Ngoại trừ lầu một thì mỗi một tầng phía trên đều có dụ hoặc thật lớn dụ dỗ người vào tháp lưu lại, các đệ tử chỉ có thời gian một tháng cần phải lên kế hoạch thật tốt, xác định rõ ràng mục tiêu của bản thân.
Từ lúc họ tiến vào Luân Chuyển Tháp đến hiện tại đã qua mười ngày, chỉ còn lại hai mươi ngày mà thôi, nếu muốn tiếp tục đi lên thì không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở lầu năm.
Để chọn được bí kíp phù hợp với bản thân không phải là chuyện đơn giản, đặc biệt là ở lầu năm này có quá nhiều thư tịch, bọn họ lại chỉ có thể mang một quyển ra ngoài, cho nên phải dành ra thời gian đến hai ngày mới chọn xong.
“Ngươi cảm thấy quyển đao phổ nào tốt hơn?” Dịch Huyền hai tay cầm hai quyển đao phổ, xoay người giơ lên hỏi Trọng Minh.
Từ sau khi hóa linh thì Trọng Minh vẫn luôn rất tò mò về mọi thứ xung quanh, hắn không giống với Thất Tuyệt, vị luyện khí sư kia khi luyện hắn thì cuối cùng lại quyết định giấu mối đoạn đuôi, nên hắn từ lúc bắt đầu thân đã mang khiếm khuyết.
Tuy sinh có ý thức đao linh nhưng chưa bao giờ có thể hóa thành linh thể.
Con đường tu chân dài đằng đẵng, Trọng Minh đao cũng đã từng chạm trán Thất Tuyệt kiếm, khi đó Thất Tuyệt kiếm sớm đã có thể hóa thành linh thể, Trọng Minh vẫn nhớ mãi tiếc nuối của chủ nhân khi ấy.
Hiện giờ đột nhiên có thể hóa thành linh thể, Trọng Minh đối với thế giới bên ngoài cảm thấy cực kỳ mới lạ, tất cả đồ vật đều phải dùng tay sờ sờ chạm chạm một chút.
Thanh niên ôn nhuận giơ tay lên chạm vào một quyển đao phổ, sau đó thành thật nói: “Ta……không biết chữ.”
Du Phục Thời đi ngang qua nghe thấy câu này thì tức khắc như tìm được đồng minh giống với bản thân lúc trước, hắn lay lay Diệp Tố đang lật sách gần đó: “Hắn không biết chữ!” Trong giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo.
Trọng Minh nghiêng đầu nhìn về phía Du Phục Thời, nở nụ cười hiền hòa, đây chính là người đã giúp hắn hóa thành linh thể.
“Hắn chỉ vừa mới hóa linh, không biết chữ là bình thường.” Dịch Huyền không chịu được có người cười nhạo đao linh của mình, đặc biệt còn là người cũng chỉ biết chữ nửa mùa như Du Phục Thời, “Không giống ngươi.”
Du Phục Thời nghe vậy nhíu mày, quay đầu cáo trạng: “Diệp Tố, hắn mắng ta.”
Diệp Tố khép sách lại nhìn Dịch Huyền: “Đừng nói nghiêng nói dọc như vậy.”
Dịch Huyền mặt vô biểu tình: “Là hắn bắt đầu trước.”
“Hắn là tiểu sư đệ.” Diệp Tố nghiêm túc nói.
Dịch Huyền: “…… Trước kia đệ cũng là tiểu sư đệ.” Đại sư tỷ thật bất công.
Diệp Tố bất lực buông tay nói: “Đệ trước kia có bao giờ mách gì với tỷ đâu.”
Dịch Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói: “Sau khi rời khỏi đây đệ sẽ đi mách với nhị sư huynh.”
Minh Lưu Sa ở xa vạn dặm đột nhiên nằm không cũng trúng đạn, hắt xì một cái thật to: “Ai, nhớ, ta, vậy.”
“Chắc là người nào đó đang mắng huynh thì đúng hơn.” Tây Ngọc suy đoán.
Cuối cùng Dịch Huyền chọn quyển đao phổ vừa rồi Trọng Minh chạm qua, đặt quyển còn lại về trên giá sách.
Bởi vì Trọng Minh không biết chữ nên Du Phục Thời đối với đao linh này nhiều thêm vài phần hảo cảm, vừa nhìn thấy hắn là sự tự tin trong lòng tiểu sư đệ lại bay cao.
Chờ sau khi những người khác cũng đã chọn xong bí kíp muốn mang ra ngoài, lúc này bọn họ mới bắt đầu đi lên trên.
Uy áp của tầng sáu đối với Nguyên Anh kỳ cực kỳ không thân thiện, Lữ Cửu, Liên Liên cùng với Chu Vân chỉ mới đi được vài bậc thang đã bắt đầu đổ máu.
Diệp Tố bởi vì nhận uy áp gấp bội nên cơ hồ không dám ngẩng đầu, uy áp quá nặng ép phá kinh mạch, nàng điều khiển linh lực lưu chuyển toàn thân, bỗng nhiên phát hiện tốc độ chữa trị so với lúc trước nhanh hơn không ít.
Nếu tốc độ chữa trị của linh lực không nhanh bằng tốc độ kinh mạch xương cốt bị gãy vỡ thì kết quả cuối cùng sẽ giống như Mai Cừu Nhân vậy, kinh cốt toàn thân nát bét.
Mà sinh cơ trong cơ thể Diệp Tố quá thịnh, nên tốc độ lưu chuyển chữa trị vượt xa tốc độ uy áp tạo thành thương tổn, đây chính là……hiệu quả phụ mà Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan mang lại.
“Tỷ còn có thể tiếp tục đi không?” Dịch Huyền quay đầu lại nhìn Diệp Tố, hắn vẫn còn có thể chịu được uy áp của tầng thứ sáu, nhưng uy áp trên người đại sư tỷ sẽ nặng gấp đôi.
“Có thể.” Diệp Tố cất bước nhanh hơn, thế mà lại có thể đuổi kịp Dịch Huyền.
Du Phục Thời đi ở phía sau Diệp Tố, trên mặt hắn cũng chưa từng xuất hiện cảm xúc nào khác, tựa hồ không hề chịu phải uy áp gì.
Còn ba người Liên Liên thì đến một nửa cầu thang đã phải dùng tay bò.
“Nhất định phải lên được lầu sáu.” Chu Vân ở phía sau t hở dốc, muốn dùng cách nói chuyện để phân tán sự đau đớn, “Tầng thứ sáu chính là nơi có linh khí nồng đậm nhất toàn bộ tu chân giới, ở đó ngây người hai mươi ngày bằng ở những nơi khác 20 năm.”
“Thật sao?” Lữ Cửu quay đầu lại hỏi.
“Đương nhiên, nghe nói linh khí ở lầu sáu có nồng độ tiệm cận nhất với thời gian trước Thần Vẫn kỳ.” Chu Vân khi nói chuyện đều có thể cảm nhận được mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng.
“Ta nghe nói các thiên tài của những năm trước có thể lên đến tầng thứ tám, nhưng mà cảnh giới cao nhất của bọn họ cũng chỉ mới là Nguyên Anh kỳ.” Lữ Cửu nói ra vấn đề mà bản thân đã nghiền ngẫm bấy lâu, “Vì sao chúng ta chỉ mới lầu sáu thôi đã chật vật thế này?”
Liên Liên tạm dừng lại lấy sức, thuận tiện chữa trị bàn tay đã bị uy áp trong tháp đè dập nát: “Bởi vì nhóm chúng ta có cảnh giới Hóa Thần kỳ, Luân Chuyển Tháp sẽ căn cứ vào trình độ của đệ tử để gia tăng uy áp.”
Lữ Cửu hiểu rõ.
Bên ngoài tháp, mọi người chỉ căn cứ vào những điểm sáng là có thể não bổ ra một hồi tuồng, đặc biệt sau khi bọn họ chạm trán ở lầu năm thì hẳn đã xông vào đánh nhau, tuy nhiên đánh tới đánh lui đột nhiên lại nhiều ra vài điểm sáng nữa.
“Một, hai, ba…… chín…… mười?” Mã Tòng Thu nhìn những điểm sáng trên hư ảnh, bỗng nhiên phát hiện có một điểm sáng không khớp, cảm thấy không đúng nên cứ đếm đi đếm lại, “Sao lại nhiều ra thêm một điểm sáng.”
Hắn đếm xong thì nghi ngờ bản thân nhìn lâu quá nên hẳn là bị hoa mắt rồi, Mã Tòng Thu cúi đầu dụi dụi mắt, chuẩn bị đếm lại, kết quả đếm xong thì: “Mười hai? Sao lại còn nhiều hơn lúc nãy?!”
Trong một thời gian ngắn mà ba điểm sáng không biết từ đâu tòi ra, mọi người đều thấy rõ ràng, các đại tông chủ đều nghiêm sắc mặt nhìn tầng thứ năm.
“Sao lại nhiều ra ba điểm sáng? Có người xông vào sao?” Tông chủ Ngũ Hành Tông khiếp sợ nói.
Những người khác cũng không mở miệng trả lời ông, chỉ nhìn chằm chằm ba điểm sáng đó hồi lâu, rất dễ dàng phân biệt được ba điểm sáng nhiều thêm đứng ở bên nào.
“Là kiếm linh ư?” Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ không quá xác định nói, “Ba điểm sáng này có chút nhạt hơn những điểm sáng còn lại.”
“Trọng Minh đao có thể hóa linh sao?” Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt hỏi, bà nhớ rõ Trọng Minh đao vô pháp hóa linh.
“Không có ngọc bài, tự tiện lẻn vào Luân Chuyển Tháp sẽ bị treo cổ ngay lập tức.” Phong Trần đạo nhân nhàn nhạt nói, tầm mắt ông vẫn nhìn thẳng tắp vào các điểm sáng đó, trên hư ảnh có thể rõ ràng nhận thấy trận doanh đang diễn ra, ai cũng rõ ràng nhìn ra được Lục Trầm Hàn đang rơi vào thế hạ phong.
Bỏi vì nhiều ra tới ba điểm sáng nên khiến mọi người bên ngoài tháp sửng sốt nửa ngày, cuối cùng còn nhìn thấy có điểm sáng chạy từ lầu năm xuống lầu bốn, tức khắc khắp nơi lại vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Đây đã là người thứ ba trong nhóm đệ tử năm nay đi xuống tầng dưới.
Không bao lâu sau, mọi người lại phát hiện một điểm sáng lại biến mất.
“Biến mất rồi kìa, sẽ không thật sự là kiếm linh đó chứ?” Mã Tòng Thu tò mò, “Ta còn chưa từng thấy qua kiếm linh.”
Nhan Hảo nhíu mày nhìn điểm sáng chạy xuống lầu bốn, nếu đụng sư huynh của nàng thì không biết có lại đánh nhau hay không.
Trên thực tế hai người cũng không có gặp phải.
Mai Cừu Nhân lượn lờ xung quanh các tủ đan ở khắp nơi trong tầng thứ tư, lật trái tìm phải, chỉ cần là đan dược có ích cho tu luyện đều nuốt xuống sau đó bắt đầu đả tọa, mấy ngày nay hắn ợ thôi cũng đều có thể ợ ra đan khí.
Khi Ninh Thiển Dao chạy xuống thì hắn vẫn còn đang đả tọa trong một góc.
Ninh Thiển Dao không quá hứng thú với đan tầng, nàng ta đã từng gặp qua cực phẩm đan dược, phần lớn đan dược ở đây nàng ta cũng không để vào mắt.
Nàng ta vẫn cứ quanh quẩn quanh khu vực cầu thang, muốn thăm dò động tĩnh ở lầu trên, tuy rằng cũng không nghe ra được cái gì.
Bí mật lớn nhất trong lòng nàng ta thiếu chút nữa bị phát hiện, khi vừa chạy xuống tay nàng ta còn phát run, tuy vậy Ninh Thiển Dao vẫn muốn đi lên trên.
Đây là cơ duyên của nàng ta, không thể cứ vậy co đầu rụt cổ ở tầng bốn này được.
……
“Nơi này……” Dịch Huyền vừa bước chân lên liền cảm nhận được linh khí nồng đậm đến mức tận cùng, gần như sắp hóa thành thực thể.
Du Phục Thời là người thứ hai lên tới nơi, hắn xoay người dắt Diệp Tố còn đang trên cầu thang, chờ sau khi nàng đi lên mới buông tay.
“Tầng tu luyện.” Diệp Tố giang hai tay chụp vào trong không trung, muốn thử bắt lấy linh khí nồng đậm đến nỗi có thể nhìn thấy bằng mắt này.
Tầng này dụ hoặc quá lớn, thân ở tầng tu luyện, linh khi mỗi thời mỗi khắc như thấm vào trong người, chỉ cần không để ý thôi là sẽ tiến giai.
“Đệ muốn đi lên nữa.” Dịch Huyền quay đầu nói với Diệp Tố, hắn không định ở lâu ở lầu sáu này.
Diệp Tố nhìn Du Phục Thời đang nhắm mắt hấp thu linh khí, suy nghĩ một lát nói: “Vậy đệ lên trước đi, chúng ta sẽ ở đây một đoạn thời gian.”
Dịch Huyền gật đầu: “Được.”
“Sư đệ.” Diệp Tố gọi Dịch Huyền lại, “Cẩn thận hai người ở bên trên đó.”
“Đệ biết.” Dịch Huyền nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trọng Minh vẫn luôn lặng lẽ đi theo bên người, “Đệ cũng không phải chỉ có một mình.”
Dịch Huyền kiên định đi lên lầu bảy, lúc này đây hắn có thể rõ ràng cảm nhận được uy áp khổng lồ của Luân Chuyển Tháp đ è xuống, hắn cúi đầu nhìn cầu thang thì thậm chí có thể thấy được những dấu đầu gối đã cũ, hẳn là có không ít người đã từng quỳ ở đây hồi lâu.
Du Phục Thời và Diệp Tố lưu lại tầng thứ sáu bắt đầu đả tọa hấp thu linh khí tu luyện, hai người vừa ngồi xuống liền điên cuồng hấp thu linh khí xung quanh, căn bản không hề xuất hiện tình huống linh phủ không chứa nổi như những người khác.
Diệp Tố thậm chí ẩn ẩn cảm thấy linh phủ của mình lại mở rộng gấp đôi.
Vốn dĩ nàng chỉ định ở lầu sáu nghỉ ngơi một khoảng thời gian mà thôi, kết quả chỉ mới sau mười ngày linh khí ở tầng tu luyện đã bị hai người hút sạch sẽ.
Đương nhiên, phần lớn vẫn là Du Phục Thời dùng.