Ban đêm.
Khoảng thời gian đêm về ở nơi này thật sự rất tối, ánh trăng cũng mờ ảo ẩn sau những đám mây. Theo như dự định, Lạc Viêm Chi và Bạch Cẩm Thành sẽ hành động vào lúc này.
Chờ cho quán trọ tắt hết đèn, Lạc Viêm Chi liền choàng thêm một lớp áo khoác, nói khẽ với Bạch Cẩm Thành. "Chúng ta đi bằng đường cửa sổ để tránh gây ra động tĩnh."
Hắn gật đầu, hai ba bước đi tới bế ngang cậu lên, là kiểu bế công chúa.
"Em làm gì thế?!" Lạc Viêm Chi kinh ngạc hốt hoảng, theo bản năng ôm chặt lấy cổ của hắn, lo lắng mình sẽ bị ngã xuống.
"Chỗ này hơi cao, để em đỡ anh xuống." Bạch Cẩm Thành nói rất thản nhiên, hắn thích cái cảm giác cậu phải dựa vào mình như thế này.
Cậu cảm thấy xấu hổ, vội vàng vỗ lên ngực hắn. "Anh tự nhảy xuống được."
Hai đời gộp lại cũng không còn nhỏ tuổi nữa, lại bị một bé con ôm lên như thế này, cái mặt già của cậu cũng biết cảm thấy ngượng chứ.
Có điều Bạch Cẩm Thành vờ như không nghe thấy, đẩy cậu vào sát ngực của mình, sau đó liền mở cửa sổ mà nhảy xuống, không cho cậu chút cơ hội phản kháng nào.
Âm thanh gió thổi vù vù bên tai khiến Lạc Viêm Chi rụt người lại, cậu nhắm chặt mắt ôm lấy cơ thể của hắn, chẳng mấy chốc mà đã đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng.
"Được rồi, thả anh xuống đi." Cậu ho khan một tiếng, đập nhẹ lên vai Bạch Cẩm Thành.
Bây giờ hắn mới để cho cậu chạm đất, trên mặt thoáng hiện lên nụ cười như vừa đạt được mục đích. Có điều Lạc Viêm Chi vô pháp thấy được nó.
Con đường lúc nửa đêm đúng là vắng tanh không một bóng người, thỉnh thoảng lại nghe được âm thanh rùng rợn vang từ nơi nào đó dội về.
Lạc Viêm Chi cảnh giác xem có người nào đó đang theo dõi mình không, đồng thời cùng Bạch Cẩm Thành đi tới hướng đi đã bàn tính trước. Cả hai đều không nói năng gì, im lặng thả nhẹ bước chân đến mức không thể nghe thấy.
Tuy rằng trên mặt không có biểu hiện gì quá lớn, thế nhưng Lạc Viêm Chi vẫn hơi lo lắng. Cậu sợ lỡ may đụng phải Lăng Chi ngay bây giờ thì chỉ có nước bại lộ thân phận mà thôi. Cậu vẫn không hiểu tại sao anh ta lại phải đuổi tận giết tuyệt tới mức đó, bởi vì trong nguyên tác rõ ràng là trợ thủ đắc lực của Bạch Cẩm Thành cơ mà.
Cốt truyện hiện tại tuy bị chệch đường ray thế nhưng vẫn xoay quanh nhân vật chính, không thể nào lại có chuyện bất lợi xảy ra với hắn được.
Chẳng mấy chốc đã đi tới toà thành lớn kia, ban đêm nhìn nó có chút heo hút đáng sợ. Hai người nhìn nhau ngầm hiểu ý, tiếp đó mới cẩn thận đi vào.
Quả như người đàn ông kia từng nói với Lạc Viêm Chi, nơi này không cần sợ sẽ bị phát hiện, bởi vì thật sự rất vắng vẻ. Cũng may cái tính cách kỳ lạ của tên Lạc An kia mà Lạc Viêm Chi có thể an tâm phần nào.
Vấn đề bây giờ là thanh kiếm kia nằm ở chỗ nào. Đáng hận là truyện không miêu tả rõ, nếu không thì cậu đã không phải đoán già đoán non như thế này rồi.
Tác giả thật đáng ghét ಠ_ಠ.
"Chúng ta đì vào bên trong thử xem." Lạc Viêm Chi nghiêng người nói khẽ vào tai của Bạch Cẩm Thành.
Trên tay có cảm giác như bị lông vũ quét qua khiến hắn hơi ngứa, Bạch Cẩm Thành nắm lấy tay cậu, khẽ ừm đáp lời.
Bên trong toà thành này còn đồ sộ hơn bên ngoài nhiều, trần cao ngất ngưởng, tường còn được chạm khắc bằng đá cẩm thạch. Hơn nữa sở thích của tên thành chủ này còn rất phong nhã, có cây có hoa có thác nước đầy đủ để ngắm.
Thế này thì chả khác gì khu nghỉ dưỡng cao cấp ở thời hiện đại cả. Hẳn cái tên Lạc An này là một người có thẩm mỹ cao và yêu thích cái đẹp.
Bước vào một sảnh vắng vẻ thế này khó nén khỏi lo lắng, nhìn nơi nào cũng có cảm giác đang bị theo dõi. Lạc Viêm Chi hít sâu một hơi, cố giảm sự tồn tại thấp nhất có thể.
Thanh kiếm kia có thể cất ở chỗ nào nhỉ?
Lạc Viêm Chi chợt nghĩ tới một chuyện, đó có thể là thanh kiếm tốt đối với Bạch Cẩm Thành nhưng chắc gì đã tốt đối với Lạc An. Nên nhớ kiếm cũng nhận chủ, chỉ khi vào tay người chủ phù hợp thì nó mới phát huy sức mạnh triệt để của mình.
"Đi lên." Bạch Cẩm Thành hạ giọng nói khẽ với Lạc Viêm Chi, tay nhẹ ôm lấy bụng cậu kéo cậu lùi về đằng sau.
Bây giờ Lạc Viêm Chi mới để ý là bản thân đi tới đường cụt, bên cạnh là cầu thang dẫn đi lên phía trên. Bạch Cẩm Thành nửa ôm nửa kéo cậu đi theo mình, bước chân vững vàng mà đi lên trên kia.
Hai người rõ ràng là đột nhập, thế nhưng lại đi nghênh ngang như không có ai ở đây.
Bên trên khá bình thường, Lạc Viêm Chi thử đưa tay ra mò mẫm quanh các bức tường, chợt tay chạm phải một thứ gì đó hơi ướt. Cậu vội vàng rụt tay lại, kinh ngạc nhìn chỗ mà bản thân vừa sờ phải.
"Sao thế?" Thấy cậu có phản ứng, Bạch Cẩm Thành liền tới gần.
"Hình như anh chạm trúng gì đó thì phải." Cậu có phần không chắc chắn lắm chỉ cho hắn xem.
Bạch Cẩm Thành nhíu mày đưa viên đá soi sáng lên soi thử chỗ mà cậu nói, thế nhưng điều kỳ lạ là không nhìn thấy cái gì cả.
"Kỳ quái, sao lại như vậy được?!" Lạc Viêm Chi không tin đưa tay ra thử lần nữa, chợt bàn tay bị hụt xuống một cái, tiếp đó bị một thứ gì đó mạnh mẽ hút vào khiến cậu cả kinh mở lớn mắt.
Mắt thấy Lạc Viêm Chi sắp bị hút đi mất, Bạch Cẩm Thành lập tức túm lấy cậu. Cứ thể cả hai đều bị dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu.