Không Cần Loạn Ăn Vạ

chương 224: tỉnh lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khoảnh khắc sợi thần thức quay về thân thể, Diệp Tố liền cảm thấy vô số mỏi mệt ập đến, nàng thấy Đồ Thế tiền bối và Vu Thừa Duyệt đều đã được sắp xếp tốt, tiểu sư đệ đi theo Ngự Thủ học quản lí sự vụ nên bản thân trở về phòng nghỉ ngơi.

Chỉ là, sau khi chìm vào giấc ngủ lại hoàn toàn mất đi toàn bộ ý thức.

Đến khi Du Phục Thời trở về thấy Diệp Tố lay thế nào cũng không tỉnh thì tức tốc di tìm Dung Nhai, muốn ông đến xem Diệp Tố thế nào.

Dung Nhai cảm thấy nhi tử có chút chuyện bé xé ra to, lo lắng quá mức: “Chắc là ngủ nướng mà thôi.” Ông cũng thường xuyên ngủ nướng.

“Nàng ấy sẽ không như vậy.” Du Phục Thời nôn nóng nói, ít nhất hắn chưa từng thấy qua Diệp Tố ngủ nướng.

Dung Nhai cứ thế bị nhi tử “áp tải” đến phòng Diệp Tố, chỉ đành phải nghiêm túc kiểm tra Diệp Tố đang ngủ trên giường, xem đến xem lui một lúc mới có thể xác định được: “……người không sao, phỏng chừng là do căng thăng quá lâu, đột nhiên thả lỏng lại nên mới xảy ra tình trạng thế này, có chút sốt nhẹ, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe lại thôi.”

Du Phục Thời đưa tay ra sờ sờ trán Diệp Tố, thật nóng.

Hắn rũ mắt nhìn người đang hôn mê trên giường, Diệp Tố chưa từng để lộ một mặt này trước mặt người khác, cho đến nay giống như không có gì có thể làm khó được nàng, chuyện gì nàng cũng đều giải quyết được.

Đại sư tỷ, ba chữ này như được đặt riêng cho nàng vậy.

“Hình như ta còn một ít hương an thần, có thể đốt cho tiểu cô nương.” Dung Nhai ở bên cạnh lẩm nhẩm, lấy ra một nén hương, sau đó bước về phía bếp lò đốt hương lên, lại quay trở lại nói với nhi tử, “Tiểu cô nương đã là tán Thần, sốt một thời gian ngắn sẽ tốt lại thôi, con không cần lo lắng.”

Du Phục Thời nghiêng người nằm bên cạnh Diệp Tố, mặt đối mặt với nàng, ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt Diệp Tố.

Nếu lúc này Diệp Tố mở mắt ra sẽ phát hiện tiểu sư đệ của nàng không phải lúc nào cũng kiều khí như nàng vẫn nghĩ, ngược lại ánh mắt của hắn hiện giờ đạm mạc, khi rũ mắt lộ ra vẻ bễ nghễ, tân Ngự Thần có lực lượng vô thượng, là thượng Thần Thượng Trọng Thiên chân chính.

Nhưng mà……

Khi ánh mắt hắn chạm đến Diệp Tố thì lại như chưa từng thay đổi, vẫn là tiểu sư đệ lười nhác kiều khí của nàng, chỉ là sâu dưới đáy mắt không giấu được sự lo lắng nôn nóng.

Đầu ngón tay hắn chậm rãi dời xuống, cuối cùng dừng trên môi Diệp Tố.

Thật nóng.

Ngày đó khi hôn nàng, môi nàng vừa mềm vừa ấm, không hề nóng như thế này.

“Kẻ lừa đảo.” Du Phục Thời thấp giọng nói, “……nàng đã nói sẽ dạy ta thứ khác.”

Nếu như theo thường ngày, chỉ cần hắn vừa tới gần Diệp Tố sẽ lập tức tỉnh ngay, hiện tại ngay cả hắn nói chuyện nàng cũng không tỉnh lại.

Du Phục Thời rũ mắt nhích lại gần Diệp Tố, hắn thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của hai người đan chéo vào nhau.

Hắn nhẹ giơ tay lên, ngón cái quẹt qua ngón trỏ một đường, máu liền chảy ra.

Tuy phụ thân nói cơn sốt của nàng sẽ qua nhanh thôi nhưng Du Phục Thời lại không nhìn được Diệp Tố khó chịu, hắn vươn đầu ngón tay ra đút máu cho nàng.

Huyết mạch Dung gia ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại, chỉ một giọt thôi nhưng cơn sốt của Diệp Tố có thể cảm nhận được đang rút đi nhanh chóng, khôi phục lại nhiệt độ như thường.

Du Phục Thời nhẹ chống trán mình lên trán Diệp Tố, cùng ngủ với nàng, thỉnh thoảng sẽ đi xuống Hạ Trọng Thiên đón những người phi thăng.

Hoạt động mỗi tháng xuống Trung Trọng Thiên mời chào tán Thần một lần của Du gia đã tạm dừng, toàn bộ số Ngự Lệnh đó được giữ lại để chuẩn bị đưa cho những người Phù Thế đại lục phi thăng lên.

Du Ly Giáng cũng không có ý kiến gì, tất cả đều giao cho nhi tử, thật ra bà đã sớm muốn phất tay không quản việc nữa, sau đó dẫn đạo lữ của mình xuống hạ giới chơi.

Tuy nhiên kế hoạch này vẫn còn phải trờ sau khi trận chiến trở về kết thúc mới có thể thực hiện.

……

Một giấc này của Diệp Tố ngủ li bì đến hơn mười ngày, khi mở mắt ra liền nhìn thấy Du Phục Thời đang ngủ ở sát bên cạnh.

Nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn thấy Du Phục Thời cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ theo bản năng vươn tay giúp hắn vén vài sợi tóc lòa xòa ra sau tai.

“Nàng tỉnh rồi……” Du Phục Thời cảm thấy bên tai hơi ngứa thì mở mắt, lười biếng nói.

“Ừ” Diệp Tố nghe thấy giọng hắn thì rốt cuộc tỉnh táo lại, “Ta ngủ bao lâu rồi?”

Tay nàng đang rút về giữa đường lại bị Du Phục Thời bắt lấy.

Hắn rũ mắt nắm tay Diệp Tố thưởng thức: “Mười sáu ngày.”

“Mười sáu ngày?” Diệp Tố nghe vậy thì nhíu mày, mười sáu ngày thượng giới, hạ giới đã qua 160 năm, “Dịch Huyền bọn họ……”

Du Phục Thời giơ bàn tay còn lại che miệng nàng, ngước mắt nhìn lên: “Nàng cũng không hỏi gì ta.”

Lời nói tựa hồ lộ ra vài phần ủy khuất.

Chỉ là hai mắt yên lặng nhìn nàng lại khẽ cong cong.

Nàng tỉnh, hắn thật vui.

Diệp Tố cũng không rút tay về, an tĩnh nhìn tiểu sư đệ nghiêng người nằm ở đối diện, bọn họ hình như chưa từng bao giờ mặt đối mặt nhau như vầy.

Vốn dĩ Du Phục Thời cũng không cảm thấy gì, nhưng sau khi Diệp Tố nhìn hắn chăm chú như vậy thì không biết vì sao hai tai lại bắt đầu nóng lên, ngay cả bàn tay nàng mà hắn đang nắm trong tay cũng trở nên thật nóng, hắn không được tự nhiên thu tay về: “Mấy người Dịch Huyền vài ngày trước đã lên đây.”

“Ừ.” Diệp Tố nói, sau đó lại hỏi, “Tiểu sư đệ chúng ta mấy ngày nay đang làm cái gì?”

Nhắc đến chuyện này Du Phục Thời liền nhướng mày đắc ý: “Đã thấy tân Ngự Thần nhà Chung Ly, hắn không lợi hại bằng ta.”

“Hai người đã giao thủ à?” Diệp Tố hỏi hắn.

Du Phục Thời lắc đầu: “Không có, chỉ là ở đằng xa nhìn thấy, hắn kém xa ta.”

Giữa hai vị tân Ngự Thần nhất định phải chọn ra một vị Ngự Thần mạnh nhất Thượng Trọng Thiên, Du Phục Thời tuy chỉ nhìn lướt qua tân Ngự Thần của Chung Ly gia nhưng hắn biết đối phương không so được với mình.

Đây là trực giác của Ngự Thần, sau khi lực lượng của Du Phục Thời thức tỉnh, hắn gần như toàn trí toàn năng.

Diệp Tố ngồi dậy, thuận tiện cũng kéo Du Phục Thời cùng dậy: “Dẫn ta đi gặp những người đã phi thăng lên đi, các sư huynh sư tỷ của đệ đã lên chưa?”

“Sư phụ cũng đã lên rồi.” Du Phục Thời đứng dậy, cố ý kép quần áo của mình xộc xệch, chờ đến khi Diệp Tố nhìn không nổi nữa thì liền thoải mái để nàng sửa sang giúp mình.

Diệp Tố chỉnh trang lại quần áo cho hắn, nàng không nhìn ra tiểu tâm tư của Du Phục Thời, hoặc là đã nói vốn nhìn ra nhưng lại không thèm để ý.

160 năm đủ để Phù Thế đại lục nghênh đón một giai đoạn giao thời mới, tam giới tỏa ra bừng bừng sinh cơ, Độ Kiếp đại năng liên tục xuất hiện.

Đời sau gọi thời kỳ này là Chúng Thần kỳ, thời kỳ chư Thần phi thăng như nước giếng phun này kéo dài đến mấy trăm năm.

Thời kỳ nời có một đặc thù duy nhất đó là đại năng phi thăng thành Thần mỗi lần chỉ có một người, từng người từng người một phi thăng, chưa từng có lúc nào có nhiều người phi thăng cùng một lúc.

Người Phù Thế đại lục không rõ lắm về chuyện này, nhưng Diệp Tố lại biết rất rõ.

Bởi vì Phù Thế đại lục chỉ có một lôi phi thăng mà thôi.

Lôi phi thăng ngày đêm đánh người, đánh đến đầu choáng mắt hoa, sau đó chỉ còn là bản năng chứ không còn hứng chú chạy đi tìm người để đánh nữa.

Có người muốn phi thăng, vậy nó liền tới nơi đánh vài nhát, đánh xong sẽ nằm trong đám mây nghỉ ngơi, một nửa tia lôi cũng không đánh thêm.

“Chỉ có mấy người Dịch Huyền lên đây.” Du Phục Thời nắm tay Diệp Tố dẫn nàng bước ra khỏi phòng, chậm rãi nói.

Ngự Lệnh của mỗi tháng có hạn, sau khi Trương Phong Phong phi thăng cùng ba người Minh Lưu Sa thì đến Trung Trọng Thiên chứ không lên Thượng Trọng Thiên, nói là để người trẻ tuổi tham gia trận chiến trở về đi thôi.

“Vậy đợi lát nữa ta xuống Trung Trọng Thiên gặp sư phụ.” Diệp Tố và Du Phục Thời vừa chỉ mới đi đến gần chỗ ở của khách khanh thì liền cảm nhận được sự dao động mãnh liệt do đao kiếm va chạm.

Cách đó không xa là thân ảnh của hai thanh niên đang đánh nhau trên không trung, đao quang kiếm ảnh, chiến ý nghiêm nghị.

Đến gần hơn thì thấy được là Dịch Huyền và Từ Trình Ngọc đang đối chiến, rõ ràng trong ấn tượng của Diệp Tố nàng chỉ là mới ngủ một giấc mà thôi, vậy mà hai người này lại thành thục hơn không ít.

“Đại sư tỷ.”

Thanh niên mặc một thân đạo bào màu đen trên không trung đột nhiên thu lại Trọng Minh đao, trong nháy mắt liền đáp xuống đất, xuất hiện trước mặt Diệp Tố.

Thanh niên còn lại kinh ngạc, nhanh chóng quay đầu lại nhìn, thấy là Diệp Tố thì cũng vội vàng chạy tới.

“Đại sư tỷ, đã lâu không gặp.” Dịch Huyền nhìn người đối diện, khóe miệng khẽ cười.

Con người hắn trước nay thường thu mình, xác thật lâu lắm không gặp qua Diệp Tố nên mới kích động như vậy.

“Đã lâu không gặp rồi.” Diệp Tố nhìn hắn cười nói.

Du Phục Thời đứng bên cạnh thấp giọng lầm bầm phá đám: “Mới có không gặp mười sáu ngày mà thôi.”

Từ Trình Ngọc chạy đến sau nghe vậy thì lập tức bật cười thành tiếng, bọn họ vẫn giống y như trước kia.

Thật tốt.

Hạ giới đã qua 160 năm, Thiên Cơ Môn có Trương Phong Phong và ba đồ đệ đều phi thăng, Ngô Kiếm Phái phi thăng vài vị sư tổ cùng với tông chủ Chu Kỳ, ngoài ra còn có Tân Thẩm Chi và Từ Trình Ngọc.

Hiện giờ người chấp chưởng Ngô Kiếm Phái là Chu Vân, nàng và Mã Tòng Thu cũng tiến bộ cực nhanh, dưới sự trợ giúp của các trưởng lão cũng có thể vận hành tốt Ngô Kiếm Phái.

Hợp Hoan Tông Nhan Hỏa và Mai Cừu Nhân, Ngũ Hành Tông Liên Liên và Trình Hoài An, tất cả đều phi thăng thành Thần, cũng đã đến Du phủ trên Thượng Trọng Thiên.

Các đệ tử từng tham gia tông môn đại bỉ gần như đã tập hợp đông đủ.

Diệp Tố đảo mắt nhìn qua mọi người bước ra từ chỗ ở của khách khanh, cuối cùng hỏi bọn họ: “Cốc Lương Thiên không phi thăng sao?”

“Đã lên rồi.” Dịch Huyền nói, “Hắn đi Trung Trọng Thiên.”

Thật ra là bị các sư tổ Vạn Phật Tông trong Phù Thế viện túm đi, tẩn cho một trận.

Diệp Tố không kể quá nhiều về chuyện dưới hạ giới với mọi người trong Phù Thế viện, nhưng khi Trương Phong Phong và mấy người Minh Lưu Sa tới nơi thì liền bùm bùm kể lại hết thảy những chuyện đã xảy ra.

Vì thế tất cả các tán Thần trong Phù Thế viện đều biết Côn Luân và Vạn Phật Tông đã không còn nữa.

Cốc Lương Thiên là độc đinh còn sót lại của Vạn Phật Tông, vừa lên tới đã bị nhóm tổ tông Vạn Phật Tông ngồi canh ở Phi Tiên Đài hốt đi, nghe nói bị đập không nhẹ.

“Vẫn còn mấy tháng, mấy người Chu Vân hẳn là cũng có thể lên đây.” Diệp Tố nhìn mọi người một lần nữa đã tụ tập lại, “Đến lúc đó chúng ta sẽ lại có thể kề vai chiến đấu.”

“Đã sớm chờ từ lâu.” Liên Liên tựa vào Trình Hoài An, nụ cười xán lạn rực rỡ vẫn giống hệt như năm đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio