làm ra, thấy cô đang xem ảnh chụp, cười nói tiếp:
“Dúm tóc mái này của em ngoan cố thật đấy, nhưng mà cũng rất đáng yêu.”
“Chúng ta đi chụp lại đi, nhìn ngu đần muốn chết, trông cứ như Astro Boy ấy.”
“Đừng chụp. Chị thích bản này, em không cần thì cứ cho chị là được.”
“Ai nói em muốn bỏ chứ. Em giữ.”
Lâm Cẩm Vân vừa nói vừa tìm bóp tiền, tính để một tấm ảnh vào bóp.
“Không cần vội, em múc canh trứng ra khỏi nồi trước đi, để lâu ăn không ngon.”
“Dạ chị.”
Lâm Cẩm Vân đành phải để tấm ảnh cùng bóp tiền lên trên bàn, vội chạy tới ban công hỗ trợ.
Lúc này, cửa lại đột nhiên bị đập ầm ầm vang dội.
Lâm Cẩm Vân nói thầm một câu “Ai thế nhỉ? Việc gì mà đập cửa gấp gáp quá vậy?!” đang định xoay người đi mở cửa, Tưởng Lan nhanh hơn nàng một bước đi qua mở cửa ra...
Xoảng ——
Mâm chén rơi loảng xoảng xuống sàn nhà.
Lâm Cẩm Vân nghe tiếng quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Tưởng Lan đang đứng bất động ở trước cửa.
Trên mặt đất là một đống hỗn độn, tô chén lật úp, nước canh tung tóe, rau xanh còn nóng bốc khói văng ra tứ tán...
Tưởng Lan đứng chắn hơn phân nửa cái cửa, Lâm Cẩm Vân nhất thời nhìn không thấy người ở cửa, vì thế giơ tay kéo nhẹ Tưởng Lan một cái.
Tưởng Lan cứng đờ nép qua một chút.
Lúc này Lâm Cẩm Vân mới thấy rõ người đứng ở cửa, thoáng chốc cả kinh đến giọng nói cũng run run.
“Mmmẹ...”
===
Thôi toang Astro Boy rồi
(っ- ‸ – ς)
Tác giả lên ý tưởng cho chương sau:
- Mẹ LCV không nói hai lời bước tới.
- Đạp trúng bãi canh
- Té ngã đập đầu
- Tạch
༼;´༎ຶ ༎ຶ༽