Edit: Mẫn Mẫn
Beta: Mạn Mạn
Sau khi trở về thành phố B cuộc sống của Nguyễn Miên không có nhiều thay đổi, chỉ khác là trước khi rời thành phố B cô vẫn còn độc thân, mà chỉ sau bốn ngày cô đã thành người có người yêu.
Đối với việc cô thoát kiếp độc thân, ngoại trừ bạn bè thân thiết, người đầu tiên biết tạm thời chỉ có Lâm Gia Hủy sống cùng nhà.
Đầu tiên Lâm Gia Hủy dùng năm phút im lặng để bày tỏ sự ngạc nhiên của mình, sau đó gặng hỏi một hồi, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, không chịu bỏ qua phân đoạn nào.
Tất nhiên Nguyễn Miên sẽ không kể rõ từng chi tiết, chỉ lựa những điểm mấu chốt để trả lời, ví dụ như xem mắt hay là duyên phận giữa hai gia đình.
Lâm Gia Hủy phải thốt lên ba câu “Fuck”, sau đó cảm thán bằng cái giọng của người từng trải: “Chị đã nói rồi mà, từ lúc hai đứa gặp lại, vận mệnh đã trói chặt hai đứa vào với nhau rồi, cũng chẳng biết lúc trước ai chê chị lo chuyện bao đồng, giờ thì —”
Chị nghiêng đầu nhìn trộm Nguyễn Miên, trêu cô: “Chị không ngờ có mấy ngày về nhà nghỉ lễ thôi mà đã em bị người ta bắt mất rồi.”
Nguyễn Miên ngại ngùng cười, đang muốn giải thích thì di động đặt ở trên bàn đúng lúc vang lên, hai người quay sang nhìn.
Người gọi đến là Trần Ngật.
Lâm Gia Hủy chu đáo để lại không gian phòng khách cho Nguyễn Miên, có điều chị không ở lại phòng khách mà cầm di động đi về phòng.
Thật ra chiều nay lúc vừa tới sân bay, hai người đã gọi điện rồi, còn hẹn cuối tuần đi ăn cơm, nhưng Trần Ngật nói tạm thời phải ra ngoài làm nhiệm vụ, không rõ ngày về.
“Xin lỗi, cuối tuần không đi ăn với với em được.” Không biết Trần Ngật đang ở chỗ nào, trong ống nghe toàn là tiếng gió rít gào.
“Không sao, anh cứ bận việc của anh đi.” Những lần liên lạc đứt quãng trước đó đã khiến Nguyễn Miên sớm chuẩn bị sẵn tinh thần trước những tình huống như thế này, nhất thời không thất vọng nhiều lắm.
Trần Ngật ừ một tiếng, bên cạnh có tiếng thúc giục, anh thấp giọng nói: “Anh sẽ nhanh chóng trở về.”
“Dạ.” Trước khi cúp máy, Nguyễn Miên nghĩ tới gì đó, gọi anh, “Trần Ngật.”
Anh ngừng lại, hỏi: “Sao thế?”
Nguyễn Miên nhìn chìa khóa đặt trên bàn, dặn dò: “Chú ý an toàn.”
“Được, anh sẽ.”
Cúp điện thoại, Nguyễn Miên đặt di động xuống. cầm chìa khóa lên ngắm vài lần. Ngoài cửa sổ bóng đêm mịt mùng, cô rũ mắt thở dài.
…..
Kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngủi, cuộc sống của Nguyễn Miên đã trở lại như trước. Công việc bận rộn khiến cô không có nhiều thời gian nhớ tới Trần Ngật, chỉ có đôi khi không có gì bận mới vào vòng bạn bè của anh xem một lần.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, nháy mắt đã đến đầu tháng 6. Trong lúc thời tiết thành phố B càng ngày càng nóng, Nguyễn Miên nhận được điện thoại của Lý Chấp, tranh thủ ngày nghỉ gặp anh một lần.
Đối với chuyện của cô và Trần Ngật, ngay từ ban đầu Lý Chấp đã biết rõ ràng. Khi hay tin hai người ở bên nhau, anh cũng không nói nhiều, chỉ dặn: “Em thấy ổn là được rồi, rốt cuộc trong chuyện tình cảm người khác có nói gì cũng không quan trọng, Trần Ngật có tốt hay không cũng chỉ có mình em biết.”
“Dạ.” Nguyễn Miên cười: “Không nói đến chuyện của em nữa, lần này anh định ở lại thành phố B bao lâu?”
“Xem tình hình thế nào đã.” Lý Chấp bưng cốc nước trước mặt lên, “Nếu suôn sẻ thì tạm thời không đi, còn không chắc chỉ ở đây được vài ngày.”
“Chuyện công việc ạ?”
“Không phải.” Anh quay đầu nhìn tấm biển quảng cáo phía đối diện, “Anh đến đây tìm người.”
Còn về việc tìm ai thì Lý Chấp không nói rõ. Sau khi hai người ăn xong, anh nghe điện thoại xong phải rời đi trước, Nguyễn Miên lái xe, tiện đường đưa anh đi luôn.
Trên đường về, Nguyễn Miên đi ngang qua chỗ Trần Ngật. Xe dừng ở bên dưới, cô lấy di động ra muốn nhắn tin cho anh, nhưng nghĩ giờ anh cũng không thấy được nên lại cất di động đi.
Mấy ngày sau, Nguyễn Miên vẫn bận đến nỗi chân không chạm dất, đến cả thời gian lướt vòng bạn bè của Trần Ngật cũng không có, bình thường tan làm xong nằm xuống là ngủ luôn.
Ngày nhận được điện thoại của Trần Ngật, cô vừa làm ca đêm xong. Đang mơ mơ màng màng ngủ ngon lành, cô không nhớ mình cầm di động lên nói gì, di động trượt từ tai xuống mà người vẫn chưa tỉnh.
Ngủ một giấc tới buổi chiều, Nguyễn Miên bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện của Lâm Gia Hủy bên ngoài. Cô vươn tay sờ xung quanh, tìm thấy di động ở khe hở giữa hai gối, vừa cầm lên nhìn đã giật mình.
Trên di động là giao diện trò chuyện của cô và Trần Ngật, hiểu thị cuộc trò chuyện đã kéo dài hơn năm tiếng.
Nguyễn Miên nhất thời tưởng mình vẫn đang mơ. Cô dụi mắt, không có gì thay đổi, chỉ có thời gian cuộc trò chuyện là không ngừng kéo dài.
Cô đưa điện thoại lên tai, thử lên tiếng thăm dò: “Trần Ngật?”
Trong điện thoại nhanh chóng vang lên chất giọng đượm ý cười của anh, “Hửm? Em tỉnh rồi à.”
“..…” Nguyễn Miên giơ tay vén tóc ra sau, giọng nói khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ, “Sao anh không gọi em dậy?”
“Anh có gọi.” Trần Ngật nói: “Mà không đánh thức em được.”
Nguyễn Miên biết lúc mình ngủ thì sẽ thế nào, nhất thời không nói gì, một lúc sau mới hỏi: “Anh về rồi à?”
“Ừ.” Trần Ngật xuống xe, dựa vào cửa xe đưa mắt nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, thong thả nói: “Anh đang ở dưới nhà em.”
“?” Nguyễn Miên lúc này thật sự giật mình. Cô vén chăn lên nhảy xuống giường, chân trần chạy ra ban công.
Khoảng cách mười lăm tầng, tầm nhìn cũng không bị độ cao này ảnh hưởng, Nguyễn Miên thấy Trần Ngật đang nhìn lên trên, cùng lúc đó, trong ống nghe truyền đến tiếng của anh, “Thấy em rồi.”
Nguyễn Miên nhìn chằm chằm bóng dáng ấy không chớp mắt: “Anh vẫn luôn ở đây sao?”
“Không phải.” Trần Ngật lui về sau, đứng trong bóng râm, “Trong lúc đó anh ra ngoài ăn trưa rồi đi siêu thị một lúc.”
“Sao anh không về, lỡ em ngủ cả ngày thì sao.”
“Lúc đó anh không nghĩ nhiều vậy.” Trần Ngật ngẩng đầu nhìn lên, cách mười mấy tầng, anh mỉm cười với cô, “Lát nữa em có rảnh không?’
“Có.”
“Vậy thì xuống đây —” Anh dừng lại một chút, sau đó nhấn mạnh từng chữ: “Chúng ta đi hẹn hò.”
Một bên tai của Nguyễn Miên nóng lên, cô thu hồi tầm mắt không nhìn xuống dưới nữa, “Để em chuẩn bị đã.”
Buổi sáng cô vội vàng về nhà, người vừa mệt vừa buồn ngủ, chưa làm gì đã ngủ rồi, nếu không có Lâm Gia Hủy chắc cô ngủ tới tối luôn rồi.
Trần Ngật dịu dàng nói: “Được rồi, em đừng vội.”
Ánh mặt trời bên ngoài hơi chói chang, trước khi cầm di động vào phòng Nguyễn Miên nhìn xuống bên dưới, “Anh có muốn lên nhà ngồi một lát không?”
“Có được không?” Trần Ngật nói với giọng không đứng đắn: “Nhanh như vậy đã ở chung một phòng.”
Nguyễn Miên chỉ thuận miệng nói thôi, làm sao nghĩ nhiều được như vậy, ỷ vào việc anh không nhìn thấy, cô không khỏi đỏ mặt nói thầm: “Đâu phải chỉ có mình em ở nhà.”
Trần Ngật: “Để lần sau đi, bây giờ lên có hơi đường đột.”
“Vậy em sẽ chuẩn bị nhanh một chút.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, Nguyễn Miên đi tắm trước, ngày xưa có thể rề rà cả nửa tiếng, giờ lại chỉ cần mười mấy phút, nhưng vẫn mất gần một tiếng để chuẩn bị xong xuôi.
Không biết có phải do chờ lâu rồi nên chết lặng hay thật sự không vội mà trong lúc đó Trần Ngật không hề nhắn tin thúc giục cô.
Ngược lại, Nguyễn Miên sợ anh chờ lâu sốt ruột, chuẩn bị gần xong mới gửi tin cho anh.
[Nguyễn Miên]: Em xong rồi, xuống ngay đây.
[CY]: Ừ, cứ từ từ thôi.
Cô cất di động, lấy túi xách trên móc treo xuống, ra khỏi phòng không thấy Lâm Gia Hủy đâu mà chỉ thấy bạn trai chị ấy – Chu Viễn đang ngồi trong phòng khách.
Hai người chào hỏi nhau.
Nguyễn Miên hỏi: “Sao anh lại ở đây một mình vậy, đàn chị đâu rồi?”
Chu Viễn cười: “Cô ấy đang trong phòng vệ sinh.”
Trong lúc nói chuyện, trong phòng vệ sinh có tiếng xả nước vang lên, sau đó Lâm Gia Hủy đi ra ngoài, đưa mắt nhìn sang Nguyễn Miên: “Em dậy rồi hả?”
“Em vừa mới dậy lúc nãy.”
Lâm Gia Hủy thấy cách ăn mặc này của cô, hỏi: “Định ra ngoài hả? Đúng lúc bọn chị cũng định đi. Em đi đâu? Bọn chị thuận đường đưa em đi.’
“Không cần đâu, Trần Ngật đang chờ em ở bên dưới.” Nguyễn Miên thay giày xong, “Hai người xuống cùng em không?”
Lâm Gia Hủy: “Vậy em xuống trước đi, chị thay quần áo đã, hôm nay trời giờ nóng quá.”
“Được, em đi trước đây.” Nguyễn Miên cười chào Chu Viễn một tiếng rồi lập tức ra khỏi nhà. Đến khi xuống dưới, liếc mắt là thấy bóng người đứng cạnh xe, cô không khỏi khẩn trương.
Cô bước nhanh tới, đè nén tiếng thở gấp, nói: “Đi thôi.”
Ánh mắt Trần Ngật dừng trên mặt cô, tựa như muốn nói gì đó, không khéo là đúng lúc có người khác đi ra, anh thu hồi tầm mắt mở cửa xe bảo cô ngồi vào, “Đi thôi.”
Trong xe và bên ngoài hai nhiệt độ khác nhau.
Chờ Trần Ngật lên xe, Nguyễn Miên hỏi: “Anh đến từ lúc nào thế? Lúc gọi cho em à?”
“Không, lúc vừa ra khỏi bệnh viện.”
Nguyễn Miên bắt được hai chữ quan trọng, mắt nhìn anh một lượt, lo lắng hỏi: “Anh bị làm sao hả?”
“Anh không sao, đi thăm đồng đội thôi.” Trần Ngật quay đầu nhìn cô, “Chu Tự Hằng, em nhớ không? Cậu ấy đến bệnh viện em tập hồi phục chức năng.”
Nguyễn Miên gật đầu: “Trước đó bọn em có gặp qua rồi.”
“Trùng hợp vậy sao.”
“Cũng mới đây thôi.” Khi xe chạy ra ngoài, Nguyễn Miên nói: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi ăn gì đó đã.” Trần Ngật kéo cửa xe xuống cho thoáng khí: “Em vừa ngủ dậy, chắc là vẫn chưa ăn cơm đúng không?”
“Vẫn chưa.”
Trần Ngật gật đầu: “Thế muốn ăn gì?”
“Không muốn ăn gì cả.”
“…..”
Nguyễn Miên nói xong, cũng cảm thấy nói như vậy có vẻ không cho người ta mặt mũi, vội vàng bổ sung thêm câu, “Cứ đến hè là em lại ăn không ngon.”
Trần Ngật chờ bảo vệ đi qua mới nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Vậy bình thường ở chỗ làm em ăn gì?”
“Đồ ăn căn tin, đa phần vẫn mua cơm hộp.” Nguyễn Miên không nói có đôi khi cô lười đến nỗi cơm hộp cũng không muốn mua, dứt khoát ăn tạm mì gói.
Trần Ngật không hỏi nhiều, tự quyết định dẫn cô đến một nhà hàng gia đình.
Đó là kiểu nhà hàng có những món ăn đậm hương vị gia đình, nằm khuất trong một con ngõ nhỏ, lúc trước Nguyễn Miên từng nghe đồng nghiệp nhắc tới vài lần, ăn ngon nhưng vị trí hơi khó tìm, lại còn phải đặt bàn trước một tuần.
Dừng xe rồi vào nhà hàng, Trần Ngật rút một tấm thẻ từ trong ví ra, lập tức có người đến tiếp đón, dẫn hai người đi tới phòng bao.
Dọc đường đi là cách bài trí và vật trang trí mang phong cách cổ xưa, tiếng huyền cầm du dương trầm bổng, Trần Ngật vừa đi vừa nhét tấm thẻ kia vào tay Nguyễn Miên: “Chủ nhà hàng này có quen biết Thẩm Du, cậu ta cũng đầu tư vào đây, hôm nay dẫn em tới nếm thử hương vị, nếu em thấy ngon, lần sau đến cứ quẹt thẻ là được.”
Tấm thẻ được làm theo yêu cầu riêng, có đường viền mạ vàng, trên chỉ in tên, địa chỉ và số điện thoại của nhà hàng, ngoài ra không có gì khác.
Nguyễn Miên cũng không từ chối, dù sao có tới hay không là một chuyện, cô thoải mái nhận, “Em cầm thẻ của anh, sau này anh đến thì phải làm sao?”
Trần Ngật nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm túc đáp: “Quét mặt.”
“..…”