Chương :
Sở Nghĩa căn bản không thể từ chối được người bạn ngồi cùng bàn nhiệt tình này.
Khi hắn còn chưa kịp suy xét xong lúc này đẩy ra có phải hắn rất kỳ quái hay không, người bạn ngồi cùng bàn đã gắt gao ôm lấy hắn.
Việc này nếu mà ở lúc trước, đối với Sở Nghĩa thì quả thật rất bình thường.
Mấy năm nay tụ hội, các huynh đệ kề vai sát cánh gì đó không cần quá thường xuyên.
Đặc biệt là Sở Nghĩa, bởi vì giao tình với bạn bè luôn rất tốt, khiến cho mỗi người khi nhìn thấy hắn đều phải cùng hắn nhàn thoại vài câu, tứ chi tiếp xúc càng không tránh được.
Nhưng hiện tại không được.
Hắn chính là người đã kết hôn.
Hơn nữa cũng đã đáp ứng với Tần Dĩ Hằng sẽ hạn chế cùng người khác tứ chi tiếp xúc đã kết hôn nhân sĩ.
Bạn ngồi cùng bàn ôm một chút liền buông ra, hỏi Sở Nghĩa: "Tớ là người thứ hai đến sao?"
Người bạn ngồi cùng bàn này tên Tiểu Kiệt, hắn cùng với một đám bạn học cấp giống nhau, đều là người ở thành phố A người.
Cảm tình của Tiểu Kiệt cùng Sở Nghĩa bắt đầu là bởi vì thành tích bọn họ chênh lệch.
Hồi cấp mới vừa vào học lần đầu tiên là chất lượng thi khảo sát, Sở Nghĩa đứng thứ hai của lớp, mà Tiểu Kiệt đứng thứ hai từ dưới lên trên của lớp, khi đó thầy giáo phổ biến phương pháo giáo dục đôi bạn cùng tiến, còn phương như thế nào, thì phương thức đơn giản và thô sơ nhất chính là trở thành bạn ngồi cùng bàn, cho nên rất có duyên Tiểu Kiệt cùng Sở Nghĩa liền trở thành bạn ngồi cùng bàn.
Mà cảm tình của bọn họ cảm tình thân hơn cũng ở chỗ thành tính của bọn tích chênh lệch.
Phía dưới trường cấp của Sở Nghĩa là có một trường cấp , Sở Nghĩa lúc trước là từ trường học nơi khác chuyển đến cấp bên này, nhưng Tiểu Kiệt không phải, hắn là trực tiếp từ cấp chuyển lên.
Cho nên sau khi Sở Nghĩa có một hai lần cho Tiểu Kiệt mượn bài tập, Tiểu Kiệt thực mau cùng Sở Nghĩa trở thành anh em thân thiết của mình, cũng giới thiệu Sở Nghĩa với một đám bạn của mình, trong đó bao gồm các bạn khác lớp khác.
Đương nhiên, cái này danh anh em thât thiết ngay từ đầu là bởi vì cái gì, trong lòng Sở Nghĩa rất rõ ràng.
Lại vì sao hắn có thể nhanh chóng cùng bạn học của Tiểu Kiệt thân nhau, trong lòng Sở Nghĩa cũng rõ ràng.
Lúc trước khi Tiểu Kiệt giới thiệu Sở Nghĩa cho mọi người quen nhau, mở miệng câu đầu tiên lời nói chính là, hắn sẽ dùng chỉ số thông minh chinh phục các ngươi.
Sau lại quả nhiên, Sở Nghĩa dùng chỉ số thông minh thành tựu sách bài tập, chinh phục mọi người đến dễ bảo.
Vì thế như vậy, các bạn của Sở Nghĩa ở cấp , thực mau liền mọc lên như nấm, cũng nhanh chóng thân hơn.
Hơn nữa hắn từ nhỏ đã đẹp, tính cách còn rất tốt, lúc trước cơ hồ toàn bộ năm lớp của khối đều quen hắn.
Nghe xong Tiểu Kiệt hỏi chuyện, Sở Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy, cậu là người thứ hai."
"Chồng cậu tới chưa?" Tiểu Kiệt đặt tay ở trên vai hắn hỏi hắn.
Còn không chờ Sở Nghĩa trả lời, Tiểu Kiệt đột nhiên nha một tiếng, hắn nhìn một vết sẹo phía dưới lỗ tai Sở Nghĩa: "Đây là làm sao vậy? Dài như vậy"
Sở Nghĩa nâng tay lên, dùng khuỷu tay thọc Tiểu Kiệt một cái, đẩy hắn ra.
"Không có gì, không cẩn thận bị rạch qua một chút," Sở Nghĩa tiếp tục lui vài bước, trực tiếp đứng ở bên cạnh Tần Dĩ Hằng từ thang máy ra, giới thiệu: "Đây là chồng tớ."
Tiểu Kiệt tức khắc kinh ngạc.
Vừa rồi ở thang máy bởi vì người này trông rất đẹp trai, còn nhìn nhiều người này vài lần đấy.
Khá lắm, hóa ra là chồng Sở Nghĩa.
"Xin chào xin chào," Tiểu Kiệt cười ròi vỗ vai Sở Nghĩa một cái: "Cậu nói xem thật khéo, chúng ta cùng một thang máy đi lên."
Sở Nghĩa liếc mắt nhìn Tần Dĩ Hằng, thấy hắn giống như không có việc gì mới thở dài một hơi đáp Tiểu Kiệt nói: "Tớ thấy."
Tiểu Kiệt được đáp như vậy, hậu tri hậu giác nga một tiếng thật dài: "Tớ hiểu rồi!" Tiểu Kiệt cười rộ lên: "Tớ nói cậu như thế nào lại ở bên ngoài thang máy, tớ còn tưởng rằng cậu tại sao lại có lòng tốt như vậy, ở đây chờ tớ, nguyên lai không phải a."
Sở Nghĩa xua tay: "Giống nhau, không cũng chờ cậu mà. "
Sở Nghĩa không phát hiện, hắn nói những lời này khi, biểu tình Tần Dĩ Hằng rất nghi hoặc nhìn hắn một cái.
Sở Nghĩa tiếp tục nói: "Phòng chỉ có một mình tớ, thật nhàm chán."
Tiểu Kiệt: "Vương Lực ở dưới lầu, mới vừa gọi điện thoại cho tớ nói muốn cùng tớ đi lên."
Lời Tiểu Kiệt vừa nói ra, cửa thang máy đinh một tiếng mở.
Tiểu Kiệt quay đầu xem, cười rộ lên: "Nói đến là đến."
Vương Lực tới rồi, Tiểu Kiệt đi qua đón, vỗ vai Vương Lực một cái rồi kéo cậu ta đến bên cạnh Sở Nghĩa.
"Sẽ không là vị này đi?" Cằm Vương Lực thực nhẹ chỉ về hướng Tần Dĩ Hằng.
Ngược lại không phải là Vương Lực nhãn lực, mà thật sự là khó thấy được Sở Nghĩa dựa vài ai gần như vậy, tay còn muốn nắm như không nắm, chạm gần vào nhau.
Sở Nghĩa gật đầu, rốt cuộc cũng nắm tay: "Đúng vậy, chồng tớ."
Thuận tiện, Sở Nghĩa cũng giới thiệu hai người trước mặt cho Tần Dĩ Hằng: "Đây là bạn ngồi cùng bàn của em Tiểu Kiệt," hắn giới thiệu xong chỉ một người khác: "Đây là Vương Lực."
Tần Dĩ Hằng khách khí: "Xin chào hai người."
Vương Lực: "Xin chào."
Tiểu Kiệt lại lần nữa: "Xin chào."
Một chốc nữa sẽ không có người đến, bốn người liền đi vào phòng.
Bởi vì suy xét đến sẽ có nhiều người tụ hội, hôm nay Tần Dĩ Hằng bảo Hứa Kính đặt phòng không chỉ có là có thể ăn cơm đơn giản như vậy, trong phòng còn có thiết bị ktv, còn có thể đánh bài chơi trò chơi.
Tới cửa phòng rồi, Tần Dĩ Hằng cùng Sở Nghĩa để hai vị bạn học đi vào trước.
Tiểu Kiệt khoác vai với Vương Lực, nhìn đến bày biện bên trong oa một tiếng.
Tiểu Kiệt gật đầu: "Nơi này thật tốt, trong chốc nữa cơm nước xong thì không cần phải đổi nơi." Tiểu Kiệt nói xong tay dùng sức chút véo cổ Vương Lực "Cái nơi này phải nhớ lại, lần sau chúng ta có thể tới, rất thuận tiện a."
Vương Lực trước tiên cười ha ha ha ba tiếng, tiếp theo đi nhanh vài bước cách xa hai vị phía sau, rồi ghé vào tai Tiểu Kiệt nói: " Cậu biết chỗ này bao nhiêu tiền không? "
Tiểu Kiệt lắc đầu: "Không biết."
Vương Lực: "Cậu đi dò thử xem rồi nói cho tớ lần sau muốn đến đây hay không."
Tiểu Kiệt lập tức ngầm hiểu được ý tứ Vương Lực, không thể tin được mà nhìn Vương Lực: "Thiệt hay giả?"
Vương Lực thấy Sở Nghĩa vào rồi, đối với Tiểu Kiệt thở dài một tiếng.
"Các cậu ngồi trước đi," Sở Nghĩa tiến vào sau rồi đi đến bàn ăn bên kia: "Tớ nghĩ bọn họ hẳn là lập tức liền tới."
Tuy rằng bị Vương Lực đe dọa một chút, nhưng rốt cuộc Sở Nghĩa là người một nhà, Tiểu Kiệt lập tức không còn xấu hổ và câu nệ như vậy nữa, hắn tìm vị trí lôi kéo Vương Lực cùng nhau ngồi xuống.
"Bảo, ách, cái kia, Sở Nghĩa," Tiểu Kiệt mạc danh kì diệu ()cùng Vương Lực liếc nhau, sau đó mới hỏi: "Buổi tối uống rượu không?"
[ (): Mạc danh kì diệu – Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ. ]
Sở Nghĩa lắc đầu: "Các cậu muốn uống thì uống đi, tớ không uống."
Tiểu Kiệt cùng Vương Lực đồng thời lộ ra biểu tình biết rõ mà.
Bởi vì vừa rồi thiếu chút nữa mấc sai lầm, Tiểu Kiệt lập tức lấy di động ra, ở trong nhóm gửi một tin nhắn.
Tiểu Kiệt: Các vị chú ý a
Tiểu Kiệt: Chồng của bảo bối đã trình diện
Tiểu Kiệt: Tí nữa đừng kêu bảo bối
Tiểu Kiệt: Mặt khác
Tiểu Kiệt: Chồng của bảo bối lão công siêu cấp đẹp trai
Vương Lực ở dưới phụ họa.
Vương Lực: Vừa đẹp trai vừa có tiền
Vương Lực: Bảo bối không hổ là cậu
Tiểu Kiệt: Không hổ là cậu
Lời này của Tiểu Kiệt gửi đi thật lâu, mới nhận được câu trả lời của hai vị bạn học.
Đồng học : Tớ lập tức xuống xe
Đồng học : Tớ cũng đang trên đường, lập tức đến
Đồng học : Buổi sáng nhìn thấy tên khách sạn tớ liền hiểu rồi
Đồng học : Đây là phúc khí của bảo bối
Đồng học : Chúng ta dây dưa tí là tốt
Tiểu Kiệt: Mấy người khác đâu?
Tiểu Kiệt: Sao không nói gì?
Những người khác cũng không phải không nói gì, mà là đã tới rồi.
Đồng thời với câu hỏi chuyện này của Tiểu Kiệt là cửa phòng bị mở ra
"Vương Lực cũng tới rồi a," bạn học ở cửa đi vào, thấy Sở Nghĩa liền đi qua chào hỏi: "Hi, bảo bối."
Đại khái là mấy năm nay bị gọi như vậy đã là thói quen, Sở Nghĩacũng không phản ứng có cái gì không đúng, Vương Lực cũng không có, cho dù là người vừa rồi mới gửi tin nhắn nói không đừng gọi bảo bối – Tiểu Kiệt, cũng không có phản ứng lại có cái gì không đúng.
Mọi người chào hỏi, lại nghe bạn học oán giận tình hình giao thông vừa rồi một chút, chuyện này liền đi qua.
Duy nhất cảm thấy không đúng là ngồi người yên lặng uống nước ngồi ở vị trí của mình – Tần Dĩ Hằng.
Hắn quay đầu nhìn Sở Nghĩa, lại thấy Sở Nghĩa đang nhìn người bạn vừa mới tới còn đang cười.
Cười đến rất vui vẻ.
Tần Dĩ Hằng nắm chặt ly, một ngụm nước trước sau cũng uống không xong
Không bao lâu, cửa phòng lục đục bị đẩy ra.
Sau đó.
Kế tiếp.
Trong phòng tràn ngập các loại âm thanh.
"Bảo bối."
"Bảo bối."
"Bảo bối."
......
Một ly nước của Tần Dĩ Hằng giơ lên lại để xuống, giơ lên lại để xuống.
Mà người bị kêu bào bối bên cạnh hắn, vẻ mặt đang vui vẻ cùng mọi người nói nói cười cười, thậm chí còn đứng lên.
Mặt Tần Dĩ Hằng vô biểu tình nhìn chằm chằm lưng Sở Nghĩa bối, nhìn thật lâu Sở Nghĩa cũng không có ý tứ quay đầu để ý đến hắn, hắn lại quay đầu lại.
Lần này thật sự uống nước.
Uống sạch một ly nước.
Sau khi uống nước xong, hắn lại quay đầu nhìn Sở Nghĩa đang cùng mọi người nói nói cười cười, lấy điện thoại ra, bấm mở WeChat Sở Nghĩa.
Tần Dĩ Hằng: Bọn họ tại sao đều kêu em là bảo bối?
Tần Dĩ Hằng gửi xong cất di động.
Nhưng nghĩ nghĩ, lại lấy điện thoại ra.
Tần Dĩ Hằng: Em không phải đã nói chỉ có anh kêu em là bảo bối sao?
Gửi xong lại cất đi.
Một giây sau lại lấy ra.
Tần Dĩ Hằng: Nghĩ tới
Tần Dĩ Hằng: Là chỉ có anh kêu bảo bảo
Tần Dĩ Hằng: Không phải bảo bối
Lại thu cất đi.
Lại lấy ra.
Tần Dĩ Hằng: Anh cũng chưa gọi em là bảo bối
Nhưng lần này cất đi Tần Dĩ Hằng cũng không lại lấy ra nữa.
Bởi vì vị bên cạnh hắn đã cùng các bạn học nói chuyện vui vẻ, căn bản không thấy di động.
Cũng căn bản không để ý đến hắn.
Mọi người sau khi đều ngồi xuống, Sở Nghĩa cũng ngồi xuống.
Tần Dĩ Hằng nhìn chăm chăm gáy Sở Nghĩa, nhìn rất lâu, sau đó hắn mới nhỏ giọng gọi một tiếng thăm dò:" Bảo bối. "
Thực mau, vị bên cạnh này phi thường nhạy bén đáp một tiếng sau đó quay đầu lại.
Trên mắt Sở Nghĩa vẫn còn duy trì nụ cười với người khác: "Ân? Làm sao vậy?"
Tần Dĩ Hằng quay đầu lại: "Không có việc gì."
Người tới đại khái có đến mười mấy người, bởi vì hơn mười ngày trước mới gặp mặt xong, hàn huyên cũng không còn khách sáo như trước nữa, thêm vài câu vui đùa rồi tán gẫu một chút liền bắt đầu ăn cơm.
Mọi người bạn trong nhóm cấp trước giờ khi tụ hội đều rất đúng giờ, nói giờ, giờ đã đến đông đủ.
Mọi người sau khi đều ngồi xuống, Sở Nghĩa gọi người phục vụ dọn đồ ăn lên.
Sau đó cũng giống với lúc tụ hội bình thường, đến thời điểm bắt đầu không có chuyện gì, mọi người đều lấy di động ra.
Sau đó mọi người bấm vào trong nhóm
Sau đó trong nhóm liền xuất hiện đoạn đối thoại như vậy.
Tiểu Kiệt:......
Tiểu Kiệt: Không xong
Tiểu Kiệt: Vừa rồi là cái hiện trường bảo bối gì?
Tiểu Kiệt: Chúng ta làm trò gì trước mặt chồng người ta?
Tiểu Kiệt: Bảo bối là cái chúng ta có thể kêu ư?
Vương Lực: Không xong
Bạn học : Không xong
Bạn học : Không xong
......
Toàn bộ ở đây sau khi copy paste hai chứ không xong xong, một người tiếp một người cực kì thật cẩn thận mà ngẩng đầu nhìn Sở Nghĩa cùng chồng hắn.
Thấy Sở Nghĩa cùng chồng hắn vẫn giao lưu bình thường, lại cúi đầu bắt đầu tiếp tục nói chuyện phiếm.
Tiểu Kiệt: Hiện tại bắt đầu, ai kêu bảo bối tự giác ở trong nhóm gửi bao lì xì nguyên
Vương Lực: Tán thành
Bạn học : Tán thành
Bạn học : Tán thành
......
Đoạn nói chuyện ngầm này sau khi chấm dứt, mọi người sôi nổi ngẩng đầu, có một ít người còn cố ý ho khan vài tiếng.
Đương nhiên, Sở Nghĩa vẫn không biết tất cả, hắn đang cùng Tần Dĩ Hằng nói về đồ ăn trên bàn, căn bản không thấy di động.
Kế tiếp hết thảy mọi chuyện đều như buổi liên hoan bình thường, sau khi ăn cơm xong mọi người lại sôi nổi đi hát karaoke.
Bởi vì hôm nay vai chính là Sở Nghĩa, mọi người xô xô đẩy đẩy, lại đẩy Sở Nghĩa đi ra hò hét.
Chờ đến tụ hội kết thúc, lên xe, tin nhắn ở trong nhóm của Sở Nghĩa mới nhảy ra
Lướt từ đầu cho đến cái mới nhất, ngoài trừ phía trước có nói một ít, phía sau tất cả đều là bao lì xì.
Sở Nghĩa rất cẩn thận quay đầu lại nhìn Tần Dĩ Hằng bên cạnh.
Vừa rồi ở trên đường, hắn cũng đã nhìn thấy tin nhắn của Tần Dĩ Hằng, nhưng hắn không biết phải trả lời như thế nào, hơn nữa mọi người không đợi một lát đã kêu hắn, hắn căn bản tĩnh không để tâm lại được
Cho nên lúc này.
"Cái kia, Tần Dĩ Hằng." Sở Nghĩa kéo tay áo Tần Dĩ Hằng một chút.
"Tần tổng, về nhà lúc này có chút kẹt xe, tôi vòng đường khác"
Tần Dĩ Hằng: "Ừ."
Sở Nghĩa thu tay lại.
Tần Dĩ Hằng rõ ràng nghe được Sở Nghĩa gọi hắn, lại chỉ trả lời lời của Tiểu Trần.
Sở Nghĩa nuốt một chút nước miếng, lại nhìn về Tiểu Trần.
Hắn quyết định về nhà đã, trở về lại chậm rãi nói.
Nhưng Sở Nghĩa không nghĩ tới chính là, Tiểu Trần chạy xe đến đường phố tiếp theo, Tần Dĩ Hằng đột nhiên đáp hắn.
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Có chuyện cùng anh nói?"
Sở Nghĩa mở miệng lại ngậm lại, ngậm lại lại mở ra: "Em gọi anh đã lâu."
Tần Dĩ Hằng lại không nói.
Một loại cảm giác rất nhỏ vờn quanh trong lòng Sở Nghĩa
Hắn cảm thấy Tần Dĩ Hằng biết hắn muốn nói cái gì.
Hơn nữa, Tần Dĩ Hằng lúc này, chẳng lẽ là đang giân hắn? Ăn dấm sao?
Cả một đoạn đường còn lại, Tần Dĩ Hằng cũng không mở miệng, Sở Nghĩa cũng không dám nói nữa.
Vì bảo trì thái độ nhận sai cho tốt đẹp, Sở Nghĩa ngay cả điện thoại cũng không dám chơi.
Hơn nữa vừa rồi sinh ra ý nghĩ Tần Dĩ Hằng ăn dấm hắn, tinh thần và trạng thái của Sở Nghĩa hiện tại đang ở tầm trung của độ phấn khởi.
Một cái là có thể tắt, một chút là có thể nổ.
Lo lắng Tần Dĩ Hằng thật sự sinh khí, nhưng lại hưởng thụ cảm xúc như vậy, Tần Dĩ Hằng còn cái gì cũng chưa nói, Sở Nghĩa đã muốn tự mình làm mình điên lên rồi.
Sợ hãi lại không phải thật sự sợ hãi, vui vẻ lại không dám nghiêm túc mà vui vẻ.
Quá tra tấn người.
Thời gian đi đường vòng trở nên dài hơn, so với thời gian dự tính, chậm gần mười lăm phút Tiểu Trần mới chạy xe đến cửa nhà.
Toàn bộ hành trình xuống xe, hai người không giao lưu không nhìn nhau không đụng vào.
Chủ yếu là Tần Dĩ Hằng không giao lưu không nhìn hắn không chạm vào hắn.
Sau khi xuống xe, Sở Nghĩa khách khí nói hẹn gặp lại với Tiểu Trần rồi đi theo Tần Dĩ Hằng vào phòng.
Tần Dĩ Hằng đi ở phía trước, Sở Nghĩa đi theo ở phía sau, thời tiết lạnh, không khí cũng lạnh, làm Sở Nghĩa không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Trong nháy mắt Sở Nghĩa đóng cửa lại, Tần Dĩ Hằng ở phía trước ngừng lại.
Sở Nghĩa cũng ngừng lại, hắn nhìn đến bóng lưng Tần Dĩ Hằng, lui về phía sau một bước, rất tự giác dựa lưng ở cửa.
Cho nên Tần Dĩ Hằng vừa xoay người lại, nhìn thấy chính là Sở Nghĩa một bộ dáng phi thường ngoan ngoãn, mặc người xâu xé.
"Hắc hắc." Sở Nghĩa trước cười hai tiếng, tiếp theo nói: "Em nhìn thấy WeChat anh gửi."
Tần Dĩ Hằng cái gì cũng không nói, chỉ nhìn Sở Nghĩa.
"Là cái dạng này, cái này là biệt danh, đúng, cái này là biệt danh." Mang chút nghĩa xấu, khẳng định phải giải thích thêm.
Sở Nghĩa nói xong thiếu chút nữa búng tay một cái.
Kế tiếp, Sở Nghĩa cực kì nghiêm túc giải thích ngọn nguồn của cái biệt danh này, cũng thuyết minh, cái này ở trong mắt bọn họ chính là một xưng hô rất bình thường, không có một chút tình cảm nào đặc thù.
"Hơn nữa em bảo đảm, em cũng nhóm bạn học này cũng chỉ là bạn học." Ánh mắt Sở Nghĩa cực kì chân thành: "Thật sự."
Tần Dĩ Hằng vẫn là biểu tình vừa rồinhìn Sở Nghĩa.
Qủa thật, Sở Nghĩa nghiêm túc nhớ lại một phen, trong phòng ăn tối này thường thường đều có hai chữ bảo bối nhảy ra, còn có một ít người bạn của hắn còn muốn đồng hóa lời nói, gọi Sở Nghĩa là bảo bối nhi.
Bảo bối, bảo bối nhi.
Sở Nghĩa nuốt một chút nước miếng.
Đại khái bởi vì đều là bạn của Sở Nghĩa, Tần Dĩ Hằng cho Sở Nghĩa mặt mũi, buổi tối cũng không có thế nào.
Sở Nghĩa nhấp miệng nhìn Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng tiếp tục không nói lời nào.
Không biết là nói không nên lời hay là không muốn nói chuyện.
Nhưng biểu tình hắn hình như là đang tỏ vẻ, lời nói em cũng đều nói, anh còn có thể nói cái gì?
Nhưng Sở Nghĩa cái gì cũng đã nói, không thể nói thêm được nữa.
Nghĩ đến Tần Dĩ Hằng thích hắn làm nũng, giằng co vài giây, Sở Nghĩa hạ giọng, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tần Dĩ Hằng, anh đừng như vậy."
Lời này vừa ra, Tần Dĩ Hằng rốt cuộc có điểm động lòng.
Nhưng hình như cũng không phải bởi vì Sở Nghĩa mềm giọng, mà là một bộ dáng thoạt nhìn rất không muốn tiếp thu.
Nghẹn nửa ngày, mới chậm rãi nói câu: "Bọn họ tại sao có thể gọi em là bảo bối."