Chương :
Bởi vì buổi chiều quá mức căng thẳng, làm cho Sở Nghĩa còn đang chồng chất mấy đơn đặt hàng để đó chưa làm.
Từ cục dân chính trở về, Sở Nghĩa điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, cầm trên tay các bản thảo được yêu cầu phải làm cho xong.
Mặt trời lặn, trời tối dần, Sở Nghĩa làm xong đống bản thảo đó trong văn phòng, phát hiện hai vị nhân viên của mình còn đang thiết kế áp phích quảng cáo.
" Cơm có không? " Sở Nghĩa lôi ra cái ghế đặt ở giữa hai người rồi ngồi xuống, hắn lấy điện thoại ra, như trong dự liệu nghe hai người họ trả lời : " Không có "
Đã bảy giờ rưỡi tối, mà vẫn còn đang làm việc, đó là bọn hắn hằng ngày.
Sở Nghĩa đặt thức ăn cho mình, cũng thuận tiện đặt luôn cho Tiểu Triển cùng Trương Dung Dung, nửa giờ sau thức ăn đến, Sở Nghĩa lấy đũa ra lau, ba người họ ra phòng nghỉ ngồi xuống.
" Lão đại, hôm nay có chuyện gì sao? Tại sao lại đột nhiên mặc âu phục? " Tiểu Triển mở ghế tựa ra, hỏi Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa khẽ cười gượng, câu ngày hôm nay hắn đi đăng ký kết hôn làm sao cũng không thể nói ra được.
Không chờ hắn trả lời, Trương Dung Dung cười hì hì hỏi hắn : " Lão đại, anh có phải cùng vị tiên sinh kia xem mắt hay không."
Sở Nghĩa gần đây thường đi xem mắt, mọi người đều biết. Cho nên hắn cũng không thể làm gì khác là ừ một tiếng.
Trương Dung Dung kích động : " Nguyên lai thật sự là xem mắt nha, em tưởng là khách của lão đại, trời ạ, anh ta thật đẹp trai nha, tại sao suất như vậy lại muốn đi xem mắt nhể?"
Tiểu Triển một bộ dáng hờ hững : "Lão đại của chúng ta soái như vậy cũng đi xem mắt đấy thôi, cậu không hiểu, hiện tại thanh niên độc thân chất lượng càng cao."
"Cũng vậy cũng vậy," Trương Dung Dung cười rộ lên: "Lão đại, cái này đã có sắp xếp sao? Hai người đứng chung một chỗ chuẩn xứng đôi vừa lứa."
Sở Nghĩa như cũ là cười gượng.
Cái này không phải là có sắp xếp, vị kia thậm chí kịch bản cũng viết xong luôn rồi.
"Các em còn có bao nhiêu đơn đặt hàng chưa làm xong ?" Sở Nghĩa kéo ra đề tài khác để quan tâm.
Dung Dung nuốt cơm xuống : "Em kỳ thật còn một cái đơn nữa, nhưng đối phương cực kì khó ở, rất phiền a, này không hài lòng, kia không hài lòng."
Tiểu Triển cười cười: "Tôi sắp xong rồi, một chút nữa chỉ còn mình cậu trong phòng làm việc đó. "
Dung Dung bày vẻ mặt đưa đám, nhìn Sở Nghĩa: "Lão đại."
Sở Nghĩa cười: "Anh ở cùng em."
Dung Dung cười rộ lên: "Lão đại tốt nhất."
Cơm nước xong Sở Nghĩa với Trương Dung Dung cùng nói chuyện với khách hàng, ghi chép một lần nữa, tiếp theo giúp Dung Dung sửa lại một chút họa báo và chi tiết nhỏ, rồi nhanh chóng hoàn thành đơn đặt hàng này.
Sửa bản thảo xong, cô bé khóc lóc nói cảm ơn lão đại, lão đại là người tốt nhất trên thế giới, sau đó đầu cũng không thèm quay lại mà leo lên xe bạn trai.
Sở Nghĩa tắt đèn, kéo cuốn của cửa sổ xuống, lên xe chuẩn bị về nhà.
Xe mới vừa khởi động, di động liền vang lên, Sở Nghĩa cầm lên vừa nhìn là một dãy số xa lạ.
"Xin chào." Sở Nghĩa giọng khách khí.
"Xin chào."
Sở Nghĩa dừng một chút, cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc.
Sở Nghĩa: "Tần tiên sinh?"
"Là tôi." Tần Dĩ Hằng nói: "Buổi tối có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm."
Sở Nghĩa ợ một tiếng no nê, nói: "Được."
Bên này, Tần Dĩ Hằng vừa cúp điện thoại, trợ lý của hắn Hứa Kính lập tức đem một phần văn kiện đẩy tới.
Hứa Kính buổi sáng mới đi công tác trở về, mà buổi chiều mới biết ông chủ của mình kết hôn.
Thế mà đột nhiên kết hôn.
Vị này là Sở Nghĩa tiên sinh, Hứa Kính đương nhiên biết.
Tháng trước vào buổi tối ngày nọ, ông chủ của hắn gặp chuyện, ngày hôm sau đương nhiên là hắn đi thu thập cục diện rối rắm.
Đương nhiên, hắn lúc ấy là cực kì kinh ngạc, Tần Dĩ Hằng thế mà có thể tình một đêm với người khác?
Dù sao ở trong mắt hắn, Tần Dĩ Hằng đặc biệt không dính khói bụi trần nhân gian, cũng đặc biệt không cần yêu đương.
Cho nên việc này, hắn mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy rất không thể tin tưởng.
Rồi sau đó qua hai ngày, Tần Dĩ Hằng đột nhiên kêu hắn đi tra một người tên Sở Nghĩa.
Lại rồi sau đó một tuần, Tần Dĩ Hằng đột nhiên cùng hắn tán gẫu về Sở Nghĩa.
Đương nhiên, bọn họ cũng không tán gẫu cái gì.
Chỉ là bởi vì đang trong quá trình thăm dò Sở Nghĩa, Hứa Kính đối với Sở Nghĩa cũng có một chút hiểu biết.
Cho nên Tần Dĩ Hằng chỉ hỏi Hứa Kính, cậu cảm thấy người này thế nào?
Mà Hứa Kính nhờ vào tư liệu đang cầm trên tay, thực khách quan trả lời hai chữ: không tồi.
Không có hành vi và thói quen xấu, là một học sinh tốt, còn thi đậu đại học của Tần Dĩ Hằng năm xưa, tốt nghiệp tự mình sáng lập phòng làm việc, người yêu ghi chép là số không.
Còn có điểm, lớn lên rất đẹp trai.
Tần Dĩ Hằng lúc ấy nghe thấy câu trả lời này chỉ là ừ một tiếng.
Hứa Kính cho rằng việc này sau này cũng không còn xảy ra nữa.
Lại không nghĩ rằng, việc này còn có thể tiếp tục, hơn nữa còn là lớn như vậy.
Cho nên buổi chiều hắn ở phòng làm việc của Tần Dĩ Hằng nhìn thấy giấy kết hôn, nửa kia là Sở Nghĩa liền cảm thấy choáng váng .
"Điều này không đúng lắm, cậu sửa lại một chút, còn có nơi này, nơi này, đều phải sửa." Tần Dĩ Hằng đem bản thảo trả lại cho hắn, đối với hắn nói những thứ này.
Hứa Kính nghiêm túc gật đầu nói được, nhớ kỹ chuẩn bị làm.
"Tần tổng," Hứa Kính đem bản thảo kia cất vào trong cặp, hỏi: "Sở tiên sinh bên kia có cần yêu cầu chuẩn bị cái gì không?"
Tần Dĩ Hằng thoáng mở to mắt: "Phải chuẩn bị cái gì?"
Hứa Kính liếm liếm môi : "Ngài cùng Sở tiên sinh hôm nay mới vừa kết hôn, ngài, hắn......"
Hứa Kính muốn hỏi rất nhiều vấn đề, hắn nghĩ nghĩ, hỏi trước: "Yêu cầu đem đồ vật của Sở tiên sinh dời vào trong nhà ngài? "
Tần Dĩ Hằng dùng ngữ khí nghi hoặc: "Ở chung sao?"
Hứa Kính chảy mồ hôi lạnh, ngữ khí của ông chủ, hoá ra là không nghĩ tới việc này sao?
"Ừ, là yêu cầu ở chung." Ngữ khí Tần Dĩ Hằng nhàn nhạt, còn giống như đang thuyết phục chính mình: "Tôi cùng em ấy là vợ chồng hợp pháp."
Hứa Kính dấu chấm hỏi đầy mặt, trong lòng đột nhiên có điểm đau lòng cho vị Sở tiên sinh kia.
Kết quả là, hắn đột nhiên buột miệng thốt ra, hỏi câu: "Tần tổng, ngài thích Sở tiên sinh sao?"
Tần Dĩ Hằng thoạt nhìn rất mệt mỏi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trả lời đến thập phần hờ hững, lại giống như đang giễu cợt: "Thích là cái gì?"
Hứa Kính nuốt nuốt nước miếng, hắn liền hiểu. Cuộc hôn nhân này, đại khái là do bởi vì ngày đó buổi tối hồ đồ, mà ông chủ của hắn lại là người phải chịu trách nhiệm với người kia.
Phòng ăn là Hứa Kính chuẩn bị, giúp Tần Dĩ Hằng mở cửa, rồi sau đó liền đi làm việc của mình.
Tần Dĩ Hằng cất điện thoại đi, đi đến phòng ăn Hứa Kính đặt, Sở Nghĩa đã sớm ở trong phòng.
Bữa cơm cũng là Hứa Kính đề nghị.
Hứa Kính nói: Tần tổng ngài đêm nay không có việc làm khác, mà ngài lại là vừa mới kết hôn, tốt nhất nên cùng Sở tiên sinh ăn một bữa cơm.
Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ, nói có thể.
Hắn cũng cảm thấy lời đề nghị này khá tốt, bình thường là chuyện quan trọng kết thúc đều sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm.
Kết hôn cũng là chuyện hắn cho là quan trọng, cho nên cùng Sở Nghĩa ăn cơm là chuyện đương nhiên.
Hai người bắt đầu ăn cơm.
Tiếp theo, nguyên một bữa cơm, không có người nào nói một câu.
Sở Nghĩa chính là không biết phải nói gì, hắn không biết một tí gì về Tần Dĩ Hằng, cũng không biết phải gợi ra đề tài nào.
Mà Tần Dĩ Hằng, hắn không nghĩ là phải nói chuyện phiếm.
Sau khi ăn cơm xong , Tần Dĩ Hằng đột nhiên mở miệng: "Tôi có một đề nghị."
Sở Nghĩa vội vàng ngồi thẳng: "Ngài nói."
Tần Dĩ Hằng dừng một chút, nhíu mày một cái: "Trước khi nói, tôi muốn sửa xưng hô của em."
Sở Nghĩa không nghe hiểu: "Cái gì cơ ạ?"
Tần Dĩ Hằng: "Tôi là chồng của em, em không nên gọi tôi là ngài."
"A," Sở Nghĩa xin lỗi: "Em quen miệng, bệnh nghề nghiệp."
Tần Dĩ Hằng không quá để ý: "Được, tôi đề nghị là chúng ta cần thiết ở chung."
Sở Nghĩa bối rối : " Ha ?"
Tần Dĩ Hằng nói: "Là vợ chồng hợp pháp, cần thiết ở chung."
Sở Nghĩa hiểu rõ, gật đầu: "Được."
Sở Nghĩa đương nhiên là có nghĩ tới chuyện này, bọn họ lại không phải cũng không phải làm khế ước hôn nhân (), ở cùng nhau là đương nhiên.
Nhưng Tần Dĩ Hằng cái cách nói này cũng quá...... Là cứng nhắc đi.
Tôi có đề nghị?
Chúng ta cần thiết ở chung?
Sở Nghĩa không biết nên khóc hay nên cười.
Em dọn đến nhà tôi ở được không? Câu hỏi đơn giản như vậy, vì cái gì muốn làm cho như đang nói chuyện với chính phủ.
"Tôi biết Sở tiên sinh có một căn hộ," Tần Dĩ Hằng tiếp tục: "Nhưng suy xét đến diện tích căn hộ kia, tôi kiến nghị chúng ta cùng nhau ở nhà của tôi" Tần Dĩ Hằng hỏi Sở Nghĩa: "Có thể chứ?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Có thể."
Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng: "Nếu như thuận tiện, em buổi tối ở lại đây trước đi, tân hôn ngày đầu tiên ra ở riêng nghe có vẻ không hợp lí," Tần Dĩ Hằng tự nhận là hợp lí tự tưởng tượng tân hôn phải cùng vợ ở chung: "Ngày mai tôi đi công tác, hành lý hay cái khác em có thể chậm rãi dọn. Nhưng trước khi tôi trở về thì xin em phải chuẩn bị cho tốt, còn đồ dùng hằng ngày trong phòng ngủ, tôi sẽ sắp xếp chỗ trống."
Sở Nghĩa nghe như là bố trí bài tập, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Tần Dĩ Hằng: "Tôi bình thường rất bận, không có quá nhiều thời gian cùng em quan hệ hôn nhân"
Sở Nghĩa cười gượng, hắn hình như đã có điểm thích ứng phương thức nói chuyện của Tần Dĩ Hằng : "Không sao cả, tôi cũng thường xuyên rất bận."
Tần Dĩ Hằng tiếp tục: "Quan hệ này em có bất cứ yêu cầu gì, có thể cho tôi biết, tôi sẽ tận lực thỏa mãn em."
"Được" Sở Nghĩa trả lời xong nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Anh cũng vậy."
Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng: "Còn nữa, chúng ta lĩnh vực công việc bất đồng, hy vọng sẽ không quấy nhiễu nhau."
Sở Nghĩa gật đầu : "Không đâu, tôi sẽ không quấy rầy ngài, ách, anh làm việc."
Tần Dĩ Hằng: "Được."
Là tôn trọng nhau như khách hàng tốt đẹp tương lai, Tần Dĩ Hằng rất hài lòng.
() : Khế ước là khái niệm trong dân luật để chỉ những giao dịch dân sự dựa trên thoả thuận giữa các bên. Và khế ước hôn nhân còn được gọi là hôn khế : là một chế định pháp lí về tài sản giữa vợ chồng và có thể làm thành khế ước (hợp đồng).