Tất cả mọi người đều thay quần áo, không mặc đồng phục quân huấn nữa mà đổi sang trang phụ rằn ri giống các sĩ quan.
Huấn luyện viên áo đen lướt mắt qua từng khuôn mặt nóng lòng muốn thử của đám tân sinh đang chờ xuất phát, nói:
“Kế tiếp các bạn sẽ hành động một mình, mỗi người sẽ được phân đến một sân huấn luyện bất kỳ, trang bị vũ khí giống nhau, cũng như được bố trí mục tiêu nhiệm vụ ngẫu nhiên. Vì tại sân huấn luyện, bề ngoài của mỗi người sẽ bị biến đổi tùy ý, nên các bạn không thể nhận ra nhau. Các bạn chỉ cần làm hai việc: Một, bảo hộ mình không bị tổn thương; Hai, tiêu diệt mục tiêu nhiệm vụ. Điểm đạt chuẩn của cửa thứ nhất là hai mươi phát đạn, sau hai mươi lần bắn trúng mục tiêu thành công, các bạn sẽ thuận lợi tiến vào cửa tiếp theo. Đợt huấn luyện kéo dài mười ngày, trong vòng mười ngày này, mong các bạn hãy nỗ lực rèn luyện.”
Lời chỉ dẫn của huấn luyện viên vẫn ngắn gọn như mọi ngày, sau khi giới thiệu đơn giản, cổng lớn sau lưng nhóm thí sinh mở ra, bọn họ xếp hàng tiến vào cánh cổng đen nhánh. Vừa đặt chân vào cổng, cảm giác tồn tại của đồng bạn lập tức biến mất, họ băng qua một lối đi khá dài tối như mực, phát hiện bản thân đi tới một chốn kỳ diệu.
Mục Căn ngây ngốc đứng giữa lòng biển, cậu chưa từng thấy đại dương bao giờ nên tò mò đánh giá mọi thứ chung quanh.
Mặt trời sắp lặn, ánh nắng không còn nóng bỏng và khó nhìn thẳng nữa, tia nắng vàng tươi trải khắp mặt biển, thuyền buồm lũ lượt chạy về từ phương xa, mang theo hoặc nhiều hoặc ít con mồi.
“Sao lại đứng trong nước? Nhóc sợ nước với không biết bơi mà?” Một người đàn ông đứng trên đầu thuyền lớn tiếng cười nói với Mục Căn, Mục Căn bị lời hắn làm cho sửng sốt :
Ớ… tôi bơi cũng khá lắm, sợ nước hồi nào?
Trong toàn thể tân sinh, người gà mờ nhất giờ phút này có lẽ chính là Mục Căn. Từ nhỏ lớn lên tại hoang tinh, mặc dù từng chơi vài game ở chỗ các bác, nhưng hoàn toàn không có kinh nghiệm với loại hình trò chơi D quy mô lớn xây dựng bối cảnh thật. Nếu từng chơi qua một ít game đang lưu hành hiện nay, cậu sẽ lập tức sáng tỏ chuyện gì đang xảy ra.
Đáng tiếc Mục Căn chưa chơi bao giờ, cậu ngơ ngác bị một ngư dân khác từ trên thuyền bước xuống trêu ghẹo. Cuối cùng, một người dùng bàn tay to xoa đầu cậu, lấy một túi lưới chứa cực nhiều cá ném lên lưng Mục Căn, trên vai nặng trĩu, Mục Căn suýt nữa bị đè bẹp.
“Olivia, chúng ta về nhà thôi.” Đó là một người đàn ông vạm vỡ trên dưới ba mươi tuổi, tóc vàng mắt xanh, nhưng khuôn mặt vì hàng năm ra biển nên đen nhẻm, cười lên để lộ hai nếp nhăn thật sâu bên khóe mắt.
Nghe hắn gọi mình, bấy giờ Mục Căn mới loáng thoáng hiểu được tình huống hiện tại.
Là game nhập vai sao? Ollie từng kể với mình, người chơi sẽ sắm vai nhân vật nào đó trong game, hết thảy tình tiết triển khai từ hoàn cảnh sinh hoạt của nhân vật.
Quả nhiên —
Mục Căn chả mấy chốc đã hiểu rõ bối cảnh nhân vật của mình: Giờ đây cậu là một thiếu niên làng chài tên “Olivia”, sống cùng anh trai, chị dâu và hai đứa cháu gái, toàn bộ người trong làng đều là ngư dân, sống dựa vào biển, nhiều thế hệ mưu sinh bằng nghề đánh bắt cá.
Tuy nhiên, cái này thì liên quan gì với môn bắn nha? Cá ngon ghê!
Cầm cá nướng chị dâu đưa qua, Mục Căn cắn miếng lớn, song cũng không quên mục đích mình tới đây. Thấy tiểu loli bên chân vẫn chưa ăn no và đang chảy nước miếng ròng ròng nhìn mình — cô cháu lớn trong game, Mục Căn xé cá trong tay thành hai, đưa miếng to hơn cho cháu lớn, miếng nhỏ hơn cho cháu út.
“Ăn phần của em đi, mặc kệ tụi nó.” Anh trai vội ngăn cản cậu, khuôn mặt nhìn Mục Căn ngập vẻ u sầu: “Olivia, thần Biển từ chối chúc phúc em, em trời sinh không thể bơi lội, mai sau anh chị chết rồi, em phải sống thế nào đây?”
Ách… một người đàn ông ba mươi tuổi nói kiểu này hình như có chút không hợp đâu.
Mục Căn vừa xơi con cá người nọ đưa thêm, vừa yên lặng nghĩ.
“Nếu đã không thể bắt cá, vậy em lên núi săn thú đi.” Nói đoạn, người đàn ông bỗng nhiên lấy ra một khẩu súng trong ngăn tủ đằng sau, súng laser mới tinh, thoạt nhìn đặc biệt không xứng đôi với ngôi làng nhỏ cũ nát này.
 ̄▽ ̄
Mục Căn nhận súng mà 囧 囧 không thôi, cậu biết: Rốt cuộc cũng tới đoạn liên quan đến huấn luyện rồi.
“Em cầm cây súng này đi tìm lão Tom gác núi học cách sử dụng đi.” Vì thế, ăn xong hai con cá, Mục Căn liền bị người nọ đẩy đi luyện cách xài súng.
Lão Tom là một ông cụ vô cùng nghiêm nghị, dưới sự dạy bảo của ông, Mục Căn bắt đầu luyện tập từ bắn bia trạng thái tĩnh, sau đó học bắn thỏ hoang ranh mãnh chạy tới chạy lui trên núi, cuối cùng học bắn chim bay trên trời dưới biển.
Với Mục Căn lớn lên cùng săn bắn mà nói, những huấn luyện này chẳng có gì áp lực.
Song, số con mồi cậu mang về mấy ngày nay sớm đã vượt quá hai mươi, Mục Căn đếm thấy mình săn được ít nhất ba mươi con bằng cây súng trong tay, nhưng mãi chưa thấy lời nhắc thăng cấp nào. Tuy nhiên vào một hôm, lão Tom đột ngột nói với cậu một việc:
“Kỹ thuật bắn của con đã rất khá, sau này con có thể tự do săn bắn trong núi, đồng thời ta cũng giao cho con một nhiệm vụ khác: Đó là tiêu diệt hết kẻ xâm nhập từ bên ngoài.”
“Chúng ta trốn đến đây từ mấy trăm năm trước, đời đời chưa từng ra khỏi ngọn núi này, luôn sợ hãi bên ngoài có người phát hiện sự tồn tại của chúng ta, một khi bị ngoại nhân phát giác, vô khối kẻ sẽ kéo tới giết chết chúng ta.”
“Cho nên, nếu phát hiện kẻ nào không phải dân làng có mặt trong núi, con phải lập tức bắn chết kẻ đó bằng cây súng trong tay! Nhớ chưa! Nhất định phải bắn chết tại chỗ! Không lưu người sống.”
Lúc nói những lời ấy, nét mặt lão Tom đáng sợ dị thường, Mục Căn bị ngữ khí của ông làm chấn động.
Cậu ngơ ngác nắm chặt cây súng.
Mục Căn biết: Đây là nhiệm vụ mình được giao, kẻ xâm nhập lão Tom đề cập chính là mục tiêu huấn luyện của mình!
Hôm sau, thời điểm đang săn bắn trên núi, Mục Căn thực sự gặp một toán người áo đen đến từ bên ngoài. Cậu tức khắc nghĩ tới lời huấn luyện viên và lão Tom, biết mình hẳn nên bắn chết họ ngay, nhưng… nhưng mà…
Mục Căn bẩm sinh là người theo chủ nghĩa hòa bình, trong sinh mệnh ngắn ngủi của mình, mỗi ngày cậu đều nỗ lực không ngừng vì cuộc sống tốt đẹp hơn. Lần trước chứng kiến cuộc chiến kia, nhiều học sinh chỉ giải nghĩa nó như phim điện ảnh, tuy rằng quá trình quan sát đón nhận cảm xúc rất lớn, nhưng xem xong vẫn nhận định là chuyện hư cấu, nếu gặp sự tình kích thích hơn, họ sẽ quên nó ngay.
Mà Mục Căn thì khác, ngay từ đầu cậu đã cho rằng mình đang chứng kiến một cuộc chiến tàn khốc! Hình ảnh biến mất thật lâu mà cậu vẫn chưa hồi phục tinh thần, khi nghe huấn luyện viên bảo đó là sự kiện có thật, cậu quả thực rung động tột độ.
Cậu không rõ vì sao mọi người muốn phát động chiến tranh.
Tương tự như thế, khi nhìn thấy nhóm người áo đen, tay cầm súng của cậu trù trừ không quyết.
May mà những người đó chỉ tìm tòi trong núi chốc lát, phát hiện không có gì thì bỏ đi.
Mục Căn thở phào một hơi.
Nhưng —
Chạng vạng hôm sau, Mục Căn như thường lệ xách con mồi xuống núi về nhà, nhìn tất thảy trước mắt thì sợ ngây người.
Ngôi làng nhỏ cứ vào giờ này sẽ bốc lên từng luồng khói bếp đã biến mất, im ắng, nhìn không thấy bất cứ dấu vết nào của người sống.
Vô số thi thể dân làng ngã xuống con đường nhỏ hàng ngày họ vẫn đi qua, máu tươi chảy xuống dòng suối bên cạnh, Mục Căn phát hiện bóng dáng cả nhà anh trai và chị dâu lẫn trong số ấy.
Cậu quăng con mồi đi, vội vàng chạy qua.
“Người áo đen… bọn chúng… có súng… Chạy mau!” Chỉ có người phụ nữ cậu xưng là chị dâu còn giữ được chút hơi tàn. Nhưng chữ cuối cùng vừa thốt ra khỏi miệng, hơi thở của cô cũng tắt lịm. Mắt cô mở thật to, đôi mắt màu lam chết không nhắm mắt đang trừng Mục Căn.
Thoáng chốc, đầu óc Mục Căn trống rỗng.
Người phụ nữ trong lòng, cả anh trai trên đất, và hai cô bé ngày ngày đều ngọt ngào gọi cậu bằng chú, trên thân từng người đều không chỉ có một vết đạn, họ bị người ta bắn chết.
Cậu tức khắc nhớ tới nhóm người áo đen hôm qua! Mỗi người bọn chúng đều cầm súng!
Ngay lúc này, Mục Căn nghe thấy âm thanh cực khẽ sau lưng, quay ngoắt lại, nháy mắt phát giác ở đó có một tên áo đen đang chĩa súng về phía mình, cậu trợn to hai mắt.
Những chuyện phát sinh sau khi các tân sinh tiến vào hệ thống đều nằm trong tầm quan sát của nhóm huấn luyện viên, lũ nhóc này cũng không phải do quân đội quản lý, mặc dù hệ thống sẽ không làm cơ thể chúng bị thương, song ngộ nhỡ khiến tâm linh chúng gánh chịu thương tổn khó phai nào đó, đám người Bộ Giáo dục chắc chắn sẽ tìm họ tính sổ.
Trông thấy nhiệm vụ Mục Căn nhận được, tại chỗ có huấn luyện viên kinh ngạc kêu thành tiếng: “Nhiệm vụ này có khó quá không?”
Người áo đen kia là do nhân loại nào đó cấu thành khi tiến vào hệ thống, từ khi xâm nhập hệ thống, tân sinh ấy đã đóng vai trò NPC, nhiệm vụ của cậu ta là đối địch với tất cả học viên nhân loại!
“Đây là nhiệm vụ thích hợp nhất hệ thống phân phối cho cậu ta.” Sau lưng huấn luyện viên nọ, Vladimir từ đầu không hề liên tiếng đột nhiên mở miệng.
Có một số người trời sinh không thích hợp làm quân nhân, trong mắt hắn, Mục Căn chính là người như thế. Tuy rằng luôn biểu hiện xuất sắc, nhưng cậu khuyết thiếu một tố chất thiết yếu của quân nhân.
Vì vậy, Vladimir cứ mãi lưỡng lự trong việc chọn người chỉ huy cho cuộc thi đấu liên học viện sắp tới.
Thiếu niên này đã tạo ấn tượng rất sâu với hắn trong ngày thứ nhất, ấn tượng đó từ từ gia tăng qua những lần huấn luyện kế tiếp. Nên thời điểm chọn người chỉ huy, Mục Căn là người xuất hiện đầu tiên trước mắt Vladimir, nhưng kinh nghiệm tích lũy từ nhiều năm tòng quân nói với hắn rằng: Đứa trẻ này không thích hợp, cậu ta quá đơn thuần.
Vladimir không biết thằng bé trưởng thành tại hoàn cảnh thế nào, song rõ ràng là lớn lên trong nhà ấm. Loại người này dẫu có sở hữu thiên phú xuất sắc, thì sớm muộn gì cũng vấp ngã trước tính cách và kinh nghiệm của mình.
Đối mặt với kẻ địch rành rành mà lại chùn tay, sai lầm bắt đầu từ đây.
Chẳng những cậu, mà rất nhiều đứa trẻ tầm tuổi cậu cũng trải qua hoàn cảnh giống vậy, chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết đã quyết định làm chuyện gì đó, rồi chúng sẽ chịu thiệt trên con đường tương lai mình lựa chọn thôi.
Không huấn luyện viên nào xuất chúng hơn thực tiễn, nhằm mau chóng chọn ra người chỉ huy trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại, Vladimir dứt khoát mở hệ thống thực tế ảo chuyên dụng của Quân đội trước thời hạn, để kết quả cho mình biết lựa chọn thích hợp nhất là ai.
Biểu hiện của Mục Căn quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, lòng dạ đàn bà, đây là thứ tuyệt đối không được phép tồn tại ở tướng lãnh quân đội.
Đặt Mục Căn sang một bên, Vladimir chuyển lực chú ý lên vị trí người được đề cử.
Cơ mà, lần này Vladimir đoán sai rồi.
Nhìn tên áo đen đang mai phục tại góc tường quan sát mục tiêu phía trước, Mục Căn im hơi lặng tiếng bóp cò súng.
“Số lượng mục tiêu đã bắn chết: ; Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: .%.” Gần như đồng thời, bên tai hắn cũng vang lên âm thanh hệ thống.
Cùng lúc đó, các huấn luyện viên trong phòng quan sát phía ngoài cũng nghe thấy lời ấy.
Phòng quan sát lặng ngắt như tờ.
Vô cùng nhiều tân sinh bị loại, một nửa số người bình thường có thể huấn luyện trên dưới năm ngày trong hệ thống nay chỉ còn một phần tư.
Tất thảy đều vì học sinh tên Mục Căn này, hầu hết tân sinh được phân đến cùng sân huấn luyện với hắn đều sắm vai kẻ áo đen xâm lược ngôi làng. Sau khi làng gặp nạn, Mục Căn dùng một ngày chôn thi thể dân làng, dùng bốn ngày tiếp theo lần lượt bắn chết toàn bộ người áo đen.
Trí nhớ tốt đã gặp là không quên giúp hắn nhớ kỹ đặc điểm bề ngoài của mỗi tên áo đen, hắn điềm tĩnh như thợ săn lão làng nhất, động tác bắn cực kỳ gọn gàng lưu loát, không lãng phí một viên đạn nào.
Thành tích của tất cả tân sinh cứ vậy dậm chân tại phạm vi cực thấp, mà thành tích của Mục Căn thì trái ngược —
“Nhóc con khá lắm! Nó leo lên đứng đầu bảng tân thủ rồi! Các anh xem kìa! Tên xếp đầu là Mục Căn đấy! Oa… Quá lợi hại! Căn cứ chúng ta chưa có tân binh nào giành được hạng nhất đâu! Giờ chúng ta được mở mày mở mặt rồi!” Huấn luyện viên từng quan sát tình huống trước đó của Mục Căn hô to gọi nhỏ đầy kích động.
Mọi căn cứ trên bốn sao đều có quyền cử người tiến vào hệ thống, tên người là giả, nhưng tên căn cứ đứng sau thì hiện rõ cho tất cả cùng thấy!
Mà hiện tại, tên Mục Căn rõ ràng đứng đầu bảng tân thủ!
“Đó đâu phải Mục Căn, anh nhìn tên căn cứ phía sau kìa, với lại hệ thống cũng cấm sử dụng tên thật mà.” Đồng nghiệp lập tức đánh thức hắn, song… thấy tên Mục Căn, hắn vẫn nhịn không được miệng đắng lưỡi khô.
Đành rằng “Mục Căn” đứng đầu kia không phải học viên Mục Căn trong căn cứ họ, nhưng thứ hạng của Mục Căn cũng đã chen vô top rồi!
“Số lượng mục tiêu đã bắn chết: ; Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: %”
Khi tên áo đen cuối cùng ngã oạch xuống đất, Mục Căn rốt cuộc hoàn thành huấn luyện. Cái tên “Olivia” chói lọi xếp vị thứ hai, đứng ngay dưới tên “Mục Căn”.
Đây cũng là thành tích chung cuộc của Mục Căn.
Mệt mỏi bò ra khỏi khoang thuyền hình trứng, cậu liếc mắt liền thấy mặt vài huấn luyện viên. Trên mặt họ có nét hân hoan và kích động mà Mục Căn nhìn không hiểu.
“Ăn nhiều một chút! Mấy hôm nay chỉ duy trì thể lực bằng dịch dinh dưỡng, đói lắm rồi đúng không?” Một huấn luyện viên ngày thường luôn đen mặt vậy mà nở nụ cười, không phải cười một chút, mà là cười từ đầu chí cuối. Mục Căn nơm nớp nhận ổ bánh mì từ tay huấn luyện viên, thận trọng cắn một miếng dưới ánh nhìn tít mắt của hắn.
“Ăn nhiều một chút! Cắn miếng to vào!” Hắn vỗ mạnh lên vai Mục Căn.
Mặc dù khó hiểu, song Mục Căn vẫn nuốt hết thức ăn thường ngày đã lâu không gặp, thời điểm được dẫn đi nghỉ, cậu nhìn nhìn huấn luyện viên Vladimir đi cạnh mình nãy giờ.
“Có chuyện muốn hỏi?” Vladimir nhíu mày.
Mục Căn gật đầu.
“Hỏi đi.” Vladimir nói.
“Thưa huấn luyện viên, người dân trong ngôi làng vừa rồi… là giả đúng không?” Mục Căn ôm một tia chờ mong nhìn sang Vladimir.
“Ừ, không phải thật, giống như game thôi, chỉ là hư cấu.” Vladimir giải đáp câu hỏi của Mục Căn.
Sau đó, Mục Căn rốt cuộc nở nụ cười lâu ngày không gặp.
“Là giả thôi sao? Vậy tốt quá.”
Dứt lời, tinh thần căng thẳng suốt mười ngày trong hệ thống rốt cuộc chịu hết nổi, Mục Căn nặng nề ngã xuống.
Cậu ngất xỉu.
Nhưng cho dù té xỉu, nét cười trên khóe miệng vẫn không hề phai.
Lần này đến phiên Vladimir giật mình.
Trong lúc đám tân sinh cố gắng huấn luyện, nhóm người máy của bác cả Alpha cũng đang rèn luyện.
Bọn họ tiếp nhận khóa-học-đặc-biệt-dành-cho-bảo-mẫu!
Đa số người máy mà tân sinh mang theo đều là người máy thông dụng trên thị trường, chức năng chủ yếu là bầu bạn, hoặc ghi chép giải toán, thậm chí có cả người máy loại hình máy chơi game chuyên phục vụ giải trí, 囧!
Trong hồ sơ, chỉ có Alpha và Sigma là người máy bảo mẫu thuần túy.
Do vậy, trong thời gian các tân sinh phấn đấu để trở thành quân nhân đủ tư cách, đám người máy như Alpha bị nhốt vào phòng tối download trọn bộ giáo trình bảo mẫu. Tải hết chỉ tốn một ngày, kế tiếp họ phải học tập toàn diện một cách có hệ thống những bài như cách gấp chăn (phù hợp tiêu chuẩn quân đội), làm thế nào chuẩn bị thức ăn cho chủ nhân vất vả cả ngày trở về (bao gồm nguyên liệu tươi và thành phần của dịch dinh dưỡng), phương pháp massage (xua tan mệt nhọc cho tiểu chủ nhân), làm thế nào sửa soạn được dáng vẻ ra ngoài hợp cách khi chủ nhân uể oải không muốn rời giường (cắt tóc, gội đầu, sấy tóc các kiểu)… vân vân mây mây.
Ngoại trừ chương trình học ấy, họ cũng tiếp thu huấn luyện quân sự, ví dụ như hành quân ở đâu hỗ trợ tốt hơn cho tiểu chủ nhân nhà mình. Phần này còn đề cập những điều như: Cách bắt dã thú nhỏ, thu thập nguyên liệu dã ngoại thế nào, phương pháp cứu hộ khẩn cấp…
Nhiều thứ phải học lắm lắm, người máy bận rộn quá chừng!
Đúng rồi, đặc biệt xin nhấn mạnh: Vì não trung tâm của bác cả Alpha lập hồ sơ là người máy bảo mẫu cấp tám, cấp bậc thực sự rất cao, còn xếp lẫn trong toàn thể người máy ở hiện trường (bao gồm Sigma cấp sáu  ̄▽ ̄), thành ra được huấn luyện viên nhân loại phong làm người máy thủ lĩnh.
Giờ đây bác cả Alpha vẫn là lão đại ︿( ̄︶ ̄)︿!
“Thưa thủ lĩnh Alpha (xưng hô khỉ gió gì vậy 囧!), đã giải phẫu xong dã thú kia rồi, tiếp theo xin huấn luyện viên ngài qua làm mẫu phương pháp cắt chính xác.” Một người máy tròn ủm chạy lạch bạch từ xa tới gọi Alpha, lời hắn cắt ngang phút ngẩn người của bác cả.
Khụ! Anh minh như Alpha đời nào có chuyện ngẩn người? Hắn đang trầm tư! Đang trầm tư!
Hôm nay chắc tụi Mục Căn tiến hành hạng mục huấn luyện kế tiếp rồi nhỉ? Thông tin Pi gửi tới hôm qua cho biết sắp có cuộc thi quân huấn liên học viện; cửa hàng bánh bao kinh doanh không tồi, cần lập tức lập kế hoạch phát triển sau quý; hệ thống bên Olivia thực sự quá khó xâm nhập, phải làm sao mới… Thân là chủ gia đình, Alpha đến quân doanh cũng chẳng được yên thân.
Nhưng hắn rất thích ở đây.
Alpha phải đi cửa sau mới trở thành người máy bảo mẫu, nay có cơ hội quang minh chính đại học tập kỹ năng bảo mẫu, hắn phải đặc biệt quý trọng.
“Tốt lắm, giờ chúng ta quá đó thôi.” Dưới sự tháp tùng của người máy Tròn Tròn, Alpha nhanh chóng đổi kênh, chuyển thành trạng thái người máy bảo mẫu.
Huấn luyện viên Giáp: Anh có cảm thấy những người máy này ngày càng giống người máy quân dụng không?
Huấn luyện viên Ất: … Tôi phát hiện mấy người máy đó thoạt nhìn còn giống quân nhân hơn đám tân sinh kia từ lâu rồi, mới đầu rất nhiều người máy chẳng chứa gì hữu dụng trong bộ não, thậm chí chỉ có vài ba trò chơi. Giờ thì tốt rồi, thả bọn họ vào rừng, có khi tiện tay khiêng cả mãnh hổ đang nổi điên về ấy chứ!
Huấn luyện viên Bính: Dạo trước tôi có mang người máy huấn luyện viên phụ trách huấn luyện bọn họ đi kiểm tra vài lần, vẫn là hệ thống bảo mẫu mà, đâu có sai sót gì! Tôi cứ tưởng người máy huấn luyện viên lấy nhầm giáo trình, không cẩn thận lấy phải giáo trình huấn luyện người máy quân dụng chứ…
Hỡi nhân loại đáng thương, người máy huấn luyện viên của các người không hề nhầm, giáo trình cũng chính xác, điều duy nhất không chính xác là:
Các người chọn đúng Alpha – người máy quân dụng siêu cấp nếu giả bao đổi – làm lớp trưởng rồi!
Nhờ lớp trưởng Alpha dẫn dắt, nhóm người máy anh dũng tiến bước trên con đường hướng tới người máy quân dụng ~(≧▽≦)/~
Mục Căn chưa lấy được quyền lãnh đạo tân sinh toàn khối, bác cả Alpha đã lặng lẽ giành được quyền lãnh đạo người máy tân sinh toàn khối…
Hiệu suất cao ngất cool ngầu thế đấy.