Chương :
Sở Nghĩa đến buổi tối ngày hôm sau lúc giờ đã phải lên máy bay.
Vé máy bay là Sở Nghĩa tự mình mua, hắn thật sự là không thể ở lâu lắm, khách hàng vừa mới tìm hắn nói chuyện để xác định thời gian.
Mà Tần Dĩ Hằng lúc trước nói sẽ mua vé máy bay cho hắn, lại chậm chạp không có động tĩnh.
Sở Nghĩa không muốn thúc giục, đơn giản liền tự mình mua.
Chờ Tần Dĩ Hằng từ phòng tắm đi ra, Sở Nghĩa trực tiếp nói cho hắn: "Em ngày mai liền phải trở về a."
Tần Dĩ Hằng dừng một chút: "Ngày mai khi nào?"
Sở Nghĩa: "Ngày mai buổi tối giờ."
Tần Dĩ Hằng đi đến mép giường: "Ai mua vé?"
Sở Nghĩa: "Em tự mình mua, còn có thể có ai."
Tần Dĩ Hằng lại hỏi: "Ngày kia có công tác?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Ân, đã thương lượng xong với khách hàng, ngày kia phải đi phòng làm việc của hắn nhìn xem, hắn đều đã sắp xếp xong."
Tần Dĩ Hằng suy nghĩ thật lâu, mới chậm rãi nói: "Được."
Buổi tối Tần Dĩ Hằng kết hợp cả ôn nhu cùng hung.
Sở Nghĩa đột nhiên lĩnh hội được năng lực học tập của Tần Dĩ Hằng, giống như mặc kệ là cái gì, chỉ cần Tần Dĩ Hằng học, đều có thể làm được rất tốt.
Tỷ như trong sinh hoạt, tỷ như chuyện trên giường.
Bất quá vị Tần tiên sinh này, cũng có thời điểm học xấu.
Không biết tại sao, thế mà lại trầm mê để Sở Nghĩa làm nũng.
Tại sao lại trầm mê cái này chứ.
Tỷ như.
"Kêu lão công."
"Lão công."
"Kêu nhẹ một chút."
"Lão công ~"
"Nói nhỏ thôi, lại nhẹ một chút."
"Lão ~ công ~"
......
"Cầu tôi."
"Cầu anh."
"Cầu tôi cái gì?"
"Cầu anh cái gì?"
"Không phải để em học lời nói của tôi."
"Tần Dĩ Hằng."
"Thanh âm đúng rồi, nhưng lời nói không đúng."
"Tần Dĩ Hằng, cầu xin anh."
"Đúng rồi."
......
Còn ở thời khắc mấu chốt.
"Hiện tại nên nói cái gì?"
Sở Nghĩa đã hiểu Tần Dĩ Hằng muốn cái gì.
"Lão công tốt nhất, lão công của em trên toàn thế giới tốt nhất."
"Muốn hay không?"
"Muốn."
"Muốn cái gì?"
"Cái gì cũng muốn."
"Ngoan bảo bối, đều cho em."
!......
Đoạn đối thoại tương tự nhiều quá mức, để cho đến lúc tỉnh táo lại Sở Nghĩa cảm thấy xấu hổ muốn nổ tung.
Hắn cũng không biết chính mình làm sao vậy, trong những lúc như vậy lại đặc biệt nghe lời, còn tự động biến mềm, Tần Dĩ Hằng nói cái gì chính là cái đó, kêu hắn làm gì hắn liền làm cái đó.
Lần này sau khi kết thúc, Sở Nghĩa không có ngủ ngay lập tức.
Có lẽ là mấy ngày nay, bọn họ liên tục mà làm thật nhiều thứ, làm cho thể lực hắn tăng cường, hơn nữa còn có tinh thần tự mình đi tắm.
Lúc đi ra cũng không quá buồn ngủ.
Chờ Tần Dĩ Hằng cũng từ phòng tắm đi ra rồi trở lại trên giường, Sở Nghĩa then thói quen lăn vào trong lồng ngực hắn.
"Hứa Kính vừa mới gửi tin nhắn cho em, anh ta nói anh ngày mai phải dậy sớm, ngày mai cả ngày đều có việc." Sở Nghĩa nhắc nhở Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng giải thích: "Nguyên kế hoạch ngày mai đáng lẽ là của mấy ngày sau, nhưng lâm thời có biến động, phải mở sớm."
Sở Nghĩa: "Không sao, anh vốn dĩ chính là tới công tác."
Tần Dĩ Hằng: "Buổi tối ngày mai em phải đi rồi."
Sở Nghĩa: "Đúng vậy."
Tần Dĩ Hằng cảm thấy Sở Nghĩa không hiểu được ý tứ hắn, nhưng Sở Nghĩa nói như vậy, hắn cũng chỉ ân một tiếng, tiện thể hỏi Sở Nghĩa: "Ngày mai cùng tôi đi hay là ở khách sạn ngủ?"
Sở Nghĩa nói: "Đi theo anh."
Tần Dĩ Hằng nghịch tóc Sở Nghĩa, nói cho hắn: "Ngày mai cùng hôm nay không giống nhau, hẳn là sẽ rất nhàm chán, bên kia cái gì cũng không có, lúc tôi mở họp em không thể đi vào, chỉ có thể ở bên ngoài ngồi," Tần Dĩ Hằng dừng một chút, lại nói: "Tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn hy vọng em có thể đi với tôi."
Sở Nghĩa cười một chút: "Em sẽ đi."
Tần Dĩ Hằng ôm lấy Sở Nghĩa, học lời nói trong lúc vừa rồi Sở Nghĩa, chính thức mà nói: "Bảo bối tốt nhất, tiểu tiên sinh của tôi trên toàn thế giới tốt nhất."
Sở Nghĩa: "......"
Tần Dĩ Hằng, ngược lại cũng không cần như thế.
————-
Tần Dĩ Hằng nói không sai chút nào, hoạt động ngày hôm sau thật sự rất nhàm chán.
Tần Dĩ Hằng nói tuy rằng mỗi cuộc họp đều không dài, nhưng rất nhiều, mỗi hội nghị chỉ cách nhau nửa giờ, xem như dành thời gian cho mọi người nghỉ ngơi.
Địa điểm mở họp ở một tòa cao ốc lớn của trung tâm thành phố, tòa cao ốc này trên dưới tất cả đều có người đi làm, cách với thương trường vài km, phi thường không có thuận tiện, cho nên Tần Dĩ Hằng một khi đi mở họp, Sở Nghĩa chỉ có thể ở đại sảnh xem mà không thể lựa chọn phim chỉ lặp đi lặp lại mấy bộ, nguyên cả buổi chán đến chết.
Cuối cùng hắn nhàm chán đến đi lấy giấy trong góc phóng tuyên truyền để gấp máy bay.
Không bao lâu, Tần Dĩ Hằng lại kết thúc một cuộchội nghị, tầm mắt Sở Nghĩa lập tức từ trên bộ phim thu về, hắn cầm lấy may bay giấy trên bàn, hướng đến người đang đi tới cho hắn.
Sở Nghĩa chỉ vào Tần Dĩ Hằng: "Anh đứng đừng nhúc nhích."
Tần Dĩ Hằng nghe lời đứng bất động.
Sở Nghĩa cắn môi dưới, đối với Tần Dĩ Hằng cách hơn năm mét máy bay cầm trên tay ném qua, một đường cong hoàn mỹ, máy bay giấy chính vừa lúc đụng vào nút áo trước ngực của Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa búng tay một cái.
Tần Dĩ Hằng giơ tay chụp lấy, nâng máy bay sắp rơi xuống lên, xoay phương hướng, trước cho Sở Nghĩa một ánh mắt, tiếp theo cũng ném máy bay giấy về hướng Sở Nghĩa.
Nhưng rất không ổn, máy bay giấy bay qua đầu Sở Nghĩa, lại chuyển một đường cong, rơi xuống đất.
Sở Nghĩa nhún vai với Tần Dĩ Hằng, đứng dậy nhặt máy bay giấy lên.
Tần Dĩ Hằng đi vài bước đến trước mặt Sở Nghĩa: "Không hổ là người lấy giải quán quân."
Sở Nghĩa cười ha hả: "Em lợi hại không."
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Lợi hại."
"Em quá nhàm chán," Tần Dĩ Hằng có điểm hối hận ngày hôm qua đã đưa ra thỉnh cầu này, hắn ngẩng đầu nhìn bộ phim còn đang chiếu: "Không bồi tôi, tôi sẽ tìm người dẫn em đi ra ngoài đi dạo đi, đi chơi, ăn một chút gì đó."
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không sao mà, cũng sắp đến giờ cơm, không kém thời gian này bao nhiêu nữa."
Tần Dĩ Hằng vui mừng mà cười cười, hắn sờ mặt Sở Nghĩa, nói: "Bất quá tôi vừa ra tới là có thể nhìn thấy em, cảm giác rất tốt."
Sở Nghĩa vui vẻ lên: "Vậy sao."
Bởi vì Tần Dĩ Hằng nói câu cảm giác thật tốt này, Sở Nghĩa giống như bị hạ độc, lại tiếp tục như thế mà bồi Tần Dĩ Hằng một buổi trưa, đuổi như thế nào cũng không đi.
Hắn có di động, hắn không nhàm chán, thế giới bên ngoài làm gì có di động để chơi.
Chuyện gì cũng không thể quan trọng bằng việc Tần Dĩ Hằng vừa ra tới là có thể nhìn thấy hắn.
Các hội nghị của Tần Dĩ Hằng mở cho đến giờ buổi tối, sau khi kết thúc một đám người lại cùng nhau ăn cơm, trực tiếp đem thời gian đến lúc Sở Nghĩa đi sân bay.
Từ nhà ăn đi ra hai người trở về khách sạn, Sở Nghĩa tùy tiện thu nhập vali một chút, rồi trực tiếp đi sân bay.
Nghĩ qua mấy ngày Tần Dĩ Hằng sẽ trở về thành phố A, trong lúc xa nhau này cũng không phải rất khổ sở.
"Thời gian trở về anh định chưa?" Sở Nghĩa nhận vali từ Tần Dĩ Hằng, hỏi hắn.
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Cụ thể thì chưa, bất quá sẽ không vượt quá năm ngày."
Sở Nghĩa: "Được."
Tần Dĩ Hằng: "Tôi sẽ mau chóng về nhà."
Sở Nghĩa gật đầu: "Ân."
Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu mắt nhìn màn hình lớn, nói với Sở Nghĩa: "Trở về tôi liền an bài để cho hai nhà ăn cơm, em nhớ nói cho mẹ em trước."
Sở Nghĩa: "Được."
Tần Dĩ Hằng: "Còn có đám bạn cấp của em, trở về tìm thời gian mời bọn họ ăn cơm."
Sở Nghĩa cười: "Anh còn nhớ rõ việc này a."
Tần Dĩ Hằng: "Nhớ rõ, đã đồng ý chuyện của em."
Sở Nghĩa gật đầu: "Vậy em trở về hỏi bọn họ một chút, mời bọn họ vào lúc nào thuận tiện."
Tần Dĩ Hằng: "Lên máy bay rồi nhớ gửi tin nhắn cho tôi, tới rồi cũng nhớ gửi tin nhắn cho tôi."
"Em đã biết," Sở Nghĩa đáp xong cười cười, giơ tay chọc lên vai Tần Dĩ Hằng một cái: "Em trước kia bảo anh làm vậy còn không muốn đâu, hiện tại anh lại nói với em như vậy."
Tần Dĩ Hằng cười một chút, giơ tay sờ lỗ tai Sở Nghĩa:" Tôi không giống nữa."
Sở Nghĩa nhìn đôi mắt Tần Dĩ Hằng, không nhịn được nuốt một chút nước miếng.
Sở Nghĩa: "Em cũng không giống nữa."
Quảng cáo ở sân bay đột nhiên vang lên, đã báo máy bay của Sở Nghĩa đã đến lúc có thể cất cánh.
Tần Dĩ Hằng lại ngẩng đầu nhìn màn hình, rõ ràng vẫn là biểu tình cùng bình thường giống nhau, Sở Nghĩa lại tựa hồ thấy ở trong mắt hắn có một tia không muốn.
Tần Dĩ Hằng phục hồi tinh thần lại, cúi đầu đối diện ánh mắt hắn, hỏi: "Em sẽ nhớ tôi chứ?"
Sở Nghĩa chớp mắt nháy mắt gật đầu: "Có," hắn cũng hỏi: "Anh thì sao?"
Tần Dĩ Hằng: "Có."
Sở Nghĩa thả lỏng nở nụ cười, trái tim lúc này mới kịch liệt nhảy lên.
Tần Dĩ Hằng cuối cùng nói một câu: "Ngoan ngoãn chờ tôi về nhà."
Sở Nghĩa cuối cùng đáp một tiếng: "Được a."
Hai người rất ngắn ngủi mà ôm một chút, Sở Nghĩa liền đi vào.
Mấy ngày ngắn ngủi, Sở Nghĩa thu hoạch được rất nhiều.
Cũng giống với lúc tới Sở Nghĩa chụp một tấm ban đêm Q thị, lại đăng lên vòng bạn bè, đến nơi đến chốn mà viết "Cùng người nào đó phân biệt ngắn ngủi".
Cũng giống với lần trước, không bao lâu, Sở Nghĩa liền thu được rất nhiều bình luận nói hắn khoe ân ái.
Thừa dịp máy bay chưa có bay, Sở Nghĩa mở giao diện tìm kiếm, bấm ở trong đó "Thích một người sẽ có biểu hiện gì?"
Nhảy rất nhiều trang web, trước mấy cái là của quảng cáo, Sở Nghĩa trực tiếp lướt quá, bấm vào xem mọi người trên mạng trả lời.
Được like nhiều nhất tổng cộng có điều.
Sở Nghĩa một bên xem một bên đối chiếu với mình.
Đối phương ở trong mắt mình là đẹp nhất.
Hẳn là đúng đi?
Muốn cùng hắn hôn môi.
Xem như đúng rồi.
Thích cùng hắn sống ở bên nhau.
Cũng coi như đúng rồi.
Thích cùng hắn nói chuyện.
Hẳn là vậy?
Ở trong một đám người, sẽ không tự kìm được đi tìm đối phương.
Cái này, Sở Nghĩa hình như không chú ý.
Trong lúc không gặp mặt, sẽ nhớ.
Này, tính là có hay vẫn là không có?
Có đi.
Gọi hắn tới đây.
Vừa rồi cũng nói sẽ nhớ.
Thích cùng đối phương làm hành động rất thân mật.
Đúng đi.
Sẽ thường xuyên nghĩ đến người này, vô luận đang làm cái gì.
Cái này......
Không biết.
Phàm là đối phương có một chút đáp lại, cơ bản có thể tại chỗ cất cánh.
Tại chỗ cất cánh.
Sở Nghĩa nhìn cái này hai lần.
Muốn cùng hắn qua cả đời.
Đúng.
Sở Nghĩa phán đoán xong đống này, trở lại WeChat, bắt đầu xem từng bình luận các bạn mình gửi tới.
Hắn đột nhiên xấu hổ khi thấy việc khoe ân ái này khá tốt.
Chủ yếu vẫn là thói quen của mọi người.
Người xem không ai phê bình hắn a.
Mới thoát ra từ vòng bạn bè, WeChat của Chương Khải cực kì kịp thời mà gửi lại đây.
Chương Khải: Phải đi về?
Sở Nghĩa: Ân
Chương Khải: Thế nào?
Chương Khải: Ở Q thị động thủ thế nào?
Chương Khải: Hay là trở về thành phố A lại nói?
Sở Nghĩa: Q thị có động tay một chút.
Chương Khải: Thế nào thế nào?
Sở Nghĩa ở trước màn hình nhấp miệng cười một chút, mới cúi đầu bấm bàn phím.
Sở Nghĩa: Tần Dĩ Hằng hẳn là tựa hồ, hình như, khả năng, đại khái, có lẽ là
Sở Nghĩa: Thích tớ
Chương Khải: Thao!
Cùng một ý nghĩ, cùng câu trả lời của người trên mạng, ở trên xe cách mấy trăm mét, cũng có một người nam nhân đang lướt xem.
Tần Dĩ Hằng không chỉ có lướt xem, còn chụp màn hình lưu lại, miễn cho vẫn luôn bấm vào.
Sau đó hắn mở WeChat, phát hiện Sở Nghĩa đã đăng lên vòng bạn bè.
Bởi vì lại đã cùng Tần Dĩ Hằng có quan hệ vòng bạn bè, Tần Dĩ Hằng cho Sở Nghĩa một nút like.
Sau khi like, Tần Dĩ Hằng nhìn đến, Triệu Tín ở bình luận a a a a.
Cũng giống với lần trước Tần Dĩ Hằng không biết Triệu Tín là có ý gì.
Thoát ra từ vòng bạn bè, Triệu Tín vừa lúc gửi tin nhắn tới.
Triệu Tín: Ca Ca ca ca Ca Ca ca ca Ca Ca ca ca
Triệu Tín: Thế nào!
Triệu Tín: Anh cùng anh dâu như thế nào?
Triệu Tín: Tiến triển như thế nào?!
Tần Dĩ Hằng khẽ cười một chút, cúi đầu bấm bàn phím.
Tần Dĩ Hằng: Thành công
Tần Dĩ Hằng: Cậu ấy yêu anh.