Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi

chương 1: chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng thức dậy ở một nơi xa lạ nhưng cũng có chút thân quen này, Lạc An nhìn xung quanh căn phòng nhỏ của mình rồi tặc lưỡi " Chị gái yêu quý có nhớ em gái nhỏ của mình hay không? Thả em ra đi mà " và sau đó là một chuỗi ấm ức từ cô gái nhỏ này.

Vốn là một sinh viên ưu tú sắp tốt nghiệp với trường đại học danh tiếng Lạc An giờ đây lại trở thành một cô nông dân nhỏ bé ở cái xó xỉnh nào chính cô còn không biết, nơi đây nói hoang vu hẻo lánh thật sự là danh xứng với thực, nhà dân chỉ lác đác vài ba hộ.

Xa xa trên chân đồi nhìn ra phía Bắc thì còn thấy thấp thoáng một thành phố nhỏ cùng đoàn tàu lửa dài đằng đẵng kéo đến đâu thì cô cũng không rõ.

Vì cô, Lạc An đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết đại nam chủ với tình tiết không thể máu chó hơn mà chị gái cô viết cách đây không lâu, là một cuốn tiểu thuyết hư cấu với nhiều tình tiết phi thực tế nhất mà cô từng đọc.

Chị cô là một tiểu thuyết gia chuyên về đề tài trinh thám ấy thế mà bị ai xui khiến liền trổ tài viết một bộ truyện đại nam chủ lấy ý tưởng từ mẫu người đàn ông lý tưởng không có thật mà có thật thì cũng " Không thuộc về hạng đầu đường xó chợ như chúng ta " trích lời mà chị gái yêu quý nói mãi vào tai cô trong cái thời gian sáng tác ấy, cô lấy làm thuộc lòng rồi...

Cô đến đây chỉ bằng cách ngủ một giấc rồi cứ thế lạc vào huyễn cảnh, quá khổ rồi đi khi mà vào một vai chính cô đọc truyện còn cảm thấy nó phụ đến không thể phụ hơn được nữa, một cô nông dân nghèo ở một ngôi làng xa xăm heo hút.

Vô tình được nhắc đến trong tiểu thuyết kia là lần gặp mặt với nam phụ Tống Nhân của câu chuyện này, nam phụ cùng cô hỏi đường rồi rời đi sau hai dòng trong tiểu thuyết và cứ thế cô không còn nhìn thấy cái tên Lạc An này xuất hiện dưới đôi bàn tay ma thuật của chị mình nữa.

Chị ghét cái cô Lạc An cùng tên cùng họ với em gái này của mình lắm sao chị gái yêu quý của em?

Tiếng gà gáy chó sủa làm cô ngừng suy nghĩ, đứng dậy gấp chăn màn lại rồi tiếp tục với công việc mới làm quen không lâu kia, cuốc đất, gieo hạt, trồng cây, hái quả, bắt cá và ti tỉ những công việc nhỏ nặng khác.

Vì sao là nhỏ nặng à? Nhỏ bé nhưng nặng nhọc là sự cảm thán của cô với những công việc này..

Lạc Lạc, lại ra đồng hả con? "

Giọng nói này là của thím Hai gần nhà của cô, người hàng xóm gần nhất trong làng này.

Tuy nơi đây ít người nhưng ai cũng biết đến cô, là biết đến cái cô gái cùng tên ấy của cô, Lạc An.

Và lý do cô có cơ hội xuyên vào thân xác này là bởi vì hôm ấy Lạc An đi bắt cá không may sẩy chân xuống suối, mà suối ở đây thật sự nước chảy xiết đến không thể tả.

Rơi xuống luống cuống tay chân liền lịm đi mặc dù cô gái ấy biết bơi nhưng cái thế lực nào đó khiến cô ấy không thể trồi lên được.

Lúc người ta thấy cô ấy thì cũng đã hai ngày sau rồi, và lúc này là do Lạc An đã kịp thời đúng lúc từ thế giới kia xuyên vào cơ thể cô ấy, chính chủ vừa được vớt lên tưởng chừng như đã chết thì cô liền tỉnh dậy ngơ ngác nhìn người xung quanh đang vây lại xem chuyện.

Là sao đây? Ở đâu vậy? Lạc An lúc này còn mơ màng thì thím Hai gần nhà nhào đến ôm chầm lấy cô gái nhỏ vào lòng, bà ấy khóc đến run người khi thấy cô còn sống.

Vì thím Hai rất yêu thương Lạc An kia mà xem cô ấy là con gái của chính mình luôn rồi vì vốn dĩ cô ấy là trẻ mồ côi, cha mẹ mất sớm chỉ để lại một mảnh ruộng đồng cùng căn nhà nhỏ này.

Theo trí nhớ của nguyên chủ thì cô biết được ba mẹ của cô ấy cũng rất dịu dàng và yêu thương nguyên chủ, họ mất trong một cuộc hành trình du lịch theo đoàn đội của trung tâm y tế thiện nguyện ở trong thành phố phía Bắc.

" Con định ra xem luống rau muống lần trước gieo đã cao hơn chưa ấy mà, thím đi chợ về sao? "

Nhìn thấy bà ấy tay xách tay cầm nhiều đồ Lạc An cảm thán bà ấy còn khoẻ quá.

" Ra chợ mua miếng thịt nấu cháo cho cậu trai hôm qua ngã xuống vách núi được chú Hai con cứu về đấy mà "

" Ai vậy ạ.

Rơi xuống vách núi mà còn sống luôn hả thím? "

Nghe cô nói thím Hai giật mình rồi cười cốc đầu cô một cái

" Nói gì nghe rợn người vậy cái con bé này, cậu ta còn sống đang nằm trong nhà ta kia kìa "

Lạc An mỉm cười nói lại

" Lát con qua ngó một cái nhé, thôi con đi ra đồng trước đây ạ "

Thím Hai cười chào tạm biệt cô rồi hai người ngược hướng rời đi, cô thắc mắc rằng chuyện như vậy mà cô không hay biết gì luôn.

Kể ra nhà cô với nhà thím Hai cũng san sát nhau thôi mà.

Bỏ qua câu chuyện này rồi Lạc An tung tăng ra đồng hái hoa bắt bướm à không, đi làm đầy tớ của đất trời thôi.

Ước mơ văn phòng ấm áp cũng không thể nữa thì cô cố gắng ở hiện tại một chút vậy, biết đâu có thể trở về thế giới kia nhanh một chút dù cô cũng tiếc nuối khung cảnh yên bình nơi đây lắm.

Nó thật sự chữa lành cho những mệt mỏi nơi thành thị xa hoa kia, từng chút một len lỏi vào tâm hồn cô gái nhỏ này....

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio