Chiếc giường nếu nằm một mình có thể xoay người hai vòng cũng được, giờ thêm một người nữa lại đột nhiên có vẻ chật chội, chỉ cần cử động cánh tay là có thể chạm vào nhau.
Vốn Nguyễn Miên có hơi buồn ngủ, không hiểu sao sau khi bất cẩn đụng phải tay Trần Ngật thì hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.
Mấy phút trước —
Sau khi cô nói câu kia xong, phòng khách bỗng rơi vào một sự yên lặng vi diệu,cái nhìn thẳng thắn và tĩnh mịch của Trần Ngật như mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Mắt Nguyễn Miên lóe lên, sốt ruột giải thích đến nỗi suýt thì cắn phải đầu lưỡi, “Ý em không phải vậy, em chỉ là —”
Còn chưa nói xong đã bị Trần Ngật lên tiếng cắt ngang, “Được, em về ngủ trước đi, anh sẽ vào cùng em ngay.”
“…..?”
Nguyễn Miên hoang mang một lúc, sau khi phân tích những từ anh vừa nói rồi ghép chúng lại với nhau, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa.
Anh sẽ vào cùng em ngay?
Ừm?
Ý của cô là như vậy hả?
Không! Phải! Mà!
Nguyễn Miên mím môi dưới, nhất thời không biết phản bác kiểu gì, chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt muốn nói lại thôi.
Hình như Trần Ngật không để ý lời mình nói có gì không thích hợp hay không, cúi đầu nhặt chăn rơi trên mặt đất lên. Lúc đứng dậy thấy cô vẫn còn đứng đó, anh hơi nhướng mày, đang định mở miệng nói gì đó thì Nguyễn Miên chợt hoàn hồn, lập tức đi về phòng.
Anh bật cười, đặt chăn trên tay xuống rồi đi vào theo.
…..
Lúc này, dường như cả hai đều không buồn ngủ. Tư thế ngủ của Trần Ngật luôn rất tốt, từ lúc nằm xuống đến giờ vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Ngược lại, người nằm bên cạnh cứ lăn qua lộn lại, kéo mất hơn nửa cái chăn của anh mà vẫn chưa nhận ra.
Trước khi chăn bị kéo hết, Trần Ngật đột nhiên vươn tay kéo người nọ vào lòng mình, cằm để trên đầu cô, thấp giọng hỏi: “Không ngủ được hửm?”
Sao Nguyễn Miên có thể ngờ anh lại làm vậy, nhất thời cứng đờ, cả người từ trên xuống dưới đều cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, vành tai cũng bắt đầu nóng lên.
Trần Ngật đợi mãi không thấy cô trả lời thì giơ tay nhéo nhéo mặt cô, “Sao không nói gì?”
“Không có.” Nguyễn Miên thấy may vì lưng dựa vào ngực anh, mặt úp vào gối đầu, cô ấp úng đáp: “Em có hơi lạ giường.”
Trần Ngật buông tay ra, nắm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay mân mê chỗ nào đó. Mặc dù cô gầy nhỏ, nhưng sờ chỗ nào cũng thấy mềm, xúc cảm vô cùng tốt, khiến anh yêu thích không muốn buông tay.
Trong phòng không có ánh sáng, bất kỳ tiếng động nào cũng trở nên cực kỳ rõ ràng. Tiếng hít thở phập phồng, tiếng vải vóc ma sát vào nhau, thậm chí cả tiếng tim đập thình thịch của cả hai.
Hai người dùng chung một loại sữa tắm, hơi thở xung quanh cũng giống nhau. Trần Ngật mân mê cổ tay cô như có như không, thỉnh thoảng lại lần xuống nhéo nhéo đầu ngón tay.
Trong bầu không khí dịu dàng này, Nguyễn Miên dần thả lỏng, thỉnh thoảng đầu ngón tay sẽ chọc vào lòng bàn tay anh. Vì lý do công việc nên móng tay của cô được cắt tỉa gọn gàng và sạch sẽ, lúc chọc vào chỉ cảm nhận được xúc cảm nơi đầu ngón tay.
Trần Ngật bắt được ngón tay nghịch ngợm của cô, “Em định bao giờ thì nói với ba mẹ chuyện chúng mình?”
“Em vẫn luôn muốn nói.” Nguyễn Miên quay mặt lại nhìn anh. Trong ánh sáng mờ mờ hư ảo, dù cách gần nhau như vậy cũng không thể thấy rõ đối phương, “Nhưng em không tìm được thời cơ thích hợp để nói.”
Từ lúc bắt đầu, mối quan hệ của bọn họ đã giấu giếm người lớn hai bên, cho nên nếu thẳng thắn có thể sẽ khiến cha mẹ thấy bọn họ tiến triển quá nhanh, do đó có khả năng sẽ nghi ngờ đoạn tình cảm này. Huống chi bây giờ còn thêm cửa ải khó khăn chỗ Phương Như Thanh.
Cô đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời, “Hay là anh nói trước đi? Em chờ ba hỏi rồi em sẽ nói với ông ấy.”
Trần Ngật khẽ cười, buông cổ tay cô ra, đồng ý luôn, “Được thôi.”
Nói xong, anh quay đầu lấy di động. Nguyễn Miên không ngờ anh định nói luôn như vậy, cuống quýt giơ tay ngăn anh lại, nói thầm: “Muộn rồi anh, mai hẵng nói.”
“Hay là thế này, tối mai anh về nhà ngoại ăn cơm, em về cùng anh nhé?” Trần Ngật nói: “Coi như công khai quan hệ luôn.”
“…..”
Nguyễn Miên không đáp, Trần Ngật cũng không sốt ruột, lẳng lặng đợi một lúc rồi hỏi: “Em không muốn đi sao?”
“Không phải.” Cô thở dài, “Em hồi hộp.”
Trần Ngật xoa xoa gáy cô, “Vậy không đi nữa.”
“Thật sao?”
“…..” Anh bật cười, không muốn ép cô, “Để lần sau đi, anh cũng sẽ không nói trước với mọi người.”
“Ừm, vậy sau anh muốn thì phải nói với em trước.” Nguyễn Miên suy nghĩ một lát, “Trước khoảng nửa năm là được.”
Trần Ngật ậm ừ, lại cầm lấy tay cô rồi mân mê, như vô tình hỏi, “Lần trước em chúc mừng sinh nhật người bạn nào thế?”
“Hà Trạch Xuyên, chính là người lần trước đến Lạc Lâm thăm em ấy.” Nguyễn Miên nói: “Cậu ấy là bạn cùng lớp học lại của em, sau đó em lên đại học, bọn em… Ưm.”
Lời chưa nói hết đã bị nụ hôn của Trần Ngật cắt ngang, tay anh đặt trên gáy cô, vuốt ve không nặng không nhẹ, môi lưỡi nóng bỏng mang theo sức lực không cho phép từ chối đảo qua khớp hàm của cô, khẽ cắn từng cái từng cái, khiến cô cảm thấy đau đau.
Nguyễn Miên cất giọng nức nở, lùi về sau nhưng lại bị anh kéo lại, nụ hôn càng sâu hơn, hơi thở triền miên.
Không biết đã qua bao lâu, nụ hôn của anh di chuyển xuống dưới, dần dần đi xuống, dừng lại nơi cần cổ trắng nõn.
Nguyễn Miên kìm lòng không đặng nắm lấy áo anh, gọi tên anh như không kiềm chế nổi, “Trần Ngật…”
Tựa như một tiếng chuông cảnh tỉnh.
Trần Ngật nhanh chóng thoát khỏi cơn ý loạn tình mê, cúi đầu chôn mặt vào cổ cô chậm rãi hồi phục hô hấp, cái tay khác giúp cô chỉnh lại quần áo không biết đã hỗn loạn từ bao giờ.
Hai người bình tĩnh được một lúc, đợi đến khi hơi thở ái muội này tan hết, Trần Ngật mới đứng dậy ra ngoài uống nước. Khi trở về, anh lại kéo người nào đó vào lòng, ấu trĩ nói: “Anh không thích nghe em kể về người con trai khác.”
Nguyễn Miên còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, theo bản năng phản bác lại, “Em và Hà Trạch Xuyên quen nhau lâu rồi, chỉ là bạn bè thôi, trước kia là vậy, sau này cũng chỉ như thế.”
Giọng của cô còn chưa hoàn toàn khôi phục, mang theo vài phần hờn dỗi, vô cùng câu hồn.
Trần Ngật lại bắt đầu rục rịch, anh lẳng lặng kéo giãn khoảng cách giữa hai người một chút, “Ồ.”
Nguyễn Miên lại không hề hay biết, ngược lại còn lăn vào lòng anh, chuyển sang chủ đề khác, “Sao tối nay anh không ước?”
“Hửm?” Trần Ngật thản nhiên đáp: “Không có ước muốn gì cả.”
Cô nhích lại gần, “Một điều ước cũng không có á? Ví dụ như thăng quan phát tài gì đó cũng không muốn hả?”
“Không muốn, làm người không thể tham lam.” Trần Ngật không hề giấu diếm, ôm người nọ vào lòng, nhẹ giọng nói: “Dù sao thứ cần ao ước giờ đã có được rồi.”
Nguyễn Miên không phản ứng kịp, “Dạ?”
Anh cúi đầu hôn vành tai cô, giọng nói trầm thấp, âm cuối mang theo ý cười nhàn nhạt, “Em đó.”
Sáng hôm sau, dưới tác động của đồng hồ sinh học, sáu giờ Trần Ngật đã dậy rồi, cũng không phải hình ảnh dịu dàng như trong tưởng tượng của anh.
— Người đáng lẽ phải nằm trong lòng anh không biết đã lăn sang bên cạnh từ bao giờ, không chỉ vậy, cô còn cuốn mất hơn nửa chăn, bọc kín mình lại.
Hơn bốn giờ Trần Ngật tỉnh lại vì lạnh, vươn tay ra túm một góc chăn về, đến sáng chỉ còn lại một góc chăn đắp trên đùi.
Anh thấy hơi buồn cười nhìn người nào đó đang ngủ không biết trời đất là gì bên cạnh, nhẹ chân nhẹ tay ôm cô về giữa giường. Lúc đứng dậy xuống giường anh mới thấy hơi nghẹt mũi, như là dấu hiệu của cảm mạo.
Trần Ngật sợ đánh thức Nguyễn Miên nên ra phòng vệ sinh bên ngoài rửa mặt, không ngờ Lương Dập Nhiên và Mạnh Tinh Lan còn dậy sớm hơn cả mình, đang ngồi ngoài phòng khách ăn sáng.
Trần Ngật đi qua, “Sao hai người dậy sớm thế, phụ nữ có thai không cần ngủ nhiều một chút à?”
“Thì chính phụ nữ có thai mới ngủ không yên đấy.” Mắt Mạnh Tinh Lan có quầng thâm, “Ồn ào quá, cả đêm không ngủ được.”
Nói xong, Lương Dập Nhiên bóc một quả trứng gà rồi đặt vào đĩa của cô nàng, “Ăn xong rồi ngủ bù một lúc.”
Anh ta nhìn Trần Ngật, “Mua bữa sáng cho chúng mày rồi đấy, Nguyễn Miên đâu, còn chưa dậy à?”
“Ừ, còn chưa tỉnh.” Trần Ngật đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt xong, Thẩm Du cũng ra khỏi phòng bên cạnh, bốn người ngồi xuống ăn sáng.
Kể từ sau khi làm mẹ, tâm tư Mạnh Tinh Lan tinh tế hơn nhiều. Nghe thấy giọng Trần Ngật hơi lạ, cô hỏi: “Cậu bị cảm à?”
Trần Ngật cúi đầu ăn một thìa cháo, “Chắc thế.”
Hình như cô nàng nghĩ ra gì đó, cười nói: “Có phải Nguyễn Miên cướp chăn của cậu không?”
Anh gật đầu.
“Tớ chỉ biết, lần trước ngủ cùng cậu ấy, cả đêm đều bị cậu ấy kéo mất chăn.” Mạnh Tinh Lan cũng thấy hơi buồn cười, “Không biết thói xấu gì đây nữa.”
“…..”
Bốn người ăn sáng xong, Mạnh Tinh Lan quay về phòng ngủ bù, ba người đàn ông thu dọn rác, chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn.
Trần Ngật nhớ ra gì đó, trở về phòng xem, người lúc nãy được anh ôm lại giữa giường giờ lại quấn chăn lăn vào góc.
Anh đi tới, ngồi xổm bên giường, gọi cô: “Nguyễn Miên?”
Câu thứ nhất cô không trả lời, gọi mấy câu cô mới có phản ứng, giọng nói vô cùng ngái ngủ, “… Ừm?”
“Trưa em muốn ăn gì?”
Cô lại ừm một tiếng nữa.
Trần Ngật thấy buồn cười, không làm phiền cô ngủ nữa, trước khi đi còn muốn ôm người lại, nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đành thôi.
Cứ vậy đi.
Sau đó đi mua đồ ăn, Trần Ngật bảo Lương Dập Nhiên hỏi Mạnh Tinh Lan xem Nguyễn Miên thích ăn gì, cô nàng chỉ nói mỗi một món: Sườn om đỏ.
[Mạnh Tinh Lan]: Một món này còn hơn cả một bàn sơn hào hải vị.
[Mạnh Tinh Lan]: Có ngon hay không cũng không quan trọng, dù sao trước kia khi còn đi học, món sườn om đỏ ở căn-tin dở đến vậy mà bọn tớ vẫn còn ăn được.
Trần Ngật: “…..”
Sau khi mua đồ ăn về, Trần Ngật uống hai viên thuốc cảm. Thấy thời gian còn sớm, anh chuẩn bị về phòng ngủ tiếp một lúc.
Nguyễn Miên vẫn ngủ say như cũ, nhưng vì trước khi đi anh chỉnh điều hòa lên một chút nên giờ cô không quấn chăn kín mít nữa, chỉ là lăn sang chỗ anh ngủ hôm qua.
Trần Ngật thay áo ngủ, xốc một góc chăn lên rồi nằm xuống. Một lúc sau, dường như cô nhận ra nên chậm rãi lăn vào lòng anh.
Anh không dám cử động nhiều, hơn nữa sau khi uống thuốc, đầu óc có hơi mê man, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Căn phòng lại yên lặng một lần nữa. Ánh mặt trời bên ngoài càng lúc càng cao, tấm rèm dày dặn chặn lại tất cả ánh sáng, căn phòng vẫn mờ mờ ảo ảo như cũ.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ sự yên tĩnh này.
Nguyễn Miên bị đánh thức trước, cô đưa tay sờ soạng bên cạnh một hồi nhưng không thấy di động đâu. Lúc cau mày mở mắt ra, Trần Ngật đã cầm di động ở bên cạnh lên nghe máy, khàn khàn nói: “Alo?”
Trong ống nghe không có động tĩnh.
Trần Ngật để di động ra, thấy tên hiển thị trên màn hình là “Ba”, còn chưa kịp định thần, Nguyễn Miên đã rướn người lại gần, một tiếng gọi từ tốn và chần chờ vang lên trong ống nghe —
“Miên Miên?”