Ánh nắng ấm áp mùa đông chiếu lên ổ rơm trên bãi cỏ.
Thỏ con nhìn xem một lúc rồi buồn chán nằm xuống. Chung Yến vội tránh ra, may mà y phản ứng nhanh, kịp lùi lại mấy bước, con Thỏ nằm nghiêng người ngả về phía y rồi thiếp đi mất trên bãi cỏ.
Lỗ tai thật dài của nó không đặt dưới thân mà trải ra cổ, giống như một tấm thảm lông bự cực bự.
Chung Yến một lần nữa ngồi xuống cạnh tai nó.
Làm xong một mặt tường của ổ nhỏ, Adrian xuống khỏi thang, đi tới từ sau mặt tường, chỉ thấy thỏ con vẫn nằm ở đó ngủ, nhưng Chung Yến lại không thấy bóng dáng.
Hắn hơi nghỉ hoặc. Chung Yến vào trong nhà rồi sao? Nếu trở về, hẳn nên nói cho hắn biết một tiếng chứ nhỉ.
Chẳng lẽ… Adrian nhìn về phía hồ nước nhân tạo, không có ai mà.
Đang định trở về nhà tìm người, lúc đi qua tai thỏ, hắn bỗng nhiên dừng lại bước chân.
Bởi vì nằm nghiêng nên tai thỏ giống như một tấm chăn trải ra trên đất. ở dựa nhô lên một hình người rất khả nghi.
Adrian: “…”
Hắn xốc tai thỏ con lên, Chung Yến quả nhiên ngủ bên trong. Vì đồ đang đắp bị xốc lên nên gió lạnh thổi vào, y rùng mình một cái, chậm rãi tỉnh lại.
“Cậu cũng là động vật lưỡng thể đấy à?” Adrian cạn lời hỏi, “Ngủ không cần không khí sao?”
Chung Yến ngồi dậy dụi dụi mắt, “Tôi ngủ quên à? Trong này ấm thật…”
“Về phòng rồi ngủ tiếp.”
“Không ngủ nữa, tôi ở đây dựng ổ với cậu.” Chung Yến vén tai thỏ chui ra, “Hôm nay cậu không tới Tổng bộ hả?”
“Ngày đầu năm mới dù là Thượng nghị viện cũng không đi làm chứ nhỉ.” Adrian thả tai thỏ xuống, “Hôm nay đừng mua đồ.”
“Sao vậy?”
Adrian nói: “Trên drone có camera, tôi không muốn bị quay có thỏ trong nhà, nếu vậy hình tượng của tôi sẽ huỷ hoại trong chốc lát. Chờ tôi dựng xong cái ổ này rồi nói.”
“Được, dù sao cũng còn nhiều đồ ăn, đủ ăn hôm nay.”
Adrian tốn mất một ngày để dựng xong một cái ổ dài rộng cao tám mét, để mở một mặt tường để thỏ có thể đi vào. Hướng cửa ngược lại với hướng phòng ở, như thế dù là ở trong nhà cũng không nhìn được ở bên trong có gì. Hắn nghĩ rất hay, cảm thấy chỉ cần dựng ổ xong, thỏ nhất định sẽ ngoan ngoãn vào trong, dù sao hắn cũng được Chung Yến truyền thụ kiến thức rằng ‘Thỏ khổng lồ vũ trụ là một loài động vật rất ngoan’ tới ba năm trời.
Ý nghĩ này tới chiều hôm đó thì tan mất không còn một mảnh.
Ổ đã dựng xong, nhưng dù có thắt thừng lên chân kéo đi thỏ con cũng không chịu động đậy. Dùng đồ ăn dụ dỗ cũng vô dụng, dù sao trước đó mới ăn không lâu, hiện tại nó không đói.
“Không phải cậu nói thỏ này rất ngoan à?” Adrian mặt không thay đổi hỏi. Giờ phút này hắn vô cùng hối hận vì đã tin vào Chung Yến, sao hắn lại có thể tin một tên cuồng thỏ tả thỏ rất ngoan cho được chứ! Đáng lẽ vừa rồi không nên đóng nắp ổ, dùng phi thuyền thả thỏ vào trước có phải hơn rồi không.
Chung Yến chột dạ tranh luận: “Không ngoan sao? Cậu dùng thừng kéo nó nó cũng có cáu đâu.”
“Không phải cậu còn nói thỏ sẽ thích cái ổ như vậy à?”
“Theo lý thuyết là vậy mà, nó hẳn nên chủ động vào mới đúng, dù sao tôi cũng có giấy chứng nhận tư cách chăn nuôi thỏ đấy.”” Chung Yến sờ sờ ván gỗ nhẵn nhụi, “Tôi cảm thấy nên trải thêm một lớp mềm mại trên đất, hiện giờ bên trong quá cứng rắn nên có lẽ không có sức hấp dẫn với Thỏ khổng lồ vũ trụ.”
Adrian không tài nào hiểu nổi: “Bọn chúng không phải sống thời gian dài trong không gian sao? Vì sao lại thích thứ đồ này? Trong vũ trụ cũng có ổ mềm sao?”
“Động vật bí ẩn chính là như vậy đấy.” Chung Yến như đương nhiên nói, “Đây chính là Thỏ khổng lồ vũ trụ khiến người ta mê muội mà! Trên người chúng có rất nhiều câu hỏi bí ẩn chưa có lời giải đáp, tỉ như năm đó vì sao phát sinh biến dị. Cậu biết không, kết quả mới nhất của mấy năm trước suy đoán rằng vấn đề này có liên quan tới một loại phóng xạ vũ trụ…”
Adrian nghe tới đây đã biết sự chẳng lành, cái mở đầu này khéo phải kéo dài tới hơn một giờ mất, bèn vội ngắt lời, “Được rồi, mềm mại thì mềm mại, dùng thứ gì trải lên đất đây?”
Chung Yến tiếc nuối dừng lại vấn đề ‘Giả thuyết phóng xạ vũ trụ đối với Thỏ vũ trụ biến dị’, suy nghĩ chút rồi nói: “Hay là cứ mua chăn dùng đi? Không cần khâu, chỉ cần trải xuống. Như thế về sau có tấm nào bị bẩn cũng không cần mang đi giặt hết. Có cả gối các loại nữa, dùng để lót ổ, mềm là được, mua một chút chất vào bên trong.”
Đúng ra Thỏ khổng lồ vũ trụ non còn nên được huấn luyện xác định vị trí đi vệ sinh nữa, nhưng Chung Yến nghĩ mình đã sắp phải đi, Adrian chắc chắn không nuôi lâu, không cần tốn công làm thêm chuyện. Dù sao mấy ngày nữa đưa đến trung tâm bảo hộ tự nhiên cũng sẽ có nhân viên chuyên nghiệp dạy nó.
Y không ngờ rằng, con thỏ tai cụp này mười năm dài sau đó đều là bọn họ nuôi. Ý nghĩ sai lầm ngày hôm nay trực tiếp khiến y mấy năm sau nhiều lần vì thỏ không dùng nhà vệ sinh mà phát điên.
Adrian không có ý kiến, “Được rồi, mua hai mươi bộ chăn đệm chắc là đủ trải. Còn gối lót gì đó cũng phải mua.”
Hai người đồng thời dùng thiết bị đầu cuối mở cộng đồng ảo, sau đó lại đồng thời dừng lại.
… Mua đồ trên mạng sẽ có drone giao tới, trên drone có camera.
“Mai tan tầm tôi đi mua.” Adrian nói.
“Hai mươi bộ chăn ga còn cả rất nhiều gối nữa, xe cậu chứa nổi không?”
“Tôi lấy xe khác đi.”
Chung Yến kinh ngạc: “Cậu còn có xe khác?”
“Nói nhảm gì vậy?” Adrian hỏi lại, “Chẳng lẽ ở Thủ đô tinh cậu chỉ có một cái xe?”
“Đúng thế.” Chung Yến đáp.
“…” Adrian nhất thời không biết nói gì cho phải, “Chỉ vì bảo trì thiết lập thanh liêm mà cậu cũng chịu giỏi thật.”
Chung Yến: “Không phải, tôi chỉ mua nổi một cái thôi. Giá cả ở Thủ đô tinh quá đắt, xe và nhà là hai thứ đắt nhất toàn Liên Bang.”
“Cảm ơn cậu đã phổ cập, tôi đã sống ở Thủ đô tinh mười bảy năm rồi.” Adrian nói, “Cậu cho tới giờ vẫn không nhận ra nhà tôi có hầm để xe sao?”
“Tôi biết có hầm để xe.” Chung Yến nói, nhưng y vẫn cho rằng là loại hầm để xe giống ở Thủ đô tinh, cái loại mà chỉ để được một hai chiếc xe thôi ấy.
“Gara dưới nhà tôi có diện tích to bằng bên trên.” Adrian nói.
Chung Yến kinh ngạc mở to mắt.
“Cho nên cậu đừng lo, tôi có xe đủ chứa hai mươi bộ chăn gối.”
“Cậu nhiều tiền như vậy sao?” Chung Yến đầy mắt là sùng kính, hỏi.
“Cũng tạm.” Adrian hời hợt nói, “Chẳng qua hầm xe này đầy mất rồi. Tôi nhớ ở khu du lịch ở tinh cầu bên cạnh còn có xe sức chứa lớn hơn cơ.”
Chung Yến càng thêm kính sợ nhìn hắn, Adrian ít nhiều cũng cảm thấy lâng lâng, khó trách trên mạng có nhiều người thích khoe của như vậy, giờ được thể nghiệm rồi…
Hắn còn chưa kịp hưởng thụ ánh mắt của Chung Yến được hai giây, đã bị âm thanh thông báo cắt ngang.
“Gì?” Thấy là ai gọi tới, Adrian khó chịu nhận máy.
Fayn bên kia không bị tâm tình của hắn ảnh hưởng, nghe giọng rất vui vẻ: “Lão đại, chúc mừng năm mới! Tôi và bác sĩ Uý ra ngoài chơi, vừa vặn ở gần khu nhà cậu, tối nay tới nhà cậu ăn cơm được không? Phải rồi, trong nhà có ai không?”
“Chúc mừng năm mới,” Adrian ngẩng đầu nhìn con thỏ mãi không chịu vào ổ, kiên quyết nói, “Trong nhà không có ai, khỏi tới.”
“Đừng đùa, tôi đứng trước cổng rồi, rõ ràng trong nhà còn sáng đèn thây.”
Adrian: “…”
“Này? Này! Người đâu? Ra mở cửa đi chứ.”
“Không phải…” Adrian nhất thời nghẹn lời, “Sao cậu không nói muốn tới ăn cơm từ trước?”
Fayn ngạc nhiên nói: “Tôi đã bao giờ nói trước với cậu đâu? Vẫn toàn đến thẳng luôn mà? Sao thế, trong nhà cậu có thứ gì không cho người khác nhìn thấy à? Chẳng phải chỉ là người nào đó thôi sao? Lạ lẫm gì đâu?”
Chung Yến nghe ra được tình huống từ mấy câu của Adrian, mấp máy môi hỏi: “Suster hả?”
Adrian gật đầu.
Chung Yến kéo tay Adrian về phía mình, để tai cạnh thiết bị đầu cuối của hắn, “Suster, tôi đây.”
“…” Fayn giật mình, “Có chuyện gì vậy?”
“Là thế này, chúng tôi đang chuẩn bị ra ngoài, nếu không thì cùng đi ăn tối đi.” Chung Yến tỉnh bơ, mặt không đổi tim không gấp nói, “Trong nhà đúng lúc chưa kịp thu dọn nên hơi loạn, không tiện mời cậu vào chơi.”
Giọng điệu của y quá mức tự nhiên, Fayn nhất thời không nghe được điểm khác thường, mờ mịt hỏi: “Hử… À được? Bác sĩ Uý, họ nói ra ngoài ăn.”
Lúc này Chung Yến mới biết Uý Lam cũng ở đây, chỉ nghe bên kia mơ hồ truyền đến tiếng Uý Lam đáp lại, sau đó là giọng của Fayn: “Bác sĩ Uý nói được. Vậy hai người ra đi, tôi lái xe.”
“Được, ra ngay.”
Chung Yến cúp máy, hai người nhìn nhau.
“Lấy cái xe to hơn mà cậu nói ra đi.” Chung Yến nói, “Tối ăn dùng cơm xong đi mua luôn, tới đêm là có thể giấu thỏ được. Không cần chờ đến mai, đỡ phải xảy ra vấn đề.”
Adrian vuốt mặt một cái, “Được, đi thay quần áo đi.”
Adrian đánh xe từ dưới gara tới sân trước đón Chung Yến rồi mới lái ra ngoài. Fayn và Uý Lam đang đứng cạnh xe của hai người nói chuyện, trông thấy xe của Adrian xong thì đều ngừng lại.
Adrian và Chung Yến cũng xuống xe. Fayn nói: “Cậu cũng làm lố quá rồi đấy, chỉ ăn bữa cơm thôi mà cũng phải dùng tới xe bản giới hạn?”
… Không phải, chỉ vì xe này có sức chứa lớn nhất thôi. Adrian nói: “Lấy bừa một cái.”
Vẻ mặt Fayn như ‘cậu đang nói đùa cái gì vậy’. Chung Yến không giấu vết kéo tay hắn nói: “Chiếc thường dùng quên chưa nạp điện.”
“Không phải đã nói để tôi lái xe rồi sao?” Fayn hỏi.
Adrian: “Chúng tôi ăn xong còn có chút chuyện.”
“Năm mới năm me thì có chuyện gì?”
“Mua ít đồ.”
“Trùng hợp vậy, tôi cũng định tới trung tâm thương mại mua máy cạo râu mới, mấy hôm rồi bận chưa kịp đi.” Fayn sờ sờ cằm, nghiêng đầu hỏi Uý Lam, “Bác sĩ, cậu cùng đi không?”
Uý Lam gật đầu: “Được, tiện đường tôi mua chút ngũ cốc.”
Adrian và Chung Yến đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều là xấu hổ. Nếu như đi cùng, bọn họ hiển nhiên không cách nào giải thích vì sao phải mua nhiều chăn gối như vậy. Adrian đau đầu, ý đồ ngăn cản hai người kia: “Chắc không cùng đường đâu, chúng tôi đi mua đồ dùng trên giường cơ.”
Fayn khiếp sợ, nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt hai người, do dự hỏi: “Là kiểu đồ dùng trên giường nào?”
Uý Lam tỉnh táo phân tích: “Hẳn là kiểu không thích hợp có người khác đi mua cùng.”
- Hết chương -