Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau Lạc Viêm Chi đã tỉnh dậy từ rất sớm, đầu tiên là chuẩn bị đủ thức ăn nước uống, sau đó liền bảo Bạch Cẩm Thành dẫn đường.

Cũng không ngờ là nam chính biết được cái hồ nước kia từ trước rồi, có lẽ trong khoảng thời gian lang thang nhìn thấy được, rồi đợi tới khi thức tỉnh sức mạnh liền tìm được bí pháp ở trong đó chăng?

Hai người cuốc bộ tới đó, cũng may sức khoẻ của người mang Thần Mị không giống bình thường. Năng lực càng cao thì càng khoẻ mạnh, có thể dùng nó để bổ sung vào sức khỏe.

Lạc Viêm Chi phát hiện Bạch Cẩm Thành rành đường hơn cậu rất nhiều, hắn đi một mạch mà không cần phải cân nhắc.

"Gần đây có dị thú không?" Lạc Viêm Chi đề phòng mà xem xét xung quanh.

"Đừng lo, không có." Bạch Cẩm Thành lắc đầu, tiếp tục dẫn Lạc Viêm Chi đi vào một ngọn núi cao.

Dọc đường đi bọn họ có dừng chân lại nghỉ ngơi hai lần. Nếu không bàn về mục đích chính thì có thể thấy chân núi này vô cùng phù hợp để ngắm cảnh.

Cảnh sắc ở Phần Tinh rất thơ mộng, cây cối tuy rằng mang nhiều hình dạng kỳ lạ thế nhưng lại rất phù hợp thẩm mỹ. Thậm chí màu sắc cũng đa dạng, ngay bên tay trái của Lạc Viêm Chi chính là một rừng cây màu tím huyền ảo.

Bạch Cẩm Thành vẫn luôn nhìn biểu cảm của cậu, thấy Lạc Viêm Chi thỉnh thoảng lại mỉm cười, hắn cũng vô thức mà cười theo. Bỗng một chiếc lá tím hồng rơi là là xuống tay của Bạch Cẩm Thành, chiếc lá này rất xinh đẹp, khác hẳn với đám lá kia.

Nó uốn lượn, tựa như một bông hoa. Bạch Cẩm Thành chăm chú nhìn vào nó, cảm thấy chiếc lá này thật giống Lạc Viêm Chi. Xinh đẹp lại mềm mại.

"Anh." Hắn khẽ gọi một tiếng đánh thức Lạc Viêm Chi đang mơ màng.

"Hửm?" Cậu xoa mắt, quay đầu sang một bên.

Bạch Cẩm Thành không nói gì mà đột nhiên đưa tay lên, cài chiếc lá kia vào tai của cậu. Sau khi cài xong còn tủm tỉm nói nhỏ, "Đẹp lắm."

"Cái gì thế?" Lạc Viêm Chi tò mò kéo nó xuống, nhìn thấy chiếc lá xinh đẹp trong tay, khoé môi nhẹ cong lên.

"Từ đẹp không phải dùng để chỉ nam nhân đâu." Lạc Viêm Chi chỉnh sửa lại cho hắn.

"Tại sao? Đẹp thì nói là đẹp chứ?" Bạch Cẩm Thành không hiểu, trong mắt hắn Lạc Viêm Chi là người đẹp nhất là hắn từng gặp.

Lạc Viêm Chi xoa cằm suy nghĩ, sau đó mới trả lời, "Ừm, em có thể khen anh là soái khí, ngầu?"

Nói xong Lạc Viêm Chi cũng tự thấy mình ngu ngốc, thế là không bàn luận về vấn đề này nữa.

"Chúng ta đi thôi." Lạc Viêm Chi cẩn thật cất phiến lá vào trong áo, sau đó đứng dậy phủi phủi vài cái.

Bọn họ đi rất nhanh, chớp mắt Lạc Viêm Chi đã nhìn thấy phía trước có một hồ nước.

Vòng tròn cây xung quanh rất nổi bật, không khí nhẹ nhàng giao động. Khi vừa bước tới gần, cậu còn nhạy cảm nhận ra có một luồng sức mạnh to lớn đang gây áp lực.

Tim Lạc Viêm Chi đập mạnh đến nỗi cậu nghe thấy được, năng lượng trong cơ thể cuồn cuộn chờ được bộc phát ra bên ngoài.

Cậu không dám tiến gần thêm nữa, chỉ đứng từ xa quan sát. Xuyên qua thác nước dốc, Lạc Viêm Chi phát hiện ở đằng sau nó có một hang động.

Chẳng lẽ phải vào đó sao?

Lạc Viêm Chi nhìn xuống Bạch Cẩm Thành, hình như hắn không bị ảnh hưởng gì, vẻ mặt bình thản bất cần.

Đừng nói là sự bài xích này chỉ áp dụng lên người của cậu thôi nhé?

Vấn đề này cũng có khả năng lắm, dù sao vốn Bạch Cẩm Thành đã mang sức mạnh nghịch thiên rồi, có được ưu ái cũng là điều dễ hiểu.

"Chúng ta lại gần chút." Lạc Viêm Chi hít sâu một hơi, cắn răng chịu đựng bị đánh vào thần hồn.

Càng tới gần bước chân càng nặng nề hơn, cậu không còn cách nào khác đành bảo Bạch Cẩm Thành, "Bé con, em đi trước đi."

Bạch Cẩm Thành không hiểu suy nghĩ của cậu lắm nhưng vẫn gật đầu, hắn chậm rãi tiến tới bờ hồ nước. Khi vừa quay đầu định gọi Lạc Viêm Chi lại đây thì đột nhiên cơ thể mất trọng tâm, sau đó ngã vào một hố không gian sâu hút.

Dị biến đột ngột xảy ra như vậy khiến hai người đều trở tay không kịp.

"Cẩm Thành!" Lạc Viêm Chi kinh ngạc vội chạy tới, tiếp theo đó cậu cũng chịu chung luôn hoàn cảnh.

Cơ thể cậu lảo đảo, ở dưới chân bất chợt hư không hút luôn cơ thể của cậu vào trong.

Khi Lạc Viêm Chi mở mắt tỉnh lại thì bóng tối đã bao trùm lên không gian xung quanh. Bởi vì không nhìn thấy bất cứ thứ gì, trong lòng cậu dấy lên nỗi sợ vô hình.

"Cẩm Thành!" Cậu khẽ gọi.

Không có âm thanh đáp trả.

Lạc Viêm Chi tiếp tục gọi tên Bạch Cẩm Thành, nghĩ tới có thể hắn đang ở gần đây bèn đưa tay sờ soạng xung quanh. Thế nhưng cái gì cũng không có, bàn tay cậu chạm vào hư vô.

Hai mắt không thấy cái gì khiến Lạc Viêm Chi bất an, cậu thử mấy lần mà Thần Mị cũng không chịu hoạt động. Cứ như một sức mạnh vô hình nào đó đè ép lên vậy.

Đột nhiên hai bên thái dương đau nhức, Lạc Viêm Chi nhíu mày, hai tay ôm chặt đầu.

"Viêm Chi, làm sao vậy?" Âm thanh dịu dàng quen thuộc vang lên.

Lạc Viêm Chi chậm chạp mở mắt, nắng gắt rọi vào đối lập với bóng đêm ban nãy, cậu mất một thời gian ngắn mới dần thích ứng.

Đây là đâu?

Tiếng xe cộ xen lẫn tiếng nói chuyện, thật ồn ào.

Giọng nói ban nãy lặp lại một lần nữa, "Viêm Chi, có chuyện gì vậy con trai?"

Lúc này cậu mới chú ý đến người trước mặt. Một người phụ nữ với gương mặt hiền từ - cũng là người Lạc Viêm Chi vô cùng yêu thương.

"Mẹ..."

Mẹ cậu cũng xuyên sách đến đây sao? Không đúng, Lạc Viêm Chi đảo mắt một vòng.

Là cậu trở về thế giới thực.

Lạc Viêm Chi còn chưa kịp hiểu chuyện gì, khung cảnh xung quanh tiếp tục thay đổi.

"Viêm Chi, đến đây, bố dẫn con đi chơi." Lần này là giọng của người đàn ông trưởng thành.

Nơi đây, là thiên đường sao? Cậu được gặp lại bố và mẹ rồi. Điều này có nghĩa là, cậu đã chết?

Lạc Viêm Chi mỉm cười, không nghĩ nhanh như vậy đã được hội ngộ với gia đình.

"Viêm Chi?" Bố cậu lên tiếng.

"Vâng, đến ngay."

Cậu nhận ra cơ thể của mình dường như rất nhẹ, cả chiều cao nữa, so với người đàn ông bên cạnh chỉ đến thắt lưng.

Lạc Viêm Chi nghi hoặc, cúi đầu quan sát bàn tay. Thật nhỏ bé! Nhìn đến tủ sách bên cạnh, trên kính phản chiếu thân hình cậu. Là hình hài một đứa con nít!

Cậu lắc đầu không muốn suy nghĩ nữa, vui vẻ nhìn về ba mẹ đang hiền từ cười với mình. Lạc Viêm Chi muốn chạy lại, muốn ôm chầm họ không buông.

Thế nhưng khi cậu vừa cất một bước chân đi, đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh của Bạch Cẩm Thành. Ký ức mấy ngày ở chung cứ thế mà chạy ra như ngựa thoát cương, Lạc Viêm Chi đột nhiên do dự.

"Con không đến đấy, con không muốn đi với cha mẹ đúng không?" Ba mẹ cậu đột nhiều đồng thanh, dáng vẻ u buồn đau đớn.

"Con..." Lạc Viêm Chi ngớ người không biết phải đáp sao.

"Đúng rồi, con không hề muốn đi với chúng ta!" Ba mẹ gào thét, sâu trong hốc mắt đột nhiên tuôn ra từng giọt lệ máu.

"Không có!!!" Lạc Viêm Chi hét lên.

"Vậy sao con không tới đây?" Thân hình của ba mẹ cậu đột nhiên lay lắt, mờ mờ ảo ảo. "Vĩnh biệt."

Đột nhiên ba mẹ cậu tan biến, sau đó cảnh vật thay đổi lúc nào không hay biết. Tiếng nổ vang to, khiến màng nhĩ đau một phen.

Trước mắt không có bố, cũng chẳng có mẹ. Chỉ có hai chiếc xe đâm sầm vào nhau, khói bốc nghi ngút. Chiếc ô tô màu trắng đầy quen thuộc bị móp khá nặng.

Lạc Viêm Chi chợt cảm thấy trái tim đau nhói, đôi mắt không biết đã rướm nước tự bao giờ.

Cậu hoảng hốt chạy đến, muốn mở cửa cứu bố mẹ ra, nhưng lại bị một người phụ nữ ngăn lại.

"Đừng đến đó, nguy hiểm." Cô nàng lắc đầu, "Tai nạn nặng như vậy, có lẽ tính mạng khó giữ."

Hình ảnh bị nước mắt làm nhoà, âm thanh xung quanh Lạc Viêm Chi cũng nghe không vào nữa.

Cậu khóc rống lên, không ngừng gào lên, "Bố mẹ!"

Cho dù cậu đã sớm quen với việc sống một mình không có bố mẹ, điều đó không đồng nghĩa nhìn thấy người thân gặp tai nạn có thể bình thản đối mặt.

Mười bảy năm trước nghe tin, cậu khóc.

Mười bảy năm sau tận mắt chứng kiến, nước mắt cũng không ngừng tuôn ra.

Lạc Viêm Chi oà khóc như một đứa trẻ, việc mà cậu không bao giờ làm đã mười mấy năm.

Lần nữa mở mắt ra, những cảnh tượng ghê rợn lúc nãy đã không còn nữa. Thân thể cậu mệt mỏi không còn sức lực, tâm trạng chìm sâu vào đáy đại dương.

Cậu cảm giác được cơ thể đang di chuyển, nói đúng hơn là đang nằm úp sấp trên lưng người kia rồi được cõng đi một cách cẩn thận.

Lạc Viêm Chi ngẩng đầu, sau đó phát hiện là Bạch Cẩm Thành.

Bước chân vô cùng vững vàng, như thể cậu chỉ là đứa bé.

Lạc Viêm Chi vô thức nhìn đến bàn tay. Không như lúc nãy nhỏ bé giống đứa trẻ, bàn tay cậu đã trở lại kích thước ban đầu.

Cảm nhận được cử động của người trên lưng, Bạch Cẩm Thành dịu dàng hỏi, "Anh, tỉnh rồi sao?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio