Không Cần Loạn Ăn Vạ

chương 87: bốc thăm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Các môn phái đến tông môn đại bỉ xem thi đấu ai mà không có mục đích riêng, xem đại bỉ chỉ là phụ, chính yếu là muốn tiếp xúc với thế hệ tu sĩ kiệt xuất tương lai.

Trảm Kim Tông cũng không ngoại lệ, tông chủ của bọn họ đã dẫn họ đến Côn Luân từ sớm, huống chi các năm trước bọn họ cũng đều cung cấp dịch vụ chữa trị pháp khí cho các đại tông môn nên địa vị khá đặc thù.

Giờ phút này, trong điện nơi Trảm Kim Tông đang trú lại, một nam nhân đang cầm một khối tố hồi ngọc bản trong tay, sắc mặt lạnh băng nhìn chấp sự đang quỳ trên mặt đất: “Đây là thứ gì?”

“Có người cố ý phát ra, chúng thuộc hạ không tra được bắt nguồn từ nơi nào.” Chấp sự quỳ trên mặt đất mồ hôi đầy đầu nói: “Không biết vì sao mọi ngườiđều nói người trong tố hồi ngọc bản là đệ tử Thiên Cơ Môn.”

Hắn nhìn tới nhìn lui mười mấy lần, chỉ nhìn thấy được một bên mặt, cũng chưa thấy được trên người của người này có dấu hiệu tông môn rõ ràng nào, tuy rằng đạo bào của Thiên Cơ Môn xác thật là màu đen.

“Hay cho một câu ngươi không biết.” Nam nhân trên ghế cao dùng sức ném tố hồi ngọc bản vào đầu của chấp sự, ngọc bản nảy ngược lên văng xuống đất, bể nát, “Đệ tử Thiên Cơ Môn này mấy ngày trước còn làm trò trên tiên đài của Côn Luân, dùng một con tàu bay rách náo động một hồi trên đó, gương mặt kia hiện tại đã khắc sâu trong đầu của mọi người có mặt trên tiên đài hôm ấy! Chỉ cần không mù thì cũng đều biết đó là ai!”

Chấp sự này mấy hôm trước còn chưa tới Côn Luân nên không hiểu đầu đuôi sự việc ra sao, nhưng hiện tại hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cúi đầu nhận sai.

Nam nhân ngồi trên ghế cao trên điện hít thật sâu một hơi, lại hỏi: “Thiên Cơ Môn tham gia vòng sơ loại ở đông phương, còn ở trên lôi đài bán pháp khí, chuyện này sao ta chưa bao giờ nghe các ngươi bẩm báo qua?”

Ông ta biết trên danh sách của đông phương có mấy người tông phái ghi là Thiên Cơ Môn, nhưng đều là mấy cái tên xa lạ chưa từng nghe qua, ông ta chỉ nhớ rõ tên của hai đệ tử Thiên Cơ Môn trên Bách Thanh Bảng, nhưng cũng chỉ là xếp hạng rất thấp, trình độ chẳng ra sao.

Thế nên ông ta vẫn luôn cho rằng chỉ là tên tông phái giống nhau vì hạ nhân cũng không ai hội báo.

Chấp sự quỳ trên mặt đất lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về nữ nhân bên cạnh: “Lúc trước thuộc hạ đã bẩm báo qua.”

Nam nhân trên ghế dời ánh mắt về phía nữ tử mặc đạo bào màu vàng nhạt đang ngồi bên tay trái, ngữ khí lạnh lẽo: “Phạm trưởng lão, việc này cô biết sao?”

Nữ tử đạo bào vàng nhạt đứng ra một bước chắp tay nói: “Tông chủ, chuyện bọn họ buôn bán pháp khí ta đã điều tra qua, thật sự chỉ là những pháp khí tầm thường. Thêm đoạn thời gian trước ngài vừa tiến giai, có nhiều việc cần xử lý nên thuộc hạ mới không muốn quấy rầy ngài với những chuyện cỏn con.”

Tay phải bà lật lên, lấy ra một quyển trục dâng cho nam nhân trên ghế cao.

Tả Thịnh Nguyên mở quyển trục ra, trên đó là các loại pháp khí mà Thiên Cơ Môn đã bán ra khi thi đấu ở đông phương, kế bên mỗi loại pháp khí đều có ghi chú, thoạt nhìn xác thật đều là pháp khí bình thường, không có gì đặc biệt.

“Ta chỉ sợ Phạm trưởng lão còn niệm tình tông môn cũ.” Tả Thịnh Nguyên cuộn quyển trục lại, ném trả cho bà, nở một nụ cười, “Về sau có bất cứ chuyện gì liên quan đến Thiên Cơ Môn thì mặc kệ ta có bận thế nào toàn bộ đều phải bẩm báo lên.”

“Phụ thân, đây là?” Một thanh niên cũng mặc đạo bào vàng nhạt, tóc đen được buộc lên gọn gàng bởi ngọc quan bước vào điện, nhìn thấy chấp sự đang quỳ giữa điện cùng Phạm trưởng lão đang đứng khom người chắp tay thì có chút kinh ngạc hỏi.

“Không có gì, sao chỉ có một mình con trở lại?” Tả Thịnh Nguyên hỏi, “Đại Ngọc đâu?”

“Ở Toàn Cơ Phong bồi Tô chân nhân.” Tả Văn Tuyên đáp.

Sắc mặt Tả Thịnh Nguyên hơi dịu xuống, sư phụ của Côn Luân Lục Trầm Hàn chính là phong chủ cùa Toàn Cơ Phong, Hoa Đại Ngọc được lưu lại đó thì nhất định có khả năng rất cao sẽ gặp được Lục Trầm Hàn.

“Phụ thân, tố hồi ngọc bản này hôm qua con thấy không ít người cầm trong tay.” Tả Văn Tuyên cúi người nhặt lên tố hồi ngọc bản, “Ai cũng bảo Nguyệt Nha Sạn có Thiên Đạo chúc nguyện là do người này luyện chế.”

“Thiên Đạo chúc nguyện bất quá chỉ là vận may nhất thời mà thôi.” Tả Thịnh Nguyên cười lạnh, “Không ai có thể may mắn mãi được.”

“Nếu Nguyệt Nha Sạn đó thật sự do Thiên Cơ Môn luyện ra tới thì về sau mong họ đừng có suốt ngày cọ thanh danh của Trảm Kim Tông chúng ta nữa.” Tạ Văn Tuyên nhìn mảnh vỡ của tố hồi ngọc bản, rất không kiên nhẫn nói, “Mấy tháng trước ngày nào cũng có người liên hệ con cùng Đại Ngọc luyện chế pháp khí có Thiên Đạo chúc nguyện, hôm qua đến nay còn nhiều hơn, mà thái độ họ cứ âm dương quái khí, không tìm Thiên Cơ Môn đi tìm chúng ta làm gì.”

Tả Thịnh Nguyên mấy tháng trước âm thầm quạt gió thêm củi hướng dư luận về Trảm Kim Tông: “……”

“Còn Hàn Tinh bùn, có tìm hiểu được tin tức gì không?” Tả Thịnh Nguyên tiếp tục hỏi chấp sự quỳ trên mặt đất, “Văn Đông tài liệu hành lấy được nó từ đâu, còn dám lấy ra tới.”

“Chỉ biết là bọn họ đột nhiên lấy ra tới, nói là tài liệu quý tổ tiên truyền lại.” Chấp sự cúi đầu nói, “Vì để tài liệu hành tiếp tục tồn tại không thể không lấy ra bán.”

Tả Thịnh Nguyên vừa xoay chiếc nhẫn trên ngón cái vừa nói: “Đừng cho hắn bán ra, ngươi cho người phá buổi đấu giá của Văn Đông tài liệu hành đi.”

Chấp sự trầm mặc thật lâu mới nói: “……Tin tức này là do Văn Đông tìm xong người mua rồi mới lộ ra tới.”

Ngực của Tả Thịnh Nguyên phập phồng vài lần, ông ta vung tay tung ra linh lực, chụp bay chấp sự qua một bên: “Bảo các ngươi thu thập tin tức, thu được đều cho chó ăn cả rồi?”

Chấp sự sau khi bị đánh bay thì vội vàng tiếp tục bò lại giữa điện quỳ rạp nói tiếp: “Người mua là Thượng Khuyết Tông.”

Một trong năm đại tông, muốn che giấu tin tức không cho các tông phái khác biết cũng không phải là việc khó.

“Thượng Khuyết Tông?” Tả Thịnh Nguyên lúc này nghĩ tới chuyện gì đó, “Hẳn là bọn họ muốn sửa thanh cổ cầm đó.”

“Tông chủ, nếu Thượng Khuyết Tông muốn tu đàn cổ, cuối cùng nhất định sẽ tự tay đưa Hàn Tinh bùn tới.” Phạm trưởng lão ngẩng đầu nói, “Ngoại trừ Trảm Kim Tông chúng ta còn có tông môn nào có thể chữa trị được đàn cổ đó chứ? Huống chi Văn Đông tài liệu hành cũng chẳng có gì đáng sợ, một cái tài liệu hành không có tài liệu, chỉ bằng một giọt Hàn Tinh bùn cũng cứu không được.”

Nghe được lời này, Tả Thịnh Nguyên suy tư một hồi sau đó phất tay cho chấp sự lui ra: “Ngươi nói không sai.”

“Hiện giờ tông chủ đã đến Đại Thừa trung kỳ, chắc chắn không bao lâu nữa Thượng Khuyết Tông sẽ thỉnh ngài tự tay chữa trị thanh cổ cầm đó.” Phạm trưởng lão tiếp tục nói.

“Tất cả các ngươi lui xuống hết đi.” Tả Thịnh Nguyên nói, “Ta cần tìm lại vài quyển thư tịch cổ có liên quan đến chữa trị cổ cầm.”

……

Diệp Tố không biết những chuyện phát sinh ở Trảm Kim Tông, nàng đang trên đường đến sân thi đấu của tông môn đại bỉ, hôm nay đệ tử của tứ phương cùng với đệ tử của Côn Luân Phái phải tập trung để rút thăm chia cặp thi đấu, tổng cộng có 5000 lá thông hành đơn.

Ba người Minh Lưu Sa lưu lại trong viện luyện chế pháp khí cùng sửa sang lại tài liệu mà Hoàng Nhị Tiền đưa tới.

“Tất cả thông hành đơn đều được bỏ vào một chỗ.” Lữ Cửu khẩn trương nói, “Nếu bốc phải người một nhà thì phiền toái lớn.”

Tông môn đại bỉ không giống với vòng sơ loại, ở vòng đầu tiên của tông môn đại bỉ, 5000 thông hành đơn của tu sĩ dự thi bốn phương cùng với đệ tử Côn Luân sẽ được bốc thăm thành từng cặp, ai thua sẽ ngay lập tức bị loại.

Những năm trước không thiếu người vận khí không tốt, vốn dĩ leo lên được mười người đầu tiên của vòng sơ loại, vậy mà ngay trận đầu tiên lại gặp phải cao thủ liền lập tức bị loại.

“Cứ đánh hết toàn lực là được.” Trong tay Diệp Tố đang cầm hai tờ thông hành đơn, một tờ của chính mình, còn tờ còn lại là của tiểu sư đệ.

Du Phục Thời đi sát ở phía sau nàng, nhưng hai tay của hắn trống trơn, Khấp Huyết kiếm cũng đã bị hắn nhét lại vào trong túi Càn Khôn.

Một đường đi đến sân thi đấu, tất cả mọi người đều nhịn không được mà trộm đánh giá hắn.

Ngày đầu tiên của tông môn đại bỉ chỉ thực hiện mỗi rút thăm nhưng tất cả mọi người đều bắt buộc phải đến.

Đệ nhất của bắc phương là đệ tử Thượng Khuyết Tông, ở nam phương là đệ tử Hợp Hoan Tông, đệ nhất tây phương là tân Phật Tử Vạn Phật Tông, những người này sớm đã đứng ở những vị trí đầu của các phương được quy định trên sân thi đấu.

Khi Côn Luân Lục Trầm Hàn bước ra, toàn trường liền yên tĩnh, mọi người không tự giác đều bị hắn hấp dẫn đến ngừng thở, đây chính là người đứng đầu của thế hệ tu sĩ trẻ tuổi của tu chân giới.

Hắn chỉ đứng ở kia nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được một cổ kiếm ý cường đại, chói mắt rạng rỡ.

Ninh Thiển Dao đứng trong đám người ở xa xa nhìn Lục Trầm Hàn, đôi mắt lộc hơi mang theo hơi nước, hai má phiếm hồng, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu thì Lục ca ca vĩnh viễn vẫn luôn là người lóa mắt nhất.

Lục Trầm Hàn cầm kiếm đi vào sân thi đấu, hắn đã quen với việc xung quanh lúc nào cũng đều có không ít ánh nhìn mang theo các loại cảm xúc khác nhau nên cũng không có chút nào bận tâm đ ến.

Bọn họ đều là kẻ sẽ bị đào thải, bất quá là sớm hay muộn mà thôi.

Chưa đến vị trí của mình nhưng hắn lại đột nhiên dừng lại, hắn đã thấy người mà hắn luôn muốn đối đầu, người đứng ở vị trí đầu của tây phương, tân Phật Tử Cốc Lương Thiên.

Ánh mắt của hai người vừa chạm thì bầu không khí trên sân thi đấu tựa hồ như có áp lực nghìn cân đ è xuống, có vài kiếm tu cảnh giới hơi thấp thậm chí sắp giữ không được kiếm của chính mình, chúng bắt đầu run rẩy chấn động.

“Tránh ra.” Du Phục Thời không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Lục Trầm Hàn, chỉ vào vị trí được đánh dấu là đệ nhất đông phương trên mặt đất, không kiên nhẫn nói, “Vị trí của ta.”

Phàm nhân kia cầm thông hành đơn đi nộp lên bảo hắn tự mình đi tìm vị trí trước, ai ngờ khi tìm được chỗ thì hắn lại nhìn thấy một tên trông còn xấu hơn Dịch Huyền đang chiếm vị trí của hắn.

Trong lòng Lục Trầm Hàn chấn động, hắn không hề phát hiện có người tới gần mình.

Du Phục Thời vừa ra tới, toàn bộ sân thi đấu giống như lại “sống” dậy.

Lục Trầm Hàn vốn dĩ nhìn thập phần xuất sắc nhưng trong nháy mắt liền bị sự nổi bật của Du Phục Thời làm phai nhạt đi sáu phần.

Mọi người vô thức đều bỏ qua không quan tâm Côn Luân Lục Trầm Hàn nữa mà bắt đầu thảo luận về Du Phục Thời bên cạnh.

“Người này nhất định là vị đệ nhất đông phương kia.”

“Sư thúc quả nhiên nói không sai, chỉ cần hắn vừa xuất hiện thì liền biết ngay là ai.”

“Sư bá ta cũng nói, người nào đẹp nhất thì người đó chính là đệ nhất của đông phương.”

“Ngày đó trên tiên đài, ta thấy tu sĩ ngồi bên cạnh hắn nhan sắc cũng cực kì không tồi.”

“Có mỗi người đó thôi hả? Ta thấy trên cả cái tàu bay đó không có ai xấu hết.”

“Kêu ta có việc gì?” Mai Cừu Nhân quay đầu nhìn mấy người đang đứng sau hắn hỏi.

Các thí sinh của phương nam đang xếp hàng ở phía sau: “……”

Lục Trầm Hàn đi về phía trước vài bước, sau đó đột nhiên lại xoay người: “Ngươi là đệ nhất đông phương Du Phục Thời? Ta chờ mong trận giao tranh sắp tới giữa chúng ta trong tông môn đại bỉ.”

Du Phục Thời căn bản không bao giờ phản ứng người xa lạ, đặc biệt là người xấu xí.

Hắn cúi đầu đạp lên vị trí được đánh dấu của hắn, sau đó đứng ở đó đợi Diệp Tố quay lại.

Mọi người xung quanh sớm đã dựng lỗ tai lên nghe ngóng, thấy một màn này thì không khỏi hít hà một hơi.

Vị đệ nhất đông phương này, tướng mạo giết người thì thôi đi, hành sự cũng thật thẳng thắn.

Diệp Tố vừa mới nộp xong thông hành đơn, nàng quay trở về khu vực của phương đông cùng với Dịch Huyền, vừa đi tới liền nhìn thấy Lục Trầm Hàn đang đứng trước mặt Du Phục Thời.

“Lát nữa trưởng lão chủ trì sẽ bắt đầu bốc thăm thông hành đơn.” Diệp Tố nhìn lướt qua một cái sau đó liền thu hồi ánh mắt, nàng lấy ra một cái ghế dựa từ trong túi Càn khôn đẩy đến bên cạnh Du Phục Thời, “Sau khi bốc thăm xong hết chúng ta mới có thể rời đi.”

Khi nhìn thấy Du Phục Thời thật sự ngồi xuống ghế dựa thì mọi người lại không nhịn được mà hít sâu một hơi, đệ tử mạnh nhất Côn Luân Lục Trầm Hàn đang đứng trước mặt mà Thiên Cơ Môn các người không phản ứng thì chớ, còn lấy ghế dựa ra ngồi xuống.

Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo.

Không biết trong lòng Lục Trầm Hàn nghĩ thế nào, chỉ thấy biểu hiện trên mặt hắn cũng không có gì thay đổi, thậm chí còn gật gật đầu với Du Phục Thời rồi mới rời đi.

Mọi người sau khi nộp lên thông hành đơn thì bị yêu cầu phải ngồi ở vị trí định sẵn để đợi quyết định cặp đấu, bốc thăm bắt đầu từ các vị trí đệ nhất của các phương.

Diệp Tố cũng lấy ra một chiếc ghế dựa, ngồi ở vị trí sau cùng của đội ngũ phương đông, chậm rãi chờ.

Chủ trì buổi rút thăm hôm nay là một trưởng lão của Côn Luân Phái, ông nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt dừng trên người Du Phục Thời đang “ngồi” ở hàng đầu tiên, giữa mày xẹt qua một tia không vui nhưng cuối cùng cũng không có nhiều lời.

—— tông môn đại bỉ cũng không có quy định lúc đợi rút thăm không được ngồi.

“Sớm biết vậy ta cũng mang cái ghế mềm trong phòng đến đây.” Mai Cừu Nhân quay đầu nói với Nhan Hảo, “Luyện khí sư bọn họ đúng là cái gì cũng có.”

Nhan Hảo cầm một cây quạt lông hồng nhạt, chậm rãi phe phẩy: “Lần sau trước khi làm gì huynh cứ hỏi bọn họ trước là được.”

“Rút thăm khai mạc tông môn đại bỉ chính thức bắt đầu, mời đệ nhất Côn Luân cùng đệ nhất của bốn phương tiến lên.” Trưởng lão chủ trì cao giọng hô.

Bốc thăm xong sang ngày thứ hai mới bắt đầu thi đấu, đấu trong vòng mười ngày, đến lúc đó một nửa người sẽ bị đào thải.

Trưởng lão chủ trì vung tay lên, một quyển trục liền bay lên không trung sau đó mở ra, trên đó đầu tiên xuất hiện tên của Lục Trầm Hàn, một lát sau một cái tên khác cũng hiện ra tới.

—— Chương Sơn.

Xếp hạng thứ chín của đông phương Chương Sơn, nhìn thấy tên mình xuất hiện trên quyển trục thì tức khắc sắc mặt của hắn liền xám trắng, hắn chỉ sợ ngay từ trận đầu đã bị loại rồi.

“Không phải ai cũng có thể có cơ hội đối kháng với Lục Trầm Hàn.” Trình Hoài An xoay người nói với Chương Sơn đứng sau đó, “Cứ tận lực với cơ hội lần này thôi.”

Nếu biểu hiện xuất sắc, nói không chừng sẽ nổi danh tu chân giới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio