Đây đại khái là điểm tốt của phụ huynh người máy — bọn họ rất hiếm khi từ chối quyết định của tụi nhỏ.
“Olivia vui ghê chưa ~” Một lần nữa lấy phi thuyền của mình ra ngoài để bố trí phạm vi hoả lực, Manh Manh bê một pháo tên lửa chạy tới cạnh người máy A: “Tôi ít thấy Olivia cười như vậy lắm. Bình thường cậu ấy cũng hay cười, nhưng toàn cười nhạo, cười khẩy, cười ha hả…”
Nói tới đây, Manh Manh chết máy: Gượm đã – Olivia như thế nghe có vẻ không giống trẻ ngoan nha…
Người máy vừa nghe mình nói chính là người lớn nhà bạn tốt của Olivia mà! Lỡ người ta tin lời mình, rồi đâm ra hiểu lầm không hay về Olivia thì tiêu.
Do vậy, Manh Manh bèn mất bò mới lo làm chuồng:
“Tuy Olivia cười lên không giống người tốt mấy, nhưng cậu ấy thực sự là đứa trẻ ngoan. Tôi đã cũ kỹ lắm rồi, cậu ấy lại có rất nhiều cơ hội đổi người máy mới, thế mà vẫn không ném tôi đi đâu! Chẳng những không ném, mà còn tìm vật liệu mới để tôi lắp ráp cơ thể nữa đó!”
Hành vi phù hợp với tiêu chuẩn “trẻ ngoan” của Olivia khó tìm quá thể, Manh Manh hết cách, đành chọn mình làm ví dụ. Trong lòng người máy, nếu đã lỗi thời mà vẫn không bị chủ nhân đào thải, vậy chủ nhân chính là chủ nhân rất rất tốt.
“Ừ, cậu ấy thật tốt.” Quả nhiên, người máy A cũng nghĩ tương tự.
“Hai chân của tôi là Mục Căn làm cho.” Sau đó, hắn còn bồi thêm một câu.
Giọng người máy luôn cứng nhắc bình bình, nghe chả có cảm xúc gì. Giả như để câu ấy cho nhân loại nói thì rõ là khoe khoang hả hê.
Người máy A nhịn không được phải khoe.
“Đâu chỉ chân, toàn thân tôi đều do Olivia làm đấy nhé!” Manh Manh lập tức không cam tâm yếu thế, lắc lắc cái lò xo phỏng theo cọng lông ngố trên đầu Kham Manh Manh: “Nhìn đi, có cả tóc nè!”
Thân máy hoàn mỹ là bảo vật mà Manh Manh lấy làm kiêu ngạo nhất, đã nói là thao thao bất tuyệt, mỗi cái ốc vít không tì vết trên người mình là hãng gì, model bao nhiêu đều được nó giới thiệu một lần.
Người máy A chất phác hoàn toàn chen không lọt câu nào, lại nghĩ chẳng ra thứ để khoe tiếp, đành uể oải đi theo nghe. Đúng lúc này, Alpha được người máy A nâng trong tay rốt cuộc có động tĩnh.
Ra hiệu cho người máy A đặt mình trước mặt Manh Manh, màn hình tối của Alpha lóe lên một đường sáng đỏ.
Ánh sáng đỏ đại biểu cho cảnh cáo và ra hiệu.
Manh Manh tức thì hiểu ra Alpha chê mình ồn, vội ngắt thiết bị phát thanh.
Dè đâu đường sáng đỏ trên màn hình tối của Alpha lại tăng thành hai.
Ách… Manh Manh có nói gì nữa đâu mà? Alpha còn cảnh cáo mình làm chi? Ngay khi Manh Manh nghĩ mãi không thông, Alpha chợt lên tiếng:
“Miếng vá trên đầu tôi là Mục Căn đóng lên.”
…
…
…
Manh Manh liền sáng tỏ: Té ra ánh sáng đỏ ban nãy không phải “cảnh cáo”, mà là “ra hiệu” hả?
Kỳ thực Alpha chỉ muốn triển lãm thứ Mục Căn làm cho hắn thôi mờ (≧▽≦)
Là người máy, nhóm Alpha không có bất kỳ tài sản gì.
Thậm chí linh kiện trên người, trong tình huống con người không cần họ nữa, cũng sẽ bị gỡ xuống làm thành vật phẩm khác.
Bọn họ chẳng có gì thuộc về mình.
Phần lớn người máy còn không có cả chủ nhân, trước khi thoát khỏi căn cứ, nhóm Alpha chỉ là người máy phục dịch trong quân đội, bọn họ không có “nhà”, kho hàng là địa điểm dừng chân những lúc hết nhiệm vụ. Trong mắt nhân loại, họ chả khác chi một cái ô tô, một tách trà; Không có chủ nhân, họ chấp hành mọi nhiệm vụ mà nhân loại giao cho một cách máy móc mà chính xác; Họ không có tiền lương, không có ngày nghỉ, nếu hết nhiệm vụ sẽ bị buộc tắt máy để tiết kiệm năng lượng.
Sau khi nhiệm vụ kết thúc, họ sẽ tiến hành tu sửa tùy theo mức độ hư hao của cơ thể, tổn hại không ảnh hưởng công năng thì miễn xử lý.
“Má trái” của Alpha bị khuyết một miếng, hắn là người máy nên nhớ rõ vết ấy do nhiệm vụ đầu tiên lưu lại. Vì vết thương không ảnh hưởng đến tác dụng, nên người kiểm tu lấy kết quả “Không hỏng hóc gì” để thả hắn ra. Miếng khuyết đó cũng không lớn, thực tình chẳng ảnh hưởng gì tới công năng, nhưng chính Alpha vẫn có chút để bụng.
Tại nơi kiểm tu, hắn thấy được quá nhiều người máy hư hỏng, nếu chân của người máy chủ yếu sử dụng cánh tay để phục vụ cho nhân loại bị thương, nhân viên kiểm tu cũng sẽ kết luận là “Không hỏng hóc gì” mà thả họ đi. Với con người, có vẻ người máy chỉ cần còn xài được thì không cần phí phạm thời gian, tinh lực và vật liệu để duy tu.
Chẳng ai đếm xỉa đến bọn họ.
Mãi tới khi hắn gặp Mục Căn.
Mục Căn chú ý đến tổn thương nhỏ trên người họ từ rất sớm, về sau liền dùng đủ loại vật liệu có thể để bổ khuyết chỗ hao hụt cho họ.
“Dù màu sắc cách biệt hơi xa với da của bác, nhưng con thấy đẹp trai lắm nha!” Alpha nhớ rõ ngày nhận quà ấy, Mục Căn chỉ nói với hắn mỗi một câu.
Đây là món quà đầu tiên Alpha nhận được từ thuở sinh ra tới nay, khoảng thời gian kế tiếp hắn cũng nhận thêm càng nhiều quà.
Người máy trên toàn thế giới đều trắng tay.
Alpha nghĩ, hắn là người máy giàu có nhất thế giới này.
Dẫu Mục Căn sẽ chuẩn bị quà cho từng người máy một, song Alpha vì miếng khuyết trên mặt mà chiếm hơn một phần quà.
Chính bởi điểm khác biệt ấy mà bác cả Alpha luôn mừng thầm trong bụng.
Khoe xong, Alpha muốn người máy A bê mình quay về hướng cũ lần nữa ngay tắp lự, còn người máy Manh Manh cũng chỉ chết máy một chốc, đoạn tức tốc khiêng pháo cỡ nhỏ lạch bạch đuổi theo.
Tụi nhỏ chẳng biết gì về đề tài khoe khoang này nọ của các phụ huynh, hai đứa chạy rất nhanh, chả bao lâu đã đứng tại cuối cầu nối tiếp.
“Khoang thuyền đối phương sắp mở, cẩn thận kẻo ngã.” Giọng Epsilon vang bên tai họ, âm thanh quen thuộc khiến hai thiếu niên an lòng hơn chút.
Thuyền âm hồn hết sức khổng lồ, vượt xa kích thước phi thuyền họ, thế nên Epsilon cho cả phi thuyền đậu trên thuyền ấy. Phi thuyền đối phương có một cửa nối tiếp dự phòng, từ đây có thể tiến thẳng vào khoang thuyền.
Cửa nối tiếp chậm rãi mở ra trước thao tác của Epsilon, bên trong tối như mực, Olivia dùng đèn pin chiếu mà họ vẫn không thấy rõ dưới đáy có gì. Dòm dòm cửa vào dưới chân một hồi, Mục Căn với Olivia đưa mắt nhìn nhau.
“Tôi nhảy trước.” Olivia nói trước.
“Hả?”
“Để tôi xuống trước xem có vấn đề gì không rồi cậu hẵng nhảy.” Olivia đáp, chưa đợi Mục Căn kịp phản bác, hắn đã nhảy xuống luôn.
Sàn cứng vô cùng, vậy mà lại là sàn gỗ, cảm thụ xúc cảm dưới chân một lúc, Olivia xem xét sơ qua bốn phía, phát giác không có điểm khác thường mới hô với lên trên: “Cậu xuống đi, tôi đỡ được –”
Olivia vốn định bảo Mục Căn là mình đỡ được cậu, ngặt nỗi hắn chưa dứt lời, Mục Căn đã nhảy cái phốc xuống dưới.
Olivia đành lặng lẽ rụt lại tay đang vươn ra.
—–
Giờ Gà với Cỏ còn rất rất trẩu tre, trưởng thành và yêu đương cần quá trình ;))