Chương :
Âm thanh nói chuyện phiếm bên kia kỳ thật rất nhỏ, phi thường nhỏ, nhỏ đến mức nếu bên cạnh tùy tiện xuất hiện một âm thanh gì, là có thể hoàn toàn che lại âm thanh bên kia.
Cho nên bên Tần Dĩ Hằng đột nhiên có người mở miệng nói chuyện, hắn liền nghe không được bên kia rốt cuộc đang nói cái gì.
Sau khi từ Sở gì đó qua đi, hắn không nghe được, rốt cuộc nói có phải nói Sở Nghĩa hay không.
Tần Dĩ Hằng cúi đầu, cầm cái thìa lên một lần nữa, lại uống một ngụm canh.
Họ Sở này, người đã ít càng thêm ít.
Mà tên Hứa Trí Minh xuất hiện ở trong một đống lão sư của A đại, cũng không phải là trùng hợp.
Hứa Trí Minh, Sở Nghĩa.
Tần Dĩ Hằng đột nhiên cảm thấy canh trong miệng không còn hương vị gì.
Cho nên liền không uống nữa.
Không bao lâu, âm thanh nói chuyện bên này nhỏ lại, âm thanh nói chuyện bên kia lại truyền tới, nhưng đã nhảy vọt qua phần quan trọng nhất.
Cái người tên là Hứa Trí Minh nói: "Cảm ơn thầy, Trương lão sư nếu là có rảnh, phải giúp em tìm đối tượng nha."
Đứng ở phía trước Hứa Trí Minh là một người đàn ông trung niên, hẳn chính là Trương lão sư, hắn nói: "Khẳng định, em lúc trước cũng chạy đến viện chúng ta, vậy cũng coi như là học sinh viện chúng ta, là viện học sinh chúng ta thì đó chính là đệ tử của tôi, tôi sẽ chiếu cố em."
Hứa Trí Minh: "Vậy thì trước tiên phải cảm tạ Trương lão sư."
Trương lão sư cười đến rất vui vẻ: "Dễ bàn dễ bàn."
Dần dần, đề tài bên kia liền tiến càng xa, âm thanh xung quanh cũng càng ngày càng hỗn tạp, nhưng trong chốc lát, ở cạnh cửa người phục vụ mở rượu ra, lần mở này, không khí xung quang tức khắc trở nên không như vừa nãy nữa.
Một bữa cơm ăn gần hai giờ mới nghỉ, cơm nước xong giáo sư bên kia đề nghị lại tìm một chỗ ngồi, bất quá bị Tần Dĩ Hằng cự tuyệt.
Hai bên hàn huyên thời gian lần sau gặp mặt ở trường , rồi rời đi.
Chu Tiêu cùng Hứa Kính buổi tối uống rất nhiều rượu, nhưng Hứa Kính tửu lượng tốt, hiện tại thoạt nhìn cũng không đến nỗi.
Chu Tiêu thì không thanh tỉnh như vậy, hắn vốn có năng lực giao tiếp, cho nên thường xuyên uống rượu qua lại cũng tương đối nhiều lần, hắn vừa lên xe liền có xu thế muốn ngã xuống, nhưng bởi vì Tần Dĩ Hằng ở đây, kiên trì bảo trì hình tượng.
Tần Dĩ Hằng cũng uống rượu, bất quá không có nhiều như vậy, chỉ là khi ngồi lên trên đầu có chút choáng.
Cửa xe sau khi đóng lại, Tiểu Trần quay đầu hỏi câu: "Tần tổng, đi đâu?"
Tần Dĩ Hằng: "Trước tiên đưa bọn họ về nhà."
Tiểu Trần: "Được"
Chu Tiêu bên cạnh mơ màng nghiêng đầu, hỏi Hứa Kính: "Nhà của em xa hơn hay là nhà của anh xa hơn?"
Hứa Kính nói: "Tôi."
Chu Tiêu: "Vậy đến nhà em trước."
Chu Tiêu nói xong đột nhiên quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: "Bất quá Tần tổng, anh đi công tác lâu như vậy, vị trong nhà kia không cần chiếu cố một chút sao? Nếu không anh đi về trước đi, em cùng Sở Nghĩa đi gọi xe về."
Hứa Kính nháy mắt dừng lại, quay đầu mắt nhìn Tần Dĩ Hằng, nhắc nhở Chu Tiêu: "Tôi là Hứa Kính."
Chu Tiêu: "Ồ đúng, anh là Hứa Kính, vậy Sở Nghĩa là ai?"
Hứa Kính muốn toát mồ hôi lạnh: "Tiên sinh của Tần tổng."
Chu Tiêu: "Nga đúng đúng đúng, Sở tiên sinh đúng đúng."
Chu Tiêu nói xong lại nở nụ cười: "Ha ha, buổi tối bọn họ có trêu chọc cái kia cái gì Hứa lão sư, nói cái gì Sở Nghĩa, em nhớ nhầm."
Hứa Kính quay đầu bắt lấy tay của Chu Tiêu hung hăng nắm.
"Tần tổng, hắn uống nhiều quá."
Hứa Kính đối với Tần Dĩ Hằng cười cười, tiếp theo lại chuyển qua Chu Tiêu hung hăng trừng mắt nhìn hắn một chút: "Em im lặng đi."
Cộng sự nhiều năm như vậy, Chu Tiêu lập tức tiếp thu ám chỉ của Hứa Kính, gật đầu: "Được."
Hứa Kính thấy hắn an phận rồi, mới buông tay ra.
Nhưng Tần Dĩ Hằng lại đột nhiên mở miệng, hắn hỏi Chu Tiêu: "Cái gì Hứa lão sư?"
Chu Tiêu nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Chính là một người tên Hứa lão sư, gọi là gì thì em không biết, bọn họ đều kêu hắn là Hứa lão sư."
Tần Dĩ Hằng lại hỏi: "Hắn cùng Sở Nghĩa làm sao vậy?"
"Hắn cùng một người tên Sở Nghĩa, ở thời điểm đại học quan hệ rất tốt, nhưng là không có ở bên nhau," Chu Tiêu ngửa đầu cẩn thận nhớ: "Cái gì bỏ qua cái gì đáng tiếc gì đó, còn nói Hứa lão sư đáng ra phải nắm chặt cơ hội."
Tần Dĩ Hằng trầm mặc lại, nhưng Chu Tiêu còn ở tiếp tục nói.
Chu Tiêu: "Em lúc ấy nghe được tên Sở Nghĩa, liền cảm thấy rất quen thuộc, sau đó mới nhớ tới tiên sinh của Tần tổng ngài cũng tên Sở Nghĩa, ha ha, thật khéo a."
Chu Tiêu: "Hứa lão sư tuấn tú lịch sự, không nghĩ tới cũng phải khốn khổ vì tình......"
Hứa Kính đánh gãy hắn: "Chu Tiêu cậu uống nhiều, không cần nói nữa."
Chu Tiêu nghiêng đầu một chút, liếc mắc nhìn Hứa Kính một cái, nuốt nước miếng, giống như đang tự hỏi rốt cuộc nói hay không nói tiếp.
Bất quá Tần Dĩ Hằng giúp hắn.
Tần Dĩ Hằng: "Tiếp tục nói."
Chu Tiêu đã được cổ vũ, ngây ngốc cười rộ lên: "Ha ha, kỳ thật cũng không có gì, bọn họ còn nói Sở Nghĩa kỳ thật cũng thích Hứa lão sư, chỉ là Hứa lão sư không có nắm chắc cơ hội, còn cố tình muốn tìm bạn gái, làm Sở Nghĩa thương tâm."
"Hai bên tình nguyện mà không đến được với nhau," Chu Tiêu nói đến đây đột nhiên giật mình, sau đó nghĩ Tần tổng còn ở đây liền vội che miệng lại: "Chỉ như vậy."
Tần Dĩ Hằng bình tĩnh mà nhìn chằm chằm không biết nơi nào : "Ừ."
Hứa Kính không dám quay đầu nhìn sếp của mình, cũng không biết hiện tại ông chủ của mình suy nghĩ gì, chỉ có thể cười gượng pha trò: "Người tên Sở Nghĩa rất nhiều a."
Chu Tiêu đáp hắn: "Đúng vậy, khéo a."
Tần Dĩ Hằng không nói gì.
Hứa Kính nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu: "Này chuyện xưa kỳ thật rất đại chúng, rất nhiều người đều có."
Chu Tiêu tiếp tục tiếp lời: "Đúng vậy, là rất bình thường ha."
Tần Dĩ Hằng vẫn không nói gì.
Hứa Kính lại ha ha hai tiếng, trộm quay đầu mà liếc mắt một cái, nhưng ghế phía sau tối vô cùng, hắn thấy không rõ biểu tình của Tần Dĩ Hằng.
Hắn cảm thấy mình có thể là suy nghĩ nhiều, Tần tổng hẳn là không thèm để ý chuyện này, có lẽ là bởi vì nghe được người có tên giống tiên sinh nhà mình, tò mò nghe một chút chuyện xưa mà thôi.
Nhưng một phút đồng hồ sau, Hứa Kính cảm thấy mình sai rồi.
"Hứa Kính," Tần Dĩ Hằng đột nhiên kêu hắn: "Cậu đi tra tư liệu Hứa Trí Minh ở A đại một chút, còn có chuyện hắn đại học cùng Sở Nghĩa."
Hứa Kính quay đầu xuống: "Hứa Trí Minh?"
Tần Dĩ Hằng: "Chính là Hứa lão sư."
Hứa Kính trong lòng lộp bộp vài tiếng: "Vậy, Sở Nghĩa kia?"
Tần Dĩ Hằng: "Chính là Sở Nghĩa nhà tôi."
Hứa Kính sửng sốt một giây liền lập tức phản ứng lại.
Việc này, hình như không phải rất đơn giản a.
Sở Nghĩa kia, thế nhưng thật là Sở tiên sinh.
Hứa Kính nháy mắt nghiêm túc lại: "Được."
Tần Dĩ Hằng: "Tận lực kỹ càng tỉ mỉ."
Hứa Kính: "Vầng."
Hứa Kính nói xong mắt nhìn tên gây chuyện Chu Tiêu không biết khi nào đã ngủ mất rồi, hung hăng cắn răng một chút.
Thằng nhóc này, gây họa xong liền ngủ mất.
Không được, việc này phải gọi cả hắn làm.
Xe rất mau liền tới nhà Chu Tiêu, Hứa Kính xuống xe rồi đi đánh thức Chu Tiêu, rồi đỡ hắn đưa lên nhà.
Không bao lâu, nhà Hứa Kính cũng tới rồi.
Trược khi xuống xe , Hứa Kính cứ theo lẽ thường nói hẹn gặp lại với Tần Dĩ Hằng , rồi đối với Tiểu Trần nói lái xe cẩn thận.
Nhưng lần này, Tần Dĩ Hằng đột nhiên thông báo một câu: "Chuyện Hứa Trí Minh mau chóng đưa cho tôi."
Hứa Kính gật đầu: "Vầng, Tần tổng."
Xe lại lần nữa lái vào đường phố náo nhiệt của thành thị, Tần Dĩ Hằng một tay chống đầu, thoạt nhìn rất mết mỏi.
Đêm nay Tần Dĩ Hằng về nhà trước, bất quá không bao lâu Sở Nghĩa cũng đã trở về.
Sở Nghĩa mở cửa đi vào, vừa đến phòng khách, liền thấy ở trên sô pha có người ngồi.
Tần Dĩ Hằng trong tay không có máy tính, không có điện thoại, không có tạp chí, ánh mắt chỉ nhìn Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa xách theo túi có điểm tò mò, hỏi: "Anh đang làm gì?"
Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn Sở Nghĩa: "Chờ em trở về."
Nhưng cái tư thế này.
Sở Nghĩa không khỏi nghĩ đến lần trước hắn chuồn êm về nhà bị bắt được.
Vì thế từ huyền quan () đi đến chỗ Tần Dĩ Hằng khoảng cách chỉ còn vài bước, Sở Nghĩa nghiêm túc suy nghĩ hành động ba ngày nay của hắn một chút.
Hắn trừ bỏ làm việc chính là làm việc, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Tần Dĩ Hằng, mỗi ngày đều nhìn thời tiết, quần áo cũng mặc rất nhiều, có tưới hoa cho cá ăn, hẳn là, không có chuyện gì.
Đi?
Nhưng Sở Nghĩa trong lòng vẫn sợ, hắn hỏi: "Làm sao vậy?"
Tần Dĩ Hằng đối với Sở Nghĩa lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là chờ em trở về."
Sở Nghĩa a thanh, có điểm không thể hiểu được, hắn cười gượng hai tiếng, hỏi: "Anh uống rượu sao?"
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Có uống."
Sở Nghĩa gật đầu, nhìn Tần Dĩ Hằng rất thanh tỉnh, lại hỏi: "Anh uống có nhiều không?"
Quả nhiên Tần Dĩ Hằng nói: "Không nhiều lắm."
Sở Nghĩa nghĩ trăm lần cũng không ra.
Nhưng hắn ngẫm lại, có lẽ là công việc của Tần Dĩ Hằng gặp chút vấn đề?
Sở Nghĩa nuốt nuốt nước miếng, lại đến gần một chút, muốn dời đề tài đi, làm không khí trở nên nhẹ nhàng một chút, vì thế hắn cười, đem túi xách trên tay nâng lên: "Dung Dung đưa thịt viên."
Tần Dĩ Hằng đem tầm mắt dừng ở trên thịt viên, một giây sau, lại ngẩng đầu nhìn Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa trong lòng lộp bộp vài tiếng.
Tần tiên sinh ngài đừng có như vậy được không.
Tôi thận trọng đến hoảng.
Tần Dĩ Hằng nhìn chằm chằm vài giây, đột nhiên nói: "Buổi tối ăn cơm, có người tên Hứa Trí Minh lão sư cũng ở đó."
Sở Nghĩa a một tiếng: "Hắn cũng đi a."
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Ừ."
Sở Nghĩa cười cười: "Hắn làm nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp liền ở lại trường làm lão sư."
Tần Dĩ Hằng nói: "Hắn có nói với em."
Sở Nghĩa đột nhiên nhướng mày: "Nói với em cái gì?"
Tần Dĩ Hằng trầm mặc vài giây, đột nhiên không muốn nói nữa.
Hắn cúi đầu, nhìn tay Sở Nghĩa: "Thịt viên ăn ngon không?"
Sở Nghĩa nga thanh, lại đem thịt viên nhấc lên: "Em không biết, nhưng Dung Dung nói ăn ngon," Sở Nghĩa cười: "Em cảm thấy hẳn là sẽ ăn ngon, bằng không cô ấy cũng ngượng ngùng mà mang lại đây chia cho chúng ta."
Tần Dĩ Hằng gật đầu.
Sở Nghĩa hỏi: "Anh ăn không? Em làm cho anh."
Tần Dĩ Hằng hỏi Sở Nghĩa: "Em ăn không?"
Sở Nghĩa: "Có hành."
Tần Dĩ Hằng lộ ra biểu tình hậu tri hậu giác: "Đúng vậy."
Sở Nghĩa đi qua một chút: "Nhưng nếu anh ăn, ở trong tủ lạnh có cá viên, em có thể ăn cùng anh."
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Ăn."
Sở Nghĩa: "Được a, anh ăn mấy viên?"
Tần Dĩ Hằng: "Em ăn mấy viên?"
Sở Nghĩa: "......"
Là ảo giác của hắn sao? Tần Dĩ Hằng hiện tại đã có tật xấu? Làm gì đều phải học theo hắn.
Vì thế Sở Nghĩa liền đáp: "Bốn viên đi, những viên này đều rất to."
Quả nhiên, Tần Dĩ Hằng nói: "Tôi cũng bốn viên."
Sở Nghĩa cười rộ lên: "Được."
Như vậy, Sở Nghĩa liền đem túi xác vào phòng bếp, đếm bốn viên rồi lấy ra, lại từ tủ lạnh lấy ra bốn viên cá viên.
Nấu sôi nước, sau đó lại bổ tám viên vào, sau đó bắt đầu cho gia vị.
Thời điểm thái gừng thì Tần Dĩ Hằng đi đến, một bộ biểu tình như vừa rồi, không nói không rằng đứng ở một bên nhìn Sở Nghĩa.
Hiện tại Sở Nghĩa đã có thể cùng Tần Dĩ Hằng nói chuyện bình thường, cho nên khi Tần Dĩ Hằng ở bên cạnh nhìn , hắn cũng không cảm thấy xấu hổ nữa.
Còn có thời gian rãnh rỗi hỏi chuyện.
Sở Nghĩa: "Anh đã ăn thịt viên như này bao giờ chưa?"
Tần Dĩ Hằng: "Chưa."
Sở Nghĩa: "Mẹ em cũng làm, bất quá không biết hương vị có giống nhau không."
Sở Nghĩa nói xong mở ra nồi xem, sau đó đổ gừng vào.
Khi đầy nắp nồi lại, Tần Dĩ Hằng hỏi hắn: "Trừ tôi và mẹ em, em còn làm cho người khác ăn không?"
Sở Nghĩa cười rộ lên: "Chương Khải a, lần trước ở nhà không phải đã làm cho cậu ấy sao."
Tần Dĩ Hằng chớp mắt một chút, hình như là mới nhớ tới chuyện này.
"Trừ Chương Khải thì còn không?" Tần Dĩ Hằng hỏi hắn.
Sở Nghĩa cười rộ lên: "Còn rất nhiều, có thời điểm làm cho bạn bè ăn nữa, nướng BBQ hay ăn lẩu bình thường đồ ăn đều là những cái đó, em cơ bản đều có tham dự."
Sở Nghĩa nói xong lại mở nắp ra, vớt một ngụm canh, sau đó lại đậy nắp nồi lên.
Vừa vặn ngay lúc này, âm thanh đậy nắp nồi át đi câu nói của Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa thổi muỗng canh, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh vừa mới nói cái gì? Em nghe không rõ."
Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa uống canh, mở mồm nửa ngày, mới nói: "Không có gì."
Thôi.
Hắn không muốn biết.
() : Huyền quan –là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách, là con đường mà các luồng khí phải đi qua trước khi vào nhà.