Chương :
Sở Nghĩa tỉnh lại lần nữa bên ngoài trời đã tối rồi.
Sô pha vừa nhỏ vừa eo hẹp, Sở Nghĩa thoáng hơi động, liền cảm giác muốn ngã xuống, trên người hắn đắp một cái chăn, mà trong chăn trên người hắn cái gì cũng không mặc.
Tần Dĩ Hằng không có ở bên cạnh, Sở Nghĩa từ yết hầu vươn phát ra một tiếng thở dốc, rồi sau đó ngồi dậy.
Trên mặt đất rải rác đều là quần áo của hắn, phòng khách không có bật đèn, nhưng phòng bếp bên kia có chút ánh sáng tiến vào, Sở Nghĩa hướng phòng bếp nhìn vào, nhưng hướng mắt hắn ở chỗ điểm mù, nên hắn cái gì cũng không thấy được.
Ngủ lâu quá khiến đầu hắn có chút choáng, hắn trước tiên từ trên mặt đất nhặt quần áo của mình mặc vào , sau đó lại từ trên bàn rót một ly nước , mới có chút tỉnh táo.
Sở Nghĩa gục đầu xuống, đem mặt chôn ở lòng bàn tay.
Bọn họ đây là......
Làm cả một buổi chiều a......
"Tỉnh?"
Âm thanh của Tần Dĩ Hằng đột nhiên xuất hiện, Sở Nghĩa ngẩng đầu lên.
Sở Nghĩa: "Dạ."
Hắn đáp xong cúi đầu uống nước.
Tần Dĩ Hằng nói: "Tới ăn cơm."
Sở Nghĩa gật đầu: "Được."
Tần Dĩ Hằng đi mở đèn phòng khách, Sở Nghĩa không kịp thích ứng mà híp đôi mắt lại , liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, mới phát hiện đã là giờ tối.
Hắn căn bản không biết mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ rõ đến lúc cuối, hai người sau khi kết thúc, Tần Dĩ Hằng ôm hắn, hỏi hắn có phải rất buồn ngủ không.
Sở Nghĩa buồn ngủ, nhưng hắn không tính cứ như vậy mà ngủ, hắn nghĩ trước tiên tắm rửa một cái, nếu không có tinh thần tắm rửa ít nhất cũng phải mặc quần áo vào đã.
Nhưng ngữ khí của Tần Dĩ Hằng thật sự là quá mức ôn nhu, Sở Nghĩa đáp hắn một tiếng ân, sau đó Tần Dĩ Hằng ôm chặt hắn lại, giơ tay xoa đầu hắn, hạ giọng nói : "Mệt nhọc liền ngủ đi."
Sở Nghĩa thành công bị ru, không phụ kỳ vọng, lập tức ngủ thiếp đi.
Một nam nhân cao m, lại thêm một nam nhân cao m, vốn dĩ sô pha đối với bọn họ cực kì nhỏ, thế nhưng cả hai vẫn chen chúc ôm nhau.
Sở Nghĩa ngửi được chính là mùi hương của Tần Dĩ Hằng , cảm thụ chính là nhiệt độ cơ thể của Tần Dĩ Hằng , nghe được chính là nhịp tim của Tần Dĩ Hằng.
Một giấc ngủ này của hắn, rất thoải mái.
Tần Dĩ Hằng nói xong liền đi đến phòng ăn, Sở Nghĩa uống hết ly nước sau đó trước tiên đi phòng tắm.
Rửa mặt, Sở Nghĩa dụi dụi mắt nhìn chính mình trong gương .
Tóc rất loạn, nhưng bởi vì sau khi quan hệ mệt nhọc nhìn lại có chút tự nhiên, loạn nhưng ngược lại nhìn rất đẹp , hắn tùy ý làm rối một chút, làm chính mình thoạt nhìn có chút buông thả.
Tầm mắt xuống chút nữa.
Sở Nghĩa nhíu mày.
Phía dưới cổ này là cái gì?
Sở Nghĩa tới gần gương, ngẩng đầu lên trực tiếp đem cổ áo kéo lên.
Hắn dừng lại hai giây, lại nghiêm túc mà đem cổ áo sửa sang lại cho tốt, thẳng đến khi nhìn không thấy mới thôi.
Lần này, hình như Tần Dĩ Hằng không giống mấy lần trước.
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ liền nhấp miệng, nhưng quá vô dụng, ý cười vẫn rất dễ dàng liền từ khóe miệng cong lên.
Hắn đột nhiên nghĩ đến , hình ảnh Tần Dĩ Hằng bắt hắn kêu Tần lão sư.
Chính xác là......
"Kêu tôi Tần lão sư."
"Tần lão sư."
"Trừ bỏ lão sư, tôi còn là người nào của em?"
"Lão công."
Sau đó bọn họ liền......
Trời a.
Thế mà hắn cũng có thể đối thoại với Tần Dĩ Hằng.
Quá cảm thấy thẹn đi.
Tần Dĩ Hằng khi đó âm thanh êm tai đến muốn giận sôi người.
Hiện tại chỉ là hồi tưởng, nội tâm của Sở Nghĩa cũng đã có điểm xao động.
Sở Nghĩa khụ khụ, nhìn trong gương mặt của mình dần dần bắt đầu có điểm hồng, nghiêm túc nhìn xuống dưới.
Bình tĩnh một chút Sở Nghĩa.
Từ phòng tắm bước ra, Sở Nghĩa khôi phục thái độ bình thường, thoạt nhìn nội tâm không hề gợn sóng.
Trên bàn cơm bày bốn đồ ăn một canh, chén đũa cũng đã dọn xong, Sở Nghĩa lại đây khi Tần Dĩ Hằng đang múc canh.
Món ăn rất phong phú, có cá có thịt, thoạt nhìn rất ngon, Sở Nghĩa kéo ra ghế dựa không nhịn được tò mò: "Anh làm?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Cơm hộp."
Sở Nghĩa nga một tiếng, nghi hoặc: "Nhà này cơm hộp thoạt nhìn không tồi a," Sở Nghĩa nhìn thấy logo của quán bên cạnh cái đĩa, hắn thoáng kinh ngạc: "Cái đĩa cũng đưa tới?"
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Ân."
Sở Nghĩa ra oai bản thân một chút , đối diện logo, nói ra chữ trên logo: "Nhà hàng Hải Thiên " hắn ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: "Cái này logo là em thiết kế."
Tần Dĩ Hằng nghe nói cũng tò mò , mắt cũng nhìn logo trên đĩa.
Sở Nghĩa tiếp tục nói: "Khi đó em mới vừa thành lập phòng làm việc, phòng làm việc cũng chỉ mình em, tiệm cơm Hải Thiên cũng vừa mới khai trương, còn không có cao cấp như hiện tại , logo của họ, biển số nhà quảng cáo những cái đó, tất cả đều là em làm," Sở Nghĩa cười cười: "Hiện tại cũng còn hợp tác, bất quá đơn hàng của họ em đều giao cho Tiểu Triển"
Tần Dĩ Hằng lộ ra ánh mắt thưởng thức , gật gật đầu: "Rất không tồi."
Sở Nghĩa cười ngồi xuống: " Nhà hàng của họ phụ trách làm giám đốc khoảng thời gian trước còn mời em tham gia triển lãm thiết kế, bất quá lại không được, em khi đó không rảnh, cần phải đi công tác" Sở Nghĩa ngữ khí hạ xuống: "Triển lãm thiết kế rất tốt, tới rất nhiều nhà thiết kế lớn, em không đi được, quả thực đáng tiếc."
Tần Dĩ Hằng: "Ân."
Sở Nghĩa: "Nguyên lai nhà họ cũng có cơm hộp a."
Tần Dĩ Hằng: "Có."
Sở Nghĩa: "Nhà hắn phục vụ rất tốt."
Tần Dĩ Hằng: "Cũng được."
Sở Nghĩa: "......"
Chính mình muốn em cùng anh nói chuyện phiếm, đến lúc em và anh hàn huyên, anh lại như vậy......
Rất không tồi, ân, có, cũng được.
Sở Nghĩa miệng lệch đi, cầm lấy đôi đũa.
Không nói nữa.
Vì thế bữa cơm này cứ thể im lặng trôi qua.
Sau khi ăn xong Tần Dĩ Hằng đi tiếp điện thoại, Sở Nghĩa ở phòng bếp tiếp tục thưởng thức cá , cũng không thấy hắn cúp điện thoại, nghĩ thầm chắc là chuyện công ty, hắn không dám quấy rầy.
Thân thể cứ dính dính, hắn chịu không được, trực tiếp đưa cho Tần Dĩ Hằng một ánh mắt, mặc kệ Tần Dĩ Hằng có hiểu hay không, đi lên lầu tắm rửa.
Tắm rửa xong, hắn ở hành lang trên lầu liếc mắt một cái, Tần Dĩ Hằng còn đang gọi điện thoại.
Nhưng đã đeo tai nghe, cũng đã cầm máy tính.
Sở Nghĩa đành phải trở về phòng ngủ .
Máy tính không có mang lên, Sở Nghĩa trên tay chỉ có điện thoại, hắn rất nhàm chán, lại lười xuống lầu lấy.
Ở trên giường nằm bò tự hỏi trong chốc lát,lại nhìn chằm chằm ipad ở mép giường trong chốc lát, hắn cầm lấy điện thoại gửi cho Tần Dĩ Hằng một tin.
Sở Nghĩa: Em có thể mượn Ipad của anh không?
Tần Dĩ Hằng rất nhanh trả lời: Có thể
Tần Dĩ Hằng: Mật mã cùng cửa phòng giống nhau.
Sở Nghĩa: Vầng
Sở Nghĩa: Em chỉ xem phim.
Tần Dĩ Hằng không trả lời lại, Sở Nghĩa nghĩ, Tần Dĩ Hằng chắc là không quá để ý.
Những ngày ở chung, Sở Nghĩa nghĩ, đoạn hôn nhân này, trừ bỏ tình yêu, Tần Dĩ Hằng cái gì cũng tốt.
Vô điều kiện tin tưởng Sở Nghĩa, ấm áp với hắn, không khách khí với hắn.
Thần tiên lão công.
Còn có thể sinh hoạt tốt đẹp.
Tự do lại hài hòa, hoàn toàn chính là sinh hoạt rất nhiều người tha thiết và ước mơ.
Sở Nghĩa không nhịn được một tiếng thở dài.
Nhưng chính là Tần Dĩ Hằng người nam nhân này quá tốt đẹp, này chẳng qua mới một chút thời gian, Sở Nghĩa cũng đã có điểm chống đỡ không được.
Mị lực của bản thân Tần Dĩ Hằng cực ghê gớm, còn thích dụ dỗ hắn, chính là cái loại không nghĩ được là mình đang dụ dỗ hắn, trọng điểm là hắn còn cực thích kiểu này.
Hai ngày này tim hắn đập gia tốc vô số lần, còn nhiều hơn trong mười năm hắn sống.
Sở Nghĩa nghĩ, hắn có thể hay không trong tương lai sẽ có ngày yêu Tần Dĩ Hằng?
Hắn sờ sờ cằm, hẳn là sẽ đi.
Hơn nữa đứng ở góc độ của người đứng xem , việc hắn yêu Tần Dĩ Hằng hẳn là hoàn toàn là theo lý thường , hơn nữa rất mau sẽ thực hiện.
Sở Nghĩa tiếp tục sờ cằm.
Hiện tại hắn có thể tốt đẹp mà cùng Tần Dĩ Hằng ở chung, nhưng hắn không biết khi hắn thích Tần Dĩ Hằng , sẽ biến thành cái dạng gì?
Sẽ trở nên hèn mọn sao?
Nhưng cũng phải nghĩ lại, hắn cùng Tần Dĩ Hằng là vợ chồng hợp pháp, hắn yêu Tần Dĩ Hằng cũng không có gì, chỉ cần không ly hôn, Tần Dĩ Hằng vĩnh viễn đều là của hắn.
Chỉ là thứ tình yêu thứ , người rơi vào đều sẽ muốn công bằng, mình yêu người đó, đương nhiên cũng rất hi vọng người đó cũng sẽ yêu mình.
Sở Nghĩa thế nhưng có điểm chờ mong mình thích Tần Dĩ Hằng, giống muốn nếm thử cảm giác chưa từng trải qua.
Hắn gõ gõ cằm.
Nếu là hắn thích Tần Dĩ Hằng, có khi Tần Dĩ Hằng cũng có thể thích hắn.
Này nhưng quá tốt đẹp đi.
Hắn lại gõ gõ cằm.
Này nhưng ý nghĩ quá kỳ lạ đi.
Tần Dĩ Hằng loại người này sẽ thích người khác?
Suy nghĩ nhiều, tưởng xa, Sở Nghĩa nhún nhún vai, cúi đầu nở nụ cười, cầm lấy Ipad trong tay.
Cái gì cùng cái gì a.
Ipad được giải mật khẩu, bởi vì mấy ngày nay rất bận, Sở Nghĩa có nhiều trận thi đấu bóng rỗ chưa xem, hiện tại hắn tính xem lại.
Hắn không biết Tần Dĩ Hằng mấy giờ về phòng, xem xong một hồi đã sắp giờ rưỡi, buổi tối thời gian còn thừa không nhiều lắm, Sở Nghĩa nhìn tiến độ trước mắt một hồi, quyết định lần sau lại xem.
Ipad cất đi, điện thoại hắn đột nhiên vang lên.
Sở Nghĩa cúi đầu nhìn, là một dãy số xa lạ, hắn không nghĩ quá nhiều, trực tiếp nhận.
"Xin chào."
"Tiểu tử."
Bên kia âm thanh truyền tới, Sở Nghĩa tâm đột nhiên trầm một chút.
"Ba?
Bên kia không có ý tốt cười rộ lên: "Còn có thể nghe ra được giọng của tao."
Sở Nghĩa nắm chặt điện thoại.
"Ghê gớm a, lấy số điện thoại tao cho vào danh sách đen?"
Sở Nghĩa vẫn không nói lời nào.
Bên kia tiếp tục: "Mày cho tao ngốc sao?"
Sở Nghĩa hỏi: "Ba muốn làm gì?"
Bên kia không có để ý đến những lời này củ hắn, mà là phát ra một âm thanh rất chói tai , hình như là cầm cái gì gõ vào cửa sắt.
Sở Nghĩa tưởng tượng không ra hắn ở nơi nào, chỉ cảm thấy bên đó chắc chắn rất dơ.
"Đêm không về ngủ? Vẫn là ở chỗ mẹ mày?" Bên kia lại hỏi: "Đừng nói cái gì đi công tác, tiểu tử kì ở phòng làm việc nói cho mày đi?"
Sở Nghĩa vẫn là câu nói kia: "Ba muốn làm gì?"
"Muốn làm gì? Tao còn có thể muốn làm gì?" Bên kia cười cười: "Lão tử không có tiền, đưa tiền cho tao."
Sở Nghĩa: "Không cho, ông còn như vậy là tôi báo nguy."
"Báo nguy nha, tao rất sợ hãi a," bên kia một bộ ngữ khí cười nhạo : "Tao mới phát hiện bà ngoại mày đã chết, mẹ mày còn chuyển nhà a, nàng không chết sao?"
Sở Nghĩa: "Trần Kiến Thế!"
"Ai da, quát lão tử." Trần Kiến Thế cười lạnh một tiếng: "Mày nếu không đưa tiền tao liền tìm mẹ mày, thành phố A nhỏ như vậy , thân thích các ngươi chỉ có mấy người, tổng có thể tìm được."
Sở Nghĩa: "Ông dám!"
Trần Kiến Thế: "Mày nghĩ tao là ai mà không dám?"
Sở Nghĩa một trận hoảng hốt, vừa vặn lúc này Tần Dĩ Hằng mở cửa đi vào, Sở Nghĩa càng luống cuống.
Hắn không nghĩ lại cùng Trần Kiến Thế vô nghĩa, thoáng nghiêng một chút đầu đưa lưng về phía Tần Dĩ Hằng, âm thanh nhỏ lại: "Tôi tí nữa gửi cho ông."
Trần Kiến Thế bên kia lúc này mới cười rộ lên: "Được a, nhiều hay ít tao không nói, mày xem mày hiện tại có phòng làm việc rất lớn, so với tao tới lần trước náo nhiệt hơn nhiều, mày có thành ý lần sau tao không tìm tới nữa, số thẻ biết đi?"
Tần Dĩ Hằng hướng tới tủ quần áo đi tới, cách hắn càng ngày càng gần.
Sở Nghĩa càng nhỏ giọng: "Biết, cúp."
Trần Kiến Thế: "Thật ngoan ......"
Trần Kiến Thế lời chưa kịp nói xong, Sở Nghĩa trực tiếp cúp điện thoại.
Tần Dĩ Hằng cầm quần áo đi phòng tắm, cũng không có phát hiện Sở Nghĩa không khoẻ.
Cửa phòng tắm trong nháy mặt đóng lại, Sở Nghĩa co cả người co lại , lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.