Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ

chương 30: chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thẩm Miên không biết nên nói gì, cũng may có người gõ cửa, đúng lúc giúp nàng giải vây.

Tạ Kiều Ngữ nhìn Thẩm Miên còn mặc áo ngủ, bỏ ly sửa xuống bàn nói: “Để chị mở cửa.” Nàng gật đầu không quan tâm người tới là ai, xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.

Cửa được mở từ bên trong, giương mắt nhìn người có tóc màu xám bạc muốn bước vào phòng, nhưng người nọ thấy Tạ Kiều Ngữ liền dừng bước.

Người tới là Thẩm Tu, vốn dĩ hôm nay muốn đưa Thẩm Miên đi thi nhưng lại có hoạt động đột xuất, cho nên hắn tới thông báo đã chuẩn bị xe đưa nàng tới trường.

Thẩm Tu tưởng người mở cửa là Thẩm Miên, nhưng vừa thấy Tạ Kiều Ngữ, từ nội tâm phát ra kinh ngạc hỏi: “Tạ lão sư? Tại sao cô ở chỗ này?”

Tạ Kiều Ngữ cũng không ngờ người tới là Thẩm Tu, trong lúc nhất thời có chút hoảng loạn.

Mới vừa thu liễm tâm tư chuẩn bị đáp lời, Thẩm Tu đã thay nàng tự hỏi tự đáp.

Thẩm Tu vuốt tóc mái, đầu tiên là quan sát Tạ Kiều Ngữ vài giây, sau đó nâng tay vuốt cằm, khẳng định: “Tạ lão sư không cần trả lời, tôi đã đoán được.”

Tạ Kiều Ngữ nghẹn trong lòng đồng thời nhíu mày: Đương sự còn không biết nguyên nhân mình đến đây? Thẩm Tu làm sao biết được!

Tiếp theo Thẩm Tu bày ra dáng vẻ nghiêm túc đầy kính trọng, bội phục nói: “Tạ lão sư đúng thật tận tâm.

Tuy chỉ dạy Tiểu Miên hơn một tháng nhưng xem ra lão sư và Tiểu Miên có tình cảm rất tốt, nhưng đây chỉ là cuộc thi nho nhỏ, vậy mà Tạ lão sư lại dành thời gian đến G thị.”

Tạ Kiều Ngữ: “…”

Não Thẩm Tu xoay chuyển đúng nhanh… Tạ Kiều Ngữ không dám khen tặng, nhưng cũng đủ để cô hiểu thêm về anh ba này của Thẩm Miên.

Thẩm Tu trước màn ảnh là soái ca cao lãnh, kiệm lời nhưng bộ dáng chân thật thì…

Ân, không hổ là anh trai Thẩm Miên.

Thấy Tạ Kiều Ngữ trầm mặc không nói, Thẩm Tu không biết mình suy đoán đúng không, ho nhẹ hỏi: “Tạ lão sư tới giúp Tiểu Miên ôn tập?”

Tạ Kiều Ngữ thấy ánh mắt đối phương nghiêm nghị, trong lòng không một chút áy náy, lỗi lạc gật đầu: “Không sai.”

“Vất vả!” Thẩm Tu trưng ra biểu tình mình đã đoán đúng đi vào phòng, nhìn một vòng nói: “Tiểu Miên đâu?”

Thẩm Miên không nghe rõ đoạn đối thoại giữa Thẩm Tu và Tạ Kiều Ngữ nhưng khi Thẩm Tu vào phòng hỏi thì nàng nghe rất rõ, nhanh chóng phun kem đánh răng, nói lớn: “Anh, em đang rửa mặt.”

Tạ Kiều Ngữ mời Thẩm Tu cùng nhau dùng bữa sáng, chờ đem đồ ăn nuốt xuống, giơ giơ bánh quẩy trên tay, quay đầu nói với Tạ Kiều Ngữ: “Xe đưa tới trường thi đậu sẵn dưới lầu, tôi còn có việc đi trước.”

Tạ Kiều Ngữ gật đầu: “Công tác suông sẻ.”

Chờ Thẩm Miên làm ăn uống xong, thời gian cách giờ thi còn một tiếng, hai người tới trường vẫn còn dư một ít thời gian.

Cùng nhau xuống lầu, tụ họp với Lư Tiến và Vu Cố.

Hai người Lư Tiến thấy bên cạnh Thẩm Miên xuất hiện thêm một người nên có vài phần nghi hoặc.

Người nọ cao hơn Thẩm Miên mấy cm, tóc xoăn nhẹ, khi cô nâng tay vuốt tóc, chiếc nhẫn khi cương rực rỡ ở ngón tay út khiến động tác càng thêm ưu nhã, bông tai lắc lư nhẹ nhàng theo từng bước cô chuyển động.

Trên người là bộ tây trang hưu nhàn màu vàng nhạt, chân mang đôi giày cao gót, đơn giản hào phóng đúng chuẩn chất ngự tỷ trong truyền thuyết, gần như thu hút toàn bộ người có mặt trong đại sảnh.

Nhưng ánh mắt cô chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Miên, chuyên chú và thâm tình.

Cô không để ý mọi người nhìn mình, mà giơ tay giúp Thẩm Miên vén lại tóc.

Quá trình di chuyển, Thẩm Miên cũng thường xuyên ngửa đầu nói gì, cô luôn tươi cười sủng nịch, xoa xoa đỉnh đầu nàng.

Tất cả đều cho rằng các nàng là chị em.

Lư Tiến và Vu Cố cũng nghĩ như vậy.

Đến khi Thẩm Miên cùng Tạ Kiều Ngữ đi tới trước mặt bọn họ, hai người Lư Tiến mới nhìn rõ dung mạo Tạ Kiều Ngữ.

Vu Cố nhịn không được tò mò, hỏi: “Thẩm đồng học, vị này là chị của trò sao?”

Thẩm Miên giương mắt nhìn về phía Tạ Kiều Ngữ, lại thấy hai tròng mắt cô ôn nhu nhìn mình chằm chằm, hình như muốn chờ đợi xem nàng trả lời như thế nào.

Thẩm Miên thu hồi tầm mắt, có chút lười phải giải thích quan hệ giữa nàng và Tạ Kiều Ngữ, nhìn họ trả lời: “Ân, chị của em, Tạ Kiều Ngữ.”

Vu Cố nghe Thẩm Miên nói lập tức hướng Tạ Kiều Ngữ tươi cười: “Xin chào chị, em là đồng học của Thẩm Miên - Vu Cố, cũng là thí sinh thi cùng bạn ấy.”

Tạ Kiều Ngữ gật đầu: “Xin chào!”

Thẩm Miên thấy Lư Tiến đứng một bên, giới thiệu với Tạ Kiều Ngữ: “Lư lão sư là người dẫn dắt em trong cuộc thi này.”

Tạ Kiều Ngữ theo Thẩm Miên chỉ dẫn, lịch sự vươn tay tới: “Lư lão sư! Xin chào!”

“Xin chào Tạ tiểu thư!” Lư Tiên bắt tay Tạ Kiều Ngữ chào hỏi.

Buông tay ra, Lư Tiến cười ha ha: “Được rồi, chúng ta mau tới trường, đừng để muộn.”

Nói xong bốn người cùng tiến ra ngoài.

Sau khi lên xe, Vu Cố đưa cái túi hắn luôn cầm cho Thẩm Miên, quan tâm nói: “Thẩm đồng học, cậu ăn sáng chưa? Mình có chuẩn bị cho cậu ly cháo và một quả trứng gà, còn nóng cậu ăn đi.”

Thẩm Miên từ chối: “Mình đã ăn sáng!”

Vu Cố kiên trì không ngừng: “Vậy cũng có thể cầm, chờ đói bụng rồi ăn.”

Thẩm Miên có chút khó xử, nàng thật sự không đói bụng, nhưng lại không biết từ chối thế nào.

Đang tự hỏi đối sách liền nghe Tạ Kiều Ngữ gọi nàng: “Tiểu Miên.”

Thẩm Miên nhìn lại: “Chị Kiều Ngữ.”

Tạ Kiều Ngữ không biết mang mắt kính từ khi nào, kim sắc vô khung, phối hợp với tây trang trên người, mọi thứ quá mức hoàn hảo khiến người khác không thể thốt nên lời.

Chỉ nghe Tạ Kiều Ngữ nói: “Lúc nãy không phải nói có đề không hiểu sao? Em lấy ra, chị giảng cho em.”

“Nga… Hảo.” Thẩm Miên lấy máy tính bảng đưa qua trước mặt Tạ Kiều Ngữ, quay đầu nói với Vu Cố: “Cám ơn cậu nhưng mình không đói bụng.” Tiếp theo sợ Vu Cố vẫn kiên trì, vừa dứt lời lập tức xoay qua nhìn Tạ Kiều Ngữ.

Vu Cố cười nói không có gì, thu hồi tay.

Trong lúc nhất thời trong xe chỉ còn âm thanh Tạ Kiều Ngữ cẩn thận giảng giải cho Thẩm Miên.

Cuộc thi chia làm ba buổi, sáng hôm nay, buổi chiều, và sáng ngày mai, hoàn thành xong có thể rời đi.

Hai buổi thi trong ngày cách nhau chỉ hơn một tiếng.

Cho nên sau khi thi xong rất nhiều người không rời khỏi mà tìm nhà hàng gần trường ăn uống, chờ đến giờ thi tiếp theo.

Sau khi Thẩm Miên và Vu Cố đi vào trường, Lư Tiến cũng biến mất không thấy tăm hơi, còn Tạ Kiều Ngữ ở lại trong xe chờ Thẩm Miên.

Một tiếng sau…

Tạ Kiều Ngữ đánh giá thời gian Thẩm Miên ra, cô xuống xe đi qua tiệm trà sữa bên kia đường mua cho nàng ly trà sữa lạnh, ngay thời điểm Thẩm Miên nhảy nhót quay trở lại, cô đưa qua nháy mắt hỏi: “Thi thế nào?”

Thẩm Miên uống một ngụm, cảm thụ lạnh lẽo sảng khoái lan tràn khắp khoang miệng, nói: “Em thấy rất tốt, hơn nữa đề chị giảng cho em lúc nãy là mấu chốt, em làm vô cùng thuận lợi.”

Tạ Kiều Ngữ cười nói: “Tuyệt lắm!”

Thẩm Miên có chút thẹn thùng, trái phải dời lực chú ý, phát hiện không thấy Lư Tiến: “Lư lão sư đâu?”

Tạ Kiều Ngữ khẽ lắc đầu: “Không biết.”

Lúc này Vu Cố cũng đi tới bên cạnh xe.

Thẩm Miên thấy Vu Cố, nói: “Vu đồng học, không phải Lư lão sư muốn mời cậu ăn cơm sao? Cậu đi tìm lão sư đi.

Mình phải đi ăn với chị Kiều Ngữ.” Nàng đã tìm hiểu, gần đây có một nhà hàng ăn rất ngon.

Thẩm Miên nói xong phất phất tay với Vu Cố: “Chúng tôi đi trước, gặp lại sau.”

“Ai…” Vu Cố muốn gọi Thẩm Miên lại, nhưng trước khi rời đi Thẩm Miên luôn tập trung nói chuyện với Tạ Kiều Ngữ, căn bản không nghe Vu Cố gọi nàng.

Nhà hàng Thẩm Miên muốn đến cách không xa, khoảng chừng mét, có lẽ vì hai người vừa đi vừa nói chuyện nên rất nhanh tới nơi.

Nhà hàng được bài trí theo phong cách Trung cổ, hoàn cảnh tao nhã.

Khi phục vụ hướng dẫn hai người tiến vào, lại có một người xuất hiện chào hỏi Thẩm Miên: “Thật trùng hợp, cậu thật sự tới ăn sao?”

Tạ Kiều Ngữ nhìn lại, một nam sinh diện mạo tuấn khí.

Thẩm Miên thấy hắn, cười: “Xin chào.”

Nam sinh chú ý người đứng bên cạnh Thẩm Miên, hỏi: “Vị này là…”

Thẩm Miên a một tiếng, chỉ vào Tạ Kiều Ngữ nói: “Đây là bạn mình.”

Nam sinh đang muốn mở miệng nói chuyện với Tạ Kiều Ngữ, liền nghe bạn hắn gọi lớn, đành phải nói: “Bạn mình kêu rồi, mình đi trước, chiều gặp lại.”

Thẩm Miên phất tay: “Được, chiều gặp.”

Thẩm Miên cùng Tạ Kiều Ngữ gọi xong, khi hai người ngồi chờ thức ăn, Thẩm Miên nói với cô: “Chị Kiều Ngữ, nam sinh lúc nãy thi cùng phòng với em, hắn ngồi phía trước, hơn nữa nhà hàng này là hắn đề cử.”

Tạ Kiều Ngữ hơi hơi gật đầu: “Như vậy thời gian tiếp theo sẽ trở thành bạn bè?”

Thẩm Miên che miệng lại cười: “Vẫn chưa phải bạn bè, bất quá hắn cũng rất đẹp trai, em còn chuẩn bị chiều nay sẽ xin hắn phương thức liên hệ.

Chị Kiều Ngữ nghĩ xem, hắn có cho em không?”

Vốn dĩ Tạ Kiều Ngữ không đem nam sinh kia để trong lòng nhưng nghe Thẩm Miên nói, cô liền nhìn theo phương hướng hắn rời đi, đúng lúc hắn cũng nhìn về phía hai người.

Tạ Kiều Ngữ thu hồi tầm mắt, âm thanh mang theo hờ hững: “Không sợ chị nói cho anh em biết sao?”

Thẩm Miên khó hiểu: “Chỉ tâm sự mà thôi, không phải muốn ở bên nhau.”

Ở bên nhau? Kinh hoảng xẹt qua đáy mắt Tạ Kiều Ngữ.

Cô nghĩ Thẩm Miên chỉ muốn kết giao bạn bè… Thì ra… Không đơn giản như thế.

Kiếp trước Thẩm Miên chỉ thích một người, đã vậy còn chưa được đáp lại, căn bản nàng chưa từng biết mùi vị yêu đương thế nào.

Nghĩ như vậy, đột nhiên nàng muốn thử cảm giác đó một lần, liền nói với Tạ Kiều Ngữ: “Nhưng nếu hợp, nói không chừng sẽ ở bên nhau.”

Lại nghe ba chữ này lần nữa, tay Tạ Kiều Ngữ bấu chặt vào đùi.

Thẩm Miên nói xong, hai người lâm vào an tĩnh quỷ dị, chỉ có âm thanh trò chuyện huyên náo của những người xung quanh.

Thẩm Miên không chú ý khác thường hiện giờ, nàng vẫn đang nói về đối tượng của mình.

Nửa ngày, Tạ Kiều Ngữ phát ra tiếng cười nhẹ, đứng dậy đánh gãy Thẩm Miên không ngừng lải nhải: “Chị hỏi giúp em.”

“A?” Thẩm Miên sửng sốt vì hành động đột ngột của Tạ Kiều Ngữ, chờ phục hồi tinh thần muốn gọi cô lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng.

Kỳ thật Thẩm Miên chỉ muốn vui đùa, tuy nam sinh lớn lên không tồi nhưng không phải loại nàng thích.

Những lời này không phải nói với Tạ Kiều Ngữ mà muốn nói với chính bản thân mình.

Thẩm Miên khuyên chính mình nên tìm cá nhân tâm sự nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, ai ngờ làm Tạ Kiều Ngữ hiểu lầm.

Thẩm Miên vỗ vỗ trán thở ra một hơi, thiệt tình nói đi liền đi, nàng không xin không phải được rồi sao? Nhưng nàng cũng tò mò không biết đối phương có cho phương thức liên hệ không?

Nhìn Tạ Kiều Ngữ quay lại, Thẩm Miên nhỏ giọng cẩn thận hỏi: “Được… Được không?”

Tạ Kiều Ngữ thấy Thẩm Miên quan tâm kết quả như thế, nghĩ đến việc căn bản cô không có xin phương phức liên hệ nên lắc lắc đầu.

Ngay khi Thẩm Miên hoài nghi diện mạo của mình, lại nghe Tạ Kiều Ngữ nói: “Nếu hắn là gay…”

Tạ Kiều Ngữ chưa dứt lời, Thẩm Miên đã bình thường trở lại: “Như vậy a.”

Chẳng qua lời này của Thẩm Miên ngay thời điểm tâm tình Tạ Kiều Ngữ không tốt hiểu lầm thành nàng đang tiếc nuối.

Nhưng… Tạ Kiều Ngữ không lên tiếng giải thích.

Bàn nam sinh kia đã dùng bữa xong, trước khi rời đi còn nhìn Thẩm Miên phất phất tay.

Vẫn giống buổi sáng, Thẩm Miên và Vu Cố tiến vào phòng thi, Tạ Kiều Ngữ ở trên xe chờ, Lư Tiến không biết tăm hơi.

Buổi thi kết thúc, mấy người cùng nhau trở về khách sạn, Tạ Kiều Ngữ không nói gì vượt qua Thẩm Miên đi thẳng tới quầy tiếp tân.

Thẩm Miên bước nhanh theo sau Tạ Kiều Ngữ, nghe khi cô hỏi tiếp tân còn phòng trống không, lúc này nàng mới ý thức có gì đó không đúng.

“Chị Kiều Ngữ, chị…” Thẩm Miên thấp giọng hỏi: “Không ở cùng em sao?”

Tạ Kiều Ngữ vừa lấy giấy tờ tùy thân vừa nói: “Ân, sợ ảnh hưởng đến em.”

Nội tâm Thẩm Miên: Sao hôm qua không sợ ảnh hưởng đến mình? Rõ ràng sợ mình còn muốn giữ lại, quấy rầy chị ấy ngủ.

Thật ra trên đường trở về, Thẩm Miên luôn nghĩ có phải tối qua mình làm Tạ Kiều Ngữ mất ngủ hay không? Giờ thấy cô muốn đổi phòng, xuất phát từ tâm lý không muốn tiếp tục phá giấc ngủ người khác nên không lên tiếng cản trở.

Tạ Kiều Ngữ trở lại phòng Thẩm Miên thu dọn đồ đạc, Thẩm Miên còn tươi cười đưa cô đến cửa thang máy.

Khoảnh khắc cô bước vào thang máy, ngữ khí Thẩm Miên mang theo vui sướng nói: “Chị Kiều Ngữ, ngủ ngon.”

Chỉ thấy Tạ Kiều Ngữ dừng bước chân, vài giây sau mới gật đầu: “Ân.” Chờ thang máy khép lại, Thẩm Miên mới quay đầu về phòng mình.

Lại một đêm vô mộng, nhưng đến nửa đêm, Thẩm Miên bị gió điều hòa thổi đến tỉnh.

Sáng sớm hôm nay, Thẩm Miên gõ cửa phòng Tạ Kiều Ngữ, muốn hỏi cô hôm nay có muốn cùng nàng đi thi không? Nhưng người mở cửa lại là nam nhân vạm vỡ, còn tưởng Tạ Kiều Ngữ lén làm chuyện gì, ngay lúc này có một nữ nhân xa lạ xuất hiện sau lưng nam nhân kia.

“?”

Nói câu xin lỗi nhầm phòng, Thẩm Miên xuống quầy tiếp tân hỏi, mới biết rạng sáng Tạ Kiều Ngữ đã trả phòng.

Thẩm Miên đầy bụng nghi vấn nhắn tin hỏi Tạ Kiều Ngữ đi đâu, liền nhận được câu trả lời [ Về nhà trước, chúc em thi thuận lợi ].

Chắc có chuyện gì quan trọng, Thẩm Miên suy đoán! Biết Tạ Kiều Ngữ không có việc gì, Thẩm Miên liền theo Lư Tiến và Vu Cố tới trường thi.

Khi vào phòng thi, Thẩm Miên mới ngồi vào chỗ thì nam sinh hôm qua xoay người ngượng ngùng nói: “Đồng học, xin cậu chuyện này được không?”

Thẩm Miên ngẩng đầu, tuy đối phương là gay nhưng nàng không hề kỳ thị, bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?”

Nam sinh cười hắc hắc: “Không biết cậu có thể cho mình số điện thoại của người hôm qua đi cùng cậu không?”

“Làm cái gì?”

Nam sinh nhấp nhấp miệng, chần chờ vài giây nói: “Nói thật, mình đối với cô ấy là nhất kiến chung tình.”

Đỉnh đầu Thẩm Miên toát ra ba dấu chấm hỏi cùng một dấu chấm than.

Nam sinh gãi gãi đầu nói: “Thật ra chiều hôm qua mình đã muốn nói với cậu, nhưng lúc giữa trưa mình bị cô ấy từ chối, nên không có mặt mũi mở miệng.

Nhưng mình suy nghĩ cả đêm, gặp được người mình thích thì da mặt dày một chút cũng là chuyện đương nhiên, đúng không?”

Thẩm Miên còn trong trạng thái mơ hồ: “Đúng vậy.”

Nam sinh: “Cho nên cậu sẽ cho mình số điện thoại đúng không? Mình mời cậu uống trà sữa.”

Thẩm Miên nhận ra điều không thích hợp, hỏi: “Hôm qua… Chị ấy tìm cậu nói cái gì?”

Nam sinh nhớ lại: “Chị ấy hỏi mình chỗ nào bán đồ ăn ngon, mình giới thiệu thật nhiều chỗ, đúng rồi sau đó hai người có đi ăn không?”

Không có đi.

Nhưng Thẩm Miên vẫn trả lời: “Có!”

“Ăn ngon không? Có thể vì mình giới thiệu đồ ngon mà cho mình số điện thoại hay không?” Nam sinh khẩn cầu.

“Ngượng ngùng, mình không thể tùy tiện tiết lộ riêng tư của người khác, cậu vẫn nên tự mình vận động thì hơn.” Ý tứ từ chối rõ ràng.

Thẩm Miên dứt lời thì tiếng chuông bắt đầu giờ thi vang lên, giám thị đi vào, nam sinh đành tiếc nuối ngồi ngay ngắn lại.

Cầm bài thi lên nhưng lại suy nghĩ tới vấn đề khác: Vì cái gì Tạ Kiều Ngữ phải gạt mình nói hắn từ chối không cho phương thức liên hệ? Rõ ràng chị ấy không có xin, tại sao phải lừa mình…

Thẩm Miên khó hiểu, nhưng nhìn bài thi trong tay, lắc lắc đầu, bỏ chuyện này sau đầu, tập trung làm bài, nghĩ nghĩ tìm cơ hội sẽ hỏi Tạ Kiều Ngữ.

- --------------

Tác giả có lời muốn nói: Biết thời xưa văn chuẩn bị chính là cái gì sao?

năm chúc phúc các ngươi thân thể khỏe mạnh tâm tưởng sự thành ~~~

Hy vọng có thể vẫn luôn bồi ta!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio