Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

chương 35

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Chờ Hứa Kính làm xong việc rồi rời đi, văn phòng cũng chỉ còn lại mình Tần Dĩ Hằng.

Hắn đầu tiên là mở máy tính lên, mở bảng báo cáo ra, nghiêm túc xem số liệu phía trên, nhưng chỉ nhìn vài giây, tầm mắt liền chuyển đến phần văn kiện kia ở trên mặt bàn.

Tần Dĩ Hằng nhìn chằm chằm vào văn kiện kia trong chốc lát, sau đó dời ánh mắt đi tiếp tục xem bảng báo cáo, nhưng không bao lâu, hắn nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, tay từ trên con chuột dời đi, cầm lấy phần văn kiện kia.

Trực tiếp lật qua hai trang, lật tới trang thứ ba.

Quả nhiên cùng như hắn phỏng đoán, ảnh chụp trang thứ ba chính là Sở Nghĩa đút cà chua cho Hứa Trí Minh.

Cực kì thân mật ôm ngang, Sở Nghĩa đặt một bàn tay trên vai Hứa Trí Minh, một tay khác cầm cà chua, đôi mắt nhìn chằm chằm vào miệng Hứa Trí Minh, lỗ tai hồng thành một mảnh, còn cười.

Hứa Trí Minh cũng cười.

Tần Dĩ Hằng không xem nhiều, trực tiếp lật tới trang sau.

Trang tiếp theo không có ảnh chụp, mà là một ít văn được thuật lại, nói Hứa Trí Minh cùng Sở Nghĩa quen nhau ở Hội Học Sinh, quen biết không bao lâu rất nhanh liền thân nhau, thường xuyên đi chung với nhau, quan hệ cực kì thân mật.

Lúc ấy rất nhiều người hoài nghi bọn họ có phải đã ở bên nhau hay không, nhưng cả hai đều nói không phải.

Không phải cũng vô dụng, mọi người đều đã nhìn ra, bọn họ ái muội cỡ nào, thân cận cỡ nào, cũng đều cảm thấy nếu là trong hai người có một người nói ra, người còn lại lập tức sẽ đáp ứng.

Bất quá điều mọi người đều không hiểu chính là, sau đó Hứa Trí Minh thế mà lại có bạn gái.

Đoạn thời gian sau đó mọi người đều không thấy Hứa Trí Minh cùng Sở Nghĩa đi cùng nhau nữa, nếu Sở Nghĩa tham gia hoạt động của Hội học sinh, Hứa Trí Minh đều sẽ không tham gia.

Lại sau đó, Hứa Trí Minh chia tay, bọn họ mới lại lần nữa đi cùng nhau, tiếp tục quan hệ lúc trước.

"Hoàn toàn ngược luyến."

Phía dưới cuối cùng là viết một câu như vậy.

Tần Dĩ Hằng cau mày, tiếp tục nhìn tiếp.

Một trang một trang đều xem.

Cơ hồ đều là nghe người khác nói, có một ít có ảnh chụp, có một ít là được thuật lại.

Rốt cuộc tình yêu cùng scandal này nọ, đều là từ người đứng xem biết được những thứ này.

Đương nhiên, Tần Dĩ Hằng đối với nội dung bên trong, cũng không tin hoàn toàn.

Dù sau những điều này đều từ rất nhiều người trần thuật, mà có rất nhiều nơi trước sau rất mâu thuẫn, thời gian không khớp, cách nói cũng không khớp.

Tỷ như có người nói Sở Nghĩa thích Hứa Trí Minh, lại có người nói Hứa Trí Minh là yêu đơn phương, còn có người nói hai người đều là thẳng nam.

Tần Dĩ Hằng xem xong trang cuối cùng, khép văn kiện lại.

Chỉ là quá khứ của Sở Nghĩa mà thôi, hơn nữa rất nhiều nơi đều là ước đoán chủ quan, không thể giữ lời.

Hắn trong lòng cười cười.

Những cái đó cũng không phải tất cả đều là thật sự.

Hắn cũng không cần để ý những cái này.

Vì thế Tần Dĩ Hằng đem phần văn kiện cùng tư liệu của Hứa Trí Minh đặt cùng nhau, tiếp tục xem bảng báo cáo trên máy tính.

Nhưng một phút đồng hồ sau.

Tần Dĩ Hằng lại lấy phần tư liệu của Hứa Trí Minh cùng Sở Nghĩa lại, mở ra, tìm được trang Sở Nghĩa đút cà chua kia, rút ra, cũng tìm đúng vị trí, trực tiếp xé ở giữa, đem hai người tách ra.

Bên Hứa Trí Minh cười bị hắn vo lại thành một cục, ném vào thùng rác.

"Hắn cùng người tên Sở Nghĩa, ở thời điểm đại học quan hệ rất tốt, nhưng không có ở bên nhau."

"Cái gì bỏ qua cái gì đáng tiếc gì đó, còn làm nói Hứa lão sư phải nắm chặt cơ hội."

"Ha ha, kỳ thật cũng không có gì, bọn họ còn nói Sở Nghĩa kỳ thật cũng thích Hứa lão sư, chỉ là Hứa lão sư không có nắm chắc cơ hội, còn cố tình muốn tìm bạn gái, làm Sở Nghĩa thương tâm."

......

Suy nghĩ của Tần Dĩ Hằng liền bay xa, hắn bắt đầu nỗ lực nhớ lại, khi lần đầu tiên ở quán bar gặp được Sở Nghĩa, Sở Nghĩa có nói với hắn.

Nhưng bởi vì ngày đó hắn cũng có uống chút rượu, hơn nữa lúc ấy cùng Sở Nghĩa cũng không quen, cho nên đối thoại lần đó, hắn cũng không phải nhớ rất hoàn chỉnh.

Chỉ nhớ rõ Sở Nghĩa nói hắn ngày đó có điểm khổ sở, áp lực rất lớn.

Sau đó hắn nhắc tới Hứa Trí Minh.

Nói Hứa Trí Minh người này rất không thú vị.

Tần Dĩ Hằng nhớ không rõ ngày đó Sở Nghĩa nhắc tới Hứa Trí Minh có biểu tình cùng trạng thái như thế nào, chỉ nhớ rõ ngày đó hắn say khướt, thoạt nhìn thật sự rất thương tâm.

Không ngừng không ngừng uống rượu.

Đang lúc hắn còn đang suy nghĩ chuyện này, cửa văn phòng đột nhiên bị gõ rồi mở ra.

Hắn ngẩng đầu thấy Hứa Kính cầm một phần văn kiện đi tới.

"Tần tổng," Hứa Kính đặt phần văn kiện lên bàn: "Phần thỏa thuận này ngài ký một chút."

Tần Dĩ Hằng nhìn lướt qua, không có vấn đề gì lúc sau hạ bút xuống ký tên dưới góc.

Lúc đưa văn kiện cho Hứa Kính, Tần Dĩ Hằng đột nhiên rụt tay lại một chút , Hứa Kính bắt được không khí.

Tần Dĩ Hằng đặt văn kiện lên bàn, ngẩng đầu nhìn Hứa Kính hỏi: "Cậu yêu lão bà nhà cậu không."

Hứa Kính dừng lại.

Trợ lý hôn nhân online.

Hứa Kính gật đầu: "Yêu."

Tần Dĩ Hằng: "Hai người là tự do yêu đương sau đó mới kết hôn sao?"

Hứa Kính gật đầu: "Đúng vậy."

Tần Dĩ Hằng hỏi: "Cậu vừa rồi có nói, nếu cậu phát hiện lão bà cậu lúc trước từng yêu người khác, cậu sẽ không vui?"

Hứa Kính: "Đúng vậy."

Tần Dĩ Hằng: "Vậy nếu là không có không vui thì sao?"

Hứa Kính nói: "Vậy đại khái là không có yêu đi."

Hứa Kính nói những lời này không cần suy nghĩ, hơn nữa là nói cho Tần Dĩ Hằng nghe.

Hắn theo Tần Dĩ Hằng nhiều năm như vậy, Tần Dĩ Hằng vui vẻ hay không vui, hắn đại đa số đều có thể nhìn ra.

Vừa rồi hắn rời đi văn phòng lúc sau có trở lại một chút, rõ ràng Tần tổng cực kì để ý quá khứ của Sở tiên sinh cùng Hứa lão sư , cực kì rõ ràng là đang không vui.

Hắn nhìn ra, Chu Tiêu cũng nói hắn là cậu ta cũng nhìn ra, cho nên hai người ở bên cạnh căn bản mới không dám nói lời nào.

Nhưng Hứa Kính tổng cảm thấy ông chủ của mình ở phương diện tình cảm thiếu sự hiểu biết, cho nên hắn muốn mượn cơ hội này nhắc nhở Tần tổng một chút.

Ngài có khả năng rất lớn, là thích tiên sinh của ngài.

Cho nên về sau không cần luôn đem hôn nhân ra làm cái cớ, luôn đem Sở Nghĩa là tiên sinh của ngài làm cái cớ.

Lâu rồi ngài không gặp tiên sinh ngài, ngài sẽ không vui.

Bất quá nếu ở phương diện tình cảm thiếu hiểu biết, tư duy của Tần Dĩ Hằng đương nhiên vẫn hiểu ý tứ của Hứa Kính đi.

Vốn dĩ Tần Dĩ Hằng cũng có cảm giác được mình ngày hôm qua có chút quái quái, theo lời Sở Nghĩa, tựa hồ là thật sự đang không vui.

Nhưng Tần Dĩ Hằng trước nay rất ít coi trọng cảm giác của chính mình.

Hắn một đường phấn đấu đến bây giờ cũng từng có không ít áp lực cùng khó khăn, hắn chưa từng nghĩ tới phải giải quyết cảm xúc của mình, chỉ nghĩ giải quyết vấn đề, bỏ áp lực cứ thế tiến lên.

Giải quyết khó khăn, tự nhiên đối với cảm xúc cũng liền không còn, giải quyết gì đó, quá ra vẻ, không cần.

Cho nên hắn còn không kịp nghĩ tới tình cảm của mình chính đối với Sở Nghĩa , đã bị câu trả lời " Không thể nào" của Sở Nghĩa ngày hôm qua đánh bỏ.

Trong đầu hắn hiện tại tất cả đều là hình ảnh Sở Nghĩa tối hôm qua nói những lời này.

Nếu em biết tôi lúc trước có thích một người, em sẽ không vui sao?

Không thể nào.

Hơn nữa Hứa Kính vừa nói như vậy.

Là có thể thấy được.

Sở Nghĩa không thích hắn.

Ok.

Tần Dĩ Hằng đưa văn kiện cho Hứa Kính: "Tôi đã biết."

Hứa Kính nghi hoặc mà nhận lấy văn kiện, nghi hoặc mà nhìn Tần tổng.

Ngài thật sự đã biết?

Hứa Kính sau khi rời khỏi văn phòng, Tần Dĩ Hằng cầm lấy điện thoại.

Giờ khắc này hắn đột nhiên có xúc động, hắn muốn hỏi Sở Nghĩa, em rốt cuộc có thích Hứa Trí Minh hay không, hai người thật sự thiếu chút nữa là ở bên nhau sao?

Nếu là lúc trước có thích, vậy hiện tại còn thích không?

Dãy số của Sở Nghĩa cũng đã tìm thấy, nhưng Tần Dĩ Hằng lại không gọi.

Hắn đột nhiên lại bình tĩnh lại.

Sở Nghĩa nói đúng rồi thì thế nào?

Nói không phải thì thế nào?

Bọn họ đã kết hôn là sự thật, cũng không thể thay đổi được hiện tai bây giờ.

Căn bản không quan trọng.

Không cần thiết phải hỏi.

Cũng không cần thiết phải biết.

Không cần thiết.

Không cần thiết.

Căn bản không cần thiết.

Hắn không muốn nghe.

Bất quá thật khéo léo chính là điện thoại mới để xuống không bao lâu, Sở Nghĩa bên kia liền gọi điện thoại tới.

Tần Dĩ Hằng cơ hồ là một giây liền nhanh chóng nhận điện thoại.

"Này, Tần Dĩ Hằng," Sở Nghĩa ở đầu bên kia truyện đến âm thanh ồn ào: "Anh hiện tại có tiện không? Em có gửi ảnh chụp cho anh."

Tần Dĩ Hằng hỏi: "Em đang ở đâu?"

"Chợ bán thức ăn," Sở Nghĩa nói: "Em hôm nay được khách hàng tặng đồ, ở bên này còn gặp được cậu em, em có thể mang cá trích về nhà không? Chúng ta buổi tối uống canh cá trích, tương đương với ăn khuya luôn."

Tần Dĩ Hằng: "Có thể."

Sở Nghĩa: "Được."

Sở Nghĩa nói xong liền cúp điện thoại, Tần Dĩ Hằng cười cười, mở điện thoại lên, quả nhiên nhìn thấy Sở Nghĩa vừa rồi có gửi cho hắn ảnh chụp cá trích.

Tần Dĩ Hằng trả lời hắn: Về sau muốn mua cái gì cứ mua.

Tần Dĩ Hằng: Không cần hỏi tôi.

Tần Dĩ Hằng gửi xong sau không bao lâu, tự mình đột nhiên cười rộ lên.

Hắn cảm thấy vừa nãy hắn có ý tứ tự tìm phiền não.

Không nghĩ nhiều nữa, Tần Dĩ Hằng đặt điện thoại ở một bên, tiếp tục làm việc.

Bên kia, Sở Nghĩa xách túi con cá trích cậu hắn cho, nói cảm ơn rồi lên xe, lại gọi điện thoại đến cho Tần Dĩ Hằng.

Lầm này âm thanh bên Sở Nghĩa yên tĩnh hơn rất nhiều, hắn cài đai an toàn, Tần Dĩ Hằng bên kia vừa vặn nhận điện thoại.

"Cậu em đã làm cá." Sở Nghĩa cười đem xe lái ra ngoài: "Sợ chúng ta ăn không vô, cho nên chọn con nhỏ."

Tần Dĩ Hằng bên kia cười rộ lên: "Nếu muốn buổi tối ăn khuya, vậy tôi buổi tối trở về sớm một chút."

Sở Nghĩa dừng một chút, âm thanh của Tần Dĩ Hằng nghe tới vui vẻ như vậy là chuyện như thế nào?

Hắn xác thật chỉ là cùng Tần Dĩ Hằng thương lượng mua con cá, có phải cái khác đâu?

"Được thôi." Sở Nghĩa nhìn phía dưới ghế phụ có con cá trích: "Em về nhà trước."

Tần Dĩ Hằng: "Ừ."

Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, hỏi: "Anh biết chú em người đánh cá không?"

Tần Dĩ Hằng: "Hiện tại đã biết."

Sở Nghĩa cười rộ lên: "Ha ha ừm, chú dì của em đều đối với em rất tốt, vừa rồi còn mắng em, nói em kết hôn cũng không nói một tiếng."

Tần Dĩ Hằng: "Vậy em nói như thế nào?"

Sở Nghĩa: "Em nói đến thời điểm làm hôn lễ mời chú dì ngồi ghế trên."

Sở Nghĩa nói xong cắn môi dưới.

Cái ám chỉ này Tần Dĩ Hằng hẳn là nghe hiểu được đi?

Quả nhiên Tần Dĩ Hằng nghe hiểu: "Được." Tần Dĩ Hằng nói: "Tìm thời gian để hai nhà trước tiên cùng nhau ăn một bữa cơm, lại thương lượng chuyện hôn lễ."

Sở Nghĩa cười rộ lên: "Vầng."

Tần Dĩ Hằng: "Bất quá tôi gần đây rất bận, khả năng đến năm sau."

Sở Nghĩa nghe xong lập tức nói: "Không sao, không vội."

Cúp điện thoại với Tần Dĩ Hằng , tâm tình của Sở Nghĩa rất tốt.

Tần Dĩ Hằng cũng quá chiều hắn đi, cái gì cũng tốt với hắn.

Hôm nay đơn đặt hàng của Sở Nghĩa rất thuận lợi, khách hàng đều rất dễ nói chuyện, cho đến bây giờ, toàn bộ đơn đặt hàng đều làm thành bản thảo xong xuôi.

Cho nên thời gian của Sở Nghĩa thời gian cũng nhiều lên.

Đem xe lái về nhà, hắn trước đem cá để vào tủ lạnh, mới lại đi phòng làm việc.

Hai ngày này bởi vì rất bận, mấy ngày hôm trước có mấy trận bóng rổ hắn đều chưa có xem.

Cho nên mới đến văn phòng, hắn mở mấy trận bóng rổ trên máy tính lên, quyết định xem một đoạn rồi mới tiếp tục làm việc.

Đang xem, điện thoại hắn đột nhiên vang lên.

Dãy số xa lạ, Sở Nghĩa không nghĩ nhiều liền nhận.

"Alo, xin chào."

Bên kia không nói lời nào.

"Alo?"

Sở Nghĩa tạm dừng trận bóng, lại alo một tiếng.

"Cậu đang xem trận bóng ngày hôm trước sao." Bên kia đột nhiên mở miệng.

Sở Nghĩa dừng một chút, âm thanh rất quen thuộc.

Sở Nghĩa: "Hứa Trí Minh?"

Bên kia:"Ừ."

Sở Nghĩa dừng một giây: "Đúng vậy, đang xem trận đấu hôm trước."

Hứa Trí Minh cười cười: "Tớ vừa mới để một hộp quà ở trước cửa phòng làm việc, cậu tí nữa nhớ lấy đấy."

Sở Nghĩa: "A? Cái gì?"

Hứa Trí Minh: "Không có gì."

Sau đó hắn liền cúp điện thoại.

Sở Nghĩa vẻ mặt nghi hoặc, hắn cầm điện thoại đi tới cửa, quả nhiên nhìn thấy một cái túi được chuyện phát nhanh ở trước cửa phòng làm việc.

Sở Nghĩa cầm túi xách vào, lấy cái hộp bên trong mở ra, là một đôi giày.

Trước đó không lâu mới ra một đôi giày hàng limited , Sở Nghĩa bởi vì công việc rất bận, không có thể đi cướp được giày.

Sở Nghĩa đậy nắp hộp lại, lấy điện thoại ra, gọi lại dãy số kia.

Nhưng đối phương cúp điện thoại .

Không bao lâu, mấy tin nhắn đến từ WeChat của Hứa Trí Minh nhắn tới.

Hứa Trí Minh: Món quà nhỏ.

Hứa Trí Minh: Tớ bồi tội.

Hứa Trí Minh: Không cần nghĩ trả lại cho tớ.

Sở Nghĩa bấm mở giao diện nói chuyện trên WeChat của Hứa Trí Minh.

Ở trên ba tin nhắn mới tới là tin nhắn Hứa Trí Minh gửi tới hơn hai tháng trước, viết: Sở Nghĩa, chúng ta tạm thời đừng liên hệ, đừng hỏi tớ vì sao, cũng không cần phải gửi tin nhắn lại, rất xin lỗi.

Sở Nghĩa bấm một chữ rồi gửi tin qua.

Sở Nghĩa:?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio