Uầy cái số chương đẹp quá.
Cả đêm hôm qua Lạc Viêm Chi không về phòng của mình mà mượn Lạc An một phòng trống khác. Khi nghe cậu nói vậy, hắn ta chỉ cười ẩn ý chứ không hỏi gì, có điều cậu cảm giác như Lạc An đã biết được hết mọi chuyện.
Nghĩ tới sáng hôm nay sẽ phải giáp mặt với Bạch Cẩm Thành, Lạc Viêm Chi liền cảm thấy phiền muộn, có chút không muốn dậy. Có điều chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, cậu nhíu mày thở dài, cuối cùng vẫn quyết định rời khỏi giường.
Đêm qua mải suy nghĩ nên cậu ngủ không được ngon giấc, dưới mắt liền có quầng thâm nhàn nhạt. Lạc Viêm Chi buồn bực xoa mặt, sắc mặt cậu không ổn chút nào.
Lúc Lạc Viêm Chi bước ra bên ngoài thì trời đã sáng hẳn, ánh sáng tuy không nhiều thế nhưng không còn u ám như lúc cậu vừa tới đây nữa. Lạc Viêm Chi đoán là do thành chủ thật đã quay trở về.
"Anh."
Giọng nói quen thuộc bây giờ lại khiến cho Lạc Viêm Chi không muốn nghe nhất, cậu giật mình quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của hắn.
Lạc Viêm Chi cứng ngắc gật đầu xem như đáp lại, tầm mắt lẩn tránh không nhìn thẳng vào hắn.
"Anh không muốn nhìn em sao?" Giọng nói của hắn đều đều nghe không ra vui buồn, thế nhưng khiến cho Lạc Viêm Chi bối rối.
Cũng may lúc này Lạc An đã xuất hiện, kéo cậu ra khỏi tình huống khó xử này. Hắn ta mời hai người ở lại ăn rồi hẵng đi, tất nhiên là cậu đồng ý.
Không khí trên bàn ăn có chút quái dị, không ai nói với nhau câu nào, chỉ có Lạc An thỉnh thoảng khơi chuyện và Lạc Viêm Chi miễn cưỡng đáp lại.
"Lát nữa cậu đi luôn sao?" Lạc An lắc chất lỏng đặc sệt trên tay, hướng cậu hỏi.
"Đúng vậy." Lạc Viêm Chi gật đầu, gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai nhai vài cái, nhưng vẫn chẳng nếm ra vị gì.
"Đi bộ sao?" Hắn ta nhướn mày.
"Đúng vậy."
Bạch Cẩm Thành im lặng nhìn hai người bọn họ câu được câu chăng trò chuyện. Ánh mắt hắn vẫn luôn ghim chặt vào người của Lạc Viêm Chi khiến cho cậu đứng ngồi không yên. Thử hỏi bị nhìn chằm chằm như vậy thì làm sao mà tự nhiên được, có điều cậu không muốn tỏ ra mất bình tĩnh trước mặt hắn, thế nên giả vờ như không thấy tầm mắt kia. Bữa ăn ngột ngạt cứ thế trôi qua.
Lạc An vừa mới khôi phục lại chức vị của mình nên còn bận nhiều việc, thế nên không thể tiễn hai người ra bên ngoài được. Cả hai chào hắn ta một tiếng, sau đó trở về quán trọ kia lấy đồ dùng mà mình đem đi.
Như Lạc An nói hôm qua, những người bị điều khiển đã có thể hoạt động trở lại một cách bình thường, hơn nữa không có một chút ký ức nào về tối qua. Như vậy cũng tốt, nhiều lúc không biết gì cũng là phúc.
Tên chủ quán nhìn thấy hai người trở về thì ngạc nhiên, lập tức chạy đến. "Còn đang tự hỏi hai người đi đâu mà biến mất cả một ngày, may quá trở về rồi. Ơ, ngài đây là người mặc áo choàng đen sao?"
Bây giờ Lạc Viêm Chi mới nhớ ra là mình đã quên đeo áo choàng rồi, thảo nào lúc đi trên đường cứ cảm thấy sai.
Chưa kịp trả lời thì Bạch Cẩm Thành đứng bên cạnh đã tiến lên một bước chắn cả người cậu đi. Lạnh giọng nói, "Lát nữa bọn ta sẽ rời đi, tính tiền trước đi rồi chút nữa bọn ta xuống trả."
Nói xong hắn kéo cậu đi lên trên, không quên dùng cơ thể cao lớn của mình che chắn cho cậu.
Vào được trong phòng rồi Lạc Viêm Chi mới thoáng yên tâm thở phào, cũng không hẳn là cậu không dám lộ mặt, ban đầu đến đây thì đúng là thế thật, nhưng bây giờ chỉ đơn thuần là không muốn mà thôi.
Thở phào xong mới chợt nhận ra tình huống hiện tại mình của mình, hai người ở chung một phòng, một người còn là người vừa tỏ tình với mình, thật đúng là khó xử.
"Anh." Người mở miệng đầu tiên chính là Bạch Cẩm Thành.
Cậu hừm nhẹ xem như câu trả lời.
"Anh đã chán ghét em đến mức không muốn nhìn mặt em sao?" Bạch Cẩm Thành không rõ hiểu cảm hỏi cậu.
"Anh không có!" Lạc Viêm Chi nghe thế vội vàng ngẩng đầu phủ nhận.
Bạch Cẩm Thành lập tức truy hỏi, "Vậy tại sao anh tránh em?"
Đối diện với tầm mắt này của hắn, Lạc Viêm Chi thở dài, "Sau chuyện hôm qua, em thấy anh nên bình tĩnh sao?"
Bạch Cẩm Thành đi lại gần cậu, sau đó ngồi xổm xuống tay nắm lấy bàn tay đang siết chặt của cậu lại. Cơ thể Lạc Viêm Chi run lên, do dự một lúc cuối cùng vẫn không đẩy hắn ra.
Chờ cho cậu có thể thích ứng được, Bạch Cẩm Thành mới nhẹ nhàng nói chuyện, "Anh à, không thể cho em một cơ hội sao?"
Ánh mắt hắn tựa như hàng ngàn vì sao tụ lại, dịu dàng nhìn cậu khiến cho trái tim cậu run lên. Lạc Viêm Chi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đó, chỉ sợ bản thân sẽ làm ra điều gì không nên.
Âm thanh hắn nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa ý khẩn cầu. Nếu như đây chỉ là một yêu câu bình thường, thế thì dù có khó khăn tới đâu cậu vẫn sẽ cố gắng giúp hắn. Thế nhưng cái này lại liên quan tới cậu.
Lạc Viêm Chi rũ mi mắt, suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng vẫn không đâu tới đâu. Nhìn người con trai đang dùng tư thế gần như là cầu xin thế này, dù là nam hay nữ cũng sẽ cảm động. Nhưng mà chợt cậu nghĩ tới tương lai của nam chính mà mình thích, cậu lại không biết nên làm như thế nào mới tốt cho hắn nữa.
Nghĩ ngợi vẩn vơ, rốt cuộc Lạc Viêm Chi vẫn nhẫn tâm. "Không thể đâu."
Ánh sáng nhấp nháy trong mắt Bạch Cẩm Thành chợt tắt, tuy nhiên biểu cảm trên gương mặt của hắn vẫn không có biến hoá gì nhiều. Bạch Cẩm Thành biết trong lòng cậu vẫn chưa nghĩ thông suốt được, thế nên cũng không mong cậu sẽ đáp lại mình.
Đột nhiên hắn đứng dậy, cúi đầu đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ, sau đó mỉm cười nói, "Không sao, em sẽ từ từ đợi."
Lạc Viêm Chi kinh ngạc chạm lên trán, bởi vì phản ứng chậm nên không kịp phản bác câu nói cuối của hắn. Cậu nhíu mày thở dài, thôi thì chuyện tới đâu tính tới đó, sau này Bạch Cẩm Thành sẽ nhận ra tình cảm này là sai lầm.
Lạc Viêm Chi vẫn còn mâu thuẫn lắm, tự dưng đang nghĩ mình thẳng cái thành Gay ai cũng hoang mang mà :>
Từ từ ròi bé sẽ tự thông não thôi.