Chương :
Giọng của Tần Dĩ Hằng rất nhẹ cũng rất trầm, nhưng vẫn đủ làm Sở Nghĩa khiếp sợ, cũng không có dám ngẩng đầu xác nhận trước tiên, cho nên dần dần, hắn bắt đầu hoài nghi vừa rồi có phải ảo giác của mình hay không.
Bảo bối?
Đây là xuất ra từ đâu trên pháp tắc của một thân sĩ?
Sở Nghĩa không ngẩng đầu chỉ khẽ giương mắt, trộm liếc mắt thật mau một cái, phát hiện Tần Dĩ Hằng đã bắt đầu ăn canh.
Hắn cũng đành phải tiếp tục ăn canh.
Lại lần nữa ngẩng đầu, Sở Nghĩa uống xong canh rồi.
Tần Dĩ Hằng hỏi hắn: "Thế nào?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Uống rất ngon."
Tần Dĩ Hằng cười cười với hắn.
Hai người không nói chuyện nữa, Sở Nghĩa quay đầu bắt đầu thưởng thức đài suối phun bên ngoài, mà Tần Dĩ Hằng tiếp tục ăn canh.
Cũng lâm vào trầm tư.
Hắn không nghĩ tới chính mình khi nói bảo bối, sẽ khó chịu cũng làm hắn khó có thể tiếp thu như vậy, hoàn toàn không phải tưởng tượng như vậy.
Một bên uống canh, Tần Dĩ Hằng một bên nhớ lại Chu Trạch ngày đó.
Chu Trạch vì sao có thể tự nhiên mà nói ra hai chữ bảo bối như vậy?
Mà hắn lại không thể?
Tần Dĩ Hằng bắt đầu hối hận, hắn cảm thấy mình hẳn là nên lén luyện một chút, hắn chưa bao giờ đánh không chuẩn bị chiến, huống chi hiện giờ đối tượng là Sở Nghĩa.
Quá qua loa.
Hơn nữa Sở Nghĩa đáp lại việc đó với hắn cũng không tốt.
Mặt không đỏ, lỗ tai cũng không đỏ.
Cơ bản không phản ứng.
Tần Dĩ Hằng cảm thấy mình nên yêu cầu tỉnh lại.
Người phục vụ nhà hàng này mang món ăn lên rất đúng lúc, canh là món khai vị, chờ Tần Dĩ Hằng uống xong, người phục vụ liền gõ cửa tiến vào, tiếp theo tất cả món Tần Dĩ Hằng hôm nay gọi, toàn bộ dọn lên bàn.
Bên ngoài đài suối phun lại biến khách, chờ người phục vụ rời đi, khi trong phòng chỉ còn lại hai người suối phun đã từ một con chó biến thành con mèo.
Sở Nghĩa tò mò, trong lúc ăn không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Vài lần này, hắn đã có thể hiểu được.
Đơn giản là bởi vì chỗ phun nước biến hóa cùng sức chịu nén của nước, làm cho dòng nước chuyển đến những hình dạng khác nhau.
"Thích cái suối phun này?" Tần Dĩ Hằng đột nhiên mở miệng hỏi.
Sở Nghĩa thu tầm mắt lại, cầm lấy cái nĩa trước mặt: "Lần đầu tiên thấy, tò mò nó là như thế nào," Sở Nghĩa đối Tần Dĩ Hằng cười cười: "Cho em một chút linh cảm thiết kế."
Tần Dĩ Hằng gật gật đầu.
Sở Nghĩa: "Em có đôi khi không có linh cảm, lúc ấy có thể đi ra ngoài đi dạo, linh cảm là thức rất thần kỳ, nói không chừng không vì cái gì lại đột nhiên hiện ra trong đầu."
Tần Dĩ Hằng gật gật đầu.
Sở Nghĩa vốn đang muốn lại tiếp tục nói một vài chuyện lúc mình thiết kế, nhưng thấy Tần Dĩ Hằng không có hứng thú, cười gật đầu cũng chỉ là cho hắn mặt mũi, cũng không nói nữa.
Hai người không nói chuyện nữa, bắt đầu ăn cơm.
Kỳ thật đã nhiều ngày không thấy như vậy, Sở Nghĩa hẳn là phải có rất nhiều lời nói cùng Tần Dĩ Hằng nói.
Hắn mỗi ngày đều suy nghĩ đến Tần Dĩ Hằng, đặc biệt là buổi tối.
Hơn nữa hắn còn phải sang bên chỗ Tần Dĩ Hằng bình thường ngủ hay nằm mới có thể ngủ được.
Hắn không biết hóa ra thích là cái dạng này hay không.
Tuy rằng lúc trước chưa yêu ai bao giờ, nhưng Sở Nghĩa nghe nói qua rất nhiều người khi yêu đương sẽ như thế nào.
Mặc kệ là lúc cấp hay đại học, hoặc là sau khi đã có công việc, thường thường, đều sẽ có bạn bè cùng đối tượng của họ cãi nhau hoặc là thất tình lại tìm hắn tâm sự.
Thứ nhất là bởi vì Sở Nghĩa là một người lắng nghe rất tốt.
Thứ hai là Sở Nghĩa độc thân, không có chuyện gì nói, cơ bản gọi có thể đến.
Câu chuyện tình yêu của người khác nghe được rất nhiều, liền cho rằng tình yêu còn không phải là dáng vẻ kia.
Hiện tại xem ra không phải.
Loại chuyện này phải tự mình cảm thụ mới biết được tư vị.
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, đột nhiên cười rộ lên.
Nhất định là do âm nhạc trong phòng trở nên bi thương, hắn mới có thể để thể giới nội tâm của mình não bổ ra bi thương như vậy.
Tần Dĩ Hằng lại không làm gì hắn.
Mà trái lại, Tần Dĩ Hằng muốn bao nhiêu tốt liền có bấy nhiêu tốt.
Không bao lâu, âm nhạc trong phòng lại trở nên thư giãn, qua được một lúc, Sở Nghĩa ăn cơm xong.
Trong phòng có thể thấy suối phun ở trước cửa sổ sát đất, còn để hai cái ghế, Sở Nghĩa ngồi quá nhàm chán, thấy Tần Dĩ Hằng còn đang ăn cơm, liền nói với hắn: "Anh ăn tiếp đi, em qua đó ngồi một lát."
Tần Dĩ Hằng nghe thấy, đầu tiên là ngẩng đầu liếc nhìn Sở Nghĩa một cái, sau đó lại nhìn đến hai cái ghế bên kia, cuối cùng mới gật đầu nói được.
Sở Nghĩa cầm điện thoại của mình đi qua ngồi.
Đài suối phun lúc này đã biến thành một con gấu.
Sở Nghĩa đã nắm được quy luật của nó, đơn giản chỉ năm con vật, con thỏ, gấu, chó, mèo, còn có rùa đen.
Nhàn rỗi và nhàm chán, hắn chụp một tấm con gấu, di động mới để xuống, suối phun lại biến thành rùa đen, Sở Nghĩa lại cần lên chụp mấy tấm.
Lại để di động xuống lần nữa, Tần Dĩ Hằng đã đến ghế bên cạnh ngồi xuống.
"Anh ăn xong rồi sao?" Sở Nghĩa nói câu.
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Ừ."
Sở Nghĩa hỏi: "Giờ về sao? Hay sao?"
Tần Dĩ Hằng: "Em muốn về không?"
Sở Nghĩa tự hỏi vài giây: "Ngồi một tí nữa đi."
Tần Dĩ Hằng: "Được."
Sở Nghĩa nói ngồi một tí nữa kỳ thật là chỉ muốn chụp xong mấy con vật còn chưa chụp.
Đến lúc chụp đến con thỏ, hắn muốn cùng Tần Dĩ Hằng tán gẫu chuyện gì đó, bởi quá an tĩnh.
Nhưng đến lúc chụp đến con chó, hắn lại cảm thấy vẫn là thôi đi, bởi vì lập tức có thể chụp đến còn mèo, sau đó có thể về nhà.
Đến lúc suối phun con chó một lúc rồi dần hạ xuống, con mèo chuẩn bị lên, thì Tần Dĩ Hằng bên cạnh vẫn luôn trầm mặc không nói lại mở miệng nói chuyện.
"Em lúc trước học thiết kế, là bởi vì đối với thiết kế cảm thấy hứng thú, hay là nguyên nhân về điểm thi đại học?"
Sở Nghĩa thả điện thoại xuống: "Có nguyên nhân vì đối thiết kế cảm thấy hứng thú, cũng có nguyên nhân vì điểm, em không nghĩ rời khỏi thành phố A, muốn học A đại, mà điểm em khi đó, ngành thiết kế này em cảm thấy hứng thú nhất, cho nên liền chọn cái này."
Tần Dĩ Hằng gật gật đầu, lại hỏi: "Quyển sách tốt nghiệp thiết kế còn không?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Còn, đang ở chỗ mẹ em."
Tần Dĩ Hằng: "Tôi muốn nhìn một chút."
Sở Nghĩa gật đầu: "Được, lần này trở về em đi lấy."
Tần Dĩ Hằng: "Em còn làm nhiếp ảnh?"
Sở Nghĩa cười rộ lên: "Cũng không gọi là vậy, chỉ là ngẫu nhiên sẽ làm."
Tần Dĩ Hằng: "Có tác phẩm nào không?"
Sở Nghĩa rụt tay một chút: "Nào có tác phẩm gì, mấy năm gần đây rất ít chụp, chụp đều ở trong vòng bạn bè"
Tần Dĩ Hằng: "Tôi có xem rồi, cũng có lưu lại."
Sở Nghĩa kinh ngạc: "A? Anh lưu tấm nào?"
Tần Dĩ Hằng: "Toàn bộ đều lưu."
Sở Nghĩa càng kinh ngạc: "Rất nhiều tấm a, đã nhiều năm rồi, anh đều lưu?"
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Đều lưu."
Sở Nghĩa vội vàng cất điện thoại: "Cho em xem, em đã lâu rồi không lướt lại vòng bạn bè, anh lưu cái gì a."
Tần Dĩ Hằng từ trong túi lấy điện thoại ra.
Mà khi hắn vừa mở khóa, đập vào mi mắt chỉ là màn hình chính, chính là Sở Nghĩa.
"Này này này, anh sao lại có bức ảnh này, em còn không có." Sở Nghĩa mở lớn đôi mắt, nhìn Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng đối diện tầm mắt của Sở Nghĩa ở hiện thực, lại cúi đầu xem ảnh chụp Sở Nghĩa: "Lấy của người khác."
Sở Nghĩa dừng một chút.
Câu lấy của người khác này của Tần Dĩ Hằng , làm Sở Nghĩa cảm giác lại một tia hương vị thanh xuân.
Thật giống như có một bạn học nam ở lớp bên cạnh đã thích mình thật lâu, người khác hỏi hắn lấy ảnh chụp ở đâu ra, người kia cũng sẽ dùng loại này ngữ khí trả lời.
Lấy của người khác.
Tôi lợi hại không.
Sở Nghĩa vui vẻ, nhấp miệng một lát, mới lại nói: "Sao anh lại để thành màn hình chính a."
Tần Dĩ Hằng: "Không được sao?"
Sở Nghĩa gật đầu.
Hắn không nín được cười, chỉ có thể rũ đầu xuống một chút: "Có thể, có thể."
Tần Dĩ Hằng tiếp theo bấm vào album ảnh, cũng bấm mở một folder tên là "Tác phẩm của Sở Nghĩa".
Như tên tiêu đề, bên trong tất cả đều là ảnh liên quan đến Sở Nghĩa, không chỉ có những bức ảnh hắn chụp, còn có một ít hắn cảm thấy vừa lòng đăng ở trên vòng bạn bè.
"Những cái đó anh cũng lưu sao." Sở Nghĩa nói thầm.
Tần Dĩ Hằng: "Cảm thấy đẹp liền lưu."
Sở Nghĩa đột nhiên tự hỏi.
Hắn tâm tâm niệm niệm rằng mình thích Tần Dĩ Hằng, nhưng cùng so sánh với người ấy, hắn thật ra cái gì cũng chưa làm.
Nói như vậy không đáng giá với tâm, cả ngày chỉ biết mù kích động nhảy loạn.
Tế bào toàn thân Sở Nghĩa đều đang sinh động, hắn nhìn Tần Dĩ Hằng đang trượt điện thoại, nói: "Anh lưu lại của em nhiều như vậy làm gì a?"
Tần Dĩ Hằng dừng ngón tay cái, nghiêm túc giải thích: "Muốn hiểu biết em."
Sở Nghĩa đầu càng thấp: "Nga."
Tần Dĩ Hằng tiếp tục: "Vừa rồi cùng em nói những cái đó, cũng là vì suy nghĩ muốn hiểu em."
Sở Nghĩa chớp chớp mắt: "Như vậy a."
Trách không được chủ động mở miệng hỏi.
Sở Nghĩa trong lòng khụ khụ, nhỏ giọng nói: "Em còn có rất nhiều điều có thể hiểu."
Tần Dĩ Hằng đáp lại hắn: "Chúng ta từ từ nói."
Sở Nghĩa gật đầu: "Được a."
Chờ đến Tần Dĩ Hằng thoát khỏi album, chuẩn bị cất điện thoại, Sở Nghĩa đột nhiên linh quang chợt lóe, đè lên tay Tần Dĩ Hằng một chút: "Chờ một chút," Sở Nghĩa ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh cũng cho em một tấm đi, em để màn hình chính."
Tần Dĩ Hằng khóe miệng cong lên, chỉ là thực đáng tiếc: "Điện thoại tôi không có ảnh."
Sở Nghĩa thả lỏng tay ra, thất vọng mà nói: "Vậy thôi."
Lúc Sở Nghĩa chuẩn bị thu tay từ tay Tần Dĩ Hằng , Tần Dĩ Hằng đột nhiên bắt lấy cổ tay của hắn, rồi lại đặt tay hắn lên tay của mình, nói với hắn: "Hiện tại chụp."
Sở Nghĩa nhất thời không phản ứng lại đây: "A?"
Tần Dĩ Hằng vỗ lên vai Sở Nghĩa, sau đó lập tức đứng lên, chỉ về phía sau suối phun vừa hiện lên con mèo: "Đến đây đi."
Mèo rất nhanh liền biến mất, để lại thời gian cho Sở Nghĩa không nhiều lắm, hắn không rảnh kinh ngạc hay cảm thán hành động của Tần Dĩ Hằng, vội vàng đứng lên, lui về phía sau vài bước, ở phía trước Tần Dĩ Hằng ngồi xổm xuống.
Hắn chụp hình người kỳ thật rất xấu, nhưng Tần Dĩ Hằng trời sinh người mẫu, ở trên màn ảnh, căn bản không cần tìm góc độ, chụp như thế nào cũng đẹp.
Một nam nhân cao m, một thân áo khoác dài, đứng ở dưới bóng đêm, phía sau là phản ảnh cảnh đêm thành thị cùng lóe quang từ suối phun.
Sở Nghĩa nhịn không được liền chụp vài tấm, cũng phát hiện, Tần Dĩ Hằng ở trên cam, dần dần ôn nhu.
"Được."
Sở Nghĩa đứng lên, đi qua.
Tần Dĩ Hằng xem cũng không thèm xem, nói thẳng: "Em có thể để."
Giống như đang thúc giục, Sở Nghĩa không nghĩ nhiều lắm, bấm vào cài đặt đổi ảnh màn hình chính, chọn một tấm Tần Dĩ Hằng mỉm cười ôn nhu, để thành màn hình chính.
"Tần lão sư kiểm tra." Sau khi đặt xong, Sở Nghĩa đưa qua cho Tần Dĩ Hằng xem.
Tần Dĩ Hằng rất vừa lòng: "Không tồi."
Sở Nghĩa cười rộ lên: "Tần lão sư là đang nói mình rất đẹp trai sao?"
Tần lão sư hỏi lại Sở Nghĩa: "Tôi không đẹp sao?"
Ý cười Sở Nghĩa càng sâu: "Đẹp đẹp."
Tần Dĩ Hằng vì thế cũng mở điện thoại mình, nhìn Sở Nghĩa trên màn hình: "Người này cũng đẹp."
Sở Nghĩa bị Tần Dĩ Hằng chọc cười không chịu đến, nhưng lại không dám cười lớn, chỉ có thể nghẹn tự mình cười.
Nghẹn trong lúc trên đường trở về, hắn chỉ cần nghĩ đến Tần Dĩ Hằng lúc ấy kêu hắn chụp ảnh, còn nhìn chằm chằm để bảo đảm hắn đặt thành màn hình chính, còn mặt không đỏ tâm không đổi khen mình rất đẹp, liền rất muốn cười.
Cười còn không thể để Tần Dĩ Hằng nhìn đến, chỉ có thể che miệng cười, sau đó chỉnh thấp độ sáng điện thoại, lén lút một lần lại một lần mà lấy ra xem màn hình chính.
Bởi vì cơm tối muộn, trở lại khách sạn cũng đã sắp giờ.
Hứa Kính đã gửi bảng thời gian của Tần Dĩ Hằng cho Sở Nghĩa, buổi sáng ngày mai Tần Dĩ Hằng còn có việc.
Sở Nghĩa nghĩ tí nữa có khả năng còn phải ở trên giường làm một chút, không kéo dài nữa, trở về phòng liền đi tắm.
Mà Sở Nghĩa đi vào phòng tắm sau không bao lâu, Tần Dĩ Hằng liền lấy điện thoại ra, cũng mở folder điều làm sao để theo đuổi người ngày hôm qua có ghi lại.
Hắn càng xem, mày nhăn càng chặt.
Càng xem, càng không hài lòng.
Lúc đang nhìn, trên điện thoại đột nhiên hiện ra tin nhắn.
Là Triệu Tín gửi tới.
Triệu Tín: Ca Ca ca ca Ca Ca ca ca ca ca
Triệu Tín: Anh dâu hôm nay đi qua đúng hay không
Triệu Tín: Thế nào thế nào
Triệu Tín: Hôm nay có phát sinh chuyện gì hay không?
Tần Dĩ Hằng bấm mở bàn phím trả lời: Cậu ấy buổi tối mới đến
Tần Dĩ Hằng: Cùng nhau ăn cơm tối
Triệu Tín: Còn gì nữa?
Tần Dĩ Hằng: Không còn
Triệu Tín: Anh không có làm gì sao?
Triệu Tín: Không có làm chút gì luôn?
Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn đến cửa phòng tắm.
Hắn làm cũng làm.
Nhưng là.
Tần Dĩ Hằng: Không quá thành công
Triệu Tín bên kia lập tức quan tâm: Tại sao?
Tần Dĩ Hằng nghĩ Sở Nghĩa hôm nay, hắn cùng bình thường hình như cũng không có biểu tình khác biệt.
Tần Dĩ Hằng: Đã nói những cái cần nói, làm những chuyện cần làm, cậu ấy đều phản ứng thường thường, không dao động.
Tần Dĩ Hằng thở dài một tiếng, cúi đầu tiếp tục bấm chữ
Tần Dĩ Hằng: Thật sự khó