giờ tối, Thẩm Miên ngồi trên xe Thẩm Tri Hành.
Cho trợ lý nghỉ mấy ngày nên Thẩm Tri Hành tự mình lái xe, thoáng nhìn tiểu nữ sinh mặt lễ phục dạ hội màu lam nhạt ngồi ghế phía sau, khóe miệng Thẩm Tri Hành khẽ cong, cả ngày hôm nay biểu tình trên mặt hắn đều thế này.
Làm toàn thể nhân viên công ty cho rằng hắn bị ma nhập, bằng không cái người có khuôn mặt không biểu tình, cả người phát ra lạnh lẽo làm không ai dám tới giờ, hôm nay lại thân thiện, mặt luôn treo nụ cười nhạt.
Mà ngọn nguồn nguyên nhân khiến Thẩm Tri Hành cao hứng là vì hôm nay Thẩm Miên gọi hắn là ‘Anh hai’.
“Anh, hình như tâm tình anh rất tốt.” Thẩm Miên liếc nhìn, thấy Thẩm Tri Hành mỉm cười, vội vàng lên tiếng hỏi.
Thẩm Tri Hành thu liễm ý cười, gật đầu trầm giọng: “Ân.”
Nghe Thẩm Tri Hành trả lời, Thẩm Miên nhẹ giọng cười, hôm nay tâm tình nàng cũng không tồi.
Nhưng hiện tại, nàng phải ngăn cản cơn ác mộng bắt đầu.
Hai anh em không nói chuyện phiếm mà đắm chìm trong bầu không khí ngọt ngào vui sướng, hướng tới khách sạn nơi tổ chức buổi tiệc từ thiện.
Vừa tiến vào hội trường, Thẩm Tri Hành nhanh chóng bị phóng viên vây quanh, hắn dang tay đỡ Thẩm Miên sợ nàng bị thương.
Thoát khỏi đám đông, Thẩm Miên liền quay lại phất phất tay với mọi người xem như chào hỏi, nàng muốn thể hiện tự nhiên một chút sợ Thẩm Tri Hành lo lắng.
Hắn cũng thu hồi tầm mắt, ở bên cạnh âm thầm bảo vệ em gái.
Thẩm Miên đứng cạnh bàn, ánh mắt không dừng trên bàn mà đưa tầm nhìn ra xa, tìm kiếm khắp nơi.
Cuối cùng dừng lại một góc.
Ánh mắt dừng trên người một nữ nhân mặc váy dài màu đen, tóc tản phía sau lưng.
Dáng người quyến rũ đầy đặn, nếu không phải cô đứng trong một góc hơi khuất chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều nam nhân.
Cô chính là nữ chính trong quyển tiểu thuyết, Tạ Kiều Ngữ!
Tạ Kiều Ngữ rảnh rỗi chọn một góc mà mình thích nhất trong hội trường, trên tay cầm dĩa đựng miếng bánh kem nhỏ, cô chuẩn bị lắp cái bụng trống rỗng.
Hôm nay cô phải thực hiện cuộc phẩu thuật kéo dài năm tiếng, cơm trưa cũng không kịp ăn.
Mệt nhọc cả ngày, lúc chuẩn bị ăn chiều thì Tạ Dương Tranh phái người đến đón rồi đưa cô tới chỗ này.
Vốn dĩ Tạ Kiều Ngữ không muốn tới nhưng Tạ Dương Tranh lại đem di vật mẹ để lại, dùng nó uy hiếp cô.
Tạ Kiều Ngữ không thể nề hà, đành theo tài xế tới hội trường.
Tạ Kiều Ngữ biết Tạ Dương Tranh cần gì, hắn muốn nàng đi nịnh bợ những người quyền cao chức trọng, nhằm giúp cho việc phát triển công ty.
Tạ Kiều Ngữ không muốn để hắn đạt được ý nguyện, cho nên vừa vào cửa liền trốn ở chỗ này không ra ngoài.
Chẳng qua dạ dày trống rỗng khó chịu, nhìn thấy một mâm bánh kem gần đó, tiện tay lấy một dĩa nhỏ, Tạ Kiều Ngữ không nghĩ tới, mới đi vài bước đã có hai người theo dõi.
Thẩm Miên bưng ly rượu lên, nhìn thoáng qua Thẩm Tri Hành, thấy anh mình bị một đám người vây quanh không thoát thân được, tức khắc yên tâm, quay đầu nhìn mục tiêu cất bước đi đến.
Hắc ảnh bao trùm, Tạ Kiều Ngữ ngẩng đầu thấy có một người đứng trước mặt mình.
Nhưng bởi vì ngược sáng nên cô không nhìn thấy dáng vẻ người tới.
Chỉ có thể thấy phía sau nàng, bốn phía ánh sáng chiếu rọi.
Thẩm Miên cúi đầu nhìn Tạ Kiều Ngữ, thư mi triển khai, môi màu hồng nhạt trong suốt.
Dáng vẻ hoàn toàn giống với đời trước, người này chỉ cần trang điểm nhẹ cũng đủ làm nhân tâm bang bang nhảy loạn.
Không hổ là nữ chính!
Điều chỉnh tâm tình, Tạ Kiều Ngữ ngồi xuống, khoảng cách đúng mực trong tiêu chuẩn xã giao, tay giơ ly Champagne, nhìn Tạ Kiều Ngữ nói: “Chào Tạ tiểu thư, tôi là Thẩm Miên.”
Tạ Kiều Ngữ nghe Thẩm Miên tự giới thiệu, mày hơi nhướng lên.
Thẩm Miên? Tam tiểu thư tập đoàn Thẩm thị?
Trước đây từng nghe đến nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.
Bởi vì Thẩm Miên ngồi xuống nên Tạ Kiều Ngữ dễ dàng nhìn rõ dáng vẻ nàng.
Lớn lên không tồi.
Tạ Kiều Ngữ đánh giá xong, giơ giơ bánh kem trong tay: “Xin chào!”
“Tại sao Tạ tiểu thư lại ngồi chỗ này một mình?” Dứt lời, Thẩm Miên nâng ly rượu đặt bên miệng, nhấp một ngụm thưởng thức, vị chát đắng kích thích, nàng khẽ nhíu mày, sau đó bất động thanh sắc hạ ly rượu xuống.
Tạ Kiều Ngữ nhìn thấy tất cả, nói: “Nơi này yên tĩnh.”
Thẩm Miên cười mỉa: “Vậy có phải hiện tại tôi đánh vỡ phần yên tĩnh này?”
Tạ Kiều Ngữ không nói gì, ngầm biểu đạt ý tứ ‘Đúng vậy!’.
Thẩm Miên lại bày ra bộ dáng hoàn toàn không hiểu, lại nói: “Mình làm bạn, như thế nào?”
Tạ Kiều Ngữ buông tay bánh kem trong tay xuống, đang muốn cự tuyệt đề nghị của Thẩm Miên, thì bị người đánh gãy: “Thưa tiểu thư, đây là rượu tiểu thư cần!”
Xác thực Tạ Kiều Ngữ mới nói với người phục vụ cần đồ uống nhưng thứ cô cần là nước lọc chứ không phải rượu.
Công tác mệt mỏi, hiện tại cô không muốn dùng đồ uống có nồng độ cồn.
Nhưng Tạ Kiều Ngữ lại nghĩ đây là việc nhỏ nên không so đo, cười cười nhận ly rượu.
Thời điểm Tạ Kiều Ngữ và người phục vụ nói chuyện, Thẩm Miên đưa tầm mắt đi chỗ khác, lúc này phát hiện ở phía xa xa có người đang nhìn Tạ Kiều Ngữ chằm chằm.
Người đó chính là em trai cùng cha khác mẹ của Tạ Kiều Ngữ, Tạ Trị, hắn tuổi.
Mấy chương sau có đề cập, người hạ mi dược trong đồ uống của Tạ Kiều Ngữ là người em trai này.
Thẩm Miên nhìn Tạ Trị, híp híp mắt.
Nàng ở đây rồi, làm sao để Tạ Kiều Ngữ bị trúng chiêu!
Hôm nay lúc Thẩm Miên thay quần áo, đột nhiên nghĩ tới một việc.
Nếu nghĩ đến Lục Cảnh Thần nàng sẽ động tâm, như vậy ảnh hưởng tới kế hoạch, nhưng nghĩ đến Tạ Kiều Ngữ lại không có phản ứng gì, nên chỉ cần nàng ở bên cạnh Tạ Kiều Ngữ không phải được rồi sao?
Rốt cuộc Tạ Kiều Ngữ cũng là nữ chính, quan trọng hơn so sánh trình độ thì cô và Lục Cảnh Thần đều giống nhau.
Cho nên vừa tiến vào hội trường, Thẩm Miên liền tìm kiếm thân ảnh của Tạ Kiều Ngữ.
Ngồi xuống bên cạnh Tạ Kiều Ngữ, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng: Thật tốt, không giống đời trước, vừa nhìn thấy cô liền có cảm giác ghét bỏ.
Sau khi người phục vụ rời đi, Tạ Trị vẫn đứng đó quan sát, vừa vặn tầm mắt rơi lên người Thẩm Miên.
Tuy khoảng cách xa nhưng Tạ Trị lại nhìn thấy trào phúng trong mắt Thẩm Miên.
Lòng hắn nhảy thình thịch, tay cầm ly rượu khẽ run.
Tại sao hắn lại cảm thấy ánh mắt của Thẩm Miên giống như biết cái gì rồi? Không có khả năng! Hành động của mình cẩn thận như vậy, ngay cả người phục vụ cũng không phát hiện, sao Thẩm Miên lại biết được chứ.
Nhìn Tạ Kiều Ngữ bưng ly rượu lắc lắc chuẩn bị thưởng thức, Tạ Trị cười lạnh, xoay người rời khỏi muốn tìm Tạ Dương Tranh tranh công.
Thẩm Miên thấy Tạ Trị rời đi, duỗi tay nắm tay Tạ Kiều Ngữ, giật lấy ly rượu.
Tạ Kiều Ngữ nhìn cổ tay trắng nõn thoáng ửng đỏ: “Thẩm tiểu thư muốn làm gì?”
Thẩm Miên: “Tôi khát.”
“...?”
Tạ Kiều Ngữ chuyển mắt nhìn ly rượu trong tay khác của Thẩm Miên, rượu còn rất nhiều.
Thẩm Miên theo tầm mắt Tạ Kiều Ngữ nhìn lại, mới nhớ ly rượu trong tay mình.
Đỉnh đầu xẹt qua ba đường hắc tuyến, Thẩm Miên bình tĩnh đem ly rượu của mình đặt lên bàn, mở miệng: “Cái này uống không ngon.”
Trước đó nghe nói Tam tiểu thư Thẩm gia là một người ôn ôn nhu nhu, thục nữ hiểu biết lý lẽ, xem ra người này được sủng mà lớn lên.
Nhưng Tạ Kiều Ngữ không chán ghét, cô đã thấy rất nhiều con cháu hào môn hư tình giả ý, bây giờ xuất hiện một người tính tình chân thật, Tạ Kiều Ngữ cho rằng Thẩm Miên rất đáng yêu.
Tạ Kiều Ngữ cười xinh đẹp: “Vậy ly này đưa cho Thẩm tiểu thư.”
Thẩm Miên nhìn ly rượu cười cười đứng dậy: “Cám ơn, tôi sẽ gọi ly khác cho Tạ tiểu thư.” Nói xong liền cất bước rời đi.
Tạ Kiều Ngữ nhìn theo bóng dáng Thẩm Miên, đáy mắt xẹt qua tia nghi hoặc.
Qua vài phút, một người phục vụ khác đưa tới cho cô một ly bên trong là chất lỏng trong suốt, mặt trên còn dán tờ giấy: Chú ý nghỉ ngơi (^_^).
Tạ Kiều Ngữ cầm tờ giấy trong tay, nhìn chất lỏng trong suốt, cô còn tưởng là rượu gạo, nhưng khi uống một ngụm mới phát hiện là nước lọc.
Từ lúc bắt đầu cô đã muốn uống nước lọc!
“.…”
Khi Thẩm Miên rời khỏi chỗ Tạ Kiều Ngữ ngồi, việc đầu là dặn người phục vụ chuẩn bị cho cô ly nước lọc, sau đó chuẩn bị chọn một góc khác, muốn đổ ly rượu vào chậu hoa.
Thẩm Miên đưa mắt nhìn liền thấy một chậu hoa đặt gần một nhóm người đang đứng đó, tập trung nhìn kỹ, trong đó có Tạ Dương Tranh và Tạ Trị.
Hai mắt Thẩm Miên nhíu lại, trong lòng có chủ ý càng tốt hơn.
Một tay nhấc váy, dẫm giày cao gót ưu nhã nhẹ nhàng đi tới.
Thời điểm mọi người chú ý tới Thẩm Miên, dừng lại cuộc nói chuyện sôi nổi, cùng nhau nhìn nàng tới gần.
Thẩm Miên tới trước mặt Tạ Dương Tranh thì dừng lại, ngọt ngào cười nói: “Xin chào chú Tạ, con là Thẩm Miên, không biết chú nhận ra con không?”
Đương nhiên Tạ Dương Tranh biết Thẩm Miên là ai, hắn mới vừa nịnh bợ Thẩm Tri Hành xong.
Tuy không biết Thẩm Miên tìm hắn làm cái gì, nhưng vẫn cười nói: “Đương nhiên tôi biết Thẩm tiểu thư!”
Thẩm Miên che miệng cười, sau đó giơ cao ly rượu: “Trước đó con đã được nghe tên chú Tạ, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, nhân cơ hội này, con xin kính chú Tạ một ly, thế nào?”
Tạ Trị đứng bên cạnh nhìn Thẩm Miên, nâng tay ngăn cản nói: “Thật ngại quá Thẩm tiểu thư, trước khi nhập tiệc, ba tôi có uống thuốc nên hiện giờ không thể uống rượu, không bằng tôi thay ba tôi, Thẩm tiểu thư thấy thế nào?”
Thẩm Miên gật đầu: “Đương nhiên có thể!”
Tạ Trị cười cười tiếp nhận ly rượu, uống sạch một hơi.
Thẩm Miên nhìn ly rượu trống rỗng, tìm đúng thời cơ, ngã về phía Tạ Trị.
Túm cánh tay hắn, nhỏ giọng kêu lên: “Ai nha~”
Tạ Dương Tranh vội vàng hỏi: “Thẩm tiểu thư sao vậy?”
Thẩm Miên cúi đầu nhìn chân, nhíu mày nói: “Hình như trật chân rồi!”
“Tiểu Trị, mau đỡ Thẩm tiểu thư tới sô pha, ba đi gọi bác sĩ.”
“Chú Tạ không cần phiền phức như vậy, con nhớ phòng trên lầu có thuốc xoa bóp hoa hồng, nhờ Tạ Trị đi lấy giúp con được không?”
Lục gia vì muốn chuẩn bị chu đáo nên dựa vào danh sách những người tới tham dự mà chuẩn bị từng phòng nghỉ ngơi.
Nghe Thẩm Miên nói, Tạ Dương Tranh và Tạ Trị nhìn nhau: ? Đó không phải phòng của Lục Cảnh Thần sao? Chút nữa bọn họ sẽ dẫn Tạ Kiều Ngữ vào đó.
Tạ Trị nói: “Hình như phòng là phòng của Lục thiếu gia.”
Trong lòng Thẩm Miên cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn ôn nhu: “Không phải, là của anh tôi.
mới là phòng của Lục thiếu gia.”
Tạ Dương Tranh nghe xong, không nghĩ Thẩm Miên lừa hắn, nói với Tạ Trị: “Tiểu Trị, con đi lấy cho Thẩm tiểu thư đi.”
Thẩm Miên kịp thời tiếp lời: “Cám ơn anh tiểu Trị.”
Mọi người có mặt đều nhìn hắn, Tạ Trị đành phải gật gật đầu, đi tới chỗ thang máy.
Mới đầu hắn tưởng mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng khi vào phòng , thấy Lục Cảnh Thần đang thay quần áo thì cả người phản ứng khác thường.
Lúc này hắn mới biết mình uống trúng mị dược.
Thẩm Miên…
Nhất định là Thẩm Miên.
Ánh mắt lúc nãy của Thẩm Miên không phải chuyện gì tốt.
Tả Trị xoay người muốn xuống lầu tìm Thẩm Miên, nhưng chưa kịp đi, cổ áo bị người túm chặt, trong lúc nhất thời Tạ Trị mất thăng bằng, ngã lên người Lục Cảnh Thần.
Và sau đó….
Ở buổi tiệc, không biết nguyên nhân gì mà con thứ Tạ gia bị ném ra khỏi khách sạn..