Bên ngoài thành Quy Tông, mưa to giàn giụa.
Diệp Tố khom lưng đang chuẩn bị vươn tay kéo Dịch Huyền dậy thì tiểu sư đệ ở bên cạnh đã giành trước một bước.
Du Phục Thời chìa một bàn tay ra, nhìn thẳng vào mắt của Dịch Huyền: “Lên.”
Dịch Huyền cả người đều là vết thương, đóa lan đỏ rực nở rộ giữa mày khiến cho hắn trông vừa mĩ diễm lại yếu ớt, hắn nhìn thoáng qua Diệp Tố sau đó mới nắm lấy tay Du Phục Thời, nương theo đó đứng lên, thế nhưng hắn lại cố ý không đứng vững, ngã vào trên người Du Phục Thời, cọ toàn bộ nước bùn lẫn với máu lên trên người tiểu sư đệ.
Du Phục Thời quả nhiên cứng đờ cả người, đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng tràn ngập sự ghét bỏ, nhưng vẫn không đẩy người ra mà ngược lại thò tay vào giới lấy ra đan dược đưa cho Dịch Huyền.
“Cảm ơn…… Tiểu sư đệ.” Dịch Huyền nhận lấy đan dược nuốt xuống.
Hắn thật sự sắp chịu không nổi nữa rồi.
Lục Trầm Hàn có thần lực phụ trợ, Dịch Huyền dốc hết toàn lực cộng với Trọng Minh đao nhưng vẫn còn kém một đoạn.
Cũng may sau đó nhị sư phụ đuổi tới nơi, hai người liên thủ mới có thể giết được Lục Trầm Hàn, việc này thành công cũng nhờ vào việc Phong Kiếm Thần ở tây phương đột nhiên chết đi.
Lực lượng của Lục Trầm Hàn hẳn là có được từ Phong Kiếm Thần, bởi vì Phong Kiếm Thần vừa xảy ra chuyện thì lực lượng của hắn liền giảm xuống, Dịch Huyền và Tân Thẩm Chi lập tức bắt lấy cơ hội này gi3t chết hắn.
Vốn dĩ Lục Trầm Hàn cũng là một thiên tài, ít nhất trước khi Diệp Tố xuất hiện thì hắn chính là người đứng đầu của thế hệ tu sĩ trẻ tuổi, chỉ là sau đó lại phát triển theo hướng lệch lạc.
Cảnh giới tăng lên rất nhanh nhưng tâm cảnh lại không mở rộng.
Không giống với Dịch Huyền, mỗi một giai đoạn đều dựa vào chính mình liều mạng mà đạt được, càng không cần phải nói đến Tân Thẩm Chi, vị này thật sự là kẻ điên đánh thật chiến thật.
Hai người hợp lực, lực lượng của Lục Trầm Hàn lại giảm sút, kết cục rất rõ ràng.
“Tân tiền bối.” Diệp Tố đã xoay người bước sang bên cạnh đỡ Tân Thẩm Chi dậy, ông bị thương cũng không nhẹ, một bên chân lộ ra cả xương trắng, sườn đùi một bên cũng có một lỗ hổng to, máu đã đông lại trông có chút ghê người.
“Ngươi……” Tân Thẩm Chi nương theo lực kéo của Diệp Tố đứng lên, ông đánh giá nàng từ trên xuống dưới, “Sao có vẻ như không quá giống lúc trước?”
Tuy rằng vẫn là tiểu cô nương đó nhưng khí thế trên người lại có vẻ không giống nhau, cụ thế không giống nhau chỗ nào Tân Thẩm Chi cũng không nói rõ được, dù sao Diệp Tố cũng không phải là người sẽ phóng ra uy áp để trấn áp người khác.
Trên người Diệp Tố không có đan dược nhưng đầu ngón tay lại b ắn ra một sợi thần tức bao phủ lấy Tân Thẩm Chi, vết thương trên người ông theo đó trong nháy mắt liền bắt đầu khép lại.
Hẳn là vì thấy Diệp Tố và Du Phục Thời xuất hiện nên cửa thành Quy Tông không bao lâu liền mở ra từ bên trong, Liên Liên chạy nhanh ra ngoài.
“Diệp Tố, cô không sao chứ?” Lúc hai người Dịch Huyền đối chiến với Lục Trầm Hàn, Liên Liên và Trình Hoài An dẫn theo hai vị tông chủ bị thương vào thành chữa thương, một bên còn phải duy trì trật tự trong thành, vừa rồi phải nhờ tu sĩ canh giữ trên thành truyền tin nàng mới biết Diệp Tố đột nhiên đã trở lại.
“Ta không sao.” Diệp Tố hạ phàm một chuyến này cũng chưa tính là làm gì nhiều, chỉ có tiêu diệt Liệt Khẩu Thần, sau đó lại đến Côn Luân lấy Hỗn Độn Kính, cuối cùng giết Kính Thần.
Hiện giờ tất cả hư ảnh Thần đã bị diệt trừ, Phù Thế đại lục cũng xem như tạm thời khôi phục an bình, hiện giờ việc phải làm đó là chấn chỉnh tam giới.
“Bên đó là ai sắp phi thăng thành Thần vậy?” Tân Thẩm Chi miễn cưỡng mới có thể dùng kiếm chống đỡ bản thân đứng thẳng, ông ngửa đầu nhìn về phía nam, không nghĩ ra được ai nên sợ là lại phát sinh kẻ nào đó giống Lục Trầm Hàn.
“Là Đồ Thế tiền bối.” Diệp Tố đứng ở bên cạnh đáp.
“…… Đồ Thế?” Tân Thẩm Chi ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Tố, nhưng một lát sau lại bật cười, “Không hổ là hắn.”
Tân Thẩm Chi cũng không hỏi vì sao Đồ Thế lại sống lại, còn ở phía nam phi thăng thành Thần.
Đã xảy ra nhiều chuyện kỳ quái như vậy, thêm một chuyện này cũng chẳng là gì, huống chi lúc trước mọi người cũng từng nghĩ Đồ Thế đã chết thì hắn không phải cũng còn sống đó sau, lại một lần nữa sống lại cũng không tính là chuyện lạ.
“Mà đạo lôi kiếp đó nhìn có chút quái nhỉ.” Liên Liên cũng ngửa đầu nhìn về phía nam nói.
Phi thăng lôi nghẹn điên rồi, còn bị ép thành có chủ, làm sao mà không quái cho được, nó vừa bổ xuống Đồ Thế vừa tìm kiếm mục tiêu khác, chuẩn bị phách một trận mười năm tám tháng cho đã đời!
“Tất cả những hư ảnh Thần đó đều đã chết, Liên Liên, cô trở về chỉnh đốn lại Quy Tông thành là được.” Diệp Tố nói xong thì hai tay cũng khẽ bấm pháp quyết, sau đó hai lòng bàn tay ngửa lên, trận pháp mà bọn họ bí mật bày ra nhằm mưu đồ cắn nuốt lực lượng của Phù Thế đại lục hoàn toàn vỡ nát.
Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người trên Phù Thế đại lục tựa hồ đều nghe thấy một âm thanh vụn vỡ nặng nề vang lên, đó là trận pháp đã lặng yên không một tiếng động trói buộc tam giới vạn năm, hiện tại đã tan rã, kế hoạch của các hư ảnh Thần thất bại trong gang tấc.
Liên Liên gật đầu, sau đó lập tức xoay người trở về thành.
Bên trong thành bởi vì trận phong ba trước đó mà có không ít tu sĩ nhân lúc loạn lạc ra tay đánh cướp, giết người.
Diệp Tố ngửa đầu nhìn lên không trung, thật lâu mới thu hồi ánh mắt nói: “Từ nay về sau sẽ không còn ai có thể khi dễ Phù Thế đại lục.”
“Tân tiền bối, ta đưa ngài trở về Ngô Kiếm Phái.” Diệp Tố xoay người nói với Tân Thẩm Chi.
Tân Thẩm Chi cũng không có ý kiến khác.
“Đệ đi Ma giới.” Dịch Huyền bỗng nhiên lên tiếng, sau khi ăn mấy viên đan dược thì hắn miễn cưỡng xem như đã khôi phục lại một chút.
Diệp Tố kinh ngạc nhìn sang Dịch Huyền: “Không về trước Thiên Cơ Môn một chuyến sao?”
“Linh Lung Cốt sắp phi thăng, Ma giới chỉ còn lại Đồ Vưu, đệ muốn đi Ma giới trước, sắp xếp ổn thỏa mới quay về sau, huống hồ……” Dịch Huyền nhìn thẳng vào mắt Diệp Tố, gương mặt từ trước đến nay vẫn luôn không có biểu tình gì đột nhiên nở nụ cười, như xuân về hoa nở, “Đại sư tỷ, thời gian tỷ có thể ở dưới đây hẳn là không dài.”
Hắn có thể cảm nhận được từ những hành động vừa rồi của Diệp Tố, rằng lực lượng của nàng đã xảy ra biến hóa, tuy không rõ vì sao không nhìn thấy lôi kiếp phi thăng của đại sư tỷ, nhưng nếu tỷ ấy đã là thượng Thần thì không có khả năng ở thể ở lại hạ giới được lâu.
Có một số việc hắn có thể đi làm thì cũng không cần phiền đại sư tỷ phải đi một chuyến.
“……Tốt.” Diệp Tố đồng ý.
Ngũ sư đệ cũng đã trưởng thành.
“Vậy ta đi với đồ đệ của ta.” Tân Thẩm Chi từ bỏ ý định trở về Ngô Kiếm Phái, lý lẽ rõ ràng nói: “Mấy đứa Từ Trình Ngọc cũng nên tự mình đảm đương một phía rồi, không thể cứ để lão tử che ở phía trước mãi được.”
Đồ đệ bảo bối chỉ có một, Ngô Kiếm Phái lại có rất nhiều đệ tử, thêm nữa còn có các trưởng lão khác, không sợ sẽ xảy ra chuyện gì.
Diệp Tố nghe vậy thì thu tay lại, không gian vốn bị xé rách một khoảng cũng tức khắc khép lại, nàng lại xé một khoảng không mới: “Vậy ta đưa hai người một đoạn đường.”
“Mấy thứ này cho các ngươi.” Du Phục Thời lấy ra từ trong giới một rương pháp bảo hộ thân cùng với một đống đan dược đưa cho Dịch Huyền và Tân Thẩm Chi.
Tân Thẩm Chi bị hành động “giàu đến vô nhân tính” của Du Phục Thời làm cho chấn kinh, trong số đó thậm chí còn có một món Thần Khí!
“Ngươi……ở đâu ra nhiều thứ tốt như vậy?!” Hai mắt Tân Thẩm Chi sắp bị lóe mù, Du Phục Thời giàu như vậy vì sao trước đó Thiên Cơ Môn lại nghèo thành bộ dáng quỷ hờn ma chê như thế.
Du Phục Thời nhìn thoáng qua Diệp Tố: “Có một kẻ lừa đảo cho.”
“Kẻ lừa đảo nào lại tốt như vậy?” Tân Thẩm Chi tự xưng là tấm chiếu đã trải qua không ít sự đời nhưng mỗi một kiện pháp khí trong gương này đều tốt đến độ hai mắt ông đều đỏ cả lên, trong lòng cũng cảm thấy chua lè.
“Nhị sư phụ, đi thôi.” Dịch Huyền dễ như trở bàn tay nhìn ra sự thay đổi trong mối quan hệ của Du Phục Thời và Diệp Tố, hắn kéo Tân Thẩm Chi đi đến chỗ không gian được xé mở, giơ tay vẫy vẫy với Diệp Tố.
Cuối cùng hai người biến mất bên ngoài thành Quy Tông.
Mưa dần ngừng rơi, mây đen tan đi, ánh mặt trời ló dạng.
Diệp Tố nghiêng người duỗi tay ra với Du Phục Thời: “Đi thôi, chúng ta trở về Thiên Cơ Môn.”
Du Phục Thời đi từng bước về phía nàng, sau khi nắm tay Diệp Tố thì bỗng nhiên nói: “Những thứ mà nàng tích cóp cho ta lại không có cơ hội dùng tới.”
“Không sao.” Diệp Tố thấp giọng nói, chỉ cần tiểu sư đệ còn ở bên cạnh nàng là được.
“Đồ Thế tiền bối và Vu Thừa Duyệt đã phi thăng lên thượng giới, đệ cũng nên lên trên rồi.” Diệp Tố nói với Du Phục Thời. “……Ta ở bên trên chờ đệ.”’
“Được.” Du Phục Thời cúi đầu cẩn thận đi theo chiếc bóng của nàng đổ trên mặt đất, tựa hồ đó là một việc rất vui vẻ, còn nàng muốn hắn làm cái gì thì hắn đều đồng ý.
“Trên thượng giới có một tân Ngự Thần tên là Chung Ly Khanh, kiếm thuật không tồi.” Hai người vừa đi vừa nói chuyện, ngước mắt lên thì thấy đã đến đại môn Thiên Cơ Môn từ bao giờ, “Mấy tháng sau, đệ và hắn sẽ phải đấu một trận.”
“Được.” Du Phục Thời vẫn cúi đầu như cũ, đùa nghịch bàn tay của Diệp Tố.
Lúc này mọi người canh giữ bên trong đại môn Thiên Cơ Môn cũng đã thấy được Diệp Tố và Du Phục Thời đứng bên ngoài.
“Đồ đệ!”
“Đại sư tỷ!”
Trương Phong Phong và ba người Minh Lưu Sa chen ra từ trong đám đông, hô lên với Diệp Tố.
Diệp Tố cười với mọi người, vẫy vẫy tay chào, sau đó vừa bước vào vwuaf ngửa đầu nhìn trận pháp màu tím đang vận chuyển trên không, nói với Du Phục Thời đang đứng ở phía sau: “Trận pháp vẽ khá lắm.”
Du Phục Thời cũng ngước mắt nhìn theo nàng, hiển nhiên là nhớ lại lúc trước vị đại sư tỷ nào đó lừa hắn học vẽ pháp trận này, không nhịn được mà nhéo nhéo bàn tay nàng, xem như trả thù.
Bên trong Thiên Cơ Môn không chỉ có người Thiên Cơ Môn mà còn có các tu sĩ ở phía nam khác như Hợp Hoan Tông, trận pháp này xem như đã bảo vệ được hơn một nửa lực lượng của tu chân giới.
Nếu không bọn họ cũng sẽ không thể tránh khỏi kết cục giống các đệ tử Côn Luân ở phía tây, trở thành dinh dưỡng cho hư ảnh Thần.
“Đại sư tỷ, tỷ không sao chứ?” Hạ Nhĩ xông lên, nhìn Diệp Tố từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, khẩn trương hỏi.
“Đại sư tỷ nhất định là không có sao.” Cả người tiểu cô nương Tây Ngọc xốc xếch, hẳn là không rảnh lo soi gương, cô nhóc sờ sờ Diệp Tố, có chút kỳ quái, “……cũng không có bị thương.”
Diệp Tố nhìn Trương Phong Phong sau đó nhìn sang các sư đệ, sư muội, đã thật lâu rồi nàng không nhìn thấy bọn họ.
Trong mắt mọi người bọn họ chỉ mới mười ngày không gặp mặt, nhưng đối với Diệp Tố bọn họ đã xa cách vạn năm.
Vạn năm trước, sư phụ và mọi người được Phật Ma Thần đưa vào luân hồi, khi có thời cơ thích hợp sẽ có thể trọng sinh ở tu chân giới.
Thật ra với trận pháp hoàn chỉnh bọn họ sẽ có thể trở về với cảnh giới vẫn giữ nguyên, nhưng lúc ấy Phật Ma Thần còn phải đối phó với tà Thần, nên chỉ có thể dùng trận pháp thô sơ giản lược tiễn họ đi, dẫn tới trọng sinh vào lúc còn nhỏ, cũng mất đi hết tu vi.
“Toàn bộ hư ảnh Thần đã bị diệt, trận pháp cũng đã bị xóa bỏ, chư vị có thể an tâm trở về.” Diệp Tố sau khi hàn huyên với mấy người Trương Phong Phong xong thì quay sang nói với các tu sĩ ngoại tông, để bọn họ trở về.
Du Phục Thời đứng ở phía sau nhìn Diệp Tố nói chuyện với những người khác, hắn tùy ý búng tay một cái, một cổ lực lượng vô hình liền được bắn lên trên không, trong phút chốc bao trùm cả Phù Thế đại lục, tất cả mọi người bị dính Thần Ấn ở cả tam giới đều được giải trừ.
Bao gồm cả thuật cấm ngôn của Ngự Thần cũng đồng thời bị xóa đi.
Tia nguy hiểm cuối cùng của Phù Thế đại lục cũng được giải quyết sạch sẽ.
Du Phục Thời cúi đầu nghịch nghịch bàn tay của mình, giống như vừa rồi chuyện gì cũng chưa từng phát sịnh, hắn vẫn là tiểu sư đệ ngây thơ lại kiều khí của Thiên Cơ Môn.
Mọi người ngoại tông rời đi rất nhanh, nếu không phải tam giới gặp phải đại nạn thì bọn họ cũng không phải chen chút bên trong Thiên Cơ Môn như thế này, hiện giờ mọi việc đã được giải quyết nên mọi người liền nhanh chóng rời đi trở về địa bàn của mình.
Chỉ có một số người ở lại giúp Thiên Cơ Môn dọn dẹp, sửa sang xong mới rời đi.
Những việc này cũng không cần Diệp Tố quản lí vì có Trương Phong Phong và Hồ trưởng lão đứng ra sắp xếp.
“Vu thủ vệ không có ở đây sao?” Diệp Tố trở lại sân viện trên Cửu Huyền Phong xa cách đã lâu, kéo Du Phục Thời cùng nhau ngồi xuống sau đó hỏi Minh Lưu Sa.
“Không có.” Minh Lưu Sa lấy ra một chiếc ghế bành từ trong túi Càn Khôn, thoải mái nằm dài ra, cậu nhóc thở ra một hơi thật mạnh, khoảng thời gian qua hắn căng thẳng muốn chết, chậm rì rì đáp lời Diệp Tố: “Thủ, vệ nói, ông, ấy, có, hẹn.”
Diệp Tố gật đầu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trong nguyên tác ngay từ đầu đã có nói qua Vu Phong Hải có một khoảng thời gian sẽ rời khỏi tông môn đi đến nơi có giao hẹn.
“Đại sư tỷ, có phải tỷ đã……” Hạ Nhĩ đứng bên cạnh, trong mắt không giấu được hưng phấn nhưng lại có chút do dự không chắc, “thành Thần rồi hay không?”
Diệp Tố cười gật đầu: “Đúng vậy.”
“Đệ biết ngay mà!” Hạ Nhĩ vỗ tay một cái đét hưng phấn nói, “Đệ nói mãi từ sớm là đại sư tỷ nhất định sẽ thành Thần!”
“Nhưng mà……” Tây Ngọc ngồi ở đối diện kỳ quái hỏi, “Sao tụi muội không thấy lôi phi thăng của đại sư tỷ?”
Diệp Tố ngước mắt nhìn ba sư đệ sư muội trong viện, thật lâu sau mới nói: “Đến lúc đó mấy đứa sẽ nhớ ra thôi.”
“Nhớ, ra, cái, gì?” Minh Lưu Sa nằm trên ghế huơ huơ tay hỏi.
Diệp Tố cũng không trả lời hắn, chỉ nói: “Mấy đứa phải nhanh chóng phi thăng thành Thần, trên thượng giới tỷ cần hỗ trợ.”
“Đại sư tỷ, đệ nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện để phi thăng!” Là fan cuồng của đại sư tỷ, Hạ Nhĩ lập tức nhiệt tình hưởng ứng.
“Diệp Tố.”
Mọi người ở trong viện đều ngoáy đầu lại nhìn, là Lữ Cửu tới, đang đứng bên ngoài viện.
“Vào đây ngồi đi.” Diệp Tố chỉ vào một ghế đá nói với Lữ Cửu.
Lữ Cửu bước vào ngồi xuống: “Mọi người phải đi rồi à?”
Nàng vẫn luôn hỗ trợ Thiên Cơ Môn dọn dẹp dưới chân núi, nghe thấy Trương Phong Phong và Hồ trưởng lão thảo luận nói Diệp Tố có thể sẽ không ở lâu nên vội vã chạy lên đây gặp nàng.
“Chờ mọi việc được giải quyết ổn thỏa liền đi ngay.” Diệp Tố nhìn Lữ Cửu, thể chất của nàng ấy đã thay đổi không ít, nhờ một giọt máu mà tiểu sư đệ cho cũng đã đủ giúp Lữ Cửu thay da đổi thịt, huống chi tâm trí của bản thân nàng ấy cũng rất cứng cỏi.
Năm tháng ở thượng giới bằng hơn một ngàn năm ở hạ giới, cũng đủ để mọi người phi thăng thành Thần, đến lúc đó cuộc chiến trở về……
Diệp Tố bỗng nhiên bật cười một tiếng nói: “Ta ở thượng giới chờ mọi người đó.”