Chương :
Kỳ thật Tần Dĩ Hằng cứng rắn ôm Sở Nghĩa với tư thế này, một chút cũng không thoải mái, Sở Nghĩa nằm không đến vài giây liền cảm thấy nơi nơi đều cộm đến hoảng.
Hắn vốn định động một chút, tìm vị trí thực thoải mái mà nằm, nhưng thoáng vừa động, Tần Dĩ Hằng lại ôm hắn càng chặt hơn.
Sở Nghĩa thật sự quá buồn ngủ, buồn ngủ đến không thèm quản nữa, trong miệng ân ân ân vài tiếng cũng không biết mình đang nói gì, không bao lâu liền ngủ mất.
Người trong lồng ngực dần dần hô hấp đều , Tần Dĩ Hằng mới thả lỏng người.
Kỳ thật tư thế này hắn cũng không có thoải mái, nhưng kỳ quái chính là lại rất thích.
Hắn cũng rất buồn ngủ, sau khi xác định Sở Nghĩa đã ngủ rồi, hắn mới thoáng động, tìm cái tư thế tương đối thoải mái, chỉnh lại chăn, cũng ngủ.
————
Sở Nghĩa lại về tới như lúc trước mười giờ không đi phòng làm việc, cứ thế ngủ nướng.
Sáng sớm đồng hồ báo thức của Tần Dĩ Hằng vang lên, hắn đi theo mà tỉnh trong chốc lát, mơ mơ màng màng.
Hắn từ tâm bội phục Tần Dĩ Hằng, giống như mặc kệ buổi tối mấy giờ ngủ, chiến đấu hăng hái đến mấy giờ, ngày hôm sau hắn đều có thể đúng giờ tỉnh lại.
Đồng hồ báo thức vang lên liền dậy, cũng không có ngủ nướng.
Đại khái đây cũng là lí do tại sao Tần Dĩ Hằng có thể thành công như vậy đi.
Trong khoảng thời gian Tần Dĩ Hằng vẫn ở trong phòng, Sở Nghĩa thật ra là nửa ngủ nửa tỉnh, hắn một nửa ở trong mộng, một nửa chú ý đến Tần Dĩ Hằng ở bên kia.
Chờ đếnlúc hắn cảm giác Tần Dĩ Hằng sắp ra khỏi phòng ngủ, hắn nghiêng đầu sang một chút, thở nhẹ mà nói câu: "Đi đường cẩn thận a."
Âm thanh mở cửa trong tưởng tượng cũng không có vang lên, nhưng thật ra lại có âm thanh của Tần Dĩ Hằng bước lại, từng bước một, cách giường càng gần.
Sau đó hắn nhẹ mở mắt, quả nhiên nhìn thấy Tần Dĩ Hằng đứng ở mép giường.
Sở Nghĩa hơi nhắn mắt: "Ân?"
Tần Dĩ Hằng cúi người, chạm lên cằm hắn: "Khi nào rời giường?"
Tần Dĩ Hằng lời nói giống như mang theo cười, lại giống như không có, nhưng mặc kệ thế nào, ôn nhu là xác thật.
Ôn nhu đến mức làm Sở Nghĩa buồn ngủ.
Cho nên Sở Nghĩa căn bản không biết mình đã trả lời cái gì, liền ngủ mất.
Lại lần nữa tỉnh lại, Tần Dĩ Hằng đã đi làm, hắn ở trên giường lăn qua lăn lại, lại dịch đến vị trí của Tần Dĩ Hằng bên kia, nằm trong chốc lát, mới không tình nguyện mà rời giường.
Mùa đông dẫn đến làm cái gì cũng đều chậm trễ, Sở Nghĩa dây dưa mãi mới đến phòng làm việc, cũng đã giờ.
Phòng làm việc đã mở máy sưởi, Sở Nghĩa đẩy cửa đi vào, gió lạnh bên ngoài gió lạnh cũng bị hắn mang vào theo, Dung Dung tới gần cửa lập tức kêu lên.
"Lão đại lão đại lão đại đóng cửa đóng cửa."
Sở Nghĩa cười rộ lên, đóng cửa lại: "Đóng."
Dung Dung quay đầu đối với Sở Nghĩa cười: "Ông chủ gần đây tới càng ngày càng trễ," Dung Dung nhướng mày: "Sinh hoạt sau khi kết hôn thực hạnh phúc a."
Sở Nghĩa xua tay, cố tình nói: "Hạnh phúc một chút."
Dung Dung: "Vậy sao."
Tiểu Triển bên kia đột nhiên đứng lên: "Lão đại, buổi sáng có người tìm anh."
Dung Dung cũng gật đầu: "Đúng đúng đúng, là một soái ca."
Sở Nghĩa gỡ khăn quàng cổ xuống: "Ai?"
Tiểu Triển lắc đầu: "Không biết, chỉ nói tới tìm anh."
Sở Nghĩa: "Khách hàng sao? Tới làm đồ?"
Tiểu Triển lắc đầu: "Không nói, chỉ hỏi anh có ở đây không, chúng ta nói anh không ở rồi anh ta liền đi rồi."
Sở Nghĩa nghi hoặc: "Không lưu lời nói?"
Tiểu Triển: "Nói một lúc nữa lại đến."
Sở Nghĩa gật gật đầu.
Hắn lấy ra điện thoại ra nhìn WeChat cùng điện thoại, xác định mình mấy ngày nay không còn khách hàng nào, mới lại cất điện thoại đi.
Phòng làm việc không có cố định thời gian đi làm hay tan tầm, hai nhân viên lương mỗi tháng căn bản đều là rút từ đơn đặt hàng, cho nên thời gian làm việc giống nhau đều là tự mình định, Sở Nghĩa chỉ quy định bọn họ giờ đến phòng làm việc buổi chiều giờ có thể về.
Còn chuyện đến phòng làm việc để làm gì thì tự mình an bài.
Vì vậy cho nên, Sở Nghĩa còn chưa kịp uống xong một cốc nước, Dung Dung đã ầm ĩ muốn gọi cơm, hỏi giữa trưa ăn cái gì.
Sở Nghĩa buổi sáng chỉ uống một y sữa bò, bị Dung Dung gọi, cũng quyết định đi.
Ba người cùng đi ăn cơm, tiền mới vừa mới trả xong, điện thoại của Dung Dung đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.
Sở Nghĩa bị tin nhắn hấp dẫn, Tiểu Triển cũng bị tin hắn hấp dẫn.
Tiểu Triển trước tiên nói ra: "Anh ấy lén lút mua son môi cho tôi, trời a!"
Tiểu Triển cười rộ lên: "Con gái các cậu, quả nhiên bị son môi khống chế."
Dung Dung hừ một tiếng: "Con trai các cậu không phải cũng thích cầu thích giày thể thao sao?" Dung Dung cười: "Lão đại cũng vậy."
Sở Nghĩa vô tội cũng trúng đạn, bất đắc dĩ cười rộ lên.
Dung Dung lúc này đã chạm mở WeChat của bạn mình, nàng nhìn rồi cảm thán một tiếng: "Bạn trai của bạn mình thật tốt, lén lút ghi nhớ màu son môi sắc cô ấy thích, sau đó mua cho."
Dung Dung ngẩng đầu nhìn Tiểu Triển: "Bạn trai cô ấy vậy nhưng vẫn hơn ai đó đối với nhau không ngọt, cái gì cũng không biết."
Tiểu Triển cười rộ lên: "Cậu nhìn tôi nói làm gì? Tôi không có bạn trai, cũng không có bạn gái."
Dung Dung quay đầu lại nhìn Sở Nghĩa: "Vậy tôi đây đối với lão đại nói."
Dung Dung thay đổi cái hướng nhìn Sở Nghĩa: "Bạn trai cô ấy vậy nhưng vẫn hơn ai đó đối với nhau không ngọt, cái gì cũng không biết."
"Đối với anh nói cũng vô dụng," Sở Nghĩa cười rộ lên: "Anh cùng lão công mình không cần đối phải đối với nhau thật ngọt. "
Dung Dung a thanh, biểu tình bát quái: "Lão đại, lão công anh có phải đã đưa quà cho anh rồi đúng không?"
Sở Nghĩa trong lòng ai một tiếng.
Nếu đã chủ động đặt câu hỏi.
Tôi đây liền.
Không khách khí.
Sở Nghĩa nâng tay lên, kéo tay áo xuống một chút, đồng hồ trên cổ tay lập tức lộ ra.
Dung Dung kinh ngạc: "Đây là lão công anh đưa ?"
Sở Nghĩa tận lực biểu hiện mình không muốn khoe đến như vậy: "Sau khi đi công tác lần trước nữa về đưa, trên tay anh ấy cũng đeo một cái giống nhau như đúc."
Dung Dung ngước cằm, một bộ dáng ăn đường: "Đồng hồ đôi a."
Sở Nghĩa không quan tâm hơn thua: "Đúng không."
Tiểu Triển ở một bên cũng oa một tiếng: "Cái này nhìn thật không tồi."
Sở Nghĩa tiếp tục không quan tâm hơn thua: "Đúng không."
Dung Dung vui mừng xong đột nhiên a một tiếng, chỉ vào Sở Nghĩa: "Lão đại anh nói là sau khi đi công tác lần trước nữa về đưa, vậy có phải ý là còn đi công tác lần trước đúng không?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Hôm trước vừa mới về."
Dung Dung lập tức tò mò: "Có đưa cái gì sao?"
Ai, nếu lại hỏi thì...
Sở Nghĩa: "Tặng anh một đôi giày thể thao."
Dung Dung a một tiếng, nhưng nghe thấy cũng không phải rất kích động.
Tiểu Triển vỗ vai Dung Dung vài cái, trợ giúp Dung Dung một chút: "Lão đại nhận được giày thể thao, tương đương với con gái các cậu nhận được son môi, cũng giống như cái cậu nghĩ."
Dung Dung tưởng tượng một chút, quả nhiên kích động lên: "Oa, thật sự a."
Sở Nghĩa lại bổ sung: "Phiên bản giới hạn có chữ ký."
Dung Dung mở to hai mắt kinh ngạc: "Trời a." Dung Dung ngẩng đầu nhìn Sở Nghĩa: "Lão công của anh thật tốt."
Sở Nghĩa vui vẻ: "Đúng không."
Bởi vì đoạn nói chuyện với Dung Dung, thời gian kế tiếp tâm tình của Sở Nghĩa đều rất tốt.
Sau khi trở lại văn phòng, hiệu suất rất cao mà làm tốt một trương đồ, sau khi ăn cơm trưa xong đi vào, nhận thấy khách hàng bên kia đã nói có thể, lập tức liền thanh toán xong đơn.
Tâm tình của Sở Nghĩa lại càng tốt.
Trong lúc thu nhỏ phần mềm mắt hắn lại nhìn thấy được câu tiểu tiên sinh ngủ ngon của Tần Dĩ Hằng trên màn hình, Sở Nghĩa lại đột nhiên có cảm giác thật hạnh phúc.
Tiện thể, hắn nhớ tới Tần Dĩ Hằng ngày hôm qua có nói xem qua số giày của hắn.
Tiện thể, hắn bắt đầu tưởng tượng, hình ảnh Tần Dĩ Hằng không biết dưới tình huống nào, lén lút xem số giày của hắn.
Không biết là lén lút đi đến phòng sưu tầm giày của hắn, hay xem ở cửa.
Nghĩ nghĩ, hắn đột nhiên liền nở nụ cười.
Việc Tần Dĩ Hằng đưa giày này, tác dụng chậm nhưng tốt a.
Như là uống một ly nước trà ngọt, rồi sau đó, nước trà kia ở trong miệng, càng nếm càng ngọt, càng lâu càng ngọt.
Ban ngày ban mặt, Sở Nghĩa ngồi một mình ở trước máy tính, cười giống như một đứa ngốc.
Không nghĩ không nghĩ.
Làm việc làm việc.
Công việc thiết kế công tác luôn phải thật kiên nhẫn, có đôi khi chỉ vì một chi tiết nhỏ, mà phải sửa đến mấy tiếng.
Sở Nghĩa hôm nay tâm tình tốt tăng vọt, nhưng không khéo chính là tính tình khách hàng không phải rất tốt, một trương đồ gửi qua nơi này không thích, chỗ đó không thích.
Sở Nghĩa làm theo yêu cầu của hắn sửa lại, rồi lại sửa lại, cuối cùng khách hàng nói câu, vẫn là muốn bản thứ nhất đi.
Sở Nghĩa là nhà thiết kế liền hiểu, bất đắc dĩ cười một tiếng, trả lời hắn: Được.
Sau khi đơn này được quyết định, Sở Nghĩa một tay duỗi lên một tay với đến cái cốc, mới phát hiện cái cốc trống trơn.
Hắn chậm rãi xoay người, cầm cái cốc lên, nghĩ bên đi ra ngoài rót ly nước ấm.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là mới vừa đi ra khỏi văn phòng, liền thấy của phòng làm việc bị đẩy ra.
Ở rất xa, hắn cùng nam nhân ngoài cửa liếc mắt nhìn nhau một cái.
Cách cửa gần là Dung Dung cười đứng lên.
Nàng nhận ra người này: "Xin chào, ngài tới tìm ông chủ sao?"
Người kia đối với Dung Dung nhẹ nhàng cười, rồi lại đem ánh mắt hướng về phía Sở Nghĩa.
Dung Dung lúc này mới phát hiện Sở Nghĩa cũng đã ra, nàng thức thời ngồi xuống.
"Sở Nghĩa." Người kia quay người lại hướng hắn.
Sở Nghĩa nở nụ cười tiêu chuẩn với khách hàng: "Học trưởng, đã lâu không gặp a."
Hứa Trí Minh cười: "Đã lâu không gặp," Hứa Trí Minh chỉ hướng ra ngoài : "Tìm một chỗ tâm sự?"
Sở Nghĩa nâng cốc lên một chút: "Còn làm việc."
Hứa Trí Minh gật đầu, chỉ vào ghế dựa chuẩn bị cho khách hàng ở bên cạnh: "Không sao cả, tớ chờ cậu."
Sở Nghĩa: "Hôm nay công việc rất nhiều."
Hứa Trí Minh vẫn là: "Tớ chờ cậu."
Sở Nghĩa: "......"
Hứa Trí Minh lại nói: "Sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của cậu."
Sở Nghĩa đành phải để cái ly xuống: "Đối diện có một tiệm cà phê."
Hứa Trí Minh cười rộ lên: "Đi thôi."
Chỉ là Sở Nghĩa không nghĩ tới chính là, hắn chân trước vừa cùng Hứa Trí Minh rời đi, chân sau Tần Dĩ Hằng lại tới.
Hắn còn chưa kịp xuống xe, ở trong xe trơ mắt nhìn hai người phía trước đi đến tiệm cà phê đối diện, sau đó biến mất ở cửa, rồi xuất hiện lại ở một bàn bên cạnh cửa kính.
Tần Dĩ Hằng không có lập tức làm gì, mà là trầm mặc thật lâu, thật lâu, mới cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho Sở Nghĩa.
Điện thoại rất nhanh liền nhận, âm thanh của Sở Nghĩa rất thấp: "Alo."
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Em đang ở đâu?"
Sở Nghĩa nói: "Ở phòng làm việc bên này."
Tần Dĩ Hằng lại hỏi: "Đang làm gì?"
Sở Nghĩa bên kia tạm dừng một chút, không trả lời, lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Tần Dĩ Hằng trầm mặc vài giây: "Chờ một lát."
Tần Dĩ Hằng thả điện thoại xuống, hỏi Hứa Kính phía trước: "Chúng ta đại khái mấy giờ phải trở về công ty?"
Hứa Kính nói: "Khoảng chừng một giờ nữa, hiện tại là hai giờ, giờ rưỡi nhất định phải tới công ty."
Tần Dĩ Hằng lại hỏi: "Buổi chiều công ty có cái gì?"
Hứa Kính: "Hội nghị báo cáo, bốn giờ bắt đầu."
Tần Dĩ Hằng lại lấy điện thoại lên: "Đợi lâu rồi."
Sở Nghĩa: "Ân, không có việc gì."
Tần Dĩ Hằng hỏi: " giờ rưỡi em có thời gian không?"
Sở Nghĩa không chút do dự: "Có."
Tần Dĩ Hằng quay đầu mắt nhìn Sở nghĩa trong quán cà phê đang nhận điện thoại, nói: "Em tới công ty tôi, hoặc là tôi tới tìm em, có một số việc muốn cùng em nói một chút."
Sở Nghĩa nghi hoặc, nhưng vẫn rất nhanh liền đáp: "Em tới công ty anh đi."
Tần Dĩ Hằng: "Được, đến lúc đó gặp."
Sở Nghĩa bên kia nghĩ nghĩ, thừa dịp Tần Dĩ Hằng chưa có cúp điện thoại, hỏi câu: "Muốn cùng em nói cái gì?"
Tần Dĩ Hằng nói: "Liên quan đến độ trung thành trong hôn nhân."
Sở Nghĩa rất nghi hoặc, này lại là cái gì?
Nhưng bởi vì ngữ khí của Tần Dĩ Hằng thật sự quá mức nghiêm túc, Sở Nghĩa sợ hãi, chỉ có thể ngoan ngoãn mà đáp trước: "Được, đã biết."