Vừa nãy hùng hổ quá, bấy giờ mới cẩm nhận thấy vết thương ở tay. Ui choa, nó truyền cơn đau từ tay lên đến não, đau thật đó.
Tôi nhìn cô ta:
- Bây giờ mà chúng ta đi gặp bọn họ với bộ dạng này thì chắc chắn sẽ bị mắng cho trận
- Ừ ha, giờ chúng ta phải làm sao?? - nữ chủ gật đầu đồng tình
Tôi nhìn ngó xung quanh:
- Đến kia, chỗ kia chắc là phòng y tế ở đây
- Ở đây mà cũng có phòng y tế?? - Dao Dao thắc mắc
- Phòng trường hợp có ai chảy máu, hay xước xát gì thì vào. Thôi không nói nữa, đi thôi
Tôi với nữ chủ nhanh chóng đi đến phòng y tế, băng bó sơ qua.
-----------sau khi băng bó xong----------
- Cảm ơn bác sĩ - Tôi nói
- Lần sau các cô cẩn thận vào, làm gì mà bị cứa chảy cả máu tay, lại còn là vết thương sâu nữa. Tí nữa nếu cô rảnh thì đi đến bệnh viện kiểm tra thì hơn, chứ vết thương sâu thế này cẩn thận cả phải cắt luôn tay đi đấy - Bác sĩ căn dặn
- Dạ vâng, nếu có thời gian rảnh cháu sẽ đi. Cảm ơn bác sĩ - tôi đáp
Sau khi bước ra khỏi phòng, Dao Dao nói:
- Hừm..., như này vẫn không được, chúng ta phải đi thay quần áo nếu không sẽ dễ bị nhận ra
- Ừm ừm
Rồi hai đứa đến cửa hàng thời trang, vừa bước vào, nhân viên ra chào đón:
- Kính chào quý khách
- Chọn cho người chúng tôi mỗi người một bộ, kiểu dáng để đi chơi - Tôi nói
- Vâng, mời hai vị ngồi xuống đây đợi chúng tôi - Cô nhân viên lễ phép nhanh chóng đi tìm quần áo
Sau p, cô nhân viên quay lại, cầm ra bộ váy. Vì không muốn lộ vết thương nên tôi hỏi:
- Không có quần áo à??
- Thưa quý khách, đây là cửa hàng dành cho những cô nàng dịu dàng, thục nữ nên không có quần áo.
Tôi mở máy ra xem bây giờ đã mấy giờ rồi, vừa mở máy mới nhận ra, hết pin. Tôi quay qua hỏi thử nữ chủ:
- Cô đem điện thoại không??
- Điện thoại của tôi bị đám côn đồ vừa nãy đập vỡ rồi
Tôi nhìn qua cô nhân viên:
- Có thể cho tôi biết, bây giờ mấy giờ rồi không?
- Thưa quý khách, bây giờ là h , tức là h kém
Bây giờ mà đổi tiệm khác thì sẽ không kịp, tôi nói:
- Cô có thể đổi cho rôi bộ váy dài tay hơn chút không?
- Quý khách đợi chút
Sau p, cô nhân viên quay lại với bộ váy dài tay hơn nhưng váy có thể không qua đầu gối. Thôi kệ, nếu bây giờ mà lề mề nữa thì chắc chắn bọn họ sẽ nghi ngờ.
Tôi bảo Dao Dao:
- Bây giờ, chúng ta phải thay nhanh lên
- Hả?? - Nữ chủ chưa hiểu tình hình
- Chúng ta phải thay quần áo nhanh lên nếu không bọn họ sẽ đi tìm
Rồi tôi chạy vèo vào phòng thử đồ, thay nhanh. Chỉ sau mấy phút, tôi chạy ra ngoài, cũng đúng lúc cô ta thay xong.
Tôi mượn điện thoại của nhân viên, gọi cho Mỹ Kiều:
- Alo, Mỹ Kiều à
- Cửu Cửu, cậu đang ở đâu đấy, cả nhóm gọi điện thoại cho cậu mãi chẳng được
- Máy tớ hết pin, bảo mọi người gọi món trước đi rồi bọn tớ qua ngay
- Ừm, vậy cậu qua nhanh lên
Rồi cúp máy. Tôi đưa thẻ để tính tiền cho nhân viên cửa hàng. Sau đó chạy đi đến quán ăn. Dù đã gọi trước rồi nhưng vẫn phải gấp vì tôi đói rồi.
Chạy mệt rã hơi, tôi cùng Dao Dao đi vào quán ăn:
- A ,cậu đến rồi - Mỹ Kiều vui vẻ chào tôi
Tôi tiến đến chỗ ngồi thì ai cũng nhìn tôi với ánh mắt lạ:
- cậu thay quần áo khi nào vậy??- Tuấn Dương
- A.., vì...- nữ chủ
Quên chưa tính đến trả lời câu hỏi này thế nào, đành trả lời bừa vậy:
- Vì tớ thấy mặc váy mát mẻ hơn nhiều ấy mà...
- Vậy à..- Hào Tử
Tôi ngồi xuống bên cạnh Hào Tử, dù chỗ bên cạnh Dạ Thần vẫn còn trống nhưng hắn là người thông minh, hắn có thể nhận ra điểm khác lạ của tôi
Tôi vừa định ngồi thì Hào Tử liền chảy hết mồ hôi hột xuống, kéo Dao Dao vào chỗ ngồi:
- H..hay cậu ngồi bên kia đi ha - Hào Tử nhìn tôi bằng ánh mắt thỉnh cầu
- Ừ...ừm
Tôi sang bên chỗ hắn ngồi, cười gượng:
- Hì, hôm nay anh đi chơi vui không??
- Không vui - Hắn nhìn tôi
Tôi không biết nên nói gì thì cô phục vụ mang đĩa thức ăn lên, toàn món ngon. Tôi hớn hở đợi hết những thức ăn ở phía sau.
Trong lúc chờ, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm. Đang yên ổn nếu không có anh đệp troai này đi qua . Họ nhìn tôi rồi cười:
- Cô ấy có thân hình đẹp nhỉ??
- Lại còn mặc váy ngắn nữa chứ
Vừa dứt câu, hắn nhìn tên kia với ánh mắt sắc lạnh.
Rồi hắn quay qua nhìn tôi, tôi chớp mắt:
- Ờm.., anh ăn đi..
Hắn ta mặc kệ lời nói của tôi, nhìn xuống cái váy. Rồi hắn ta cởi áo khoác ra, buộc phần eo lại, tôi lấy làm lạ:
- Sao vậy?
- Cơ thể của em, chỉ có thể để tôi nhìn
Ai đang ăn vừa nghe câu đó xong cùng dừng lại, đưa mắt nhìn về phía tôi. Tôi đỏ mặt đến bốc khói, mắng hắn ta:
- A..ai cho anh nhìn chứ
Rồi tôi quay đi. Đợi lúc thức ăn lên hết, tôi cầm đũa lên định gắp nhưng lại đụng trúng vết thương. Tay bị thương của tôi sao lại là tay phải chứ, tôi bị cơn đau từ tay khiến tôi chảy nhiều mồ hôi:
- Cậu sao vậy, sao lại chảy nhiều mồ hôi thế? - Tuấn Dương
- À, do tôi nóng..nóng ấy mà
Mọi người đều không nghĩ nhiều, ăn tiếp. Tôi khó khăn gắp những đồ ăn vào bát, vì những hành động lạ này, hắn bắt đầu hoài nghi.
Hắn nhìn cánh tay tôi, rồi hỏi:
- Thật sự không sao?
- Ừm, không sao
Tôi tưởng sẽ không bại lộ, tiếp tục gặp thức ăn thì vô tình bị nhân viên phục vụ đổ rượu vào tay.
Tôi đang khó khăn trong việc gắp thức ăn lại bị đổ rượu mạnh lên tay, tôi đau đớn nhìn cánh tay bị hở vết thương khiến cho băng nhuốm máu đỏ.
Hắn ta vừa nhìn thấy thế liền nhanh chóng kéo tay tôi lại, mở lên xem vết thương. Vết thương bây giờ bị hở và máu tuôn ra ngày một nhiều.
Tôi nhìn cánh tay cách đau đớn, mọi người nhìn tôi lo lắng. Hắn nhìn lên khóe môi tôi, vẫn còn vướng ít máu. Hắn tức giận:
- Ai làm?
- Ch..chỉ là vết thương nhỏ thôi - Tôi nói một cách khó khăn
- Tôi hỏi em, là ai làm?? - Hắn lớn giọng khiến cả quán không ai nói gì, chuyển hướng mắt sang chỗ chúng tôi.
Tôi bị loại rượu mạnh này đổ lên khiến tôi đau đến muốn ngất đi, tôi cố gượng dậy nhưng không nổi, liền ngã gục vào lòng hắn.
Hắn thấy vậy liền quay qua nhìn Dao Dao:
- Cô nhanh chóng tìm ra lý do thích đáng để giải thích chuyện này đi...
Hắn đứng dậy, bồng tôi lên. Tiến về phía ô tô, rồi bước vào ngồi. Hắn vẫn ôm tôi trong lòng, vừa ôm vừa lái xe