Chương :
Sở Nghĩa xách theo mấy cái túi lại lần nữa trở về phòng khách.
Hắn không biết Tần Dĩ Hằng kêu hắn trở về làm gì, chỉ là cảm thấy biểu tình Tần Dĩ Hằng cứ kì kì.
Giống như một bộ dáng rất vui vẻ.
Tần Dĩ Hằng dịch cái ly qua một chút, tiếp theo nhận lấy mấy cái túi trên tay Sở Nghĩa, đặt lên bàn.
Sở Nghĩa nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Tần Dĩ Hằng ôm eo Sở Nghĩa, nửa đẩy nửa đỡ, để hắn ngồi trên bàn ở trước mặt mình.
Tiếp theo Tần Dĩ Hằng để tay đặt lên hai đầu gối của Sở Nghĩa, hướng phía trước một chút.
Sở Nghĩa chớp đôi mắt, có điểm hoảng: "Em, chúng ta, hiện tại sao? Em còn, còn chưa có tắm đâu."
Tần Dĩ Hằng gập ngón tay, nhẹ nhàng gõ lên trán Sở Nghĩa một cái: "Không phải."
Sở Nghĩa: "...... Nga."
Sở Nghĩa hỏi: "Làm sao vậy?"
Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn tay Sở Nghĩa: "Mở ra."
Sở Nghĩa giơ tay lên, mở ra, cũng cúi đầu nhìn đồ vật trong lòng bàn tay hắn: "Kẹp cà vạt, làm sao vậy?"
Tần Dĩ Hằng cười như không cười mà nhìn Sở Nghĩa, lại tới gần một chút, hỏi: "Em vừa làm cái gì với nó."
Tần Dĩ Hằng ngước cằm chỉ đến bức tường bên kia, Sở Nghĩa theo ánh mắt Tần Dĩ Hằng ánh mắt nhìn.
Sở Nghĩa với biểu tình ngơ ngác nói cho Tần Dĩ Hằng hắn vẫn không hiểu.
Kết quả là, Tần Dĩ Hằng nhắc nhở: "Nhảy rồi hôn, tôi thấy hết."
Sở Nghĩa: "......"
Sở Nghĩa: "......"
Sở Nghĩa: "......"
Tầm mắt ở góc độ này thật tốt, xác thật trên hành lang, tất cả hành động đều thu được trong đáy mắt.
Này mẹ nó......
Sở Nghĩa quay đầu nhìn mặt tường kia, thật lâu không thể bình tĩnh.
Đầu cũng thật không có biện pháp quay lại.
Bất quá Tần Dĩ Hằng giúp hắn.
Tần Dĩ Hằng nắm cằm hắn, kiên quyết quay đầu hắn lại.
Sở Nghĩa vừa thẹn vừa xấu hổ, vì không cho Tần Dĩ Hằng thấy vẻ mặt của hắn, vừa mới quay đầu lại Sở Nghĩa lập tức cúi đầu nhào vào trong lồng ngực Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng tức khắc phát ra tiếng cười rất lớn.
Sở Nghĩa cả người đều nóng lên.
Có thể cảm giác, mặt hắn đỏ lan đến cả người.
Hắn phảng phất nghe được Tần Dĩ Hằng đang cười nhạo.
Hóa ra em là cái dạng này a Sở Nghĩa.
Nhìn không ra đó.
Làm sao đây?
Sở Nghĩa nặng nề nuốt một chút nước miếng, bả vai hắn bị cầm, cảm giác Tần Dĩ Hằng đang dùng lực kéo hắn ra, Sở Nghĩa lập tức nắm lấy áo Tần Dĩ Hằng: "Không muốn không muốn, để em nằm vậy trong chốc lát."
Tần Dĩ Hằng cười, buông tay: "Được."
Sở Nghĩa nhắm hai mắt lại.
Những hành động vừa rồi đều là làm theo bản năng, hắn cũng nghĩ chỉ có một mình mình biết, hắn thả lỏng bản thân, cũng rất phù hoa (), hơn nữa làm xong liền quên. [(): phù hoa – hư ảo, hão huyền, phù phiếm]
Hiện tại hắn nghiêm túc nhớ lại, vừa rồi rốt cuộc đã làm cái gì?
Tại sao lại bị Tần Dĩ Hằng thấy được?
Bình tĩnh lại một lúc, Tần Dĩ Hằng vẫn luôn như có như không nhẹ sờ gáy hắn, nghịch tóc của hắn.
Hô hấp Sở Nghĩa dần dần vững vàng, cũng nói cho chính mình, việc đã đến nước này, ngoại trừ tiếp thu phần xấu hổ này, cũng không có biện pháp khác.
"Tần Dĩ Hằng." Sở Nghĩa thanh âm rầu rĩ.
Tần Dĩ Hằng đáp hắn: "Hửm."
Sở Nghĩa: "Anh không cười em thì em sẽ ngẩng đầu lên."
Tần Dĩ Hằng một bên cười, một bên nói: "Không cười em"
Sở Nghĩa: "......"
Thôi.
Chính hắn cũng cảm thấy khá buồn cười.
Mặc kệ mặt còn hồng hay không hồng, cứ nằm như vậy chung quy cũng không phải biện pháp.
Hơn nữa Tần Dĩ Hằng nhìn thấy hắn đỏ mặt không biết bao nhiêu lần, Tần Dĩ Hằng khẳng định cũng đã quen cho hắn mặt mũi nên không nói mà thôi.
Sở Nghĩa ngẩng đầu lên, một biểu tình đi chịu chết nhìn Tần Dĩ Hằng.
Đã nói không cười Tần Dĩ Hằng, lại rất không khắc chế mà nở nụ cười.
Sở Nghĩa héo đi: "Liền biết anh muốn cười."
Tần Dĩ Hằng ho khan một cái, thu liễm một ít: "Không cười."
Sở Nghĩa ủ rũ cụp đuôi.
Tần Dĩ Hằng xoa đầu hắn, hỏi: "Cho nên em đang cao hứng cái gì?"
Việc đã đến nước này, Sở Nghĩa thẳng thắn nói hết: "Anh tặng em kẹp cà vạt em rất cao hứng, có thể cùng anh mang đồ giống nhau rất cao hứng."
Được chưa, đã đánh vỡ nồi đất rồi Tần tiên sinh.
Tần Dĩ Hằng bất đắc dĩ cười rộ lên, xoa gáy Sở Nghĩa: "Làm sao vậy? Uể oải?."
Sở Nghĩa rất khó chịu: "Thật mất mặt a."
Tần Dĩ Hằng nói: "Không mất mặt."
Sở Nghĩa hoàn toàn không được an ủi.
Tần Dĩ Hằng lại hỏi: "Vậy vì sao không biểu hiện cho tôi xem? Tự mình lén lút cao hứng?"
Sở Nghĩa nghẹn.
Hỏi thật hay!
Sở Nghĩa căn bản không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể lắc đầu không nói lời nào.
Không khí đột nhiên an tĩnh lại, hai người đều trầm mặc.
"Nhìn vào mắt tôi." Vài giây sau, Tần Dĩ Hằng nói với Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa nhấc mắt một chút.
Tần Dĩ Hằng: "Ngồi thẳng."
Sở Nghĩa nghe lời ngồi thẳng.
Tần Dĩ Hằng lại lần nữa đặt tên lên đầu gối Sở Nghĩa, nhìn chằm chằm vào mắt Sở Nghĩa : "Nghe lời không?"
Tần Dĩ Hằng đột nhiên nghiêm túc, Sở Nghĩa lập tức gật đầu: "Nghe."
Tần Dĩ Hằng nói: "Tôi có làm chuyện gì với em, thích, không thích hoặc là chán ghét, đều phải biểu hiện cho tôi xem, không thể giấu, không thể tự mình lén lút vui vẻ, lén lút chán ghét."
Tần Dĩ Hằng ngừng một chút, là cho thời gian Sở Nghĩa tỏ thái độ.
Sở Nghĩa gật đầu: "Được."
Tần Dĩ Hằng: "Người là cảm quan động vật, tôi cần thiết thông qua biểu tình của em để phán đoán em vui vẻ hay đau buồn, em giấu, tôi rất dễ dàng phán đoán sai lầm, hiểu chưa?"
Sở Nghĩa rũ mắt: "Đã biết."
Sở Nghĩa thấp giọng, mà Tần Dĩ Hằng phát hiện, hắn cứ nói, miệng Sở Nghĩa giống như dẩu lên.
Tần Dĩ Hằng nghiêng đầu một chút.
Không giống như tiểu nam sinh ở rạp hát vừa rồi, Sở Nghĩa dẩu đến không quá rõ ràng, hơi không lưu ý, liền sẽ không chú ý tới.
Tần Dĩ Hằng chớp đôi mắt một chút.
Hắn cảm thấy Sở Nghĩa đang ủy khuất.
Giống như ở đầu quả tim có một sợi dây, đột nhiên bị Sở Nghĩa kéo một chút.
Tần Dĩ Hằng không biết là ngứa hay là đang đau, Sở Nghĩa như vậy, hắn có điểm rầu rĩ.
Hắn gõ lên đầu Sở Nghĩa một cái, ở trên trán hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.
Sở Nghĩa lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng.
Hắn nghe Tần Dĩ Hằng hỏi: "Làm sao vậy? Đột nhiên không vui?"
Sở Nghĩa hít một ngụm không khí thật mạnh, lại chậm rãi nhổ ra.
Hắn bỗng nhiên đội mũ áo hoodie lên, chỉ vào Tần Dĩ Hằng nói: "Anh thật dữ."
Tần Dĩ Hằng dừng một chút: "Tôi dữ?"
Sở Nghĩa kỳ thật cũng không có gì, chủ yếu là vừa rồi còn chưa có kịp bình tĩnh lại, liền lập tức bị Tần Dĩ Hằng phê bình, Tần Dĩ Hằng nghiêm trang, khiến cho hắn cả người có điểm ngốc.
Rõ ràng hắn không có sai, lại đột nhiên bị la, đương nhiên ủy khuất.
Bất quá Sở Nghĩa năng lực tự mình tiêu hóa từ trước đén giờ rất tốt, không đợi một lúc hắn bình tĩnh lại.
Hắn do dự nửa giây, trực tiếp đặt tay lên vai Tần Dĩ Hằng, ôm lấy Tần Dĩ Hằng.
Dựa vào lỗ tai Tần Dĩ Hằng, hắn nhỏ giọng nói: "Anh về sau giảng đạo lý có thể ôn nhu một chút hay không."
Tần Dĩ Hằng lại dừng một chút.
Đột nhiên hắn nghĩ đến, xác thật có người nói qua hắn không dễ ở chung.
Cảm giác khoảng cách.
Cao lãnh.
Không dám tới gần.
Rất dọa người!
......
Rất nhiều từ lập tức nhảy vào trong đầu hắn.
Tần Dĩ Hằng ôm Sở Nghĩa trở lại, xin lỗi: "Rất xin lỗi, tôi nghĩ lại."
Sở Nghĩa hàm hồ mà ừ một tiếng.
Nếu việc này đã nói, thái độ Tần Dĩ Hằng cũng không tệ lắm, Sở Nghĩa liền không khách khí nữa: "Không chỉ hôm nay, thật nhiều lần."
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Tôi sửa."
Sở Nghĩa vui vẻ cười rộ lên.
Tần Dĩ Hằng không quấn lấy Sở Nghĩa, để hắn đi tắm rửa.
Mà trong lúc Sở Nghĩa đi tắm, Tần Dĩ Hằng lấy di động ra, bắt đầu nghiêm túc học hai chữ ôn nhu.
Ôn nhu là cái gì.
Ôn nhu là có ý tứ gì.
Làm sao để trở thành một người ôn nhu.
......
Tìm rất nhiều, nhìn rất nhiều.
Nguyên lai Sở Nghĩa thích như vậy.
Đơn giản.
Chờ Sở Nghĩa đi ra, Tần Dĩ Hằng cũng vào phòng tắm.
Vì không để chuyện xảy ra như hôm qua chỉ chờ sủng hanh cùng lúng túng, Sở Nghĩa lần này lên giường cầm di động, cũng vui sướng mà lướt điện thoại.
Nhưng lướt một hồi, hắn lại phát ngốc.
Ngốc ngốc, dần dần tự hỏi.
Sự tình giống như dần dần không đúng.
Không, phải nói, sự tình dần dần đúng rồi.
Không bao lâu, Tần Dĩ Hằng cũng từ trong phòng tắm đi ra, Sở Nghĩa lúc này mới lại đem lực chú ý của mình đặt trên điện thoại.
Sau đó hắn nhìn thấy Tần Dĩ Hằng uống nửa ly nước, sau đó hắn nhìn thấy Tần Dĩ Hằng vòng nửa cái giường, sau đó Tần Dĩ Hằng ở bên cạnh xốc chăn lên nằm tiến vào.
Mới không đến giờ.
Bọn họ có rất nhiều thời gian.
Đêm dài từ từ.
Sở Nghĩa nghĩ liền đem điện thoại đặt ở một bên, tay vừa mới cất đi, cả người đã bị Tần Dĩ Hằng kéo qua.
Nói cũng chưa kịp nói, Tần Dĩ Hằng trực tiếp cúi đầu lấy chóp mũi cọ lên cổ Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa bị nháo thật sự ngứa, thực mau liền chịu không nổi nở nụ cười.
"A ha ha, Tần Dĩ Hằng." Sở Nghĩa đẩy hắn.
Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau nửa giây, Tần Dĩ Hằng liền cúi đầu.
Hắn không có thẳng đến môi Sở Nghĩa, mà là nhẹ nhàng chạm vào trán Sở Nghĩa một chút, tiếp theo nụ hôn dừng ở mi tâm Sở Nghĩa, cuối cùng cạ cạ chóp mũi, mới chậm rãi trượt xuống, hôn môi Sở Nghĩa.
Tần Dĩ Hằng không phải luôn dán vào, mà là hôn một chút, dừng một chút, Sở Nghĩa mở to mắt thấy, Tần Dĩ Hằng cũng mở to mắt.
Tần Dĩ Hằng nhìn chằng chằm vào môi Sở Nghĩa, một chút một chút như có tiết tấu, nhưng kỳ thật lại không có tiết tấu mà hôn.
Thật giống như ở trên môi Sở Nghĩa có rất nhiều đồ ăn ngon, hôn một chút, đều có thể nếm được vị ngọt bất đồng vị.
Cho nên Tần Dĩ Hằng vừa hôn nghiêm túc, vừa ôn nhu.
Đúng, là ôn nhu.
Nếu là không ôn nhu, liền sẽ bỏ qua vị ngọt bất đồng như vậy.
Bơ ở trong hoàn cảnh độ ấm cao sẽ chậm rãi biến mềm, chậm rãi hòa tan.
Bơ hóa, mà bên trong bơ bọc trái cây cùng miếng bánh kem liền hoàn mỹ hiện ra, có thể cung cấp một vòng thưởng thức món ăn giả mới.
Không còn hương vị bơ xót lại, dần dần chuyển đến vị trái cây, lại so với tất cả món vừa thưởng thức lại ngon hơn.
Mềm mại, mơ mơ màng màng.
Chăn lại bị đá xuống dưới giường, Tần Dĩ Hằng kéo Sở Nghĩa, bắt đầu hoàn thành kịch bản trong đầu về động tác thứ nhất ấn tượng phía sau bức màn trắng.
Mấy giờ trước cái trống kia giống như bị dọn tới phòng ngủ rồi.
Đi theo tiết tấu, tiếng trống một chút một chút mà ở bốn phía vọng lên.
Gõ đến trái tim Sở Nghĩa cũng đi theo một chút một chút có nhịp điệu mà nhảy lên.
Tiếng trống Tần Dĩ Hằng rất chậm, so với dĩ vãng chậm hơn rất nhiều.
Sở Nghĩa bị treo ở giữa không trung, tay lung tung bắt lấy, lại cái gì cũng không bắt được.
Hắn hé mồm hô hấp, trong miệng không ngừng kêu tên Tần Dĩ Hằng.
Không biết qua bao lâu, Tần Dĩ Hằng rốt cuộc cũng đã hiểu tiếng hô của hắn, buông hắn ra, để hắn nằm trở về.
Tay Sở Nghĩa mềm mại đặt lên trên vai Tần Dĩ Hằng, dùng biểu tình so với vừa rồi còn càng ủy khuất hơn, nhìn Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Làm sao vậy?"
Sở Nghĩa không biết phải làm sao kể ra thỉnh cầu của mình.
Hắn nghĩ chắc do vừa nãy thảo luận về ôn nhu, kích thích Tần Dĩ Hằng.
Một chuyến như vậy, Tần Dĩ Hằng chậm đến tra tấn chết người.
Thấy Sở Nghĩa nửa ngày không nói lời nào, cau mày còn bẹp miệng.
Tần Dĩ Hằng hạ giọng xuống, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy bảo bối?"
Sở Nghĩa: "Em, anh......"
Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn Sở Nghĩa, kiên nhẫn chờ.
Sở Nghĩa nhắm mắt lại, một bộ dáng bằng bất cứ giá nào.
Hắn cắn răng một trận, đột nhiên lớn giọng: "Tần Dĩ Hằng anh dữ một chút."
Tần Dĩ Hằng nhìn biểu tình Sở Nghĩa, dừng nửa giây mới hiểu được Sở Nghĩa nói về cái gì.
Hắn cười thấp một tiếng, tới gần lỗ tai Sở Nghĩa: "Là ai muốn tôi ôn nhu?"
Sở Nghĩa rất khó chịu: "Là em."
Tần Dĩ Hằng a một tiếng thật dài: "Hiện tại từ bỏ?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Từ bỏ, anh mau một chút, dữ lên, mau, bây giờ."