Viện tử nơi Ngô Kiếm Phái đang tạm trú.
Mọi người đi theo Chu Vân và Mã Tòng Thu vào phòng Từ Trình Ngọc.
Từ Trình Ngọc bị thương không nhẹ, ngực hắn lãnh trọn đạo kiếm ý đó của Lục Trầm Hàn, thậm chí khi Mã Tòng Thu phi thân lên đỡ thì cũng bị đẩy lùi về sau không ít, có thể thấy được Lục Trầm Hàn cơ hồ muốn mạng của Từ Trình Ngọc.
Cũng may trong Côn Luân có không ít y tu, cộng với lúc ấy nhờ Tân Thẩm Chi xuất hiện truyền linh lực vào giúp hắn duy trì linh phủ nên có thể cứu trị kịp thời.
Khi đoàn người Diệp Tố bước vào thì Từ Trình Ngọc cũng vừa mới tỉnh lại không lâu, nhìn thấy bọn họ thì gương mặt tái nhợt liền nở nụ cười: “Mọi người thi đấu thế nào?”
“Muội vào được nhóm tám người đứng đầu.” Chu Vân cúi đầu nói.
“Có thể đại diện Ngô Kiếm Phái đi Luân Chuyển Tháp, muội phải vui mừng mới đúng.” Từ Trình Ngọc nghiêm túc nói.
Chu Vân ‘ Dạ ’ một tiếng, dùng sức trợn tròn mắt, nỗ lực khiến chính mình khôi phục vẻ mặt bình thường, ngẩng đầu nói: “Muội vui mà!”
Từ Trình Ngọc hỏi Diệp Tố: “Còn có ai tiến vào nhóm tám người nữa không?”
“Thiên Cơ Môn vào ba người, Ngũ Hành Tông Liên Liên, Hợp Hoan Tông Mai Cừu Nhân, Vạn Phật Tông Cốc Lương Thiên, Côn Luân Lục Trầm Hàn.” Diệp Tố nói.
Từ Trình Ngọc nhìn Nhan Hảo đứng gần đó không có chút buồn rầu nào: “Cô không vào nhóm tám người sao? Đối thủ là ai vậy?”
“Đụng phải Diệp Tố.” Nhan Hảo không thèm để ý phất phất tay, “Ngày mai vẫn còn cơ hội.”
“Những người thua khác không mạnh sao?” Từ Trình Ngọc thấy nàng nhởn nhơ như vậy thì trong lòng liền có suy đoán.
“Cũng không hẳn, Côn Luân Hồng Vĩnh Dạ tuy rằng khó giải quyết nhưng hôm nay sư huynh ta mới thắng hắn.” Nhan Hảo nhìn sang Lữ Cửu bên cạnh, “Hy vọng ngày mai chúng ta có thể gặp nhau ở trận cuối cùng.”
Lữ Cửu ôm kiếm gật đầu: “Mong là vậy.”
“Mà có chuyện này huynh chưa biết.” Nhan Hảo đi đến trước giường Từ Trình Ngọc, ý cười trên mặt đều không giấu được, “Thì ra Ninh Thiển Dao nàng ta có rất nhiều pháp bảo lợi hại, hôm nay còn lấy ra cả Nặc Linh Châu, kết quả bị một chân của Du Phục Thời đạp nát.”
Từ Trình Ngọc kinh ngạc: “Ninh Thiển Dao đối chiến Du công tử ư?”
Hắn có thể tưởng tượng được tâm tình của Ninh Thiển Dao, mặc cho ai đối đầu với Du công tử thì cũng đều sẽ sinh ra một cảm giác bất lực.
“Cô vui vẻ như vậy, không sợ đắc tội Ninh Thiển Dao à.” Liên Liên dựa lưng vào một cây cột gần đó nói, “Nàng ta hiện tại là hương bánh trái thơm lừng đấy.”
Nhan Hảo nhếch miệng: “Huyền Âm chi thể đối với Hợp Hoan Tông chúng ta cũng vô dụng mà thôi, chúng ta chẳng sơ múi gì được chỗ nàng ta cả.”
“Huyền Âm chi thể……” Suy nghĩ của Từ Trình Ngọc xoay chuyển vài vòng, “Ninh Thiển Dao là Huyền Âm chi thể?”
Nhan Hảo gật đầu: “Huynh bỏ lỡ không ít tin tức sốt dẻo đâu, tên Giản Hồ kia thì ra là một con Cửu Vĩ Hồ, sư phụ ta nói hắn còn là một Yêu Vương, sắp tới sẽ đến Vạn Phật Tông dưỡng thương.”
“Yêu, Yêu Vương?” Lữ Cửu khiếp sợ, nàng chỉ là một tán tu, trước giờ cũng chỉ biết về yêu qua thoại bản, trong đó nhiều nhất là kể về những mối tình trắc trở của hồ yêu và tu sĩ nhân tộc.
Ngày hôm qua đã đủ kinh ngạc, không ngờ tới Giản Hồ không những là một con Cửu Vĩ Hồ mà còn là Yêu Vương.
Trong mắt Dịch Huyền cũng ánh lên vẻ kinh ngạc, hôm qua sau khi thi xong hắn liền tìm chỗ ngồi xuống đả tọa tu luyện, không để ý đến lại có nhiều chuyện xảy ra đến vậy.
Mai Cừu Nhân đứng ở một bên bổ sung: “Su phụ ta còn nói nàng ta có vận cứt chó, không những cứu được Yêu Vương mà còn kết khế ước cộng sinh, chờ về sau khi vết thương của Yêu Vương lành lại cảnh giới trở về đỉnh thì cảnh giới của nàng ta cũng sẽ một đường đi lên theo.”
“Nàng ta còn từng cứu Lục Trầm Hàn, hơn nữa còn là Huyền Âm chi thể, cho nên tông chủ Côn Luân nhất định sẽ che chở nàng ta.” Nhan Hảo lắc đầu cảm thán, “Phần vận khí này……thật là không thể chê vào đâu được.”
“Vận khí có nghịch thiên đi nữa không phải gặp người nào đó liền nát đấy sao?” Dịch Huyền bỗng nhiên nhìn Du Phục Thời lên tiếng.
“Cũng đúng.” Nhan Hảo chắp tay với Du Phục Thời, “Tướng của đệ nhìn là biết chuyên khắc người!”
Mọi người: “……” Nói hưu nói vượn cái gì đó?
Từ Trình Ngọc ho khan vài tiếng, hỏi Mai Cừu Nhân: “Sao các người có vẻ giống như cực chán ghét Ninh Thiển Dao vậy? Ta nhớ rõ Hợp Hoan Tông không có giao thoa gì với nàng ta mà.”
“Xấu chính là tội.” Mai Cừu Nhân lắc lắc cổ tay, giữa hai ngón tay liền xuất hiện một nhành hoa, hắn nhìn nhành hoa thâm tình nói: “Mục tiêu cuối cùng trên con đường tu đạo của ta, chính là các giới không còn người nào xấu xí.”
Từ Trình Ngọc nhớ lại diện mạo của Ninh Thiển Dao, nhìn thế nào cũng không đến nỗi xấu.
“Nàng ta cứ quái quái.” Nhan Hảo chống quạt lông dưới cằm nói.
Hợp Hoan Tông tu luyện ảo thuật, mấu chốt trong đó chính là phải luôn quan sát thế gian vạn vật, ánh mắt đầu tiên nàng nhìn thấy Ninh Thiển Dao là đã không có hảo cảm, cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Dịch Huyền đứng ở bên cạnh, nghe mọi người nói chuyện thì trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ quái.
Lúc ở Thiên Cơ Môn hắn vẫn luôn cho rằng tiểu sư muội là người tốt bụng nhất, sẽ luôn chú ý, quan tâm hắn hết thảy. Trái ngược với với sư phụ và các sư tỷ sư huynh như Diệp Tố cùng nhóm Minh Lưu Sa, mỗi ngày tu luyện xong chỉ biết cãi cọ nháo sự.
Nhưng từ sau khi xuống núi thì hết thảy lại trở nên không giống như vậy nữa.
Hiện giờ nghĩ lại, thêm chuyện của Hồ Vương và Lục Trầm Hàn thì Dịch Huyền đột nhiên cảm thấy đoạn thời gian ở chung với tiểu sư muội tràn ngập……cố ý.
Loại quan tâm tỉ mỉ ấy không quá thật tình.
Diệp Tố đánh gãy suy nghĩ của Dịch Huyền, nàng đổi đề tài, hỏi Mai Cừu Nhân: “Có thể nói một chút về Hồng Vĩnh Dạ không?”
“Đương nhiên có thể.” Mai Cừu Nhân nhìn Lữ Cửu và Nhan Hảo, “Hai người nhớ phải chú ý khi hắn thu kiếm, hắn có thói quen vừa thu đường kiếm thì ngay sau đó sẽ tung ra pháp khí khác.”
Bọn họ tụ tập trong phòng Từ Trình Ngọc đến buổi tối với giải tán.
Mấy người Diệp Tố quay trở về sân, riêng Dịch Huyền thì bị Tân Thẩm Chi lưu lại chỉ dẫn thêm.
Du Phục Thời sau khi trở về phòng thì ngồi ở mép giường, mặt vô biểu cảm, không biết đang suy nghĩ cái gì, Khấp Huyết kiếm nhảy nhót khắp nơi.
“Tiểu sư đệ.” Diệp Tố ở bên ngoài gõ cửa, “Nhị sư huynh của đệ đi ngoại thành có mua về một ít linh thực, có muốn ăn hay không?”
Du Phục Thời đứng dậy mở cửa phòng, biếng nhác tựa vào một bên khung cửa, nhìn hộp đồ ăn trong tay Diệp Tố: “Là cái gì?”
Diệp Tố bước vào: “Bồ câu hấp, còn có một ít điểm tâm.”’
Minh Lưu Sa cứ rặn từng chữ, nàng lười nghe nên trực tiếp đem hộp đồ ăn đến đây, cũng không biết điểm tâm có những loại nào.
Diệp Tố bày hết tất cả đồ ăn ra bàn, múc một chén canh cho Du Phục Thời, sau đó mới ngồi xuống, hỏi hắn: “Hôm nay vì sao đệ lại muốn giẫm nát viên Nặc Linh Châu đó?”
Với sự hiểu biết của nàng về hắn thì tiểu sư đệ hẳn là sẽ cảm thấy giẫm nát một hạt châu vừa phiền vừa mệt, không bằng cứ trực tiếp lướt qua.
Nhưng lúc nãy có nhiều người khác ở đó nên nàng không tiện hỏi.
Sau khi trở lại sân, nàng nghĩ nghĩ rốt cuộc quyết định hỏi hắn.
Diệp Tố không nhớ rõ Ninh Thiển Dao và Du Phục Thời có liên quan gì, nhiều nhất thì cũng chỉ là hai lần tiểu sư muội ôm cánh tay nàng thì hắn ra lệnh Khấp Huyết kiếm tấn công.
Kỳ thật sau hai lần đó thì trong lòng nàng đã nổi lên nghi hoặc.
Người kéo cánh tay nàng không chỉ có một mình Ninh Thiển Dao, Chu Vân, Nhan Hảo, còn có một vài người khác cũng đã từng ôm tay nàng.
Nhưng Diệp Tố chưa bao giờ thấy Du Phục Thời động thủ.
“Hạt châu dơ.” Du Phục Thời nhón lấy một khối điểm tâm, vừa ăn vừa nói.
Diệp Tố sửng sốt, sau đó nhớ lại hạt châu rớt trên lôi đài, xác thật là bị dơ.
“Đệ có thể dùng thanh khiết thuật mà.” Vừa nói xong câu này nàng lại thấy không đúng, từ trước đến nay định nghĩa “dơ” của Du Phục Thời chỉ áp dụng cho đồ vật của chính hắn.
Ví dụ như túi Càn Khôn đã từng đựng thi thể yêu thú, không cần thanh khiết thuật, cứ trực tiếp vứt.
Trong phòng an tĩnh dị thường, chỉ có thanh âm Du Phục Thời dùng muỗng khuấy canh trong chén.
Diệp Tố nói ra một suy đoán mà ngay cả nàng cũng không dám tin tưởng: “Viên Nặc Linh Châu đó là của đệ?”
Hàng mi dài của Du Phục Thời rũ xuống, phủ một bóng đen lên sống mũi cao thẳng của hắn, hắn múc lên một muỗng canh, chậm rãi uống, không nói gì.
Bộ dáng không phủ nhận cũng không nói lời nào này Diệp Tố đã quá quen thuộc.
Du Phục Thời thừa nhận viên Nặc Linh Châu chính là của hắn.
Tay Diệp Tố vịn mặt bàn, đầu óc của nàng từ trước đến nay vốn suy nghĩ cực nhanh mà mà lúc nãy lại cứ trống rỗng.
“Cho nên đệ là một vị đại năng độ kiếp thất bại nào đó? Một lần nữa chuyển thế trở về tu luyện lại từ đầu.” Qua hồi lâu, Diệp Tố mới nói tiếp, “Ninh Thiển Dao ở bí cảnh hoặc là động phủ nào đó tìm được đồ vật của đệ?”
Diệp Tố cố gắng nhớ lại nguyên tác, nàng không nhớ rõ trước khi tông môn đại bỉ diễn ra Ninh Thiển Dao có đi bí cảnh hoặc là động phủ đặc biệt nào không.
Du Phục Thời bỗng nhiên vươn ra một ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc vào mu bàn tay Diệp Tố.
Diệp Tố cúi đầu nhìn lại thì thấy hắn dùng đầu ngón tay ngoéo một ngón tay của nàng, nhưng tay còn lại của hắn vẫn cầm cái muỗng, cúi đầu chậm rãi ăn canh.
Một lát sau, Du Phục Thời buông muỗng, ngước mắt nhìn Diệp Tố, lắc lắc đầu, ngón trỏ của tay phải dựng thẳng, chỉ chỉ lên trời, sau đó lại đặt lên trên môi.
—— đây là một động tác im lặng.
Hai người nhìn nhau thật lâu, Diệp Tố xoay tay nắm lấy tay hắn, nhìn số điểm tâm trên bàn: “Đệ thích ăn loại nào? Sau khi đại bỉ kết thúc chúng ta có thể đi ngoại thành mua thêm.”
Du Phục Thời chỉ vào một đ ĩa ở chính giữa: “Cái này.”
Diệp Tố ngồi cùng với hắn ở trong phòng một lúc lâu, khi ra khỏi phòng thì gặp Tây Ngọc đang mài đao trong sân.
“Muội đang làm gì đấy?” Diệp Tố hỏi.
“Gần đây cảm xúc của muội không tốt, muội đang muốn tìm lại cảm giác trước kia.” Tây Ngọc nhìn nhìn Diệp Tố, sau đó nhỏ giọng nói, “Đại sư tỷ, hôm nay tỷ ở trong phòng tiểu sư đệ khá lâu đấy.”
Bình thường đại sư tỷ chỉ ở một lát thôi.
Diệp Tố ngồi xuống bên cạnh nàng, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đen nhánh: “Muội cảm thấy tiểu sư muội như thế nào?”
“Tiểu sư muội?” Tây Ngọc lau lau tay lên tạp dề trước người, sau đó vuốt trâm cài hình đao trên đầu, có chút hoang mang hỏi, “Tỷ hỏi mặt nào?”
“Mặt nào cũng được.” Diệp Tố chống hai tay ra sau lưng.
“Thì……muội ấy cứ luôn nhân lúc tiểu, à không ngũ sư đệ, không có mặt sau đó khoe khoang với chúng ta.” Tây Ngọc nghiêm túc điểm từng sự kiện, “Trước kia muội ấy chỉ đối tốt với tiểu sư đệ, còn có nhiều đồ vật mà chúng ta không có.”
Nói vài câu, sau đó Tây Ngọc tổng kết: “Tóm lại, tuy rằng tiểu sư muội sống tốt hơn chúng ta, nhưng mà hiện tại chúng ta cũng đã có thể kiếm được linh thạch, còn có thể luyện khí, đề tên được lên Bách Thanh Bảng, về sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
“Tỷ hy vọng nàng ta không vào được nhóm mười người đứng đầu tông môn đại bỉ.” Diệp Tố ngửa đầu nói, “Tỷ không muốn gặp nàng ta trong Luân Chuyển Tháp.”
Trước kia Diệp Tố cảm thấy chỉ cần cách xa Ninh Thiển Dao một chút, không có quan hệ gì tới nam nữ chủ, nỗ lực tăng lên thực lực của bản thân và tông môn, như vậy liền sẽ bình an không có việc gì.
Tuy nhiên hiện tại lại phát hiện có dính dáng đến tiểu sư đệ, nàng bỗng nhiên không hiểu sao cảm giác nữ chủ này thật phiền.
Ninh Thiển Dao cứ như một quả bom hẹn giờ, vĩnh viễn không biết khi nào sẽ phát nổ.
Tây Ngọc ngây người, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhóc thấy đại sư tỷ biểu hiện ra mặt không thích một người nào đó.
Tây Ngọc do dự nhìn Diệp Tố: “Tiểu sư muội làm sao vậy ạ?”
Diệp Tố chỉ mỉm cười, không trả lời, nàng chỉ nghiêng người duỗi tay sờ thanh đao mà Tây Ngọc đang mài: “Lưỡi đao quá mỏng, sẽ dễ bị gãy, lần sau chú ý hơn.”
Tây Ngọc nghe vậy thì cúi đầu nhìn lưỡi đao, khi phản ứng lại ngẩng đầu lên thì chỉ còn thấy bóng lưng của đại sư tỷ.