“Cậu nhìn gì vậy Y Y?”
Đường Y Y lùi về phía sau, mặt mày tỉnh rụi – “Không có gì.”
Cô ngồi cạnh Lưu Đình Vân, bên ngoài thần thái tự nhiên nhưng trong lòng đang sa vào trầm tư, khi Lục Khải Chi dựa lại gần cô cũng không phát giác.
“Nhìn Phú Quý xem thật là ngoan ngoãn, cò lẽ là đang nhớ em.”
Nghe thấy giọng nói như đang trấn an của Lục Khải Chi, Đường Y Y cầm ly nước lên, đồng thời nói – “Có lẽ là vậy, bình thường khi tan sở em luôn về nhà.”
“Cũng không phải vậy.” Lưu Đình Vần nhìn nhìn Phú Quý – “Y Y, lần này cậu đi công tác, lại còn ở lại thành phố A, Phú Quý có lẽ cho rằng cậu không cần nó nữa.”
Lục Khải Chi nhướng mắt lên, giọng ấm áp nói chuyện với Đường Y Y – “Sau này khi đi công tác em có thể đem Phú Quý gởi qua bên anh.”
Trong giọng nói đầy vẻ tự nhiên, có cảm giác nhu hai người họ quen biết lâu năm, động tác uống nước Đường Y Y khựng lại.
Cô nhịn không được đưa mắt nhìn về phía Lục Khải Chi, nhìn thấy tia ảo não trên gương mặt chữ điền.
Ảo não cái gì…
Bầu không khí xung quanh ngày càng cổ quái.
Lưu Đình Vân cười ái muội – “Vậy thì tốt biết mấy Y Y nhỉ?!”
Tốt cái đầu cậu, Đường Y Y liếc cô.
“Phú Quý.”
Chú mèo béo trắng nghiêng đầu lệch qua, bỗng chốc nhảy lên đùi Đường Y Y, nằm vật xuống.
Bỏ ly nước xuống, Đường Y Y xoa bụng nó – “Lần sau không được phép chạy lung tung, biết không?!”
Cọ cọ tay Đường Y Y, Phú Quý thoải mái khẽ nheo cặp mắt tròn xoe lại.
“Cậu không biết đâu!” Lưu Đình Vân nhếch miệng – “Đêm qua cậu không về nó liên tục nằm ở bên bệ cửa, giống như oán phụ vậy.”
“Tớ nhìn thấy nó đáng thương, có lòng tốt bước quá định ôm nó về phòng vuốt ve cho nó yên lòng, nhưng không ngờ nó lấy móng vuốt cào tớ, thiếu chút nữa rách da.”
Khóe miệng Đường Y Y giật giật, không biết có chuyện gì giữa Lưu Đình Vân và Phú Quý, Phú Quý thường xuyên nhe răng trợn mắt với Lưu Đình Vân, không gần gũi cô ấy.
“Đồ mèo béo không có lương tâm!” Lưu Đình Vân nhìn qua Lục Khải Chi, vẻ mặt tươi cười – “Lục Tiên Sinh, sau này chúng ta là hàng xóm rồi.”
Lục Khải Chi ngẩng đầu, khóe môi khẽ nhếch, gió thổi luồng qua mái tóc đen trên trán, trong đôi mắt đen như mực hình dáng mảnh mai như ẩn như hiện.
Anh không nói gì, nhìn chăm chú vào người kia, ánh mắt ôn nhu, nhập thần.
Đường Y Y không thể ngồi thêm nữa, cô ôm Phú Quý đứng lên – “Chúng tôi về trước.”
Lưu Đình Vân phản ứng chậm nửa nhịp – “Hả? Sao? Về về.”
Lục Khải Chi rũ mắt xuống, xẹt qua mèo đen đang quỳ rạp trên đất, mèo đen nhìn anh, bước về phía chân Đường Y Y, lắc lắc cái đuôi.
Phú Quý liền kích động không thôi, hướng về mèo đen kêu meo meo.
Đường Y Y không còn lời gì để nói, bật thốt ra – “Không phải là không gặp nữa, sao lại giống như sinh ly tử biệt thế này.”
Lưu Đình Vân kế bên phụ họa – “Đúng vậy, ở cùng một cái chung cư, nhất định sẽ thường xuyên gặp mặt.”
Lục Khải Chi gật đầu – “Đúng vậy.”
Anh lại nhìn qua Đường Y Y – “Nghe Lưu tiểu thư nói em thường chạy bộ buổi sáng ở Hoa Viên, anh cũng có thói quen giống em, sau này chúng ta chạy cùng nhau được không?”
Vẻ mặt ôn nhuận, làm người khác khó lòng cự tuyệt.
Đường Y Y vụng trộm trừng mắt với Lưu Đình Vân – “…Được.”
Không cần nói thêm gì, cô tăng nhanh bước chân, Lưu Đình Vân cũng bước theo cô.
Khi cửa thang máy vừa đóng lại, Lưu Đình Vân hạ thấp giọng – “Y Y, Lục Khải Chi có âm mưu quấy nhiễu cuộc sống độc thân của cậu.”
Đường Y Y mím môi - “Vậy mà cậu còn bán đứng tớ.”
“Thông cảm cho tớ.” Lưu Đình Vân đỡ trán – “Tớ bị trúng mỹ nam kế.”
Đường Y Y – “…”
“Anh ta gọi tớ là Lưu tiểu thư, nhưng gọi cậu là Y Y.” Lưu Đình Vân chậc chậc hai tiếng – “Nếu không biết người ta còn tưởng là hai người quen nhau lâu lắm rồi.”
Đường Y Y sờ sờ sống lưng Phú Quý – “Đình Vân…tớ cảm thấy…” Ánh mắt Lục Khải Chi nhìn cô làm cho cô cảm thấy quái dị.
Giống như là…
Có lời khó nói.
“Sao?” Lưu Đình Vân nói – “Cảm thấy gì?”
Cửa thang máy mở ra, Đường Y Y cất bước ra ngoài, đổi đề tài khác – “Lần này cậu ở phim trường bao nhiêu ngày?”
Vừa nhắc tới quay phim, thần thái Lưu Đình Vân lập tức sáng láng – “Khoảng chừng hơn hai tháng.”
Cô xoa xoa cánh tay – “Có lẽ phải chung đụng sáng chiều với cô nương họ Liễu kia.”
Đường Y Y nghiêng đầu – “Liễu cô nương nào?”
Lưu Đình Vân chao ôi một tiếng – “Liễu Liên, tình nhân của Tiết Thiếu.”
Đường Y Y suy nghĩ thêm một chút mới nhớ lại Tiết Thiếu là ai, chỉ cần dính líu tới người đàn ông kia cô đều thấy phản cảm.
“Lần trước không phải cậu có nói cô nàng có hậu trường lớn sao? Nếu có thể đừng xung đột trực diện thì ráng tránh ra thôi.”
“Biết rồi.” Lưu Đình Vân không thèm để ý nói – “Người ta có chỗ dựa, tớ không thể trêu vào, trốn không phải là được rồi sao?”
Đường Y Y nói – “Sáng mai đi hay là buổi tối đi liền?”
“Buổi tối, tớ phải tranh thủ, nếu mai là không kịp.” Lưu Đình Vân duỗi lưng một cái – “Lần này sau khi đóng máy, cầm một khoản tiền thù lao to to, tớ dẫn cậu đi Châu Âu chơi.”
Đường Y Y cười nói – “Khi nào cậu về tớ cho cậu một bao lì xì.”
“Cậu đúng là tốt với mình!”
Lưu Đình Vân dựa vào người Đường Y Y, than thở, bộ dạng trên đời này không có người đàn ông nào tốt hết – “Bạn trai của tớ, cái gì cũng không cho tớ, cũng không biết lì xì cho tớ, đúng là đầu đất.”
Đường Y Y bị cô dựa vào nghiêng qua một bên – “Thời buổi này, đàn ông chỉ cần tinh thần và thể xác khỏe mạnh, đầu óc không có bệnh là mừng lắm rồi.”
Lưu Đình Vân phát giác trong lời nói của Đường Y Y tràn ngập ý tứ rất hàm xúc, cô đứng thẳng người lại – “Chuyến công tác này Tần Chính động thủ động cước hay tàn phá tinh thần của cậu?”
Mặt Đường Y Y đổi sắc – “Cậu cảm thấy sao?”
Lưu Đình Vân hít sâu một hơi – “Tớ nghi là đời trước cậu đào mồ cuốc mả mấy đời nhà anh ta, nên đời này anh ta mới cắn chặt cậu.”
Đường Y Y thiếu chút nữa ngả ngữa.
Cô bỗng nhiên nhớ ra, bản thân mình đột ngột đi mất, chỉ sợ là người đàn ông sẽ giận dữ lên mất.
Nhưng khi suy nghĩ lại, tâm tình Đường Y Y bình thường trở lại, muốn làm gì thì làm đi, ai quan tâm anh ta sống chết ra sao.
Buổi tối trôi qua, mọi việc vẫn bình an vô sự.
Sau khi ăn xong cơm tối, bạn trai phương xa của Lưu Đình Vân gọi điện cho cô, khích lệ cô, bảo cô cố gắng lên, hai người quen nhau một năm qua một năm, nhưng vẫn chậm chạp chưa tính tới chuyện tương lai.
“Cúp máy nha, anh nhớ là phải nhớ tới em.”
Lưu Đình Vân lòng đầy phiền muộn cúp máy – “Y Y, cậu nói xem vì sao hai người muốn cùng chung một mái nhà lại khó như vậy?”
Đường Y Y đang ăn dưa hấu, hàm hồ nói – “Khó ra sao?”
“Khó!” Lưu Đình Vân đem điện thoại bỏ vào túi xách – “Trước tiên là phải có chổ ở, tương lai có con không gian quá nhỏ thì không đủ, thời buổi hiện giờ giá nhà như ăn thịt người, còn nữa, tớ cùng anh ấy đều mồ côi cha, hai bên gia đình đều phải…”
Đường Y Y cảm thấy đầu váng mắt hoa, cô chỉ nghe thấy kết luận, tương lai rất khó khăn.
Lưu Đình Vân vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Đường Y Y và Phú Quý.
Cô đóng cửa sổ lại chặt chẽ, ngồi xếp bằng trên giường xoa mặt nạ dưỡng da, nghe tin tức giải trí trên đài, cố gắng lây một chút không khí vui tươi.
“Phú Quý, mày thực sự thích Tiểu Bạch hay sao?”
Mèo trắng nằm nghiêng, tư thế vô cùng xinh đẹp.
Tao không thích chủ của Tiểu Bạch cho lắm.
Đường Y Y tựa đầu vào gối – “Cứ cảm thấy là lạ, nhìn không thấu con người này…”
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai tao còn phải đi làm.”
Cô bực bội thở dài, chưa bao giờ có cảm giác như lúc này, cảm thấy đi làm rất nặng nề.
Lấy pin di động ra, ném qua một bên, hoàn toàn không có ý định lắp trở lại.
Một đêm đầy ác mộng.
Sáng sớm hôm sau Đường Y Y mang hai mắt đầy quầng thâm đến công ty, những đồng nghiệp khác đều giống như thường, cùng chào hỏi với cô – “Chào buổi sáng.”
Giống như những chuyện linh tinh lúc trước đều chưa phát sinh.
Đường Y Y đè xuống nghi hoặc trong lòng, đến văn phòng gọi điện thoại cho Lý Mi.
“Trước hết để tớ nói cho cậu nghe tin này.” Lý Mi cười ha ha – “Hoàng Vi bị người ta đánh thành đầu heo!”
Đường Y Y cầm điện thoại hỏi – “Cậu đang ở đâu?” Cười ra như vậy có lẽ không phải đang ở trong văn phòng?
Lý Mi vẫn tiếp tục cười – “Tớ đang trên đường, đang ở trong xe.”
“Lát nữa gặp nói tiếp, tớ sẽ miêu tả chi tiết cho cậu biết.”
Nghe âm thanh tút tút trong di động, Đường Y Y như đang nằm mộng.
Hoàng Vi bị đánh?
Chỉ hai ngày cô không đến công ty, sao có cảm giác phát sinh rất nhiều việc thế này?
Ngay khi Đường Y Y ngẩn người, cô không biết bản thân mình đang bị dòm ngó.
Tần Chính đứng bên trong cửa sổ, mọi việc phát sinh ở phòng làm việc đối diện đều không thoát khỏi mắt anh.
Ngày hôm qua nếu không phải bên Mỹ có tin tức chính xác, anh đã đem cô gái này về trói trên giường.
Cô luôn biến mất ngay lúc anh không ngờ đến!
Chẳng lẽ mọi chuyện đều thành thói quen?
Tiếng đập cửa vang lên, sau đó là giọng nói của Thạch Tiến – “Tổng tài, Tiết Thiếu đến.”
Tiết Ngũ vừa đến liền nói – “A Chính, lần này bị cậu nói trúng, Lục Khải Chi đúng là có vấn đề.”