Cuối cùng, Olivia vẫn mặc cái quần chẳng chút nghệ thuật vào.
Lúc này, khi Mục Căn lại hỏi hắn muốn ăn gì, Olivia quyết đoán cự tuyệt. Để ngăn Mục Căn hỏi thêm câu nữa, hắn bèn dời mắt lên màn hình, TV vốn dùng để quan trắc tình huống di chuyển đang phát một bộ phim hoạt hình.
Olivia chỉ định xem lướt qua, nhưng trông thấy hình ảnh đang chiếu lại không dời nổi mắt nữa, theo dõi tình tiết một lát, hắn bỗng hét ầm lên!
“ĐÂY, ĐÂY, ĐÂY LÀ ‘CUỘC PHIÊU LƯU CỦA KHAM MANH MANH’!!!” Hét to thế đấy, Mục Căn bị dọa hết hồn.
Cẩn thận liếc qua màn hình, bấy giờ trên ấy đang chiếu bộ phim hoạt hình duy nhất mà Mục Căn có – “Cuộc phiêu lưu của Kham Manh Manh”, nhưng…
“Có, có vấn đề gì sao?” Mục Căn gãi đầu.
“VẤN ĐỀ LỚN ẤY CHỨ!!!!!!!” Giọng nói tự mang dấu chấm than, Olivia gian nan dời mắt khỏi màn hình, khuôn mặt phóng đại lập tức áp sát Mục Căn. Mục Căn bị hắn cứng rắn ép lui hai bước, sau đó không thể động đậy nữa, vai bị hai tay Olivia túm chặt.
“Tập này tôi hoàn toàn chưa xem bao giờ! Đây là tập mấy?” Olivia hỏi Mục Căn vô cùng nghiêm túc.
Mục Căn đần ra, hơi quay đầu nhìn màn hình một cách khó khăn, cậu đã sớm thuộc làu làu nội dung, tức thì giải đáp vấn đề của Olivia: “Tập .”
Trong thời gian Olivia ngủ, Mục Căn sợ Manh Manh chán, bèn để lại “Cuộc phiêu lưu của Kham Manh Manh” cho nó xem, nội dung trước Manh Manh xem rồi, thành ra bắt đầu xem từ tập , xem đến tận khi Olivia tỉnh ngủ, đúng lúc tới tập .
“CÁI GÌ!!!!!!” Olivia lại gào lên! Lần này, không chỉ Mục Căn, ngay cả nhóm các bác đang xếp hành nghiêm chỉnh trước TV cũng xoay màn hình tối sang đây.
“Mau mau nói! Cậu có bao nhiêu tập ‘Cuộc phiêu lưu của Kham Manh Manh’? Ý tôi là – mấy tập sau tập ấy?!” Olivia hưng phấn cực kỳ, gương mặt vốn tái nhợt thoáng hồng lên.
Mục Căn lại gãi gãi đầu.
“Bốn trăm tập ~ thì ‘Cuộc phiêu lưu của Kham Manh Manh’ có tổng cộng bốn trăm tập mà?” Vì đã xem gần hai mươi lần, Mục Căn rất quen thuộc với bộ phim, song mỗi lần thấy hai chữ “Kết thúc” sau tập bốn trăm, cảm xúc trong cậu vẫn sục sôi hệt như lần đầu xem kết cục vậy.
Olivia sợ đơ người —
“Ca khúc kết phim của tập cuối rất đặc biệt ~ tròn bốn trăm tập, chỉ nhạc nền của tập cuối là khác, lần nào nghe cũng thấy rung động hết.” Phim hay từ đầu tới đuôi, tập cuối càng là tinh hoa trong tinh hoa, đến cả loại người thiếu tế bào âm nhạc trầm trọng như Mục Căn cũng bị bài hát thu hút. Ca khúc tên “Mãi mãi một Manh Manh” trở thành bài duy nhất cậu biết hát.
“Trời ạ… Cậu thế mà biết bài ấy… xem ra… là thiệt rồi…” Vẫn trong trạng thái hưng phấn quá độ, Olivia sắp hỏng mất thôi, giọng hắn run rẩy, mắt nhìn Mục Căn không chớp. Cuối cùng, như hạ xong một quyết định quan trọng, hắn thả Mục Căn ra, nghiêm mặt nói: “Tôi muốn mua toàn bộ video ‘Cuộc phiêu lưu của Kham Manh Manh’ từ tập đến tập , cậu ra giá đi.”
Ngữ khí đặc biệt tàn khốc cao ngạo ngông cuồng bá đạo khí phách.
Tiếp đó, giọng nói manh manh (← tính từ) của Manh Manh (← tên) loáng thoáng truyền đến —
“Olivia, cậu quên một việc rồi: Trước khi xuất phát cậu đã mua sạch kẹo que của mười lăm cửa hàng kẹo và năng lượng của hai mươi trạm năng lượng, cậu hết tiền rồi.”
Olivia tức khắc xoay đầu qua, hung hăng lườm Manh Manh đang xác nhận lần cuối với hắn.
“Chíp ~ thiệt đó ~” Manh Manh mở to hai mắt, khẳng định chắc nịch.
Hai bao tử vua du lịch đường dài, thiệt đúng là đốt tiền mà ~
Vai Olivia hơi sụp xuống.
Hắn thấy mất mặt muốn chết.
Mới rồi còn huênh hoang bảo người ta ra giá đi, đảo mắt đã phát hiện mình viêm màng túi, cảm giác này chẳng dễ chịu tẹo nào.
Hay… cướp nhỉ?
Tức quá hóa liều, trong đầu Olivia lập tức nảy sinh ý niệm trên.
Ý nghĩ vừa thoáng hiện, Olivia liền cúi đầu xuống, tại nơi Mục Căn nhìn không tới, vẻ mặt Olivia chợt trở nên vô cùng đáng sợ.
Đúng lúc này, một đôi tay ấm áp đột nhiên đáp lên vai hắn.
“Thôi để tớ tặng cậu!”
Hắn ngẩng đầu, lại ngã thẳng vào nụ cười trong sáng của Mục Căn.
“Cái này…” Olivia ngây ra.
Trong mắt hắn, mọi thứ trên thế giới đều cần tiền trao đổi, hắn phải trả tiền mới mua được kẹo que, năng lượng và các món đồ khác.
Từ bé đến giờ, Olivia chưa từng được cho thứ gì “miễn phí”.
Dù là thứ người khác không cần, cũng chẳng ai cho hắn “miễn phí”.
Từ nhỏ tới lớn, muốn thứ gì phải tự kiếm tiền mua, tiền không đủ thì đi cướp, điều này đã thành nguyên tắc tối cao trong cuộc đời không dài của hắn.
Mà nay —
“Manh Manh cứ đến thẳng chỗ bác Alpha mà xin, trọn bộ bốn trăm tập ‘Cuộc phiêu lưu của Kham Manh Manh’ nằm trong đầu bác hết ~ bác còn có cả MV ca khúc tập cuối nữa cơ!”
“Cái gì!!!! Ý cậu là MV ca sĩ Tuyết Hoa đích thân biểu diễn á?” Olivia còn đang đắm chìm trong cảm xúc không tên, cú nổ mới của Mục Căn lập tức thu hút lực chú ý của hắn. Mắt mở thật to, mặt ngập vẻ khó tin!
“Hả… ca sĩ Tuyết Hoa? MV chỉ có Kham Manh Manh trong phim và một cái cây thôi…” Mục Căn hồi tưởng một chút: “Thôi, tự cậu xem đi.”
Mục Căn cười hì hì bảo Olivia.
“…” Hiện Olivia đã chẳng biết nói gì mới tốt, hắn cúi đầu, sau một lúc mới ngẩng đầu lần nữa, giọng nói ẩn chứa sự dè dặt khó phát hiện, hắn nhỏ giọng hỏi Mục Căn: “Xin hỏi, cậu muốn tặng miễn phí bộ phim hoạt hình quan trọng như thế cho tôi thật sao?”
Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “miễn phí”.
“Ừ, thật mà. Cậu không phải bạn tớ sao? Ba ba nói, bạn bè với nhau phải biết san sẻ nha ~” Tuy Mục Căn chưa từng có bạn, nhưng ba ba vẫn giải thích từ bạn bè cho cậu nghe.
Bất đồng với người máy, trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, nhân loại sẽ trải qua vô số sự kiện và hằng hà cảm xúc. Trên đường đời, họ sẽ gặp được người thân, người yêu, bạn bè, người qua đường và kẻ thù, họ sẽ vì những người này mà nếm trải tình thân, tình yêu, tình bạn, đạo nghĩa và thù hận. Những tình cảm ấy, đến tận cuối đời người máy cũng chẳng hiểu được, song họ lại cho đây là chuyện Mục Căn nhất định phải trải qua trong tương lai, thế nên mới vắt cạn óc, lật hết tất cả sách nói về tình cảm, rồi quy nạp tổng kết cho Mục Căn biết.
Bạn bè, là khi trong túi áo con chỉ còn mỗi quả trứng rồng, nhưng con vẫn sẵn lòng chia cho bạn con phân nửa — người máy A bảo với Mục Căn như thế.
Mắt Olivia sáng lên ngay tắp lự.
“Được, kể từ giờ cậu là bạn tôi.” Giọng điệu trở nên hết sức trịnh trọng, giờ đây, đổi thành Olivia vươn tay về phía Mục Căn.
“Ừ.” Vươn tay bắt tay Olivia, Mục Căn cười ngây ngô.
Lúc này, cậu nào hay biết mình vừa thu hoạch được một tình bạn hiếm có cỡ nào.
Tình bạn của một kẻ tàn ác cả đời cô đơn chiếc bóng, mai sau bị người đời đánh giá là hung bạo tàn nhẫn.
Mà “kẻ tàn ác ấy”, cũng nắm giữ một cơ hội giúp thay đổi vận mệnh tương lai của mình.
Và căn nguyên hết thảy chỉ bắt nguồn từ hai trăm tập “Cuộc phiêu lưu của Kham Manh Manh” thôi.
—–
Nghe bảo bạn Gà bây giờ còn trẩu hơn cả bạn Cỏ, tận t trở lên mới động dục lận =)) Khổ thân Cỏ, phải đợi chừng hai chục năm nữa =))))