Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

chương 51: nụ hôn môi đầu tiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Nụ hôn môi đầu tiên

So với và thì lễ khai máy của long trọng hơn nhiều.

Ngoại trừ những vai diễn chính nòng cốt, thì những vai nhỏ ít đất diễn cũng đứng sau lưng Trương Doanh, trong ba hàng, ngoài ba hàng, xếp thành một vòng, nhìn qua chi chít những đầu người.

Đứng ngay sau lưng Trương Doanh là Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc, trước mặt là bàn lễ truyền thống, đủ tam sinh lục súc, ánh lửa sáng rực, bập bùng trên hai ngọn nến to, khói xanh tỏa ra bốn phía.

"Bái---" Một giọng nói vừa trầm ổn, vừa trang nghiêm từ xa vọng lại. Tống Thanh Hàn tay cầm ba nén nhang, đứng phía sau Trương Doanh, Lý Nặc và những người khác, cúi người vái.

Trương Doanh bước nhanh về phía trước hai bước, Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc theo sau ông ấy, đứng trước một chiếc máy quay phim được phủ một tấm vải đỏ.

"Roạt--" Trương Doanh đưa tay kéo một cái, tấm vải đỏ kia theo gió mà bay lên, để lộ ra một chiếc máy quay mới toanh.

"Phim điện ảnh chính thức khai máy!"

Dường như câu này vừa vang lên, giới truyền thông đã đứng đợi kế bên từ sớm, giơ máy ảnh lên, không ngùng chụp đầy thẻ nhớ. Sau khi lễ khai máy kết thúc, họ liền xông lên vây kín, nhìn kĩ lại, thì giới truyền thông vây quanh Trương Doanh và Lý Nặc nhiều nhất.

Dù gì thì danh tiếng của Trương Doanh cũng quá rõ ràng, lại do chính tay ông đạo diễn, là bộ điện ảnh bom tấn để tiến ra nước ngoài, truyền thông quan tâm đến ông nhiều hơn cũng lẽ thường.

Mà Lý Nặc với tư cách là một ngôi sao nữ hot đến bỏng tay, sau khi được phong ảnh hậu liền mở rộng phát triển ở nước ngoài; đây còn là bộ điện ảnh trong nước đầu tiên của cô ấy sau khi được phong ảnh hậu nữa.

Ngôi sao nữ nổi tiếng, ảnh hậu, nền điện ảnh nước ngoài, lần đầu tiên, hợp tác lại...

Khi những danh từ đầy hấp dẫn như vậy kết hợp lại trên cùng một người, điều đó có nghĩa, bất kể kết quả có ra sao, thì ít nhất ngay lúc này!

Lý Nặc sẽ là tiêu đề hot nhất!

Lý Nặc thoải mái đối diện với những chiếc micro được đưa đến, nụ cười đẹp hoàn hảo, thân thiện, cử chỉ nho nhã, mê người.

Sự nho nhã này như khắc sâu vào xương cốt của cô vậy, toát lên một vẻ đẹp đoan trang.

Tiêu Khanh Bản là người vừa giành được vương miện ảnh đế trong mấy năm gần đây, lại một lần nữa hợp tác với đạo diễn đã giúp anh ta được phong ảnh đế, súng đạn của giới truyền thông cũng không thể nào bỏ qua anh ta.

"Hợp tác lại, đạo diễn nổi tiếng và ảnh đế tiếp tục duyên phận trước đó" "cho một quả khế, trả một cục vàng" "Hôm qua bạn đưa tay nâng tôi lên, hôm nay tôi vì bạn mà không tiếc gì"

Trong nháy mắt khi vừa nhìn thấy Tiêu Khanh Bản, truyền thông đã nghĩ ra rất nhiều tiêu đề, nội dung chủ yếu xoay quay việc Tiêu Khanh Bản được phong ảnh đế và lần nữa tham gia diễn xuất trong phim điện ảnh của Trương Doanh.

"Đúng, tôi rất biết ơn sự dẫn dắt của đạo diễn Trương Doanh dành cho mình..." Tiêu Khanh Bản nở nụ cười, trả lời với báo giới.

Phía bên Lý Nặc bỗng truyền đến một giọng nói lanh lảnh.

"Lý Nặc, nghe nói một năm trước cô ra nước ngoài phát triển, là bởi vì đau khổ vì tình, lần này về nước, là vì chuyện tình cảm có tiến triển gì sao?"

Nụ cười của Tống Thanh Hàn khẽ tắt, ngước lên nhìn về phía Lý Nặc.

Một nhân viên truyền thông không biết của công ty nào, như ấm đầu, chĩa thẳng micro về phía Lý Nặc, trên mặt toàn là sự hưng phấn khi sắp có được tin hot.

Lý Nặc đứng trên đài cao với thái độ gì không rõ, chiếc áo khoác dài màu trắng làm tôn lên vẻ mềm mại của cô. Sau đó, cô dùng thái độ không chút mềm mỏng, giọng nói lạnh tựa như tảng băng nói: "Xin thứ lỗi, tôi không biết anh đang nói gì."

Người phóng viên đó nhìn thấy biểu cảm của Lý Nặc liền phấn khích cả lên!

Tâm trạng thay đổi lớn như vậy là một chuyện tốt!

Cho dù miệng cô ấy nói là không biết, nhưng ai cũng có thể từ sắc mặt của cô mà đoán ra gì đó.

"Nghe nói trước đây cô theo đuổi Sở tiên sinh, cho hỏi là lần này trở về, có phải là tiếp tục mối duyên với Sở tiên sinh không?"

Câu hỏi này vừa được đặt ra, không chỉ mình Tống Thanh Hàn cảm thấy não của phóng viên đó hư rồi, mà nhân viên truyền thông xung quanh cũng nhanh chóng né xa tên phóng viên đó.

Người này lấy đâu ra lá gan, lại dám hỏi chuyện riêng của Sở Minh!

Người bạn đồng hành này quá sức tưởng tượng luôn rồi.

Tống Thanh Hàn vẫn cười, nhưng ánh mắt lại dần dần lạnh đi.

"Xin thứ lỗi, đây là lễ khai máy của , xin đừng hỏi những câu liên quan đến đời sống tình cảm của diễn viên."

Quản lý của Lý Nặc từ một hướng khác bước đến, nói hai ba câu để gạt bỏ câu hỏi của tên phóng viên ấm đầu đó.

Lý Nặc cắn môi, đột nhiên quay người liếc về phía Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn trả lại cho cô một nụ cười nhàn nhạt, lễ phép: "Chị Nặc."

Có lẽ bởi vì kiếp trước cậu không thể tiến xa hơn trong giới giải trí, nên những chuyện giữa Lý Nặc và Sở Minh cậu cũng không rõ lắm, chỉ nghe loáng thoáng vài lời bàn tán. Trước đây, cậu không quan tâm lắm đến những chuyện này, nên lúc đó đột nhiên nghe thấy cũng không nhớ lại được gì.

Nhưng bây giờ cậu có thể thầm đoán ra tại sao trước đó thái độ của Lý Nặc dành cho cậu lại tốt như vậy rồi...

Nếu như Lý Nặc vẫn còn tình cảm với Sở Minh, vậy cậu với danh nghĩa là "bạn thân" của Sở Minh, không còn nghi ngờ gì nữa, là con đường ngắn nhất để tiếp cận Sở Minh.

Tống Thanh Hàn: "..."

Cái cảm giác này... Kì diệu ghê.

Nhưng bây giờ Lý Nặc không nõi rõ chuyện này, Tống Thanh Hàn cũng không có ý định làm rõ.

Tống Thanh Hàn khẽ rũ mắt, dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyện lúc nãy, mỉm cười trả lời câu hỏi của phóng viên đặt ra.

Lần sau khi nấu cơm, cứ nấu thêm cho Sở tiên sinh một đĩa mướp đắng xào là được rồi.

Sở Minh vẫn không biết mình bị Tống Thanh Hàn ghim trong lòng, đang xem báo cáo tài vụ và suy nghĩ khi nào thì nên cho Tống Thanh Hàn một bất ngờ.

Ngụy Khiêm nhìn tổng tài nhà mình "vô tình" để lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay, mặt không cảm xúc.

Hơ hơ.

Trương Doanh không hề quan tâm đến "sự cố" lúc nãy trong lễ khai máy. Ông tiếp lục làm theo quy trình, rồi lịch sự mời giới truyền thông ra ngoài hết.

Không cần ông nói, những nhân viên truyền thông đó cũng biết cái gì nên viết, cái gì không nên viết.

Suy cho cùng, những tên ấm đầu như vừa nãy, cũng chỉ là thiểu số mà thôi.

Sau khi giới truyền thông đều đi hết, Trương Doanh tập hợp tất cả mọi người lại, cẩn thận kiểm tra lại số người, gật đầu: "Bộ phim lần này sẽ có nhiều ngoại cảnh, mọi người cố gắng vất vả một thời gian nhé."

Mọi người đương nhiên chỉ cười, không nói gì.

Trương Doanh rất hài lòng.

"Kẽo kẹt--" Cổng của phim trường, theo chỉ đạo của Trương Doanh, từ từ đóng lại.

Bây giờ mới qua Tết không lâu, còn vương lại cái lạnh của tháng chạp, khí trời lạnh đến cóng người.

Mà Trương Doanh với vốn đầu tư lớn, không hề chớp mắt mà thuê hẳn vài cái máy sưởi lớn, đặt xung quanh phim trường. Gió ấm thổi ra từ máy sưởi chỉ có thể làm phim trường ấm hơn một chút, nhưng nhân viên trong đoàn ai cũng cảm thấy phấn chấn hơn hẳn.

Tống Thanh Hàn ở trong phòng hóa trang, thay trang phục diễn của mình, chất vải mềm mại, vô cùng thoải mái, mặc lên người như bị gió thổi xuyên qua vậy, không hề có chút ấm áp nào.

Lâm Thiền thấy đau lòng thay cho cậu, xé vài miếng giữ nhiệt đưa qua.

Tống Thanh Hàn dán miếng giữ nhiệt lên người, sau đó ngồi lên ghế, để Lâm Vân trang điểm cho cậu.

Nhân vật Vô Miểu Thiên Quân khi mới xuất hiện, là hình tượng thanh cao, nghiêm nghị, đầy khí chất thần tiên. Vì vậy, trang phục Tống Thanh Hàn mặc trên người là một bộ đồ cổ trang ống tay rộng trắng như tuyết, chỉ trên vạt áo và cổ tay cáo mới thêu thêm vài hình tiên thảo xanh biếc.

(Tiên thảo: cỏ tiên)

Mà phong cách trang điểm cũng lấy mạnh mẽ, thanh thoát làm chủ đạo. Lâm Vân tỉ mỉ tô đậm thêm đường nét của chân mày. Đôi chân mày xếch nhẹ vào lúc Tống Thanh Hàn rũ mắt xuống, sẽ toát ra một cảm giác xa cách, cao cao tại thượng, không dính bụi trần.

Sau khi trang điểm xong, nhân viên đoàn gắn tóc giả cho Tống Thanh Hàn, rồi lại có một trợ lý phim trường chạy đến dắt Tống Thanh Hàn về phía trường quay.

Trong phim trường lúc này đã có hai người rồi. Rõ ràng kế bên là những loại dụng cụ có cảm giác rất hiện đại, nhưng đôi nam nữ đứng ngay giữa trường quay lại như đến từ một thế giới khác, ngập tràn hơi thở cổ xưa.

"Ngươi là ai?"

Người thanh niên trang phục rách rưới nhìn cô gái tràn đấy khí chất thần tiên, sau khi ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, liền lập tức túm lấy vài viên đá ít ỏi vào tay, làm ra tư thế đe dọa với cô gái.

"Diệp thị... Trên người ngươi có mùi của người trong Diệp thị."

Cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng, thanh tú, thoát tục, ánh mắt mơ hồ như đang cố nhớ lại điều gì đó. Sau khi ánh mắt lướt nhìn qua Diệp Cảnh một lượt, bỗng quay về dáng vẻ như không hề bận tâm: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là bây giờ nhà ngươi chết đến nơi rồi."

Người thanh niên nở một nụ cười tàn ác, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác.

...

Tống Thanh Hàn đứng bên trường quay, nhìn Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc ngươi tiến ta lùi trong trường quay, diễn tưng bừng khói lửa. Không thể không thừa nhận, ảnh đế và ảnh hậu không hề tầm thường. Đặc biệt là Lý Nặc, hoàn toàn diễn ra được một Tố Lăng Thượng Tiên lạnh lùng, thoát tục.

Mặc dù đang ở trong một phim trường mang cảm giác hiện đại, cô vẫn như đang ở trong một thế giới thần tiên đầy mây bao quanh, toát ra một loại khí chất khó lòng tả được.

Họ đã không còn là Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc nữa rồi, mà là Diệp Cảnh và Tố Lăng Thượng Tiên.

"Tốt--" Trương Doanh rõ ràng rất hài lòng với cảnh quay này, sau khi xem lại, liền sảng khoái lấy tay ra hiệu, nói với Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc là được rồi.

Bầu không khí ở đây bỗng nhẹ nhõm hơn hẳn. Rõ ràng là ngoại hình và động tác không hề thay đổi, nhưng Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc mang lại cho người ta một cảm giác-- họ đã quay trở lại rồi.

Tống Thanh Hàn nhớ lại phần diễn xuất trước đó của hai người Lý Nặc, nhập vai như thế nào, những sự thay đổi nhỏ khi đọc lời thoại, và cả những thay đổi trong ánh mắt...

Khi Lý Nặc quay người lại, chính là nhìn thấy dáng vẻ đó của Tống Thanh Hàn.

Cỗ vẫn không cam tâm.

Sở Minh bây giờ không phải là vẫn còn độc thân sao?

Cô có thể không yêu cầu Sở Minh yêu cô ngay lập tức. Nhưng cô cũng không muốn chỉ đứng từ xa dõi theo Sở Minh, nhìn Sở Minh nắm tay người con gái khác.

Quản lý của cô nói cô không biết lượng sức mình, tất cả mọi người đều nói cô không biết tự lượng sức, nhưng cô vẫn muốn thử một lần.

"Cậu lát nữa sẽ diễn phân đoạn nào?"

Tống Thanh Hàn đang khẽ cúi đầu suy nghĩ, giọng của Lý Nặc liền vang bên tai.

"Là cảnh Vô Miểu Tiên Quân giảng đạo trên vân đàn."

Tống Thanh Hàn ngây người một chút rồi trả lời.

"Phân đoạn này không khó, cậu chỉ cần nắm vững sự thay đổi cảm xúc trong lời thoại là ổn rồi."

Lý Nặc gật đầu, chỉ dẫn một hai câu.

(Bả mà biết bé Hàn là ny của bé Sở chắc bả tự cắn lưỡi mất- ER)

"Cảm ơn chị Nặc."

Lông mi Tống Thanh Hàn khẽ run, cảm ơn một câu.

"Cậu là bạn của anh ấy..." Lý Nặc phủi phủi tay, "Không cần khách sáo"

Tống Thanh Hàn e dè nở một nụ cười, mang lại cho người ta cảm giác vừa lễ phép, lại vừa xa cách: "Chị Nặc nói quá rồi."

Nét mặt, thái độ đều rõ ràng, nhưng vẫn không hề mở miệng nhắc tới Sở Minh.

Lý Nặc cũng không thấy ngại ngùng.

Tống Thanh Hàn có thể làm bạn với Sở Minh, vậy chắc chắn là người Sở Minh rất tin tưởng, cẩn trọng một chút với chuyện của Sở Minh, cũng không có gì là lạ.

"Vô Miểu Tiên Quân!"

"Chuẩn bị cảnh diễn tập thể!"

Trương Doanh chỉ đạo cho nhân viên sắp xếp lại trường quay, sau đó cầm cái loa lớn bắt đầu kêu người.

Tống Thanh Hàn nở một nụ cười áy náy với Lý Nặc, rồi theo sau trợ lý phim trường, bước nhanh đến cảnh quay.

"Đạo là gì, đại đạo có năm mươi, thiên đạo bốn mươi chín, nhân đạo chỉ có một."

"Từ một đạo sinh ra vạn vật, vạn vật lại vào đạo..." Vị tiên quân ngồi trên vân đàn cao cao kia trông thì vẫn như thanh niên, nhưng đôi mắt kia lại lạnh lùng như băng tuyết ngàn vạn năm, lạnh lẽo, vô tình, cao cao tại thượng (như đứng trên cao nhìn xuống)

Hắn ở phía trên, giảng giải về những lĩnh ngộ của mình về đạo cho chúng đệ tử ngồi nghe phía dưới. Một thân y phục trắng như tuyết bay phấp phới, phát sáng như ngọc, từng cử chỉ tràn đầy khí thế, có sự uy nghiêm của một vị tiên quân.

"Đường tu đạo gian nan, chỉ có thể đợi..." Vô Miểu Tiên Quân khẽ nhắm mắt, thứ xuất hiện trước mắt lại là người thanh niên trước đây đã được hắn tính (bói) ra là sẽ giành lấy được vận mệnh thiên hạ. Giọng nói bỗng dừng lại, khi nói tiếp, lại tựa như không có gì khác biệt.

Nhưng Trương Doanh lại phát hiện ra điểm này, ông khẽ lấy tay ra hiệu, một chiếc máy quay theo ý của ông mà di chuyển đến trước mặt Tống Thanh Hàn, quay lại toàn bộ cảm xúc trong ánh mắt cậu.

Chỉ thấy trong đôi mắt đẹp đẽ, thờ ơ, lạnh lẽo như băng truyết ngàn vạn năm đó, hiện lên một cảm xúc phức tạp, tựa như mong đợi, lại tựa như đố kị, cuối cùng lại quay về dửng dưng như không.

"Cắt--" Trương Doanh mở đoạn này xem lại một lần, cau mày, "Vô Miểu rất tốt, diễn viên quần chúng lại hơi loạn. Quay lại lần nữa."

Nhân viên đoàn nhanh chóng chạy lên chỉnh sửa lại trang phục cho Tống Thanh Hàn, sau đó lui xuống.

Lần này quay, diễn viên quần chúng không rối nữa, nhưng Trương Doanh không biết vì sao lại đột nhiên có ý tưởng kì lạ, bố trí một máy quay cách trước mặt Tống Thanh Hàn không xa, chỉnh lại góc độ rồi quay lại sự thay đổi chi tiết của cảm xúc trong mắt cậu.

"Cắt--" Trương Doanh xem lại cảnh quay này trên màn hình điều khiển, lại tăng thêm không ít ấn tượng tốt dành cho Tống Thanh Hàn.

Trước đây khi Hàn Nghị nửa đùa nửa thật đề cử một diễn viên tên Tống Thanh Hàn cho ông, ông còn cảm thấy không đáng tin. Nhưng bây giờ ông lại không thể không thừa nhận, diễn xuất của Tống Thanh Hàn này rất có hồn.

Đặc biệt là những sự thay đổi nhỏ bé trong mắt cậu, mặc dù so với trình độ của Lý Nặc thì vẫn còn một chút khoảng cách, nhưng đã có thể nói là xuất sắc lắm rồi.

Có lẽ, cậu nói không chừng sẽ diễn ra được những thứ ở tầng sâu hơn về nhân vật Vô Miểu này.

Trương Doanh dùng tay ra hiệu, ý nghĩa chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.

Cảnh trong nhà của không nhiều, sau khi Trương Doanh gộp những cảnh quay này quay xong hết, hơn nửa tháng đã trôi qua.

Tiếp sau đó là những ngày tháng quay ngoại cảnh.

Trương Doanh cũng không phải không có tình người, nghĩ đến thời gian ra ngoài quay ngoại cảnh có thể sẽ kéo dài vài tháng, nên sau khi quay xong cảnh trong nhà, ông liền cho mỗi người ba ngày nghỉ phép, sau ba ngày đó, cả đoàn phim sẽ bay đến khu thắng cảnh Hoàng Sơn ở tỉnh An, rồi ở đó bắt đầu mấy tháng quay ngoại cảnh.

Tống Thanh Hàn quay như chong chóng trong đoàn phim đã hơn nửa tháng, đến thời gian để trả lời tin nhắn của Sở Minh cũng không có. Bây giờ có được ba ngày nghỉ, cậu cũng phải trở về để an ủi Sở tiên sinh, người từ biểu cảm qaq đã biến thành TaT kia.

"Nhất định phải đi sao?"

Sở đại cẩu ngồi ngay ngắn trên sô pha, nhìn chằm chằm cậu, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, nhưng mang lại cho người ta một cảm giác vô cùng tủi thân, khí thế trên người dường như cũng thu lại hết khi ở trước mặt Tống Thanh Hàn.

"... Ừm."

Tống Thanh Hàn đối với đôi mắt đó, lại sinh ra một loại cảm giác tội lỗi.

Cậu nghiêng nghiêng đầu, tránh né sự công kích từ đôi mắt của Sở đại cẩu, nhưng không né tránh được đòn tấn công vật lý của Sở tổng tài.

Sở Minh giơ tay kéo nửa người trên của Tống Thanh Hàn qua, vừa rũ mắt thể hiện dáng vẻ tủi thân vô vàn, vừa tựa như không hề yếu đuối mà cúi đầu xuống hôn lên trán Tống Thanh Hàn, rồi không nhịn được mà từ từ hôn xuống dưới.

Mi mắt của Tống Thanh Hàn khẽ nhúc nhích, nhưng không hề đẩy Sở Minh ra. Ngược lại còn nhẹ nhàng ngửa đầu, để lộ ra những chỗ mà chưa ai từng đụng đến.

Sự ngầm cho phép này tác động rất lớn đến du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ đã chôn sâu trong lòng Sở Minh. Tầm mắt anh nhẹ nhàng lướt qua trên mặt Tống Thanh Hàn, ánh mắt càng sâu hơn.

Anh đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước lên mắt Tống Thanh Hàn, sau đó hướng xuống dưới, sống mũi thẳng đẹp đẽ, đầu mũi nhỏ xinh, còn có hai chiếc má hơi gầy... Cuối cùng là dừng lại trên môi Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn chớp chớp mắt, chuyển khách thành chủ, vươn lưỡi ra liếm lên đôi môi Sở Minh.

"Bùm---" Sở Minh chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung, đưa tay đỡ lấy sau gáy Tống Thanh Hàn, sau khi nhẹ nhàng nếm thử đôi môi của Tống Thanh Hàn, liền tiến vào nơi càng sâu hơn.

"Ưʍ..." Tống Thanh Hàn hơi khó chịu ngửa cổ ra. Sở Minh sau khi cắn một cái vào đầu môi của cậu, mới từ từ buông lỏng cậu ra.

Tống Thanh Hàn trước giờ đều là điệu bộ lạnh nhạt, thờ ơ, đến cả cười cũng có vẻ lạnh lùng.

Nhưng bây giờ bàn tay cậu đang đè lên vai Sở Minh, đôi môi nhạt màu bị Sở Minh hôn đến mức đỏ lên trông thấy, hai má trắng đến phát sáng cũng bởi hô hấp không thông mà ửng hồng, đôi mắt mơ màng. Trong mắt Sở Minh, tiếng thở dốc của Tống Thanh Hàn vô cùng quyến rũ.

Tay Sở Minh đang chống trên lưng ghế sô pha, từ từ siết chặt, rồi mới nhẹ nhàng thu lại cánh tay đang ôm lấy Tống Thanh Hàn, rót một ly nước, đưa đến trước mặt cậu.

Tống Thanh Hàn cúi đầu uống một ngụm nước, khi ngẩng đầu lên, thái độ lại không có gì bất thường.

"Hàn Hàn?"

Sở Minh cúi đầu nhìn Tống Thanh Hàn, lo sợ.

"Hả?"

Tống Thanh Hàn sẽ đáp một tiếng, cầm lấy ly trà anh đưa qua, uống một ngụm, giọng nói nghe có chút gợi cảm.

Sở Minh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Lần sau có thể hôn không?"

(Mô phật, tưởng bé Sở sợ cái gì, ai dè... ER)

Tống Thanh Hàn: "..."

Sở đại cẩu cố ý.

Cậu từ từ nuốt một ngụm nước, nói: "Không được."

Sở tiên sinh như tự lấy đá đập chân mình: "..."

Tủi thân quá đi.

Sở Minh có như thế nào thì Tống Thanh Hàn cũng có thể chịu được, nhưng lại không chịu nổi cái nét đáng thương này của anh.

Nhưng mà cậu tuyệt đối không thể cứ dung túng cho Sở đại cẩu được.

Cậu thờ ơ liếc nhìn Sở Minh một cái, sau đó nói bằng giọng rất bình tĩnh: "Lý Nặc..."

Sở Minh: "..."

Không phải anh, anh không có, anh trong sạch mà!

Tống Thanh Hàn nhận được ánh mắt lên án của Sở Minh, thái độ bình tĩnh.

Nhưng cậu không biết rằng nét ửng hồng trên mặt cậu chưa hề tan biến, trên môi lại càng đỏ hơn nữa, làm cho dáng vẻ này không hề có chút sức uy hiếp nào. Ngược lại càng làm cho Sở Minh... Dường như không khống chế nổi du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ đang tràn ngập trong lòng.

Ngón tay anh nhẹ nhàng ấn lên môi Tống Thanh Hàn, sau đó vùi đầu vào hõm vai Tống Thanh Hàn, học theo giọng nói non nớt của trẻ con, nói: "Anh Thanh Hàn, người ta thật sự trong sạch mà!"

(Đoạn này bé Sở gọi Thanh Hàn ca ca)

Tống Thanh Hàn: "..."

Nội tâm cậu bây giờ không thể nào bình tĩnh hơn, thậm chí muốn ném luôn tên đàn ông này ra ngoài.

Sở Minh dụi dụi đầu, đặt cằm lên vai Tống Thanh Hàn: "Bây giờ hết tức giận rồi chứ?"

"Em vốn dĩ không hề giận."

Tống Thanh Hàn bị ánh mắt của anh làm cho mềm lòng, cánh tay vốn dĩ đang muốn đẩy anh ra, lại chuyển thành vỗ vỗ sau lưng anh.

"Không giận là được rồi, cũng không uổng công anh làm trò cho em vui."

Sở Minh tổng kết lại một câu.

Tống Thanh Hàn nhớ lại Sở Minh lúc nãy dùng giọng trẻ con gọi cậu là anh Thanh Hàn, không khỏi nhướng mày, rũ mắt xuống, cười nói: "Nếu như người trong công ty biết Sở tiên sinh nhà bọn họ khi ở một mình là dáng vẻ như này..."

Sở Minh chỉ ở trước mặt Tống Thanh Hàn mới bày ra dáng vẻ này: "..."

"Ừm, vậy nên Hàn Hàn phải giữ bí mật giúp anh nha."

Sở Minh khẽ mỉm cười.

Nụ hôn này như đã mở ra được một cánh cửa mới. Sự kiềm chế và thận trọng trước đây đều dần dần thay đổi sau nụ hôn này.

Tống Thanh Hàn giơ tay vuốt vuốt tóc Sở Minh, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Ba ngày này của Tống Thanh Hàn trôi qua rất vui vẻ. Mặc dù bởi vì bây giờ nhiều người biết đến cậu, nên không tiện ra ngoại, nhưng ở lì trong nhà cũng có cái hay của ở nhà.

Cậu xem lại hết những bộ phim mà Trương Doanh đã từng quay, sau đó tỉ mỉ nghiền ngẫm những thủ pháp mà Trương Doanh thường dùng và cả sự diễn giải của diễn viên đối với nội dung kịch bản, đối với nhân vật. Cậu tìm tòi được không ít kiến thức.

Mà Sở Minh khó khăn lắm mới trộm được một nụ hôn từ Tống Thanh Hàn, nhìn thấy Tống Thanh Hàn sau lần đầu tiên hôn môi lại vùi mình vào phim ảnh, không thể nào thoát ra...

Cảm thấy vô cùng tủi thân.

Nhưng Tống Thanh Hàn đã có sức đề kháng cơ bản với Sở đại cẩu rồi.

Sở đại cẩu sử dụng chiêu tủi thân này cũng đành thất bại.

Nhưng nhân những lúc Tống Thanh Hàn sơ ý, Sở Minh cũng học được cách len lén hôn nhẹ một cái. Tống Thanh Hàn không thèm để ý đến anh nữa, chỉ là mỗi lần như vậy, trên bàn ăn lại xuất hiện một đĩa... Mướp đắng xào vô cùng bắt mắt.

Mà kết quả cuối cùng xảy ra là khi vào đoàn sau ba ngày nghỉ phép, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu của Lâm Vân vô cùng kì lạ.

"..."

"Chị Vân?"

Lâm Vân từ từ ngẩng đầu lên, vô cùng nghêm túc hỏi: "Mấy ngày nay cậu về nhà, dùng sản phẩm dưỡng da gì vậy?"

Da dẻ sao lại đẹp muốn chết vậy trời!

"... Ăn mướp đắng xào?"

Lâm Vân: "... Có lý."

Mướp đắng giải nhiệt, không nổi mụn.

(Sai rồi chị, lý lẽ nằm ở Sở đại cẩu cơ hihi)

Trong lòng Tống Thanh Hàn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở-giọng-trẻ-con-Minh: Muốn Hàn Hàn hôn cơ~

Tống Thanh Hàn: ......→_→

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio