Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

chương 67

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Xe dần dần đi tới vùng ngoại ô của Q thị, ngay lúc giờ dừng lại tại cửa hội trường.

"Nơi này chính là khu nghỉ phép sao?" Sau khi xuống xe, Sở Nghĩa làm bộ tự nhiên hỏi Tần Dĩ Hằng, sau đó nắm lấy tay Tần Dĩ Hằng.

Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng, thực mau cúi đầu liếc mắt một cái, để tay hai người cùng bỏ vào túi áo khoác.

Hắn trả lời Sở Nghĩa: "Phong cảnh nơi này rất đẹp, một lát nữa chúng ta đến nơi còn có thể nhìn thấy biển, bất quá hiện tại là mùa đông, các hạng mục bờ biển không nhiều lắm."

Sở Nghĩa hỏi: "Anh sẽ bơi sao?"

"Sẽ," Tần Dĩ Hằng cũng hỏi: "Em thì sao?"

"Chỉ biết một chút, không bơi được." Sở Nghĩa tới gần một chút: "Tần lão sư khi nào rảnh, phải dạy em a."

"Có thể," Tần Dĩ Hằng nói: "Trong nhà lầu ba có sân thượng, lúc trước có kế hoạch làm bể bơi nhỏ, sau đó lại bởi vì tôi bận quá, vẫn chưa làm được."

Tần Dĩ Hằng nói xong khẽ nhướn mày với Sở Nghĩa.

Sở Nghĩa lập tức thu được ám chỉ, hắn búng tay một cái: "Em không vội!"

Tần Dĩ Hằng cười: "Giao cho em."

Sở Nghĩa: "Không thành vấn đề."

Cửa hội trường đã ở trước mắt, mà Hứa Kính lúc này đi ở rất xa phía sau hai người.

Nếu đã nói rồi, Sở Nghĩa đơn giản cũng không biết xấu hổ nữa mà tiếp tục nói: "Lập tức liền có thể cùng Tần lão sư cùng nhau bơi lội, thật chờ mong a."

Con người Sở Nghĩa động, trong một lát nhìn phía sau, trong một lát nhìn phía trước, sợ Hứa Kính đột nhiên đi lên, cũng sợ Hứa Kính có thể nghe được lời hắn nói.

Kế tiếp câu kia, hắn càng nói càng nhỏ giọng, càng nói càng mau: "Trở về em liền đi mua quần bơi, size của anh em biết."

Tần Dĩ Hằng bật cười.

Sở Nghĩa nói thì cứ nói đi, nói xong người nói không nói đến không biết, lại tự mình làm đỏ mặt mình.

"Hiểu tôi như vậy sao?" Tần Dĩ Hằng cũng nhỏ giọng.

Hôm nay không có mũ, Sở Nghĩa chỉ có thể cúi đầu, dùng ngữ khí lúng túng, nói một câu: "Tần lão sư có nơi nào em không hiểu?" Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Rốt cuộc em thích chơi kẹp cà vạt a."

Âm thanh cười của Tần Dĩ Hằng lớn hơn nữa, hắn lấy tay từ trong túi ra, trước xoa nhẹ đầu Sở Nghĩa một chút, tiếp theo đỡ eo hắn, nhéo một chút.

Sở Nghĩa hít vào một hơi: "Đau đau."

Tần Dĩ Hằng buông hắn ra, nhìn xuống phía eo hắn: "Làm sao vậy?"

Sở Nghĩa ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: "Bị anh làm hỏng rồi."

Tần Dĩ Hằng dương lông mày một chút.

Sở Nghĩa: "......"

Hắn nói gì đó?

Đây là không phải là có điểm quá mức không biết xấu hổ rồi đi?

Tần Dĩ Hằng vẫn giơ tay ra, nhẹ nhàng xoa một chút: "Để tôi kêu Hứa Kính mua thuốc, buổi tối bôi cho em."

"Không cần phiền toái Hứa Kính," Sở Nghĩa liếc nhìn về Hứa Kính ở phía sau đang ăn không ngồi rồi: "Không cần thuốc, bị thương như vậy qua mấy ngày thì tốt rồi."

Tần Dĩ Hằng đối với Sở Nghĩa xin lỗi cười: "Tôi buổi tối nhẹ chút."

Sở Nghĩa: "...... Được."

Nói là do hắn muốn nói.

Chịu không nổi lại là hắn chịu không nổi.

Sở Nghĩa, mày rốt cuộc có khả năng thành cái gì!

Hứa Kính đi theo phía sau hai người, càng đi càng xa, hắn trong một lát nhìn mây, trong một lát nhìn cỏ, trong một lát nhìn cây, trong một lát nhìn hoa.

Động tác hai vị phía trước nhỏ hay lớn đều không dám thấy.

Còn có.

Tán gẫu đều là cái gì a.

Tuy rằng Hứa Kính không có nghe được toàn bộ, nhưng có thể nghe mơ hồ tiến vào lỗ tai hắn.

Kích cỡ? Làm? Nhẹ chút? Đau? Thích chơi?

Hả?

Là lời nói người khác có thể nghe được sao?

Hứa Kính lại thả chậm bước.

Mọi người mới vừa vào cửa, lão tổng nhà tư sản liền lập tức ra đây đón, Tần Dĩ Hằng giới thiệu cho nhau một chút, rồi mọi người nói nói cười cười đi vào.

Bởi vì là nửa công tác nửa chơi, Sở Nghĩa không có thể luôn đi theo Tần Dĩ Hằng, cùng Tần Dĩ Hằng ở hội trường đi dạo hơn mười phút, Tần Dĩ Hằng đã được thông báo, thời gian mở họp chuẩn bị tới.

"Thật sự không cùng tôi đi vào?" Tần Dĩ Hằng hỏi Sở Nghĩa.

Sở Nghĩa nhớ tới lần trước ở trường học với gương mặt cười, cùng còn tại ẩn ẩn làm eo mỏi: "Không đi, ở bên ngoài chờ anh, em đi dạo một chút."

Tần Dĩ Hằng cất di động, không miễn cưỡng: "Bên này cái gì cũng có thể nhìn, đều có thể chơi."

Sở Nghĩa gật đầu: "Được."

Tần Dĩ Hằng: "Tôi mở họp sẽ không lâu, khoảng một giờ có thể kết thúc, ra tới sẽ ở bên bãi cỏ kia, em đến lúc đó lại đây tìm tôi."

Sở Nghĩa gật đầu: "Được."

Tần Dĩ Hằng: "Muốn tìm người bồi em không?"

Sở Nghĩa hỏi: "Có sao?"

Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ.

Một hai phải tìm người cũng không phải không tìm thấy.

Nhưng vị tiểu tiên sinh này của hắn thật sự là, quá có thể kết bạn, cùng ai nói đến hai câu, đều có thể trở thành bạn bè.

Cuối cùng bị lạnh nhạt chỉ có mình Tần Dĩ Hằng.

Sở Nghĩa một mình cũng không có gì không được.

Tần Dĩ Hằng: "Không có."

Sở Nghĩa: "......"

"Không có anh còn hỏi em?" Sở Nghĩa cười nói.

Tần Dĩ Hằng vẫn là hỏi: "Một mình có thể chứ?"

Sở Nghĩa: "Có thể a, không có vấn đề gì, anh đi họp đi thôi, không cần phải để ý đến em, một lát nữa thấy."

Tần Dĩ Hằng gật đầu, quay đầu cùng Hứa Kính đi.

Cứ như vậy, Sở Nghĩa bị Tần Dĩ Hằng ném một mình ở hội trường.

Không phải mùa du lịch thịnh vượng, du khách ở khu nghỉ phép cũng không phải rất nhiều, cái hội trường này người đã ít lại càng ít.

Sở Nghĩa trước tiên đi ra ngoài đi dạo một lát, chụp mấy tấm về biển, rồi đăng lên vòng bạn bè, sau đó liền quay trở lại.

Lầu hai của hội trường có khu trải nghiệm d, trên giới thiệu viết có thể trải nghiệm các loại cảnh tượng, có ngoài không gian, có núi tuyết, có lâu đài, vân vân, mỗi dạng trải nghiệm được phút.

Phi thường thích hợp để Sở Nghĩa giết thời gian, hắn tùy ý chọn cái ngoài không gian, rồi đi vào.

Như là đang ở chỗ này nhìn một đoạn phim ngắn, Sở Nghĩa lấy một nhân vật người ngoài hành tinh, cùng một đám sinh vật đến từ ngoài không gian hỗn chiến kịch liệt, rồi lại chung sống hoà bình.

Cuối cùng, lúc mọi người la lên bên ngoài, cái trải nghiệm này rốt cuộc cũng kết thúc.

Hắn vừa đi vừa duỗi eo, tính bên Tần Dĩ Hằng hẳn là cũng không sai biệt lắm, liền đi đến cửa sổ sát đất.

Quả nhiên, vừa rồi một người cũng không có trên bãi cỏ, đột nhiên lại có nhiều người, còn mang lên cả bàn, cung cấp rượu cùng điểm tâm.

Làm Sở Nghĩa trong nháy mắt mắt sáng ngời, Sở Nghĩa trong ánh mắt đầu tiên là tìm tới rồi lão công của mình, hắn đang cùng một vị khác nam nhân chưa từng thấy qua trò chuyện.

Sở Nghĩa không có lập tức đi xuống, mà là ở chỗ cửa sổ sát đất nhìn trong chốc lát.

Đây là Tần Dĩ Hằng trong công việc a.

Trước sau như một nói không nhiều lắm, bên miệng một nụ cười khách khí, nhìn xa xa, Sở Nghĩa thậm chí có thể não bổ ra ngữ khí Tần Dĩ Hằng nói chuyện.

Không bao lâu, vị nam âu phục kia liền cùng Tần Dĩ Hằng bắt tay, hai người lại hàn huyên vài câu, liền tách ra.

Hứa Kính ở một bên khác nói chuyện, như vậy Tần Dĩ Hằng chỉ đi một mình, Sở Nghĩa đang muốn đi xuống, lại thấy bên cạnh Tần Dĩ Hằng đứng cách đó không xa có một cô nương, hướng Tần Dĩ Hằng chạy chậm qua.

Cái cô nương này Sở Nghĩa vừa mới thấy, nhưng không quá chú ý, hiện tại nghĩ đến, nàng vẫn luôn đứng ở bên kia, hóa ra là chờ Tần Dĩ Hằng xuống dưới.

Hắc!

Làm gì chứ!

Sở Nghĩa xoay người liền đi nhanh xuống dưới lầu, vòng qua hai cái cửa, rất mau liền tới bãi cỏ bên ngoài.

Như thế mất một lúc, cô nương đã lấy điện thoại ra ra, đang cúi đầu bấm, mà Tần Dĩ Hằng cũng cầm lấy di động, trên tay hắn còn có một cái ly đế cao (), cùng cái ly trên tay cô nương giống nhau.

Cầm di động làm gì?

Còn có ly rượu này nữa, vừa rồi làm gì có đâu, vậy không lẽ là cô nương này cho hắn sao.

Sở Nghĩa vội vàng đi qua, rất mau liền đứng ở bên cạnh Tần Dĩ Hằng.

Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Sở Nghĩa một cái: "Lại đây."

Sở Nghĩa: "Ân."

Tần Dĩ Hằng cất điện thoại đi: "Vừa muốn gửi tin nhắn cho em."

Cô nương cũng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện, trước mắt đột nhiên có thêm một người.

Người này đứng gần sát Tần tổng, còn không rõ ý vị mà liếc nhìn nàng một cái.

Sau đó bọn họ đã xảy ra đoạn đối thoại dưới.

Tần tổng: "Đi đâu?"

Người tới: "Lầu hai có khu trả nghiệm d, em chơi cái đó."

Tần tổng: "Chơi tốt không?"

Người tới: "Cũng không tệ lắm."

Tần tổng: "Eo còn đau không?"

Tần tổng nói xong nhéo eo người kia một chút, cô nương nhìn thấy hình ảnh này trực tiếp kinh ngạc.

Càng kinh ngạc chính là, Tần tổng còn đưa ly rượu trái cái trên tay vừa mới uống đưa qua cho người này, mà người này sau khi nhận lấy, trực tiếp uống.

Cô nương yên lặng mà cất điện thoại đi.

"Còn được, ngẫu nhiên sẽ có chút mỏi, không ấn không đau," Sở Nghĩa trả lời Tần Dĩ Hằng, nói xong hắn nhân tiện nở một nụ cười cực kì khách khí và lễ phép, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Vị này chính là?"

Tần Dĩ Hằng quay đầu cũng nhìn cô nương trước mắt: "Đúng rồi, cô là ai?"

Cô nương: "......"

"Em là em gái của Trương tổng."

Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Cô còn có việc gì sao?"

Em gái của Trương tổng: "...... Không có việc gì."

Em gái của trương tổng nói xong lời này liền thức thời rời đi, Sở Nghĩa nhìn bóng dáng nàng thập phần vừa lòng.

Nhưng không bao lâu hắn lập tức liền không hài lòng.

Hắn nên tự giới thiệu một chút, xin chào tôi là tiên sinh của Tần tổng.

Sở Nghĩa cầm lấy cái ly trên tay lắc lắc trước mặt Tần Dĩ Hằng: "Đây là rượu cô ấy đưa anh sao?"

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Người phục vụ đưa."

Sở Nghĩa chẹp miệng: "Hai người vừa mới hàn huyên cái gì?"

Tần Dĩ Hằng: "Cô ấy tới hỏi tôi phần mềm mới ra tháng trước."

Sở Nghĩa nga một tiếng thật dài.

Chậc, kịch bản.

Sở Nghĩa lại nói: "Em thấy cô ấy lấy điện thoại, hai người thêm WeChat?"

Tần Dĩ Hằng: "Không có."

Sở Nghĩa gật gật đầu.

Sở Nghĩa lại uống một ngụm rượu trái cây.

Mà Tần Dĩ Hằng nhìn chằm chằm vào hắn.

Chờ Sở Nghĩa uống rượu xong, Tần Dĩ Hằng đột nhiên nói: "Có thể thêm WeChat sao? Cô nương ấy thoạt nhìn rất muốn."

Sở Nghĩa lập tức: "Đương nhiên không được"

Tần Dĩ Hằng hơi nhíu mày lại: "Vì sao? Cô ấy là em gái của Trương tổng."

Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, hỏi trước: "Anh và cô ta có phải hợp tác không?"

Tần Dĩ Hằng: "Cùng Trương tổng luôn có."

Sở Nghĩa: "Nhưng chính là cùng em gái hắn không có."

Tần Dĩ Hằng: "Ừ, không có."

Vừa nói như vậy, lá gan Sở Nghĩa liền lớn, khí nói lý liền tăng lên, hắn bỏ cái ly xuống: "Không có liền không thể thêm," Sở Nghĩa hơi hơi cau mày: "Anh không nhìn ra là cô ta đối có mưu đồ gây rối với anh sao?"

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Nhìn không ra."

Sở Nghĩa nhẹ nhàng hít một hơi, lại thở ra: "Đôi mắt của nàng đều phần lớn đều ở trên người của anh."

Đứng ở xa Sở Nghĩa cũng đã nhìn ra rồi, loại ánh mắt này, loại biểu tình ái mộ này, quá rõ ràng.

Sở Nghĩa cảm thấy mình hẳn là lại muốn lớn mật hơn nữa, hắn cắn răng một cái, tiếp tục nói: "Về sau người không quan hệ công việc, nói hai câu liền muốn thêm WeChat, chính là mưu đồ gây rối, anh đều không thể thêm."

Tần Dĩ Hằng cười như không cười mà nhìn Sở Nghĩa: "Vì sao?"

"Bởi vì," Sở Nghĩa liếc mắt, thấy xung quanh không ai, hắn tới gần thêm chút nữa, vì câu nói sắp phát ngôn, mà trái tim thùng thùng nhảy, "Bởi vì chỉ có em có thể cùng anh phát sinh quan hệ thân mật mà không liền quan đến công việc, chỉ cóem mới có thể đối với anh có mưu đồ gây rối, anh chỉ có thể là của một mình em."

Sở Nghĩa sau khi nói xong lui một bước, lúc cảm giác mặt mình đang chuẩn bị đỏ, hắn chạy nhanh đứng ở chỗ điểm mù của Tần Dĩ Hằng.

Nói loại lời nói này thật kích thích, a đệt.

Sở Nghĩa nuốt một chút nước miếng, nghe Tần Dĩ Hằng hình như cười một tiếng.

A a!

Một lát sau, khi hắn đã có chút bình tĩnh lại, hắn nghe Tần Dĩ Hằng hỏi: "Vậy còn em? Em thêm WeChat nhiều hay ít người?"

Sở Nghĩa lập tức: "Em nào có."

Tần Dĩ Hằng: "Buổi chiều ngày hôm qua không phải có một cái sao."

Sở Nghĩa nghẹn lại.

Hắn nghĩ nghĩ, tìm đúng điểm khác nhau: "Không giống nhau, cô gái kia vừa thấy liền biết có ý với anh."

Tần Dĩ Hằng: "Vậy em làm sao xác định những người em quen không phải."

Sở Nghĩa: "Em......"

Sở Nghĩa nói xong quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng, mà Tần Dĩ Hằng một bộ biểu tình em làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói tôi.

Sở Nghĩa nhỏ giọng: "Em đã biết."

Tần Dĩ Hằng ở trong lòng cười cười.

Giơ tay rất dùng sức mà sờ lên tóc Sở Nghĩa một chút: "Tôi cũng biết."

(): Ly đế cao

Góc lảm nhảm : "Anh chỉ có thể là của một mình em." Aaaaaaaaa, cả thính cùng cẩu lương đều có.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio