Từ nhỏ Chung Yến đã hiểu được quyền lực quan trọng tới cỡ nào.
Y từng được một đôi vợ chồng hiếm muộn nhận nuôi. Người chồng là giám đốc một xí nghiệp lớn của vùng đó, là một gia đình rất giàu có. Y còn nhớ lúc được nhận nuôi, đám trẻ trong cô nhi viện đều đỏ mắt ghen tị.
Thế nhưng còn chưa đến một năm, mẹ nuôi y mang thai. Họ nộp một khoản tiền phạt, sau khi sinh ra đứa bé kia, Chung Yến cũng bị trả về. Đến khi trở lại cô nhi viện y mới hay cha mẹ nuôi nói với cô nhi viện rằng mình ăn cắp đồ trong nhà, nhưng cha nuôi rộng lượng, không đành lòng để chuyện này phá huỷ tương lai về sau của một đứa trẻ nên không tố cáo, chỉ ký giấy thỏa thuận hết hiệu lực nhận nuôi là coi như xong việc.
Sự tình này không hiểu sao lại lọt ra ngoài, khiến đám trẻ trong viện bàn tán không thôi, cái thằng Chung Yến trông đẹp nhất kia lại là đồ ăn cắp đấy, thế nên mới bị nhà người ta trả về.
“Tôi không trộm đồ!” Chung Yến lúc đó mới bảy tuổi mặt đỏ lên, kích động nói, “Ông ta dựa vào đâu mà nói vậy! Cứ để ông ta tố cáo đi, để Điệp điều tra đi! Tôi không hề làm thế!”
Không ai thèm để ý đến y, nhân viên trong viện túm lấy tay y kéo về ký túc xá. Không cần phải quá thông minh cũng có thể hiểu, chẳng qua là vì có con ruột nên chọn bỏ con nuôi, lại không muốn bị xử phạt, chỉ cần đẩy toàn bộ tội danh lên đầu đứa trẻ không cha không mẹ này là được.
Mười năm sau, Chung Yến thi vào Học viện Tối cao, việc đầu tiên sau khi rời khỏi tinh cầu nhỏ bé đó là đến Thủ đô tinh tố cáo viện trưởng cô nhi viện nọ nhận hối lộ.
Y là tân trạng nguyên của Liên Bang, là đại biểu tân sinh của Học viện Tối cao tôn quý. Vậy nên Nghị viện thủ đô tinh thụ lý vụ án này cực nhanh, tuần thứ hai sau khai giảng, y đã nhận được tin báo cô nhi viện kia bị niêm phong, tin này có dính líu tới rất nhiều vị tai to mặt lớn ở vùng đó.
Đơn giản làm sao! Ngọn núi từng ép y không thở nổi, giờ chỉ cần một cái búng tay đã sụp đổ.
Đây là lần đầu tiên y nếm được tư vị của quyền lực, không kiềm nổi vui sướng mà chia sẻ với bạn cùng phòng. Bạn cùng phòng nói với cậu, cô nhi viện không phải là trường hợp cá biệt, hiện nay có một hệ thống gọi là hệ thống theo dõi, chẳng qua chỉ giám sát được thường dân thôi. Người có địa vị càng cao càng dễ tránh thoát —— thậm chí còn lợi dụng cái gọi là trí tuệ nhân tạo ‘không đâu không có mặt’.
Bạn cùng phòng cậu là một người phản trí tuệ nhân tạo. Chung Yến cũng không quá để ý điều này, nói thật ra thì, đừng nói là trí tuệ nhân tạo, cho dù có là Thỏ khổng lồ vũ trụ thống trị nhân loại, chỉ cần y được sống tốt, loài người trăm năm sau tồn tại hay diệt vong, đi trên con đường nào, cũng không sao hết.
Nói y vô tình cũng được, vô nghĩa cũng chẳng sao, y sinh ra đã chẳng có ai lo cho, cũng chẳng muốn lo cho bất kỳ kẻ nào.
Chẳng qua điều này không cần thiết phải nói cho bạn cùng phòng —— bạn cùng phòng này mặc dù đến từ một gia tộc lớn ở Thủ đô tinh nhưng không hề mắc bệnh con nhà giàu, ngược lại còn đối xử với y rất tốt, xem y như bạn bè thân thiết.
Từ trước tới nay chưa từng có ai đối xử với y tốt như vậy, đây là người bạn đầu tiên trong cuộc đời y.
Nhưng giờ đây Adrian nói, không làm bạn với y nữa.
Chung Yến không tỉnh táo nằm trên cầu thang, tay che lấy mặt, có chất lỏng trong suốt chảy ra từ những kẽ ngón tay, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn.
Đã nửa đêm, trong hành lang tĩnh mịch bỗng truyền tới tiếng bước chân.
Chung Yến giật mình, cuống quýt dùng tay áo sơmi lau vội lên mặt, lạnh lùng hỏi: “Ai?”
Bước chân kia không mảy may bị ảnh hưởng, vẫn một đường đi lên. Chung Yến theo bản năng muốn giấu dáng vẻ chật vật này đi, nhưng cơ thể chẳng còn chút sức lực nào, chỉ đành trơ mắt nhìn người kia dần xuất hiện trong tầm mắt ——
Adrian chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Chung Yến. Cậu ta mệt mỏi ngã trên sàn, khuôn mặt xanh xao, trong đôi mắt phượng tuyệt đẹp long lanh nước, viền mắt ửng đỏ lên.
Adrian khó ở nói: “Tôi còn chưa khóc mà cậu đã khóc trước rồi. Cậu khóc gì chứ?”
“Ai khóc.” Chung Yến nói.
Adrian trừng mắt nhìn y, nhất thời tức giận đến mức không biết nói gì, hồi lâu mới nói: “Trợ lý của cậu chết rồi hay làm sao? Gọi họ tới mà đón đi.”
“Tôi không sao hết. Ngồi một chốc rồi về ngay.”
Bình tĩnh, bình tĩnh, không được tức giận. Adrian tự nhủ, tính tình tên này mi cũng không phải không biết mà.
“Cậu không chịu gọi người của cậu đúng không?” Hắn nhẫn nại hỏi lại lần nữa.
Chung Yến toàn thân rét run, lạnh tới mức suýt run bần bật, chỉ mong Adrian mau mau rời đi, không thấy được bộ dáng này của mình, kiên trì nói: “Tôi không sao.”
“Được, vậy tôi gọi người của tôi.”
“Cái…” Chung Yến còn chưa nói xong, Adrian đã dùng áo khoác của mình bao y lại, sau đó thân thể bỗng nhẹ bẫng, y theo bản năng đưa tay vòng lấy cổ đối phương —— y bị bế ngang lên rồi.
Ngày hôm nay của Fayn thật quá mệt lòng.
Anh ta đã đoán được khi Adrian và Chung Yến gặp mặt sẽ có sóng gió, nhưng chung quy vẫn đánh giá thấp năng lực gây chuyện của hai tên này, không ngờ rằng chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi hai tên này đã gây ra lắm tin tức như vậy. Cộng đồng ảo vẫn còn say sưa đến tận giờ, nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng được, đợi đến khi những người ở múi giờ khác thức dậy độ hot này sẽ kéo dài thật lâu…
Mà dù họ có nói gì thì một ngày mạo hiểm cũng đã qua rồi.
Thực ra như vậy cũng tốt, mọi người càng tập trung vào ân oán giữa hai người này, mục đích bọn họ tới Học viện tinh càng được che giấu tốt hơn.
Fayn đang tìm vui trong khổ hòng an ủi bản thân thì một màn hình ảo hiện lên từ thiết bị đầu cuối —— cuộc gọi thoại từ Adrian.
“Ngài chỉ huy ơi, cậu đi dạo cũng đủ lâu thật đấy. Sắp về quân hạm chưa?”
“Ừm, đang trên đường.”
“Được, vậy tôi lệnh cho bên dưới chuẩn bị trở về…”
“Đợi chút nữa, chưa cần trở về vội. Cậu báo cho quân y… Đừng động đậy!”
Fayn mơ hồ hỏi: “Gì cơ? Tôi có động đậy gì đâu?”
“Không nói cậu!” Giọng Adrian nghe vô cùng nóng nảy, “Cứ mười mét lại có một cái camera, cậu mà còn nhúc nhích là tôi quẳng đi đấy, cứ thử xem?”
Cơn buồn ngủ của Fayn bị quét sạch, vui vẻ hóng hớt nói: “Ái chà! Tôi nói mà, bảo sao cậu đêm hôm còn ra ngoài lâu như vậy, đang ở cùng ai đó? Đàn em nữ hay đàn em nam? Quá đáng thật, sao không gọi cả tôi?”
“Biến. Gọi quân y chuẩn bị một cái giường, dọn dẹp phòng sạch sẽ, tắt hết các thiết bị ghi âm và giám sát đi.”
“Cái gì? Cậu còn định mang người về?” Fayn khiếp sợ nói, “Lại còn chuẩn bị phòng có giường? Kch thích vậy?”
Adrian quát: “Cậu lại nghĩ bậy bạ gì đó! Gọi quân y chờ lệnh trong phòng cho tôi!”
Nói xong thì cúp máy.
Fayn suy nghĩ băn khoăn một hồi. Giọng Adrian vô cùng bình thường, không giống như bị thương, vậy suy ra người bị thương khả năng chính là người kia, đêm hôm khuya khoắt, có thể bị thương chỗ nào đây?
Adrian còn nhấn mạnh phải tắt hết thiết bị giám sát trong phòng của quân hạm nữa chứ…
Fayn cảm thấy mình đã hiểu hết ý của cấp trên, bèn nhanh chóng đi kéo quân y rời giường.
“Sắp về chưa vậy, quân y chờ cậu lâu l…” Fayn còn chưa dứt lời đã phải tròn mắt nhìn.
Adrian đi qua cửa an toàn bước vào, trong lòng ôm một người đàn ông —— đây không phải trọng điểm, vì biết được chút nội tình năm đó, nên Fayn không kinh ngạc với chuyện này chút nào. Điều khiến anh ta kinh ngạc là, diện mạo người này và nửa người trên dù đã bị áo khoác của Adrian che lại, nhưng áo khoác cũng chỉ che được có hạn, người đàn ông này rõ ràng mặc một thân chính trang màu đen.
Chính trang, vậy không phải học sinh.
“Hợ,” Fayn nghẹn lời, “Vị, vị này là giáo sư hay… khách quý hôm nay?”
Người đàn ông thần bí kia rụt người lại, càng vòng lấy cổ Adrian chặt hơn, Fayn lúc này mới chú ý tới, đối phương lộ ra một đoạn tay mảnh khảnh trắng ngần, ngón tay thon dài, có vẻ còn khá trẻ.
Đôi tay trẻ trung như vậy, có lẽ không phải giáo sư rồi. Trong số các khách mời người mặc chính trang màu đen cũng rất nhiều, nhưng nếu còn trẻ, dáng người như vậy, da còn trắng như vầy… Mắt Fayn mở càng thêm lớn, anh ta đột nhiên cảm thấy, đôi tay này hình như có hơi quen quen.
Adrian trừng Fayn một cái, “Sao cậu nói nhảm nhiều thế. Nên làm gì thì làm đi.” Nói đoạn, hắn ôm người vào trong phòng, để lại phó chỉ huy chật vật tiêu hoá thông tin.
Uý Lam mở cửa cho Adrian, nhìn lướt qua trong ngực hắn, nói: “Nam à? Vậy không nằm được, đặt nằm nghiêng trên giường đi.”
Adrian chẳng hiểu gì: “Sốt sao phải nằm nghiêng? Nam gì?”
Uý Lam đang chuẩn bị dụng cụ thì ngưng tay, giương mắt hỏi: “Sốt ư? Không phải Phó chỉ huy nói….”
“Nói gì?”
“… Không có gì. Có biết nguyên nhân sốt không?”
“Có lẽ bị nhiễm lạnh một thời gian dài? Cũng có thể là nguyên nhân khác, cậu xem đi.” Adrian nói rồi đặt người lên giường, người đàn ông được trùm áo khoác vô cùng yên tĩnh một cách dị thường.
Uý Lam yên lặng đặt lại dụng cụ đặc biệt đã chuẩn bị sẵn trở về, lấy ra đồ nghề kiểm tra thông thường.
Đang định xốc áo khoác trên người người trên giường lên, thì Adrian đột nhiên bắt lấy cổ tay cậu ta.
“Theo dõi trong phòng đều tắt hết rồi chứ?”
Uý Lam gật gật đầu, “Có thể tắt đều đã tắt hết, không thể tắt cũng đã cho người bên phòng quan sát chặn tín hiệu rồi.”
“Nghe gì chưa. Không có giám sát.” Adrian nói, tự mình xốc áo khoác lên.
Giày vò một hồi, vệt ửng đỏ trên má Chung Yến đã lan ra cả mặt, không rõ là do sốt hay tức giận, hoặc cũng có thể là do mấy lần giãy dụa trên đường không thành giày vò đến thiếu khí, hoặc tất cả đều có. Y phẫn nộ nói: “Cậu đúng là vô lý! Cậu như thế này là —— là ——”
“Bắt cóc nghị sĩ? Giam giữ nhân viên cấp cao của Nghị viện?” Adrian khiêu khích cười một tiếng, “Giỏi thì tố cáo đi.”
Uý Lam lẳng lặng nghe hai người anh đến tôi đi, cho tới khi Adrian lần nữa chuyển lực chú ý tới mình mới hỏi: “Chỉ huy, ngài chắc là mình không bị chạm mạch chứ? Người này là Nghị viên Chung Yến.”
Ưu điểm lớn nhất của Uý Lam chính là trấn định, cậu ta gặp nguy chẳng loạn, trong một chiến dịch truy quét còn cứu được Fayn trở về giữa ranh giới sinh tử. Thời điểm đó Adrian vừa đảm nhiệm cương vị, đang cần xây dựng thế lực nên được phá lệ cất nhắc lên trên, hiện tại đã nhậm chức trưởng quân y quân đội Navi.
Nhưng khuyết điểm lớn nhất của người này cũng chính là quá trấn định. Trừ chuyện lớn như sống chết ra, người này luôn dùng một bản mặt bình tĩnh để nói những câu khiến người khác điên đầu, có không ít người báo cáo với Adrian rằng mỗi lần đến khám bệnh đều muốn đánh quân y một trận.
Gân xanh trên trán Adrian nảy lên một cái, rốt cục cũng cảm nhận được cảm giác giống những người ấy, chỉ đành nhẫn nại nói: “Có cần tôi báo mã an toàn để xác nhận nữa không? Tôi biết đây là ai! Thế nên cậu mau trị bệnh đi, chữa khỏi rồi thì để cậu ta cút!”
“Tôi không có bệnh!” Chung Yến vẫn ngoan cố nói, đáng tiếc chỉ mới nói mấy chữ đã phải thở dc nên chẳng có chút sức thuyết phục nào.
Có người gõ cửa phòng.
Adrian mở màn hình ảo trên thiết bị đầu cuối ra nhìn, nói với Uý Lam: “Tôi còn có việc, lát nữa sẽ quay lại.”
Fayn nôn nóng đi qua đi lại ngoài hành lang, thấy Adrian cuối cùng cũng ra, bèn vội hỏi: “Sao rồi sao rồi? Còn cứu nổi không?”
Adrian: “… Cái gì mà còn cứu nổi không? Không phải cậu có báo cáo muốn nói với tôi à?”
Fayn phẩy phẩy tay, “Ôi chao, báo cáo tí nữa rồi nói, chuyện này gấp hơn. Chúng ta thân thiết tới cỡ nào chứ, vậy mà cậu còn giấu tôi? Cậu ôm cậu ta về —— là đánh gãy chân rồi hả?”
- Hết chương -