Trấn Viễn kiều trước mắt, sâu hun hút, yên tĩnh đến lạnh người.
Không có phục binh. Chỉ có tiếng gió, tiếng cây rừng xào xạt. Đoàn người cắm cúi bước nhanh hơn.
-Không có người mai phục. Chúng ta lo lắng quá nhiều rồi.
Mạc Túc thở phào nhẹ nhõm. Lương vương và Phương Lễ cũng cười, nhưng cả hai thoáng nhìn nhau.
Thiết Hàn không ra tay ở Trấn Viễn kiều. Địa điểm này ai cũng để mắt đến, chắc chắn sẽ có đề phòng. Quân lực của Lương vương ngoài mười vạn quân của Hạ Mẫn, chân chính chỉ có ba vạn ở Đông đô. Cảnh đế luôn có lòng đề phòng họ Thẩm, chẳng để quá nhiều quân ở đây, dân chúng cũng là lưu dân, Đông đô không phải là quê cha đất tổ của họ. Nếu có chiến loạn, e rằng người chân chính muốn bảo vệ Đông đô cũng chẳng có mấy người.
Năm vạn quân lần này chính là chiêu bài chiến lược mà Phương Lễ đánh. Kế hoạch này nhiều người ở Đông đô đã chê là ngu xuẩn, chỉ có Lương vương ủng hộ hắn. Ủng hộ đến tận bây giờ.
Còn Thiết Hàn? Hắn cũng chỉ được có một lần thôi.
-Bẩm tướng quân….Có thám báo, có tin tức đến. Có người….
Mạc Túc và Lương vương đều khựng lại. Đằng sau là hai, ba người đang phi ngựa vội lên:
-Đại nhân nguy to…Kinh thành có biến, kinh thành có biến rồi.
Kinh thành có biến? Lương vương nhìn thoáng qua Phương Lễ. Hắn cũng giật mình.
-Có mấy trăm hộ dân ở Tín khẩu bỗng nhiên đốt nhà. Ở Phàn Thành thì có một số hộ kích động nông dân bỏ ruộng, không trồng trọt nữa. Ở Phà Khương thì có gần ba trăm hộ có con cháu tòng quân lên chỗ huyện lệnh đại nhân hỏi về chuyện quan lính ăn chặn tiền trợ cấp của con họ. Một số nhà thì nghe đồn sắp có loạn nên cũng nóng lòng đi hỏi thăm tin tức. Kinh thành vì vậy mà không được yên ổn như thường ngày.
Chuyện dù sao cũng diễn ra ở kinh thành. Mạc Túc thở phào. Mấy chuyện kích động dân đinh này thủ vệ kinh thành có thể giải quyết được, không liên quan đến bọn họ. Thôi Từ cũng có cùng ý nghĩ, phất tay:
-Chúng ta cũng không thể quay lại kinh thành để giải quyết chuyện đó được. Hiện giờ….
-Nhưng thưa tướng quân….những kẻ tham gia nổi loạn lần này đều có….-Người thám mã ngập ngừng đôi chút rồi mới dám lên tiếng- Đều có con, cháu tham gia quân đội. Cụ thể là năm vạn quân đến Đông đô của chúng ta.
-Sao?
Lương vương cũng tỏ ra kinh ngạc.Mạc Túc và Thôi Từ thì đứng yên một chỗ, không biết phản ứng thế nào:
–Rầm!
Một tiếng nổ ầm ĩ cắt đứt dòng suy nghĩ. Đằng xa xuất hiện một đoàn người….
Thiết Hàn trong bộ áo giáp màu trắng, người đã đen hơn vì sương gió ít nhiều.
Tóc bới gọn, gương mặt lạnh lùng.
Đằng sau hắn là những người trong y phục dân thường đang đứng đấy. Họ có người ăn mặc lành lặn, có người áo vá vai:
-Tiểu Ngưu, con có ở đó không? Chúng ta đây.
-Tiểu Thành, mẹ đây.
-Triêu Nguyên Bảo, cha mẹ ở đây.
-Tướng công, thiếp đây. Ngô thị, thiếp sinh con rồi. Thiếp ở đây….
Trong một thời gian ngắn, mang một số người nhiều như vậy rời khỏi làng xóm của họ, còn đưa họ đến nơi này. Thiết Hàn không mang theo một binh một tốt, nhưng bây giờ ai dám tấn công hắn ta đây?
-Năm vạn huynh đệ, chúng ta ở Đông đô chờ các ngươi. Chờ các ngươi đến với người nhà….Chúng ta chờ các ngươi.
Giọng Thiết Hàn sang sảng. Phương Lễ và Thẩm Hành Vân cũng thoáng mỉm cười.
Ván cờ đơn giản hơn họ nghĩ, nhưng hiệu quả thì thật đáng ghi công.
-Lương vương điện hạ, như thế này là sao? Là….
Tay Lương vương vung lên nhanh như chớp. Đến khi Thôi Từ định thần thì đầu của Mạc Túc đã rơi lăng lốc dưới chân:
-Lương vương điện hạ….Ngươi…
-Tạ lỗi với Thôi đại nhân vậy- Ánh mắt Lương vương trở nên sắc bén. Đám thị vệ cũng tiến lên nhanh chóng khống chế Thôi Từ và một số người khác đi theo -Chúng ta mời Thôi đại nhân làm khách. Cùng trở về Đông đô.
Trên đại điện, Cảnh đế cũng vừa quăng tấu chương của Hộ bộ. Nhâm thừa tướng bước tới một bước, cúi người tâu:
-Muôn tâu hoàng thượng, năm vạn quân lần này chúng ta đưa đến Đông đô đều là quân không tinh nhuệ, rất đông người vừa mới thu vào. Họ xuất thân phần lớn là từ những gia đình nhà nông nghèo, có người phải tìm mọi cách tòng quân để có chút tiền lo cho gia đình. Lương vương đã điều tra được chuyện đó, người mà hắn chiêu dụ cũng là những kẻ đầu tiên rời thôn làng đều là người nhà của những quân lính đó. Họ đốt nhà, khiến cho thôn trang hỗn loạn, thừa lúc còn chưa kịp xử lý thì đưa người đi. Tổng cộng đã có hơn gia đình rời bỏ kinh thành và làng xóm trong vòng có mấy ngày.
-Khốn kiếp!
Ngàn lần vạn lần đề phòng vẫn không thể tránh một lần khinh xuất. Lương vương “quần là áo lượt” nhưng đúng như Cảnh đế đã có dự cảm, chỉ là lớp vỏ ngoài che giấu tham vọng của Thẩm gia thôi.
-Truyền Cam tướng quân thống lĩnh mười vạn quân nhanh chóng tấn công Đông đô. Trẫm muốn cho bọn chúng biết, phản bội phải trả cái giá thế nào. Mau chóng ra quân!