Bão tuyết xóa đi mọi dấu vết, im hơi lặng tiếng phủ cả thành phố thanh một màu trắng bạc.
Tần Chính lái xe rất nhanh, loại tốc độ mà bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tai nạn khiến cho mọi thứ văng ra ngoài, người chết xe hỏng.
Phối hợp cùng gương mặt đen tối không rõ tâm tình, không khí trầm lặng trong xe giống như đây là chuyến xe đi đến địa ngục.
Cơ thể Đường Y Y vì tốc độ của xe xảy ra trạng thái khẩn trương, cô nhắm mắt lại, trên mặt không còn một giọt máu, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tuyết rơi ngày càng nhiều, anh muốn làm cho cô kinh hoàng khiếp sợ.
Không biết qua bao lâu, tiếng thắng xe chói tai vang lên theo sau là giọng nói không có nhiệt độ của Tần Chính – “Xuống đi.”
Đường Y Y mở cửa xe, nghênh ngang rời đi.
Lấy lại tinh thần, cô phát hiện chỗ mình đang đứng là một bệnh viện.
Tần Chính có ý gì?
Suy nghĩ Đường Y Y bắt đầu chuyển động, cô quan sát người ở bốn phía, cười tự giễu, dùng tay khép khép lại áo len lông cừu đang mặc trên người, cất bước đi vào bệnh viện.
Trong hành lang, Bạch Bân đang nói chuyện với vài người đồng nghiệp, nhìn thấy hình dáng mảnh mai xuất hiện trong tầm mắt, anh sửng sốt, trong nhất thời anh không biết làm sao.
Tôn Quân lấy làm kỳ lạ hỏi – “Như thế nào…”
Giọng nói của cô đi theo ánh mắt Bạch Bân nhìn thấy người con gái đó, đột ngột im bặt đi.
Người con gái này lần trước cô nhìn thấy ở nhà hàng, cô vẫn còn nhớ.
Mã Uy cũng nhận ra cô gái kia.
Người con gái kia rất khó quên.
Không hiểu sao những người khác cũng nhìn về một hướng, vẻ mặt đầy hiếu kỳ.
Tay bỏ trong túi, Đường Y Y ngẩng đầu về phía Bạch Bân.
Không còn xa lạ như ở trong nhà hàng, giống như là lâu ngày không gặp rồi chào hỏi.
Cô đã nhớ hết tiền căn hậu quả.
Mặt Bạch Bân biến sắc, anh lập tức bỏ lại đồng nghiệp, bước nhanh tới gần.
Anh lộ ra vẻ kích động và căng thẳng, lời trong miệng còn chưa thốt ra, âm thanh Tôn Quân liền theo từ phía sau lưng truyền đến – “Bạch Bân, sao không giới thiệu một tiếng với chúng tôi?”
Tôn Quân bước lại gần quan sát Đường Y Y, mang theo địch ý, lần trước anh nói là không biết.
Giữa hai người họ có chuyện gì không muốn làm cho người khác biết? tại sao phải làm bộ không quen? Giờ xảy ra chuyện gì?
Ánh mừng rỡ trong mắt Bạch Bân lui xuống, vẻ mặt anh không vui, anh tựa như không muốn người khác quá chú ý đến người con gái trước mặt.
Mã Uy và vài đồng nghiệp bên trong bước tới gần, lễ phép tiết ra hơi thở hormone nam tính.
Đường Y Y – “Tôi là chị cậu ta.”
Ở trong lòng cô, từ lúc người thanh niên này còn là thiếu niên, chưa trút khỏi vẻ trẻ trung và ngây thơ, cô đã coi anh là em trai, mặc dù hai người không có quan hệ máu mủ.
Loại tình cảm ràng buộc cùng với máu mủ, từ trước đến giờ cô chưa hề nhận được.
Có cũng như không.
Thân thể chấn động, tai Bạch Bân khẽ ửng hồng, không có phủ nhận lời cô nói.
Vẻ mặt Tôn Quân kinh ngạc, sau đó cười rộ lên – “Hóa ra là chị của cậu.”
Vậy lần trước thì giải thích thế nào? Hai chị em mâu thuẫn?
Không giống vậy?! Ánh mắt Tôn Quân đảo qua người Bạch Bân và Đường Y Y.
Nói đơn giản vài câu, Bạch Bân mang Đường Y Y rời khỏi.
Một lát sau, hai người ngồi trong phòng làm việc nhỏ.
Đè xuống khiếp sợ trong lòng, Bạch Bân đi rót nước cho cô, lấy vài miếng lá trà từ trong hộp bỏ vào ly, bưng đến bàn cho cô.
Hơi nóng quanh quẩn thành ly, Đường Y Y giống như có điều suy nghĩ.
Tần Chính mang cô đến bệnh viện Bạch Bân làm việc, anh muốn cô nhìn thấy điều gì?
Anh ta từ trước đến giờ không làm chuyện dư thừa.
Tròng mắt Đường Y Y hơi híp, Tần Chính chính là muốn nói cho cô biết, người bên cạnh cô đều trong sự khống chế của anh, anh không đặt vào mắt, không chổ ẩn náu.
Mắt nhìn người thanh niên đối diện, Đường Y Y ôn nhu nói – “Cậu sống tốt không?”
Bạch Bân nói - “Rất tốt.”
Người thanh niên này ở trong trường học luôn ưu tú xuất sắc, trong công việc nghiêm cẩn nội liễm, mà ở trước mặt Đường Y Y anh lại lộ ra tư thái xấu hổ, khiêm tốn, giống như một đứa trẻ to xác.
Đường Y Y nhíu mày – “Là tôi liên lụy cậu.”
“Chỉ là đổi địa điểm thôi.” Lời nói Bạch Bân mang theo tia an ủi cô, muốn cô không buồn lo – “Công việc hiện tại giống như trước đây, cũng làm việc cùng với thi thể người.”
Đường Y Y thở dài, cậu ấy vốn dĩ có công việc ưu việt, đãi ngộ tốt, tiền đồ vô hạn, nhưng bây giờ lại ở một cái bệnh viện nhỏ làm việc tại phòng khám nghiệm tử thi.
Bạch Bân cúi đầu, gương mặt anh tuấn đầy áy náy – “Tôi đã cố gắng hết sức.”
Đường Y Y cười, gương mặt toát ra vẻ khen ngợi – “Cậu làm rất tốt.”
Ít nhất là hai năm qua cô sống rất thích thú vui vẻ, vô tư vô lự.
Người tính không bằng trời tính, cô tạo ra một bức tranh tranh khổng lồ, loại trừ rồi lại loại trừ, cuối cùng chọn thành phố C, nhưng ai có thể đoán được Tiết Ngũ sẽ vì một cô gái, lại xuất hiện ở thành phố này, lại trùng hợp gặp được cô.
Hơn hai tháng quá, cô đã hồi phục tâm tình.
Đối mặt với cục diện xấu trước mặt, về sau không thể để nó xấu hơn được nữa.
Im lặng không nói chuyện trong chốc lát, Bạch Bân nhìn Đường Y Y – “Vậy tiếp theo cô định làm gì?”
Đường Y Y nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
Bạch Bân mím môi – “Nếu như có điều gì cần dùng đến tôi…”
Đường Y Y lắc đầu, nếu như Tần Chính đã an bày cho Bạch Bân đến thành phố C, thì đã giải thích anh đã hoàn toàn khống chế được, cô không thể tiếp tục dùng Bạch Bân.
Không chỉ là Bạch Bân, còn có Lục Khải Chi cũng không được.
Anh ta là người con có hiếu, sẽ không đặt Lục gia trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Huống chi, hai người họ chỉ là bình thủy tương phùng.
Đường Y Y vuốt nhẹ cái ly trong tay, không biết cô đang tính toán điều gì.
Bạch Bân uống một ngụm ngước, trên người cô gái này có hơi thở làm người khác cảm thấy an bình.
Trên đời không tìm ra một người thứ hai như vậy.
Anh còn chưa thấy được người con gái nào cho anh cảm giác tương tự vậy.
Đối mặt với thi thể quái trạng mỗi ngày, anh đều có thói quen quan sát tâm tình của họ trải qua lúc chết, anh sớm có thói quen xem nhẹ chuyện tử vong.
Mệnh này so với giấy còn mỏng hơn.
Anh không tránh khỏi ngẩn người trong chốc lát.
Nhưng anh mong ông trời có thể đối xử với Đường Y Y tốt một chút, anh mong cô sống bình an, vui vẻ.
Lúc đi khỏi, Bạch Bân đưa cho Đường Y Y một túi hạt giống, nói là nếu gieo xuống mùa xuân năm sau có thể nảy mầm. Anh mong cô có cái gì đó để hi vọng.
Trên mặt Đường Y Y thoáng qua nét tươi cười – “Cảm ơn.”
Lúc bước tới cửa nụ cười cô vẫn còn nở, nhìn tuyết vẫn rơi không ngừng bên ngoài cửa xe, cô thu lại nụ cười.
Ngồi vào bên trong xe, Đường Y Y buộc dây an toàn, cũng không hỏi qua Tần Chính định đi đâu.
Xe rời khỏi bệnh viện, Tần Chính chuyển tay lái – “Muốn ăn gì?”
Đường Y Y nói – “Gì cũng được.”
Giọng nói Tần Chính trầm thấp – “Tôi hỏi em muốn ăn cái gì?”
“ Tôi nói.” Đường Y Y ngừng lại một chút – “Gì cũng được.”
Mí mắt Tần Chính đóng lại vài phân, lệ khí xẹt qua, đối với người khác thì vừa nói vừa cười, ngồi trước mặt anh thì gương mặt lập tức lạnh lùng.
Cuốn quanh người anh là một luồng khí tức áp suất thấp khiến người ta sợ hãi.
Xe đến khách sạn.
Tần Chính bước thẳng về phía trước, Đường Y Y theo sau, bị anh bỏ xa một đoạn đường.
Người phục vụ cong lưng chờ gọi món, đến khi nhận được tên món ăn là “Gì cũng được.” thì bản năng nghề nghiệp luôn làm hài lòng khách hàng khiến anh ta không lộ ra vết nứt trên khuôn mặt, mà thay vào đó là khó xử nói – “Tiên sinh, nhà hàng chúng tôi không có món ăn này.”
Tần Chính thản nhiên nói – “Vậy thì đi làm.”
Người phục vụ khom lưng bước xuống.
Sau khi quản lý nghe nhân viên phục vụ nói lại, hỏi lại một lần – “Anh nói rõ với khách chưa?”
Nhân viên phục vụ nói – “Nói rõ.”
“Chị Mai, vị khách đó thân phận không tầm thường.”
“Như thế nào? Không tầm thường như thế nào?” Sắc mặt thong dong lạnh nhạt của quản lý thay đổi khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sa lon.
Cô ta lập tức bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp vì công việc, bước lại phía trước cười nói – “Tần Tiên Sinh, món ngài muốn ăn chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị.”
Bàn tay đặt trên bàn của Tần Chính khẽ nâng lên một cái.
Quản lý nhận được dấu hiệu, vội vã chạy xuống nhà bếp truyền đạt mệnh lệnh chỉ thị.
“Quản lý, “Gì cũng được” làm ra sao?”
“Anh là đầu bếp hay tôi là đầu bếp?”
“…”
Bếp trưởng suy nghĩ rồi nói – “Chúng ta cần thảo luận món ăn mới thật nhanh, ổn không?”
Quản lý trầm ngâm – “Chỉ có thể như vậy thôi.”
“Món ngọt đưa lên cần phải chuẩn bị kỹ hơn.”
Đa phần con gái đều sinh ra hảo cảm đối với màu sắc tươi đẹp, những món đồ vật tinh xảo.
Khi thành phẩm được bưng lên trước mặt Đường Y Y, ánh mắt cô nhìn nhiều thêm mấy giây.
Màu sắc phối hợp hết sức thoải mái, trình bày thỏa đáng, mặn nhạt vừa vặn, nhất là món ngọt, khiến Đường Y Y cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Quản lý đứng cách đó không xa thở phào một hơi.
Bản thân Tần Chính chỉ ăn hai ngụm, anh cầm khăn lau khóe môi, sống lưng dựa vào ghế sofa, không đếm xỉa lướt di động.
Đường Y Y ăn hết một nửa món ngọt, nhận được rất nhiều ánh mắt không bình thường về phía mình, hoặc là hâm mộ, hoặc là hiếu kỳ, nhận đầy ánh quang vinh dành cho túi da mỹ nữ.
Sau khi rởi khỏi nhà hàng, Tần Chính mang Đường Y Y đến phim trường.
Giống như khi đến bệnh viện, anh đưa cô đến, rồi lại lái xe rời khỏi.
Lưu Đình Vân đang diễn cảnh cuối cùng, chết thê thảm, khiến cho lòng người hả hê.
Khi Đường Y Y bước tới, cô đang quỳ rạp hộc máu trên đất, một ngụm máu lớn phun ra từ miệng cô, ướt cả tà áo, tóc cũng dính phải, nhìn hết sức thê thảm.
Đôi môi đỏ tươi ngọ nguậy, Lưu Đình Vân đưa ra đôi tay dính máu bê bết, thân người run rẩy vài lần, không cam lòng nghĩ lại, giãy giụa hai cái, đầu không còn tí sức lực nghiêng vẹo qua một bên.
Đường Y Y đứng đối diện Lưu Đình Vân, nhìn gương mặt cô chết không nhắm mắt, cho dù chỉ là cảnh quay, nhưng vẫn tác động đến đầu dây thần kinh.
“Tốt! Cắt!”
Sau tiếng la của đạo diễn, người một phút trước vừa chết là Lưu Đình Vân đột ngột đứng lên, tinh thần vô cùng phấn chấn chạy qua phía Đường Y Y.
Đường Y Y duỗi tay đè chặt bả vai cô ấy – “Cậu trước tiên là đi thay quần áo đi.”
“Có thể ăn được.” Lưu Đính Vân liếm liếm khóe miệng – “Không phải máu thật đâu.”
Cô cầm khăn giấy ướt bênh cạnh lau lau – “Như thế nào? Thấy tớ diễn được không?”
Đường Y Y dựng thẳng ngón tay cái, ý tứ khen cô.
Lưu Đình Vân liếc mắt về phía đạo diễn Trần đang nháy mắt với cô, phản ứng đầu tiên của cô chính là – cảnh quay có vấn đề - “Tớ qua đó một chút.”
Bước lại mới biết là chuyện khác.
Đạo diễn lấy nón xuống, sờ sờ ót – “Đình Vân, cô hỏi bạn cô một chút, có đồng ý thử vai hay không?”
Khi bước trở lại Lưu Đình Vân đem ý tứ của đạo diễn Trần nói cho Đường Y Y nghe – “Nếu như cậu cảm thấy miễn cưỡng, tớ sẽ nói với đạo diễn Trần là không được.”
Chính nhờ đạo diễn Trần cô mới có cơ hội thử vai lần này, dạy cô rất nhiều thứ, trong lòng cô cảm kích, cho nên không tiện từ chối trực tiếp.
Nhưng cô cũng không muốn Đường Y Y khó xử.
Đường Y Y nheo mắt đánh giá cung điện trước mặt – “Chỉ cần đi thôi là được?”
Lưu Đình Vân gật đầu – “Đúng vậy.”
“Sẽ có mười diễn viên đi cùng, cậu chính là một trong số đó, cảnh cuối cùng đường ống kính sẽ đẩy đến trên người cậu.”
Đó là cảnh cuối cùng của bộ phim truyền hình này, nghe đạo diễn Trần nói, nữ diễn viên ban đầu định diễn cảnh này độ nhiên gặp biến cố, thời gian quá gấp, bọn họ còn chưa tìm được người thích hợp, thấy được Đường Y Y, ai cũng có cảm giác cô chính là người họ muốn tìm.
“Vậy cũng được.”
Nghe tiếng nói vọng đến bên tai, Lưu Đình Vân kích động thiếu chút nhảy dựng lên, cô không ngờ được mình và Đường Y Y sẽ xuất hiện cùng nhau trong một bộ phim truyền hình.
Sau khi Đường Y Y thay trang phục bước ra, phim trường thoáng chóc yên tĩnh trong vài giây.
Cô mặc một bộ gấm vóc màu hồng phấn, váy dài, tay áo khảm tơ bạc, kiểu tóc còn vài sợi tóc mai, gò má nõn nà như bạch ngọc, cổ thon dài, trang phục ung dung quý phái, thần thái thanh nhã lãnh đạm.
Hai loại khí chất xung đột trên người cô, dẫn dắt sự chú ý của tất cả mọi người.
Sau vài phút im lặng trôi qua, đạo diễn Trần phất tay – “Tất cả bộ phận chuẩn bị …”
“!”
Có rất ít người sinh ra đã thu hút ống kính, đặt biệt là ngũ quan.
Đường Y Y đi cùng nhóm người, thân hình cô đoan trang, bước bước sinh hoa, cô rõ ràng không có lộ ra tâm tình của bản thân, nhưng trong ánh mắt đầy nhu tình mật ý, nhưng khi nhìn kỹ lại, chính là một mảnh thanh minh, trầm tĩnh.
Giang sơn xuất hiện mỹ nhân thế này, hậu cung viễn viễn không có một ngày bình yên.
Xuất hiện trong cảnh quay cuối cùng của bộ phim, Đường Y Y lưu lại cho phần sắp tới đầy kinh diễm.
Chưa từng qua lại nhiều ở phim trường, cũng không nói chuyện nhiều với tổ kịch, Đường Y Y cởi bỏ trang phục, tẩy trang, đổi quần áo thường, đi cùng Lưu Đình Vân đến khách sạn, tới phòng cô ấy đang ở.
“Đạo diễn Trần muốn tớ biểu đạt sự cảm ơn tới cậu.”
“Tớ làm vậy chính là muốn giúp cậu.”
“Ừ, tớ biết điều đó.”
Lưu Đình Vân tìm lược chải tóc – “Nếu không phải Tiết Ngũ nói với tớ là cậu không có việc gì, tớ đã chạy đến cảnh sát báo án.”
Đường Y Y chạm vào máy tính của Lưu Đình Vân, đơn giản nói – “Chuyện phát sinh đột ngột.”
Làm gì có chuyện đột ngột như vậy? Người thì không liên lạc được, Lưu Đình Vân ngồi cạnh cô, hỏi thăm dò – “Khoảng thời gian này có phải cậu bị Tần Chính giam lại?”
Từ trong mũi Đường Y Y phát ra một âm tiết nhỏ – “Đúng vậy.”
Ngu ngơ chớp mắt một cái, Lưu Đình Vân tức giận bạo phát, nói tục – “Tên chết tiệt kia!”
“Y Y, anh ta…có phải đã …”
Trong nháy mắt, trong não Lưu Đình Vân diễn ra nhiều cảnh tượng chỉ có trong sách và tivi, chính là loại tình tiết nữ chính sống không bằng chết, hốc mắt cô hồng hồng.
Đường Y Y nói – “Anh ta không có chạm vào tớ.”
“Thực sự?” Lưu Đình Vân vẫn không dám tin, cô nhìn chằm chằm vào Đường Y Y, lục soát trên dưới – “Cậu không bị thương gì hả?”
Đường Y Y lắc đầu – “Không có.”
Cô cười với Lưu Đình Vân – “Tớ mập lên , ký.”
Trên mặt Lưu Đình Vân vẫn là vẻ lo lắng, trợn mắt há hốc mồm hồi lâu – “…Chúc mừng.”
Đường Y Y gẩy một sợi tóc bên tai, cô gầy lợi hại, gần một tháng này lại liên tục tăng lên , ký.
Chỉ cần không nhìn thấy Tần Chính, trời cũng xanh hơn, cái gì nhìn cũng thuận mắt, cô cũng sống tốt hơn.
Tán gẫu một lúc, Lưu Đình Vân đột ngột trợn to mắt – “Cậu chính là Đường Y Y?”
Đường Y Y khẽ nhíu lông mày – “Nếu không thì sao?”
Lưu Đình Vân lấy tay bóp mặt cô, cô vội vã lấy ra – “Đừng bóp, là mặt thật.”
“Tại sao tớ có cảm giác cậu không giống trước đây?!”
“Giống!”
“Thực sự?”
“Thực.”
“Cậu thề đi!”
“Tớ thề!”
Hai người giao lưu một đoạn hội thoại ngây thơ và không có dinh dưỡng, người hỏi người đáp.
Lưu Đình Vân chậc lưỡi – “Hơn hai tháng không gặp, khí chất của cậu cũng thay đổi.”
Tay cầm chuột của Đường Y Y khẽ nhúc nhích, mặt không đổi sắc – “Thay đổi ra sao?”
Lưu Đình Vân sờ sờ chiếc cằm trắng nõn – “Nếu hai chúng ta không phải quen biết nhau lâu, nhìn cậu bây giờ, chậc chậc, tớ còn nghĩ là không có khả năng kết bạn với cậu.”
Đường Y Y cảm thấy kỳ lạ – “Vì sao?”
Lưu Đình Vân nói – “Cảm giác có khoảng cách.”
Cô khoa tay múa chân nửa ngày – “Tóm lại chính là ý tứ như vậy, cậu hiểu!”
Đường Y Y không còn gì để nói, tiện tay cầm lấy nửa bao khoai tay chiên trên bàn ăn, âm thanh mơ mơ màng màng nói – “Cái gì cảm giác có khoảng cách, trừ chiều cao, tớ không nhìn ra được hai chúng ta có khoảng cách gì.”
Khóe miệng Lưu Đình Vân giật giật, đây chính Đường Y Y cô quen biết.
“Cậu chờ một chút.”
Cô vứt lược, đứng dậy mở chiếc rương bằng da ra – “Y Y, tuần trước tớ nhận được một tuýp sửa rửa mặt đang quảng cáo.” Tìm thấy túi trang điểm to đùng, Lưu Đình Vân nói – “Cậu đem về sử dụng đi.”
Đường Y Y mở ra nhìn một chút – “Vậy tớ không khách khí.”
Lưu Đình Vân ngồi xếp bằng, tinh thần sảng khoái – “Thạch hoa quả ăn ngon không? Hôm tớ nhận được quảng cáo này, mang về một túi.”
“…” Đường Y Y – “Cậu chỉ cần nhận quảng cáo cũng có thể mở thêm một tiệm tạp hóa.”
“Ha ha ha, tớ cũng cảm thấy vậy.” Lưu Đình Vân sờ sờ mặt, thở dài – “Tớ còn muốn cố gắng, trước khi nhan sắc lão hóa cần phải tìm được một vai chính suất sắc, tiền bạc sau khi kiếm được sẽ đi Tây Ninh mở một nhà hàng ẩm thực.”
Nhân sinh chỉ cần như vậy cô đã cảm thấy viên mãn.
“Tây Ninh?” Đường Y Y hời hợt ném ra một cơ hội làm ăn – “Nếu như muốn mở nhà hàng ẩm thực, cậu đến Bắc Lạc cơ hội sẽ tốt hơn.”
Ánh mắt Lưu Đình Vân sáng lên – “Đúng vậy, tớ nên đi Bắc Lạc!”
“Y Y, cậu so với tớ còn có đầu óc làm ăn, tương lai tớ chi tiền, cậu tới làm quản lý, cậu nghĩ sao?”
Đường Y Y nói giỡn – “Lương của tớ rất cao.”
“Yên tâm, yên tâm, cổ phần của nhà hàng ẩm thực cho cậu một nửa cũng không thành vấn đề.” Lưu Đình Vân khoát tay không sao cả – “Chao ôi Y Y, lần trước còn không phải là nói đi chùa lạy hay sao?”
“Đầu năm mồng một không được, cậu còn ở cạnh…”
Đường Y Y nói – “Vậy thì sau mùng một đi.”
“Tớ không hiểu cuối cùng Tần Chính muốn làm gì?” Lông mày Lưu Đình Vân nhíu lại, tìm băng tóc cài lên đầu – “Anh ta thực sự xem cậu là thế thân của cô gái kia?”
Sắc mặt Đường Y Y lóe qua tia khác thường – “Không phải vậy.”
“Vậy là gì?” Từ trong miệng Lưu Đình Vân bật thốt ra một câu – “Anh ta không phải là thật lòng với cậu đó chứ?”
Chẳng lẽ phát hiện thấy điểm bất đồng giữa Y Y và cô gái kia? Nên bị hấp dẫn?
Bất quá…
Cưỡng bức người khác đến trình độ như vậy, nếu như là thật lòng, thì càng hết sức đáng sợ.
Làm sao có thể như vậy?! Tần Chính là người không có tim, cô so với ai càng hiểu rõ điều này, trong mắt Đường Y Y tuôn ra vài phần phiền chán – “Đừng nhắc đến anh ta nữa, không có ý nghĩa.”
“Vậy không nói nữa.” Lưu Đình ngồi một lát lại đi mang giày – “Đi, tớ mời cậu uống cafe.”
Hai người đến Starbucks gần đó, mới vừa ngồi xuống lập tức có khách không mời mà đến.
Chẳng những vậy mà còn là hai người.
Tần Chính và Tiết Ngũ phân ra ngồi bên cạnh Đường Y Y và Lưu Đình Vân.
Chỗ ngồi bỗng chốc chật chội, không khí thoải mái sung sướng ban đầu thay đổi thành cứng ngắc.
Đường Y Y cho rằng Tần Chính gọi Tiết Ngũ tới, sắc mặt càng khó coi.
Lại không biết rằng Tiết Ngũ đến một chút cũng không liên quan tới Tần Chính.
Tiết Ngũ biết rõ hôm nay Lưu Đình Vân kết thúc quay ở phim trường, nên cố ý lại đây ra mặt.
Anh gần đây hầu như không có thời gian tìm một cô gái nào hết, phát tiết cũng phải dùng tay qua loa cho xong.
Hôm qua mới có thời gian rảnh rỗi, không có chuyện gì làm, bỗng dưng nhớ đến Lưu Đình Vân, nghĩ thời điểm cô động tình vừa thở dốc vừa khóc nức nở, trong lòng Tiết Ngũ như có mèo cào, ngứa ngáy.
Anh ở ngoài phim trường nhìn thấy xe Tần Chính, khi đó đi qua gõ cửa sổ, mới có một màn như thế này.
“Cảnh quay xong hết rồi?”
Lưu Đình Vân mắt điếc tai ngơ, cầm muỗng khuấy cafe, ném vào nửa muỗng đường.
Tiết Ngũ bị không để ý tới, quay qua nhìn Đường Y Y – “Đã lâu không gặp nha.”
Câu nói của anh đầy ý tứ sâu xa.
Việc Đường Y Y khôi phục ký ức anh không nghe A Chính đề cập tới, nhưng anh vừa nhìn liền biết.
Có nhiều thứ chỉ ở trên người Đường Y Y mới có, thí dụ như hơi thở âm u giống như đúc với Tần Chính.
Nhấp một hớp cafe, Đường Y Y giả vờ như không nghe thấy.
Lại thêm một người không đếm xỉa tới mình, gương mặt tuấn tú của Tiết Ngũ đen như mực, anh nhìn về phía Tần Chính.
Bị đối xử giống như nhau, nhưng Tần Chính trấn định tự nhiên, chân bắt chéo ngồi lướt di động.
Thái dương Tiết Ngũ giật giật.
Thì ra anh chính là con hát diễn tuồng.
Không có ý định đi chỗ khác, Tiết Ngũ gọi hai ly cafe, bây giờ mới là buổi chiều, trời chưa tối, có chuyện hay để xem.
Anh cũng không muốn lãng phí một chuyến đi không công tới nơi này.
Một lát sau, Đường Y Y và Lưu Đình Vân bước vào toilet.
“Có cửa sau không?”
“Hình như không.”
“Tớ vừa nhìn thấy Tiết Ngũ, lập tức muốn nôn hết cơm tối hôm qua ăn tới giờ.” Lưu Đình Vân lắc đầu thở dài – “Y Y, mỗi lần tớ gặp Tần Chính đều cảm thán tổ tông con người vĩ đại biết bao nhiêu, cụm từ “mặt người dạ thú” được tạo ra chính là dành cho hắn ta.”
Một người đẹp như thần, chân dài, trung niên, vậy mà lại tàn bạo, biến thái.
Đường Y Y biết rõ Lưu Đình Vân đang nghĩ gì, Tần Chính có vẽ bề ngoài và khí chất có thể lừa gạt bất cứ cô gái nào.
Có kết luận như vậy, cũng vì cô chứng kiến tận mắt vô số lần, thấy ánh mắt dính trên người Tần Chính của những cô gái kia.
Khi hai người đối mặt, tâm tình tốt bị phá vỡ không còn một mảnh.
Đường Y Y cúi đầu rửa tay, trước khi cô chưa nhớ lại, lo lắng Lưu Đình Vân sẽ bị Tiết Ngũ dây dưa vui đùa, hiện tại cô không lo chuyện như vậy, bởi vì cô biết có người có thể làm cho Tiết Ngũ thành thành thật thật.
Ở chổ ngồi, Tiết Ngũ và Tần chính đang nói chuyện.
“Khi Đường Y Y nhớ lại toàn bộ, hai người nói chuyện ra sao?”
Tần Chính vuốt nhẹ ngón tay – “Tớ cùng cô ấy không nói chuyện được.”
Cô ấy chỉ cần hai ba câu có thể làm anh phát hỏa.
Mỗi lần hai người chung đụng, hai bên đều dùng khuôn mặt đáng ghét cho xong việc, tiếp tục nữa, sẽ xảy ra chuyện máu tươi đầm đìa.
Tiết Ngũ chậc chậc hai tiếng – “Cậu cảm thấy tình cảm của Đường Y Y dành cho cậu là gì? Mềm nắn rắn buông?”
Tần Chính im lặng không nói, tựa như là cam chịu.
Mặt Tiết Ngũ như là bị tát một cái.
Ở đâu ra một người anh em tự tin như thế này! Đường Y Y nếu có tình cảm với cậu, tớ liền độn thổ khỏi nơi này mà không phải đi ra
Dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Tiết Ngũ vẫn không nói gì, anh vuốt vuốt mái tóc – “Có muốn biết trong lòng Đường Y Y có cậu hay không không?”
Tần Chính nghiêng người, đôi mắt híp lại.
Tiết Ngũ vỗ vỗ vai anh – “Chuyện này cứ giao cho tớ.”