Ngắn ngủn có mấy ngày, lời đồn đãi Mộc Kỉ đại sư xuất thân từ Trảm Kim Tông truyền đi mỗi lúc một nghiêm trọng.
Phía Trảm Kim Tông không lên tiếng thừa nhận cũng không ra mặt phủ nhận, thái độ ái muội khiến cho người ngoài nhìn vào càng thêm tin tưởng Mộc Kỉ đại sư có quan hệ với Trảm Kim Tông.
Hoàng Nhị Tiền cũng không cách nào có thể dập được những tin đồn này, gương mặt hắn hiện trên truyền tin ngọc điệp đầy vẻ bực bội: “Có thể truyền khắp tu chân giới trong thời gian ngắn như vậy, ta không tin không có ai lén ở phía sau thúc đẩy.”
Hắn rõ ràng đã thả ra tin tức Mộc Kỉ đại sư không phải là người Trảm Kim Tông nhưng không một ai tin cả, còn nói là do Trảm Kim Tông cố ý nhờ tay hắn phủ nhận.
“Trảm Kim Tông muốn cọ thanh danh mà thôi.” Diệp Tố mặt vô biểu tình nói thẳng, nghĩ đến bọn họ có thể bắt tay với Toàn Điển Hành phong sát Thiên Cơ Môn thì liền biết không phải loại hiền lành gì.
“Môn phái lớn như thế mà lại làm ra chuyện không biết xấu hổ thế này.” Hoàng Nhị Tiền quả thực phẫn nộ tột đỉnh, “Mặt cũng không cần nữa rồi.”
Diệp Tố rũ mắt nhìn nhìn ngón tay của mình, đạm mạc nói: “Chắc là vì muốn tạo thanh thế cho ai đó.”
Chỉ còn hơn một năm nữa thôi tông môn đại bỉ sẽ diễn ra, trong và sau đại bỉ chắc chắn sẽ có không ít pháp khí của các đệ tử tông môn xuất hiện vấn đề, đến lúc đó tông môn luyện khí nào có thanh danh lớn nhất tự nhiên sẽ có cơ hội tạo dựng quan hệ với các đệ tử các đại tông môn.
Thời điểm mấu chốt như thế này, Trảm Kim Tông làm sao có thể mặc kệ Mộc Kỉ đại sư ngang trời xuất thế.
Mộc Kỉ đại sư không ra mặt mọi người sẽ mặc định lời đồn là đúng, còn nếu dám ra mặt phủ nhận bản thân không phải là người Trảm Kim Tông thì sợ cũng không bao lâu sau sẽ bị chèn ép không ngóc đầu lên được.
Nghĩ đến đây trong lòng Diệp Tố cảm thấy lạnh lẽo hơn vài phần, không có đủ thực lực thì bọn họ chỉ có thể bị người tùy ý khi dễ.
Nàng nhìn Hoàng Nhị Tiền: “Trong khoảng thời gian này hành sự điệu thấp một chút, không cần sốt ruột phủ nhận, bọn họ tạo thế càng cao thì về sau sẽ ngã càng đau mà thôi.”
“Cô……” Hoàng Nhị Tiền do dự hỏi, “Trong lúc luyện chế có dùng tố hồi ngọc bản quay lại không?”
“Không có.” Tuy rằng Toàn Gia Anh có bảo nàng phải dùng nhưng Diệp Tố không có thói quen đó, một khi ý tưởng luyện khí tuôn ra là trong đầu nàng chỉ còn lại mỗi kết cấu của pháp khí, căn bản không nhớ được phải mở tố hồi ngọc bản, “Bất quá lúc trước luyện Nguyệt Nha Sạn lần đầu thì có.”
Tài liệu của Nguyệt Nha Sạn này không giống với những Nguyệt Nha Sạn bình thường, phối phương là do Diệp Tố tự mình tính ra, phàm là luyện khí sư lành nghề thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, mặc dù sau đó pháp khí có được tiến giai, còn được khắc lên một đống phù chú lung tung rối loạn nhưng phần cốt lõi không hề có thay đổi.
“Vậy cũng được rồi.” Hoàng Nhị Tiền cũng hơi an tâm hơn.
Đến buổi tối, Diệp Tố còn chưa định liên lạc Toàn Gia Anh thì lại trước nhận được tin mà Toàn Gia Anh gửi tới.
【 Diệp đạo hữu, gần đây vẫn khỏe, chúc mừng đạt được Thiên Đạo Chúc Nguyện. 】
Câu cú của Toàn Gia Anh đơn giản lại huỵch toẹt, câu đầu tiên làm Diệp Tố bật cười thành tiếng.
【 Về những lời đồn liên quan đến Trảm Kim Tông, chúng ta đều đã nghe thấy, tố hồi ngọc bản quay lại quá trình cô luyện chế Nguyệt Nha Sạn lúc trước ta đã sao chép ra một vạn cái. Chỉ cần cô nói một tiếng, một vạn phần tố hồi ngọc bản này lúc nào cũng sẵn sàng để phát đến các đại tông môn. 】
Khóe miệng của Diệp Tố không nhịn được mà nhếch lên, thủ đoạn của Toàn huynh không khỏi có chút thô bạo, nhưng mà nàng thích.
Diệp Tố nhấn vào phần hồi âm, trả lời Toàn Gia Anh:【Đa tạ ý tốt của Toàn huynh, nhờ huynh cất giữ tốt một vạn phần tố hồi ngọc bản đó, sau khi tông môn đại bỉ kết thúc ta sẽ dùng tới. 】
Bởi vì bên phía Hoàng Nhị Tiền không có thêm động tĩnh gì khác nên tu chân giới càng lúc càng nhiều người cho rằng Mộc Kỉ chính là người Trảm Kim Tông, thậm chí càng về sau cơ hồ tất cả mọi người đều tin rằng Mộc Kỉ đại sư kỳ thật là hai vị thiên tài tuổi trẻ của Trảm Kim Tông cùng nhau hợp luyện pháp khí.
Từ đây Trảm Kim Tông Hoa Đại Ngọc, Tả Văn Tuyên liền gắt gao buộc chặt với cái tên Mộc Kỉ.
……
Một ngày trước khi đoàn người Diệp Tố rời khỏi Quy Tông Thành, Liên Liên kết anh thành công.
Trên bầu trời Ngũ Hành Tông, kim quang dị động, thậm chí ẩn ẩn còn có tiếng sấm rền vang, động tĩnh khiến cho mọi người đang chờ xem ngây ngẩn hết cả người, trong lòng không hẹn mà cùng toát ra một câu hỏi: Đây là dị tượng mà người luôn dựa vào cắn đan dược có thể dẫn ra được sao?
“Lần kết anh này quá oanh động.” Mã Tòng Thu ngửa đầu nhìn kim quang sáng ngời ở nơi xa cùng với tiếng sấm, “Không thể ngờ được Liên Liên vẫn có vài phần bản lĩnh.”
Lúc này, chỉ có Liên Liên đang bị kim quang bao phủ biết được tình cảnh của bản thân có bao nhiêu nguy hiểm.
Hình dáng Nguyên Anh đã hiện ra, Nguyên Anh sắp kết thành, nhưng tâm cảnh của nàng lại không quá vững chắc.
Vô số chuyện quá khứ xẹt qua trong lòng, như là những cái bóng đáng sợ mãi đè nặng, quấn quanh nàng.
Từ ban đầu là một phù tu thiên tài hăng hái khí phách, đến lúc sau phát hiện không có một phù sư nào từng thành công phi thăng thành thần, rồi vì chấp niệm đối với đại đạo phi thăng nên cuối cùng nàng lén bỏ phù chuyển sang luyện kiếm.
Bởi vì tự mình luyện kiếm, muốn lấy kiếm chứng đạo nên nàng đi săn giết yêu thú khắp nơi, sau đó không may trong một lần bị trọng thương mà bị yêu thú bắt được, chúng lột da hai bàn tay của nàng, dẫm nát từng ngón.
Nếu không phải Trình Hoài An tìm tới, nàng hẳn là đã cũng không sống được đến ngày hôm nay.
Mặc dù còn sống, từng ngón tay cũng đã được y tu giỏi nhất nối lại từng đoạn xương gãy, phục hồi lại được như cũ, nhưng Liên Liên vĩnh viễn không quên được chính mắt bản thân nhìn thấy từng ngón tay bị lột da, dẫm nát.
Chưa cần nói đến kiếm, ngay cả bút nàng cũng không cách nào cầm lên được.
Phụ thân không hề biết gì về những chuyện này, ông chỉ cho rằng nữ nhi chỉ là lúc nhỏ có chút thông minh, sau khi lớn lên thì tư chất thường thường, vì để không làm mất mặt danh xưng con gái của tông chủ Ngũ Hành Tông, ông trăm phương ngàn kế tìm ra Diệu Linh Đan cho nàng ăn để tăng lên cảnh giới.
Nếu không vung được kiếm, không cầm được bút thì nàng cũng không còn đại đạo gì đáng nói, ăn vào Diệu Linh Đan, đối với mọi người đều tốt cả.
Liên Liên ngồi dưới luồng kim quang trán đổ đầy mồ hôi, thần thức vừa mới hình thành không chịu khống chế mà lao ra bên ngoài.
Nàng thấy phụ thân đang đứng ngoài cửa, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo cùng kích động, thần thức của Liên Liên cũng không nhìn ông lâu mà sau đó liền tiếp tục mở rộng ra xa hơn nữa.
Nàng thấy được Trình Hoài An, còn có…… Chu Vân.
Hai người đang đứng song song ở một nơi khá xa, cả hai đều đang chăm chú nhìn về hướng nơi Liên Liên bế quan, sắc mặt ngưng trọng.
Liên Liên chợt dừng lại một chút, nàng còn nhớ rõ Trình Hoài An ôm nàng đi tìm y tu, mỗi ngày mỗi đêm bầu bạn bên cạnh, phải trấn an nàng còn phải ngăn không cho Ngũ Hành Tông thu được tin tức.
Khi đó……
Hắn cũng không lớn, không biết vì sao lại có thể ổn trọng như vậy, rõ ràng cũng là một người có tâm phản nghịch cực mạnh, nhưng cũng chỉ toàn dựa vào việc giả lão ông bán phù phát ti3t.
Biểu tình trên gương mặt Liên Liên dần dần bình tĩnh lại, thậm chí mang theo chút ý cười, thần thức lại dừng trên người Chu Vân, năm đó chính nàng đã ngăn cản Liên Liên ăn Diệu Linh Đan, mắng Liên Liên đến máu cho phun đầu, hai người từ đó cũng không giao hảo nữa, vậy mà lúc này lại chạy tới Ngũ Hành Tông, lo lắng trong ánh mắt cũng đều giấu không được.
Thần thức mỗi lúc mở rộng một nhanh hơn, thậm chí còn vượt ra ngoài Ngũ Hành Tông.
Liên Liên thấy được rất nhiều người, thần sắc của mỗi phù tu trong thành không giống nhau, nhưng trên mỗi khuôn mặt đều tràn ngập nỗi chờ mong và niềm mong đợi đối với đại đạo.
Nàng thấy được mấy người Từ Trình Ngọc, Mã Tòng Thu đang đứng bên ngoài khách đi3m, nàng còn thấy Diệp Tố.
—— Diệp Tố, một cô nàng kỳ quái, trên người nàng ấy luôn luôn tỏa ra một cảm giác chắc chắn, tựa hồ như không có chuyện gì là nàng ấy làm không được.
Biết luyện khí lại còn biết vẽ phù, mà sự nhanh nhạy đối với phù chú của nàng ấy thậm chí còn mạnh hơn không ít so với nàng năm đó.
Thần thức của Liên Liên dừng trên bút ký trong tay Diệp Tố, đó là bút ký của Đồ tiền bối.
Đồ Thế tiền bối Kim Đan vỡ tan, thiếu chút nữa mệnh tang nơi Hoang Thành bí cảnh, thế nhưng vẫn nỗ lực sống sót, thậm chí một lần nữa kết đan, kết anh, thậm chí tu luyện đến được Hợp Thể kỳ.
Rõ ràng đã kiên trì suốt hai trăm năm, khi có cơ hội đi ra ngoài thì lại vì để cho bọn họ có thể thoát đi mà lựa chọn hy sinh chính mình.
Có nhiều người giúp đỡ nàng như vậy, nàng còn có lí do gì để cứ mãi tự oán tự trách đây.
Cửa phòng sau lưng Diệp Tố mở ra, Du Phục thời bước ra khỏi phòng, hắn nâng lên mí mắt, nhàn nhạt nhìn thoáng qua một chỗ trong không trung.
Thân thể trong kim quang của Liên Liên run lên, thần thức trong nháy mắt trở về quy vị, thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
“Mau nhìn kìa!”
Trên đường phố ngày càng có nhiều người ùa ra, nhìn về phương hướng của Ngũ Hành Tông.
“Tình huống này là sao vậy? Sao kim quang mỗi lúc lại càng thịnh hơn!”
“Là đột phá một lần nữa.” Có tu sĩ lợi hại vừa nhìn liền hiểu, không khỏi cảm thán. “Vậy mà lại tăng liền hai giai, không hổ là Ngũ Hành Tông tông chủ chi nữ.”
“Tu vi của nàng ta không phải là dựa cắn đan mà có sao? Lần này hơn nửa chắc là nhờ đan dược lợi hại nào đó rồi.”
“Đồ vô tri, dị tượng thế này làm sao có thể nhờ vào đan dược mà có thể phát động ra được, trừ phi tông chủ Ngũ Hành Tông tìm được tuyệt phẩm đan dược.”
Tuyệt phẩm đan dược chỉ tồn tại trước Thần Vẫn kỳ, hiện giờ ở đâu ra có đan dược phẩm cấp cao như vậy, cho dù là có cũng sẽ không cho một nha đầu ăn.
Cho một đại năng bất kỳ nào dùng cũng sợ đều có thể hùng cứ một phương.
Diệp Tố đứng trên lầu nhìn về phía xa, sau đó thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Du Phục Thời mới vừa ra khỏi phòng: “Có đói bụng không?”
Tiểu sư đệ lập tức giơ tay ra trước mặt đại sư tỷ: “Đói.”
Không có nửa điểm ngượng ngùng.
Diệp Tố lấy ra một lọ Tích Cốc Đan cùng một trăm thượng phẩm linh thạch: “Tích Cốc Đan mới mua đấy, nghe nói cấp bậc không tệ, thử xem.”
“Ngươi có tiền rồi?” Du Phục Thời nhận lấy bình Tích Cốc Đan cùng linh thạch từ tay phàm nhân này, hỏi thêm một câu.
Diệp Tố hơi hơi nhướng mày, tiểu sư đệ cuối cùng có chút tiến bộ rồi, đã biết nỗi khó khăn của nhân gian: “Vừa rồi kiếm lời được ít tiền.”
“Chờ ta tìm lại được đồ vật rồi.” Du Phục Thời hào phóng nói, “Ta sẽ cho ngươi linh thạch.”
Rõ ràng bản thân muốn tìm cái gì cũng không biết, Diệp Tố cũng không xem lời nói của hắn là thật: “Được, ta chờ.”
……
Đêm đó, Liên Liên một lần nữa tiến giai, từ Kim Đan hậu kỳ lên tới Nguyên Anh trung kỳ, khiến mọi người trong Quy Tông Thành ồ lên khiếp sợ.
Tông chủ Ngũ Hành Tông đại hỉ, suốt đêm phát thiệp mừng đến các đại tông môn khoe khoang.
Liên Liên vừa ra tới, ông liền tiến đến nói không hổ là nữ nhi của mình.
“Phụ thân, ngài hơn trăm tuổi mới kết anh, chúng ta không giống nhau.” Liên Liên lạnh nhạt nói.
Sắc mặt tông chủ Ngũ Hành Tông sắp không giữ được vui mừng nữa, nhưng lúc này ông đang rất hãnh diện nên không ngại Liên Liên châm chọc đôi câu: “Hiện giờ trong thế hệ tu sĩ trẻ tuổi, cảnh giới Nguyên Anh chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, con vẫn là người đầu tiên một lần tăng liên tục hai giai, tông môn đại bỉ lần này nhất định sẽ có thể lấy được thứ hạng cao, con cố gắng chăm chỉ luyện tập phù đạo vào.”
Liên Liên ập một chậu nước lạnh: “Cách tông môn đại bỉ vẫn còn hơn một năm, trong lúc đó không biết còn có bao nhiêu thiên tài thoát kén ra tới đâu.”
“Con……” Sắc mặt tông chủ Ngũ Hành Tông rốt cuộc trở nên khó coi.
“Tông chủ, sư tỷ vừa mới tiến giai, hẳn là có chút mệt mỏi.” Trình Hoài An đi tới, “Không bằng trước để tỷ ấy nghỉ ngơi cho thật tốt đã.”
“Hoài An, vẫn là con hiểu chuyện.” Ngũ Hành Tông tông chủ thở dài, chỉ chỉ tay vào Liên Liên ra vẻ không thể nói được nữa, sau đó phất tay áo rời đi.
Sau khi tiễn ông ta đi, Trình Hoài An một lần nữa quay trở lại.
“Chu Vân đâu?” Liên Liên đứng trong đình viện hỏi hắn, nàng còn nhớ rõ lúc thần thức chạy ra ngoài có nhìn thấy Chu Vân.
“Đã về Ngô Kiếm Phái, Từ Trình Ngọc đã đến đón nàng ấy đi rồi.” Trình Hoài An nói xong dừng một chút, lại nghiêm túc nói, “Sư tỷ, chúc mừng.”
“Ta luyện kiếm không tốt.” Liên Liên đột nhiên nói.
Trình Hoài An không lên tiếng, an tĩnh chờ nàng nói câu kế tiếp.
“Nhưng ta có thể vẽ phù.” Gương mặt minh diễm của Liên Liên toát ra một thần thái dương dương lóa mắt, “Cái gọi là đại đạo phi thăng, trong hơn vạn năm qua cũng chỉ có ít ỏi mấy người, ta không nhất định phải trở thành một trong số họ mới có thể sống tốt.”
Trình Hoài An “Ừ” một tiếng: “Ta bồi tỷ.”
“Đến lúc đó đệ có thể biến thành lão nhân chân chính rồi.” Liên Liên cười nói, “Lần sau ta cũng thử giả thành lão bà tử xem cảm giác như thế nào, có người nào từng phát hiện ra đệ không?”
Trình Hoài An gật đầu: “Lần trước dán Cải Dung Phù, từng bị người phát hiện qua.”
“Do Cải Dung Phù của đệ vẽ không tốt sao?” Liên Liên nói, “Lần sau để ta vẽ.”
“Được.”
“Là ai phát hiện ra đệ vậy?” Liên Liên tò mò hỏi.
“Diệp Tố.”
“Diệp Tố? Đó là chuyện khi nào đấy?”
……
Hai người ngồi trong đình viện nói chuyện một lúc lâu sau mới kết thúc, mà người bị đàm luận thì lúc này đã ngồi Truyền Tống Trận, chạy về Ngô Kiếm Phái.