Khi cô quay qua chạm vào ánh mắt Tần Chính, Đường Y Y lập tức nói – “Gọi cho tiểu Ngô đến đây!”
Phản ứng của cô chậm mất nửa nhịp, mới nhớ ra cổ mình không thể chuyển động, sau đó cô nghiêng đầu qua một bên, không nhìn thẳng vào Tần Chính.
“Không có tiểu Ngô.” Tần Chính chớp mắt, thong thả ung dung nói với Đường Y Y – “Cũng không có tiểu Trương, tiểu Vương, tiểu Lý.”
Nụ cười thấp thoáng bên khóe môi anh, tư thái nho nhã, toát ra mị lực của người đàn ông trung niên – “Chỉ có tôi.”
Ót bị nâng lên, Đường Y Y trừng mắt nhìn Tần Chính, anh dựa vào gần cô, không gì cảng được.
“Để tôi nhìn một chút.”
Tần Chính nhẹ nâng mặt Đường Y Y lên, những vết thương trên người cô đều phơi bày dưới ánh mắt không coi ra gì của anh, vết thương đã khỏi, đang mọc ra phần thịt màu hồng.
“Hồi phục khá tốt.”
“Oh.”
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, Đường Y Y chưa một lần soi gương. Cho nên cô không biết mặt mình bị thương thành cái dạng gì, không biết thê thảm đến mức độ nào.
Chỉ có thể từ tâm trạng của Lưu Đình Vân khi đến thăm cô và bác sĩ y tá khi khám cho cô mà đoán ra một chút.
Khá thê thảm, nhưng không đến mức không thể gặp người.
Cảm giác mát trên cổ đem ba hồn bảy vía của Đường Y Y kéo về, cô rùng mình cái, da gà nổi lên toàn bộ kể cả phần da còn sót lại trên mặt.
“Lạnh hả?”
Tần Chính sờ đến phần cổ được nẹp cao su cố định lại – “Không có gì, một lát nữa là xuất mồ hôi.”
Ngực Đường Y Y càng phập phồng nhanh hơn – “Tần Chính, anh lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn không phải là quân tử.”
“Quân tử?” Tần Chính tựa như nghe được chuyện cười – “Em thấy tôi giống quân tử hả?”
Anh giả vờ suy tư nghiêm túc – “Tôi nhớ là, em đánh giá tôi là – hình người cốt chó, mặt người dạ thú.”
Khóe mắt Đường Y Y giật giật.
Làm sao người đàn ông này biết rõ như vậy? Còn ghi nợ cô một khoản trong đầu.
Một giây sau, Đường Y Y không có cách nào suy nghĩ đến chuyện khác.
Tần Chính cọ sát đôi môi Đường Y Y, không mạnh không yếu, giống như đang dè chừng một điều gì đó.
Lúc Đường Y Y cảm thấy thả lòng đôi chút, thì anh vừa khéo léo vừa mạnh bạo cạy răng cô ra, tiến quân thần tốc, vừa ôn nhu vừa hung ác hôn cô.
Mỗi lần Tần Chính hôn đều như vậy, làm cho Đường Y Y bị kích thích tận sâu trong trong lòng, không bỏ sót dù chỉ một tấc trong khoang miệng cô, anh nghiền ép cổ họng cô, đẩy cô vào cảnh hít thở không thông đến đỉnh điểm.
Lần này từ đầu đến cuối anh đều mở to mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm nóng rực rọi trên mặt Đường Y Y, khi anh thấy cô có dấu hiệu không thoải mái, anh lập tức thả chậm tiết tấu, triền miên quấn quýt lấy hương vị của cô.
Rất lâu sau, Tần Chính mới thối lui ra, cảm nhận hơi ấm của Đường Y Y, anh chống mũi mình trên chóp mũi Đường Y Y, khàn giọng nói – “Không được, chúng ta không thể chỉ dừng ở đây.”
Tần Chính đứng lên, xoải chân bước vào toilet rồi ở bên trong rất lâu.
Không biết anh vô tình hay cố ý mà không đóng cửa lại.
Tiếng gở gấp liên tục của anh liên tục vang lên, Đường Y Y không thể cử động, không thể không nghe toàn bộ quá trình.
Tần Chính bước ra, hai tay ướt, ngại ngùng, anh rút vài tờ khăn giấy, lau trước mặt Đường Y Y – “Chờ đến khi em khỏe lại, chúng ta cùng sung sướng một ngày, nhé?”
Đường Y Y không để ý đến anh.
“Tôi còn nhớ,” Tần Chính híp mắt lại – “em thích ngồi trên người tôi, tôi ôm em.”
Một kích mắt lạnh của Đường Y Y đánh lại – “Dĩ nhiên là ký ức của anh có vấn đề.”
Tần Chính không so đo với cô, mà thấp giọng cười ra tiếng.
Người con gái này có thể tranh cãi với anh là một khởi đầu khá tốt.
Anh cuộn tay áo lên, khép y phục lại cho Đường Y Y – “Nước lạnh rồi, em chờ một chút, tôi đổi chậu khác cho em.”
Nhìn Tần Chính làm việc có khuôn có dạng, Đường Y Y biết mình không thể tránh khỏi một kiếp này.
Trút y phục đi, hô hấp nóng ướt của Tần Chính phun lên người Đường Y Y, ngứa vô cùng, cho dù dùng khăn lông ẩm lau qua cũng không hết được cảm giác này.
“Thả lỏng cơ thể, đừng gồng người lên như vậy, để tôi xoa bóp cho em.” Động tác của Tần Chính đã dần thông thạo, anh mở miệng nói tiếp – “Bộ dáng này của em, tôi đã thấy vô số lần.”
“Từ ngọn tóc đến đầu ngón chân, không có chổ nào là tôi không chạm qua.”
Ở trước mặt Tần Chính, Đường Y Y tựa như một đứa trẻ sơ sinh.
Gương mặt cô bổng chốc nóng lên, toàn thân đều ửng hồng.
Năm phút sau, cô đối mặt với một thực trạng.
“Cánh tay trái đã lau rồi.”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy thì lau lại một lần.”
Ở trên chính là nội dung nói chuyện của hai người.
Trong suốt quá trình đều na ná như vậy.
Hơn một giờ sau, Đường Y Y bị lau từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, nhiệt độ trên người vẫn cao không giảm xuống được, toàn bộ quá trình đều bị hành hạ.
Nếu ánh mắt Tần Chính có thể thao túng người khác, không biết cô đã bị anh làm bao nhiêu lần.
Tần Chính rót nước rở lại, ống tay áo cuộn lên tùy ý, để lộ ra một đoạn cánh tay đầy sức lực, rất khó tìm thấy loại cảm giác lãnh khốc, tàn bạo, không chút tình người trong lúc này.
Cơ thể Đường Y Y được lau qua và xoa bóp vô cùng thoải mái, cũng được thay một bộ quần áo sạch sẽ, từng viên từng viên nút áo được cài lại, từ đầu đến chân cô đều được tẩm loại hơi thở khi bị Tần Chính chám vào.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí im lìm.
Tần Chính ngưng mắt nhìn Đường Y Y, trầm giọng nói – “Như thế này không tốt sao?”
Đường Y Y nói – “Anh không biết là thiếu chút gì sao?”
Khóe một Tần Chính đột ngột bĩu một cái.
Thật lâu sau, anh lấy kính mắt xuống, nhéo nhéo sống mũi – “Xem ra có lẽ tôi làm còn chưa đủ.”
Đường Y Y nói – “Tần chính, tôi cảm thấy…”
Tần chính bỗng dưng lên tiếng ngăn lại lời cô – “Tôi đi gặp bác sĩ hỏi xem tình hình phục hồi của em.”
Lời vừa dứt anh cũng bước nhanh đi, bước chân vội vã, tựa như đang chạy trốn.
Đường Y Y nhìn trần nhà, cô và Tần Chính biết nhau hai mươi năm, cùng sống chung một chổ hơn mười năm.
Từ trước đến giờ, nhìn thì tựa như là có thay đổi, nhưng thật sự không có gì đổi thay, vẫn dây dưa không rõ.
Quan hệ giữa hai người họ rốt cuộc là ra sao…
Tần Chính rời khỏi phòng bệnh đứng ngoài anh lang, bóng lưng anh cao ngất, cô đơn, quyết tuyệt đầy cố chấp.
Có một số việc cho dù anh dùng hết sức để làm nó, nhưng vẫn không có thể đạt được kết quả tương ứng.
Mặc dù vậy, anh vẫn dùng hết sức đi làm.
“Không thể…”
Tần Chính cuối đầu lẩm bẩm một câu, chuyện xảy ra cho đến giờ, trải qua mấy chục năm, anh không thể buông Đường Y Y một lần nữa.
Con đường anh đang đi là đường một chiều, chỉ có thể bước thẳng về phía trước.
Cho dù là bò vài tháng, vài năm, hay vài chục năm anh cũng muốn bò đến trước mặt Đường Y Y, nói cho cô biết – “Em nhìn em, em nhất định là của tôi.”
Anh nhất quyết không cho bất kỳ chướng ngại vật nào chắn ngang hai người họ.
Đứng ở hành lang chốc lát, Tần Chính tìm bác sĩ điều trị chính cho Đường Y Y, từ trong phòng làm việc bước ra, anh lại đến trần Thiếu Dung, gặp Trương Vi Phong.
Từ lúc nhận được điện thoại cho đến khi nghe được tin Đường Y Y giải phẫu thành công, thời gian cũng chỉ hơn nửa ngày, nhưng đối với anh như cả một thế kỷ dài đằng đẵng.
Nỗi lo âu, khủng hoảng tích tụ lại vài chục năm cũng không bằng một phần mười lần này.
Phần hồi ức này cả đời anh cũng không muốn nhớ lại.
Đến trấn Thiếu Dung, Tần Chính cầm quà đến gõ cửa.
Phía bên trong không chút động tĩnh.
Giọng của Trương Vi Phong vang lên từ sau lưng anh – “Anh lại đến đây làm gì?”
Tần Chính xoay người, nhìn thấy người đàn ông trung niên mặt áo bông màu đen, xương gò má nhô lên, dưới ánh mắt mặt trời hình thành một bóng râm, khí sắc người ông không tốt.
“Tôi đến cảm ơn Trương lão viện trưởng.”
Ông nhíu nhíu mày, bộ dáng cự tuyệt tiếp cận người khác – “Không cần làm vậy.”
Ông không muốn có bất cứ mối liên hệ nào với Tần Chính.
“Đó chỉ là chuyện thứ nhất.” Tần Chính nhíu mày – “Chuyện thứ hai là muốn nói cho ông biết.”
Trương Vi Phong lập tức nghiêm mặt lại.
Trong lòng ông buồn bực.
Trừ việc có liên quan đến vợ Tần Chính, ông không nghĩ ra giữa hai người còn chuyện gì giữa hai người khiến Tần Chính đích thân đến nơi này một chuyến.
Tần Chính thản nhiên nói – “Cô nhi viện Phúc Húc vào ngày hai mươi bảy sẽ được xây dựng lại, những đứa trẻ ở đó cũng đã có chổ ở tạm thời, vật liệu cũng đã được chuẩn bị đầy đủ.”
Cả người Trương Vi Phong chấn động.
Mặt mũi đầy nét khó tin – “Anh muốn nói…”
Tần Chính ngẩng đầu, nói một cách hời hợt – “Tôi biết mấy năm gần đây Trương lão viện trưởng vẫn tới lui cô nhiên viện Phúc Húc, đây có thể coi như là một chút tâm ý của tôi.”
Trương Vi Phong hít một hơi khí lạnh, ông không lên tiếng.
Sau khi con ông ra đời không tới một năm, vợ ông cũng rời bỏ hai cha con ông vì cuộc sống vất vả đầy những chuyện vụn vặt, khi đó ông còn trẻ, tâm tính nóng nảy không biết bao dung và nhẫn nhịn.
Khi vợ muốn ly hôn, ông lập tức đanh mặt nói được thôi.
Ngược lại sau khi ly hôn, Trương Vi Phong đột ngột tỉnh táo hẳn ra, ông một tay nuôi con trai lớn khôn, dạy dỗ thành người.
Khi con trai ra đi, Trương Vi Phong chỉ còn lại một mình.
Trong một lần ngẫu nhiên, ông biết được tình trạng của cô nhi viện Phúc Húc qua một tờ báo, ông không kiềm lòng được tìm hiểu về nơi này.
Từ cô nhi viện trở về, Trương Vi Phong rục rịch trong lòng.
Qua nhiều năm, Trương Vi Phong đều dùng tài sản tích cóp được trong thời gian làm việc để giúp đỡ cho những đứa trẻ trong cô nhi viện này.
Nếu muốn nói ông có tâm nguyện nào chưa hoàn thành, thì đó chính là làm cho những đứa trẻ ở đây thoát khỏi bóng ma bị cha mẹ vứt bỏ, có một tuổi thơ tốt đẹp.
Trương Vi Phong kiềm nén tâm tình hỗn loạn trong lòng mình, đây là việc mà ông không lường trước được.
Đem quà cáp để trên đất, Tần Chính cong lưng xuống, tư thái tôn kính nói – “Tạm biệt.”
Trương Vi Phong vẫn đứng đơ ra tại chổ, một lúc lâu sau vân chưa hoàn hồn.
Tần Chính có lẽ đoán biết được, ông cái gì cũng không cần.
Chỉ duy nhất chuyện liên quan đến cô nhi viện, ông sẽ tiếp nhận.
Trên đường lái xe về, Tần Chính đi dạo đông dạo tây ở phố lớn ngõ nhỏ, ngắm nhìn mọi thứ.
Cuối cùng anh mua một bộ nội y cho Đường Y Y, có trời mới biết anh phải suy nghĩ rất lâu mới quyết định được.
Đường Y Y lườm bộ nội y màu đỏ một cái, mắt nhắm lại, làm ngơ.
“Là size E phải không?” Tần Chính cầm bộ nội y lên, trong đầu anh phác họa ra bộ dạng Đường Y Y khi mặc nó vào người.
Đường Y Y không lên tiếng, tựa như là đang ngủ thiếp đi.
Tần Chính mân môi, dùng ánh mắt đo lường độ lớn nhỏ của cô để xác định lại xem mình mua có vừa cô hay không.
Đường Y Y bị ánh mắt anh rọi lên người đến mức không tự nhiên.
“Nếu em không chịu nói, vậy tôi tự đo.”
Nói xong anh lập tức cúi người, bàn tay anh mò lại.
Đường Y Y lập tức mở mắt – “Phải.”
Tần Chính a lên một tiếng, nghiêng người nằm bên cạnh Đường Y Y, vuốt nhẹ ngón áp út của cô.
Thần kinh Đường Y Y kéo căng một lát rồi chìm vào giấc ngủ.
Nhiệt độ thời tiết hạ trên phạm vi rộng, trời đông giá rét đến một cách yên lặng không một tiếng động.
Mặc dù Đường Y Y nằm trên giường, không nhìn thấy quang cảnh bên ngoài, nhưng cô có thể đoán biết nhiệt độ bên ngoài từ quần áo Tần Chính.
“Đình Vân nói hôm nay đến thăm tôi sao đến giờ này còn chưa tới?”
Đường Y Y nhìn về hướng cửa.
Gọi điện thoại không ai nghe máy, có phải xảy ra chuyện gì không?
Tần Chính mở mí mắt ra, không mặn không nhạt nói – “Tôi ở cạnh em cả ngày còn chưa đủ?”
Đường Y Y nói – “Cũng bởi vì trong thời gian này anh lúc nào cũng ở cạnh tôi, nên mới cần chút không khí mới mẻ.”
Bộ mặt Tần Chính xụ xuống.
Anh để ly trên bàn, nhấc chân bước ra ngoài, đi tới cửa bỏ lại một câu – “Để tôi gọi hỏi phim trường xem như thế nào.”
Tần Chính gọi điện tới phim trường, lúc này Lưu Đình Vân đang sắp quay lại một cảnh.
Cảnh đó rõ ràng bảo đã ok, nhưng đạo diễn bỗng dưng lại nói phải quay lại.
Cô vốn dự định đi thăm Y Y, kết quả không thể không ở lại.
Lần đầu quanh còn chưa lạnh như thế này, hôm nay quay lại đúng vào ngày lạnh nhất.
Lưu Đình Vân cảm thấy nhất định có ai đó giở trò sau lưng cô, cố ý làm cho cô không thoải mái.
Để quay cảnh này, Lưu Đình Vân mặc một bộ y phục màu trắng, quần ống bồng bồng, để lộ cánh tay và chân ra ngoài, ngày lạnh, cô không ngừng chà xát tay chân mình.
Cô bị lạnh quá mức, trong đầu toàn là tuyết, cảnh này đã quay lại vài chục lần, cho nên cô quên gọi điện thoại cho Đường Y Y nói một tiếng.
“Đóng máy.”
Đạo diễn nói – “Nghỉ hai phút, diễn lại.”
Ông nhận lấy điện thoại trợ lý đưa tới, nhìn thấy tên người gọi đến, sắc mặt lập tức thay đổi, vừa mở miêng ra, âm thanh hạ thấp vài bậc – “Tần tiên sinh.”
“Chao ôi,” đạo diễn nói – “Lưu Đình Vân còn phải quay lại.”
Đầu bên kia Tần Chính nói – “Quay lại?”- Giọng nói trầm thấp đơn giản.
Thái độ đạo diễn lập tức thay chuyển biến đột ngột, ông cười nói – “Vậy, cũng không cần nhất thiết phải quay lại cũng được.”
Tần Chính nói – “Vậy không cần quay lại.”
Đạo diễn chao ôi một tiếng – “Dạ, vâng, Tần tiên sinh.”
Cúp điện thoại, đạo diễn nhíu chặt mày lại.
Một bên thì muốn ông làm khó Lưu Đình Vân, một bên thì xem bộ dáng là muốn đỡ lời cho Lưu Đình Vân.
Quyền lực và sức ảnh hưởng của hai bên khiến đạo diễn chậc lưỡi, người sáng suốt cũng sẽ làm như ông.
Cân nhắc một chút, đạo diễn gọi một cú điện thoại, giải thích rõ tình hình, chủ yếu là đem trách nhiệm của bản thân phủi sạch, tránh rước họa vào thân.
“Tần tiên sinh đích thân gọi điện thoại đến, tôi cũng không còn cách nào khác.”
“Biết rồi.”
Đầu dây bên kia chỉ trả lời một câu, thì âm thanh tít tít truyền đến, đạo diễn cất di động vào, đi tìm Lưu Đình Vân.
“Đình Vân à, cảnh vừa rồi tôi đã xem kỹ lại, cô diễn hết sức nhập vai.”
Cho nên? Lưu Đình Vân đóng mở đôi môi đông lạnh đến đen hỏi – “Vậy là qua rồi phải không?”
Đạo diễn nở nụ cười tươi tắn – “Đúng, cảnh đó qua.”
Lưu Đình Vân cảm giác như được tái sinh.
Cô vội vàng tháo trang sức, thay y phục, dặn dò trợ lý vài câu rồi cầm túi rời khỏi phim trường.
Đứng ở đầu đường, Lưu Đình Vân nhìn quanh tìm xe taxi.
Một chiếc xe thể thao chạy về phía cô, chậm rãi đáp lại, cửa sổ được kéo xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn của Tiết Ngũ – “Định đi chổ nào? Tôi đưa em đi.”
Vẻ mặt Lưu Đình Vân tựa như gặp ác quỷ.
“Anh theo dõi tôi?”
Giọng cô chắc chắn, nếu không cũng không có chuyện khéo như vậy, tựa như hai người họ hóa thân vào vai nam nữ chính trong phim thân tượng, cả thế giới xung quanh đều đáng yêu xinh đẹp, chỉ cần mở cửa ra và bước vào.
Tiết Ngũ nhếch miệng – “Sai, là tôi hộ tống em.”
Lưu Đình Vân không để ý tới, cô nhìn ra phía sau, chờ taxi.
Càng nóng lòng, càng không thấy.
Lưu Đình Vân mắng chửi vài câu tho tục, cô bỏ tay vào túi áo lông, cúi đầu tránh xa ra.
Xe thể thao vẫn theo cô như âm hồn bất tán.
Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì, mí mắt Lưu Đình Vân giật mạnh.
Tựa như kể từ khi Tiết Ngũ không biết xấu hổ bám dính lấy cô, cô gặp phải đủ loại phiền toái không tên ở pyhim trường.
Những chuyện phiền toái ấy nhìn thì tựa như hết sức bình thường, nhưng gợp mọi chuyện lại cùng nhau, cũng …không đến mức đúng dịp như vậy chứ?!
Cô cũng không phải là người mới, đối với kịch bản và cảm nhận khi diễn xuất có mấy phần nắm chắc trong tay, làm sao có thể không thuận lợi như vậy.
Là Hoàng Tiêu? Hay nhà họ Hoàng?
Hay là chính bản thân Tiết Ngũ, muốn làm cho cô không có đất dung thân trong showbiz rồi chủ động đến khẩn cầu hắn ta.
Lưu Đình Vân dừng bước chân nhưng không quay đầu lại – “Tiết Thiếu, Tiết công tử, tôi chỉ một nhân vật nhỏ bé, anh đừng lãng phí thời gian với tôi, buông tha cho tôi được không?”
Tiếng cười của Tiết Ngũ vọng ra từ trong xe – “Không được.”
“Có phải em phát hiện ra mọi chuyện trong thời gian này đều không thuận lợi?”
Vẻ mặt Lưu Đình Vân lạnh lẽo, quả nhiên là Tiết Ngũ.
Cô đã phán đoán sai về Hoàng Tiêu hay là nhà họ Hoàng.
Nhưng không đoán về Tiết Ngũ.
Nếu không phải gặp người động kinh như Tiết Ngũ, anh ta đột nhiên nảy sinh hứng thú rất lớn với bản thân, mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt cô, hai người nhiều lần lên trang đầu của tạp chí, thì nhà họ Hoàng cũng không để ý đến mặt mũi mà làm vậy với cô, ép cô rời khỏi showbiz.
Tiết Ngũ ngậm điếu thuốc trong miệng – “Không bằng em ở cạnh tôi, tôi bảo đảm, sau này em muốn gì có đó.”
Lưu Đình Vân nghiếng răng nghiếng lợi – “Tiết Ngũ, anh đang hại tôi.”
Tiết Ngũ mỉm cười, nhả ra một vòng khói màu trắng – “Vây em chọn lựa ra sao?”
Xe taxi dừng lại, Lưu Đình Vân lập tức lên xe.
Tiết Ngũ không đuổi theo xe taxi phía trước, anh ngồi trong xe tâm trạng khốc liệt vô cùng.
Lưu Đình Vân không giống như những người con gái mà anh từng tiếp xúc, tính tình của cô hướng ngoại, dám nói dám làm, trước mặt anh cô vẫn như vậy.
Cô giống như một con nhím, Tiết Ngũ phát hiện cảm giác khi nhổ từng cây, từng cây gai trên người cô rất có cảm giác thành công và thư sướng.
Cho nên hảo cảm của Tiết Ngũ dành cho Lưu Đình Vân chỉ có tăng mà không giảm, muốn có trong tay, nhất định phải có được.
Cuộc đời này của anh nhất định không thất bại trên tay một người phụ nữ.
Nhưng vào ngày hôm qua anh nhận một tin tức khiến bản thân vô cùng chán ghét và bài xích.
Hoàng Tiêu mang thai.
Cô cũng dám có mang con của anh.
Dưới lớp khói vẻ mặt Tiết Ngũ mờ ảo không rõ, anh tuyệt đối không muốn đứa trẻ kia ra đời.
Còn với Lưu Đình Vân, lúc đó là tình thêé bắt buộc.
Lưu Đình Vân đến bệnh viện giải thích ngắn gọn với Đường Y Y, không có nhắc đến Tiết Ngũ, cũng không nhắc đến những phiền toái cô gặp ở phim trường.
“Y Y, tớ đẩy cậu đi dạo trên hành lang nha.”
“Được.”
Lưu Đình Vân gọi y tá giúp cô một tay, chợt một người bước lại gần, bế Đường Y Y đặt nhẹ vào xe lăn, xếp chân cô vào trong một cách thành thạo.
Làm xong mọi chuyện, âm thầm đi nơi khác.
Lưu Đình Vân hắng giọng – “Tần Chính biến hóa thật lớn.”
Đường Y Y nói – “Đúng vây.”
Lưu Đình Vân đẩy Đường Y Y ra ngoài – “Cậu không xuất viện thì tớ nghi Tần Chính không để cậu một mình ở đây đâu.”
Đường Y Y nói – “Trừ khi ngủ, thời gian còn lại anh ta đều lượn qua lượn lại trước mặt tớ.”
Lưu Đình Vân cười ha ha – “Nghe cứ như là trẻ nhỏ không thể rời khỏi người lớn vậy.”
Mặt Đường Y Y đen xì.
Lưu Đình vân vẫn tiếp tục cười – “Thế giới bên ngoài thật đáng sợ, trẻ nhỏ nhật định phải canh chừng gia trưởng, nó sợ…”
Cô bất thình lình nhìn thấy Tần Chính ở chỗ ngoặt, cô thiếu chút nữa sặc nước miếng của bản thân.
Đường Y Y thấy có chổ không đùng, nhưng cô không quay đầu nhìn, cô cũng đoán được sắc mặt Tần Chính khó coi như thế nào.
Lưu Đình Vân vội vã đổi đề tài, tán gẫu với Đường Y Y vế mấy bộ phim kinh dị đang công chiếu trong nước thời gian gần đây, nào là chỉ có âm thanh đáng sợ, phim ảnh không có nội dung, làm cô mất cả nửa ngày đi xem phim.
Qua vài ngày, Lưu Đình Vân lại đến thăm Đường Y Y, lần này không phải là để tám chuyện, chia sẻ cuộc sống, mà đến để cáo biệt.
Ba cô là một công nhân ngành điện, đột ngột bị khai trừ không rõ ràng, cửa hàng của mẹ cô kinh doanh khá tốt, đột ngột không còn ai mua hàng.
Lưu Đình Vân không muốn vì mình ba mẹ chịu liên lụy.
“Y Y, tớ quyết định rời khỏi thành phố C.”
Đường Y Y ngạc nhiên hỏi cô – “Chuyện gì xảy ra?”
Lưu Đình Vân thở dài – “Cậu thấy đó, tớ ở trong giới này nhiều năm rồi, vẫn không nóng không lạnh, chứng minh tớ không có tố chất của một ngôi sao.”
Từ lời nói của Lưu Đình Vân, cô cảm nhận được sự bất đắc dĩ trong đó, Đường Y Y nhíu mày – “Trước kia cậu không có nói như vậy.”
“Hơn nữa vị trí hiện nay của cậu cũng đã tăng cao rất nhiều, nghiệp diễn cũng rộng mở, cậu thật sự muốn buông tay? Bỏ hết những người hâm mộ cậu?”
Lưu Đình Vân cười khổ - “Làm vậy đúng là không được thật.”
Ngày hôm trước Hoàng Tiêu tới tìm cô, đi chung với mẹ Tiết Ngũ, mẹ chồng nàng dâu hai người cùng ra trận, khởi binh vấn tội ép cô rời khỏi.
Tựa như cô là tản thịt tỏa ra mùi thơm thu hút con chó Tiết Ngũ cắn chặt không chịu nhả ra.
Thế giới của người có tiền cô không hiểu được, cô cũng không muốn trở thành một vật phẩm trong thế giới của họ.
Cô chỉ có thể ra đi, mới có thể vứt bỏ những việc và những kẻ rắc rối kia.
Đường Y Y mở miệng – “Bởi vì Tiết Ngũ, Hoàng Tiêu?”
Lưu Đình Vân im lặng.
Ấn đường Đường Y Y nhíu lại – “Cho nên cậu phải cúi đầu?”
Lưu Đình Vân nói – “Tớ cũng không muốn, nhưng ba mẹ tớ đã lớn tuổi, không chịu nổi đả kích.”
Đường Y Y mân mân khóe môi mím chặt.
“Tờ phải đi.” Lưu Đình Vân nhìn đồng hồ trên điện thoại – “Y Y, tớ sẽ thường xuyên về thăm cậu.”
Lưu Đình Vân đi tới cửa, tiếng của Đường Y Y vọng lên hỏi cô từ sau lưng – “Đình Vân, tiếng Anh của cậu ra sao?”
Lưu Đình Vân sững sờ - “Giao tiếp không thành vấn đề.”
Một tuần sau, Lưu Đình Vân xuất hiện tại London.
Cô thở ra một hơi, mỉm cười chào đón cuộc sống mới.
“Y Y, cảm ơn cậu…”
Vào ngày lễ giáng sinh, không thấy bóng dáng Tần Chính đâu.
Dưới sự chỉ đạo của bác sĩ trị liệu, Đường Y Y di chuyển chân mình một cách chậm rãi, cô muốn tranh thủ để chân mình sớm hoạt động lại bình thường.
Đi được một lát, Đường Y Y đi không nổi nữa, cô được đỡ đến bên cạnh xe lăn, khi nhịp tim khôi phục như bình thường thì cô nhận được điện thoại của Tần Chính.
“Hôm nay là Giáng Sinh, anh muốn tặng em một món quà, Tiết Ngũ đề nghị anh núp trong một hộp quà lớn, để bản thân mình thành trở thành quà tặng em, khi em mở hộp ra tôi có thể cho em một sự ngạc nhiên.”
Khóe miệng Đường Y Y giật giật – “Anh làm vậy không thích hợp.”
Cô không yên lòng nói thêm một câu – “Cho nên tôi từ chối.”
Đường Y Y thở nhẹ một hơi.
Tần Chính nói xin lỗi – “Hôm nay anh khá bận, không thể tranh thủ về gặp em, quà thì quản gia sẽ đưa cho em.”
Đường Y Y được đẩy về phòng bệnh, khi vào phòng đã thấy một hộp quà khổng lồ màu vàng nhạt.
Lớn như vậy, làm sao quản gia có thể “cầm” vào?
Đường Y Y suy nghĩ, là gì trong đó? Là búp bê siêu lớn, hoa hồng? hay là gấu bông siêu lớn?
Hay là vật sống? Một con labrador đã trưởng thành? Hay là Samoyed?
Sau khi đoán tất cả những thứ có thể trong hộp quà đó, cuối cùng Đường Y Y bỏ qua, không đoán nữa.
Quản gia nói – “Phu nhân, tiên sinh muốn cô tự tay mở quà.”
Đường Y Y khoát tay – “Vậy được rồi, ném ra ngoài đi.”
“…”
Quản gia lén liếc mắt về phía hộp quà.
Ông nghĩ thầm, ở lâu trong đó như vậy, chắc là thiếu dưỡng khí mất.
Ông mất chừng mười phút đồng hồ thuyết phục Đường Y Y, nói đến miệng đắng lưỡi khô.
Đường Y Y nhấc người vịn tay ghế đứng lên, duỗi tay mở nơ con bướm trên hộp quà.
Cô bị một đôi tay rắn chắc ôm lấy mình, bên tay là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên – “Anh bác bỏ đề nghị của Tiết Ngũ.”
Môi anh dán lên vành tai Đường Y Y – “Nhưng anh đã đổi mới ý tưởng.”
Đường Y Y sửng sốt.
Cho đến khi cô kịp phản ứng thì lập tức nghiêng đầu quay qua nhìn quản gia, ông đang nhìn vào khoảng không.