Chung Yến ngừng giãy giụa, hoài nghi mình có phải vì quá mong nhớ nên sinh ra ảo giác không. Lý trí nói cho y biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng niềm vui quá đỗi dưới đáy lòng khiến y nhất thời không dám quay đầu lại xác nhận.
Y không động đậy khiến người phía sau sốt ruột.
“Cục cưng, sao thế?” Adrian đỡ Chung Yến dậy khỏi salon, ôm mặt y lo lắng hỏi, “Anh xin lỗi, doạ em rồi hả?”
Chung Yến nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc kia, bỗng nhào tới: “Ad!”
Hai người ôm chặt nhau trên ghế, Chung Yến không dám tin hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Tình hình Học viện tinh đã ổn định, anh cứ ở đó mãi cũng không có chuyện gì làm nên dứt khoát đến tìm em.” Adrian yêu thích không buông vuot ve khoé mắt đong đầy ý cười của Chung Yến, “Anh rất nhớ em.”
“Em cũng thế.” Chung Yến khẽ đấm vào ngực hắn một cái, “Sao anh tới mà không báo trước? Lúc nãy hù chết em, em còn tưởng là người phía Pearson cử tới.”
Adrian khoa trương ôm ngực: “Oan quá, rõ ràng là em dặn tôi không được nói chuyện công việc trong tin nhắn.”
“Vậy em có dặn anh đóng vai cướp vũ trụ không hả?” Dù nói vậy, Chung Yến vẫn không tức giận cho nổi. Y đưa tay giúp Adrian vuốt phẳng quần áo do cả hai vừa lăn lộn làm nhăn, “Anh dẫn theo bao nhiêu người tới?”
Y không hỏi Adrian làm cách nào vào cửa được. Hiện giờ khi hai công dân trở thành bạn đời hợp pháp, hệ thống sẽ ngầm thừa nhận hai người được hưởng quyền hạn như nhau, bao gồm cả tên trên nhà ở lẫn xe cộ đều có thể tự do sử dụng. Chẳng qua Adrian và Chung Yến không chỉ không đóng những quyền ngầm này, mặt khác còn mở thêm không ít. Adrian đương nhiên có quyền hạn vào nhà y, chẳng qua Chung Yến không ngờ rằng nhanh tới vậy Adrian đã có cơ hội sử dụng nó.
“Hờ… Căn nhà này của em nhỏ hơn anh tưởng tượng đấy, sao không mua cho mình căn nào lớn hơn.” Adrian chột dạ nhìn trái nhìn phải nói, “Căn này rộng bao nhiêu mét vuông thế, tới năm mươi không?”
Chung Yến nheo mắt, “Không phải anh đến đây một mình, không dẫn theo người đến cùng đấy chứ?”
Từ lần trước bị tập kích, Adrian đã tăng cường lượng vệ binh xung quanh. Ngoài mặt tuy nói đã nhận được giáo huấn, nhưng trên thực tế hắn thầm cảm thấy chuyện này không quan trọng lắm, còn không bằng hắn tự cảnh giác hơn. Chủ yếu là vì Chung Yến và các sĩ quan cao cấp mãnh liệt yêu cầu, hắn vì để họ yên tâm nên mới tăng lượng vệ binh, đi đâu cũng dẫn theo.
“Không phải đâu, cục cưng, em nghe anh nói, anh không phải lén tới hay sao? Không tiện dẫn theo thật mà, cả thiết bị đầu cuối còn phải mở phần mềm nặc danh mới có thể che mắt được Điệp…”
“Sao anh còn dám hành động một mình nữa hả!”
Chung Yến bất mãn nói, nhưng dù sao Adrian đã đến rồi, có nói thêm nữa cũng vô dụng. Không dây dưa nhiều trong những chuyện không còn ý nghĩa cũng là một trong những ưu điểm của Chung Yến. Vả lại Adrian là người y dung túng nhất. Cũng giống như chuyện Adrian luôn thích vứt bừa quần áo trong nhà, mười năm trước sau khi y nói một lần không có kết quả thì rốt cuộc về sau chưa từng đề cập lại nữa, còn theo sau lưng hắn thu dọn lại sạch sẽ. Chung Yến không tiếp tục trách móc nữa, mà nói: “Có ai biết chuyện này nữa không?”
“Có, mấy quân đoàn trưởng đều biết, bọn Fayn ở Navi cũng biết. Anh cũng mới tới chưa được mấy phút, trước lúc em vào cửa anh mới vừa gửi định vị báo bình an cho họ.”
Chung Yến lúc này mới an tâm, nhìn dáng vẻ Adrian phong trần mệt mỏi, áo khoác còn chưa kịp cởi, mũ và kính đều ném trong góc sofa, nghĩ hắn một đường phải cải trang tới đây, không khỏi đau lòng nói: “Anh đi đường có vất vả không? Có dừng lại ăn gì chưa, có đói không?”
Adrian mấy ngày trời không thấy được khuôn mặt ‘đẹp thay cơm’ của y, ánh mắt tối sầm lại: “Đúng là có… đói.”
“Thật á? Thế để em làm cho anh mấy —— a, nhà này chưa từng mở bếp.” Bếp trong căn hộ chỉ là để trang trí, bên trong căn bản không có đồ làm bếp. Nghĩ Adrian đang đói bụng, Chung Yến sốt ruột nói, “Em toàn ăn ở bên ngoài xong mới về, trong nhà không có đồ ăn. Vậy để em mua đồ ăn khuya cho anh nhé, vận chuyển ở Thủ đô tinh nhanh lắm, mười phút là có drone đưa đồ ăn tới rồi… Ưm!”
Adrian lấy môi chặn miệng y lại, một tay đè sau ót y, làm sâu thêm đêm tiểu biệt thắng tân hôn này, mãi cho đến khi Chung Yến trong ngực mềm cả người mới chịu kết thúc nụ hôn này.
“Sao trong nhà lại không có đồ ăn được?” Adrian hôn lên má y, mập mờ thì thầm, “Anh thấy ăn cái này cũng rất tốt.”
Cả hai đều là đàn ông thân thể bình thường, tự nhiên đều có nhu cầu. Trước kia chưa từng hưởng vị thịt thì cũng thôi, nhưng một khi nếm qua món mặt khó tránh khỏi ăn tủy biết vị. Những ngày này bị ép ăn chay, thực ra Chung Yến cũng có hơi nhớ cảm giác lúc được nếm mùi. Tay Adrian luồn từ vạt áo mà vào, vuot ve lên vòng eo nhẵn nhụi của y. Chung Yến run lên một cái, không khỏi động tnh, hổn hển ngẩng đầu lên hôn hắn, tay mò đến cởi khuy áo sơ mi của Adrian.
Làm trên ghế salon thì làm trên ghế salon, Chung Yến nghĩ, dù sao nhà cũng lớn như vậy, không có ai…
Tinh.
Tiếng thang máy nhẹ nhàng vang lên, khiến hai người đã nửa tiến vào trạng thái phải sững sờ. Cả hai nhìn nhau, Chung Yến lúc này mới nhớ ra, khi Adrian từ phía sau bổ nhào tới mình đã ấn nút cấp cứu khẩn cấp. Nhưng y còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, một giây sau, vài người đàn ông võ trang đầy đủ tay giơ súng vọt ra khỏi thang máy. Hai người đi trước tiên trông thấy tình cảnh trong phòng khách, chân đang xăm xăm bước đến bỗng dừng lại.
Adrian với hai đội trưởng vệ binh đắc lực nhất của mình nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Chưa ai kịp nói gì, vệ binh phía sau bị người phía trước chắn mất tầm mắt, không nhìn thấy mặt Adrian mà chỉ thấy Chung Yến bị một người đàn ông áp đảo trên ghế, không hề nghĩ ngợi quát to: “Buông anh ấy ra! Dám động đến người của sếp bọn tao à, chán sống rồi đúng không!”
Sếp sòng Adrian: “…”
Chung Yến: “…”
Vệ binh khác: “…”
Hai phút sau.
Áo sơ mi của Adrian mới nãy bị Chung Yến tháo khuy một nửa đã được hắn điềm nhiên như không cài lại. Sáu vệ binh hắn cho Chung Yến có tới hai người là tiểu đội trưởng, lúc này hai người đang ngồi trên ghế báo cáo tình hình làm việc mấy ngày nay cho Adrian. Mặc dù bọn họ cũng không rõ mình đang nói gì lắm, cơ mà không sao, Adrian giờ cũng chẳng nghe lọt, hai người chỉ đang cố gắng gầy dựng bầu không khí bình thường để hoà tan sự lúng túng vừa rồi mà thôi.
Vệ binh trẻ tuổi mới nãy hô to khiến câu chuyện lên tới cao trào của sự lúng túng lúc này đang núp trong một góc hẻo lánh nơi góc nhà, đứng đưa lưng về phía phòng khách, không có mặt mũi đối mặt với họ, ý đồ giảm mức tồn tại của mình xuống.
Được Adrian chỉnh lý quần áo và kéo dậy khỏi ghế xong, Chung Yến đã sớm vứt lại một câu ‘tôi đi rót nước cho mọi người’ rồi trốn tiệt vào phòng không chịu ra, để lại mình Adrian đối mặt với sáu vệ binh.
Lề mề mấy phút, Chung Yến rốt cuộc cũng bình ổn lại cảm giác xấu hổ khi bị người bắt gặp. Nói ‘tôi đi rót nước cho mọi người’ chứ thực ra trong nhà chỉ có một cái cốc thôi, muốn rót cũng không được. Y chỉ đành tranh thủ lấy thiết bị đầu cuối đặt mấy chai nước trái cây từ cửa hàng giá rẻ h dưới lầu rồi cầm từ cửa sổ giao đồ vào trong.
Chung Yến ra khỏi phòng. Vốn khi ở một mình, y cảm thấy phòng khách đơn của căn chung cư này còn khá lớn, nhưng lúc này có tám người đàn ông trưởng thành hoặc ngồi hoặc đứng bên trong liền lập tức lộ ra vẻ chật chội. Chung Yến chia nước trái cây cho mấy người họ, mấy vệ binh không biết có nên nhận hay không, do dự nhìn về phía Adrian. Adrian phất phất tay: “Anh Chung mời mấy cậu uống thì cứ uống đi, chút chuyện nhỏ này còn nhìn tôi làm gì.”
Mấy vệ binh lúc này mới nhận lấy. Chung Yến còn đang định ngồi xuống, thấy trên ghế đã có ba người ngồi, không còn chỗ trống nữa, đành khách sáo đứng nói: “Trong nhà hơi bừa bộn, gần đây chưa dọn dẹp, để các cậu chê cười rồi…”
Cả căn phòng sạch sẽ như trước khi ra cửa mới tổng vệ sinh xong, chẳng qua không ai để ý đến Chung Yến mở mắt nói điêu cả, hai tiểu đội trưởng hết hồn hết vía khách khí nói chuyện với y đôi ba câu.
Vì Adrian nhất thời hứng trí doạ y chơi, Chung Yến mới theo bản năng gọi nút cầu cứu. Về sau gặp được Adrian, kích động quá nên mới quên mất chuyện này. Nói cho cùng là do hai người họ sơ sẩy khiến những người này tới phí công một chuyến. Họ đều là thuộc hạ đắc lực của Adrian nên Chung Yến hơi ngượng ngùng mời: “Các vị đại ca ở lại ăn một bữa khuya nhé, dù sao cũng đến rồi…”
Hai tiểu đổi trưởng ngồi trên ghế lại đưa mắt nhìn về phía Adrian, Adrian đứng dậy tới bên cạnh Chung Yến. Hắn không muốn làm mất mặt Chung Yến, chỉ có thể ôm eo Chung Yến phụ hoạ: “Ừ, ở lại ăn đi, mấy cậu…” Hắn dùng ánh mắt nguy hiểm đầy thâm ý đảo qua mặt từng người, “Đói không?”
Chúng vệ binh trong phòng giật mình, nhao nhao từ chối, “Không đói, chúng tôi không đói chút nào.”
“Chỉ huy ơi tụi tôi vừa ăn xong rồi.”
“Cảm ơn lời mời của anh Chung, bọn tôi, hờ, không ăn đâu.”
“À, tiếc vậy.” Adrian nói, “Làm phiền mấy cậu vất vả một chuyến rồi, về nghỉ ngơi cho tốt nhé, đêm nay không cần cho người ở lại trực đâu —— phải rồi, thời gian này tôi sẽ ở đây. Quyền hạn vào nhà của mấy cậu không cần dùng nữa, cứ huỷ hết đi.”
Mấy vệ binh gật đầu vâng lời. Có Adrian ở đây chính là có người bảo vệ mạnh nhất rồi, bọn họ đúng thật là không cần giữ lại quyền hạn ra vào khi khẩn cấp nữa.
Tiễn họ đi xong, Adrian và Chung Yến đứng trước cửa thang máy nhìn nhau, sau đó cùng bật cười.
Ngã một lần mới khôn ra, Chung Yến khóa quyền hạn thang máy lại từ bên trong. Hành hạ một phen, cả hai đều đã hơi đói. Hai người đặt hai phần đồ ăn khuya rồi ngồi trên bàn vuông nhỏ trong bếp của Chung Yến chụm đầu ăn cơm.
“Anh không mang hành lý tới hả?” Chung Yến hoạt bát hơn lúc bình thường nhiều, dù tình hình hiện giờ nghiêm trọng như vậy y không không khắc chế được niềm vui trong lòng, liên tục lải nhải: “Vậy để sau em chọn cho anh mấy bộ. Lần trước em nhìn trúng một cái măng tô ở trung tâm thương mại, anh mà mặc vào chắc sẽ đẹp lắm —— Mà anh có biết trung tâm thương mại không, chỗ mà…”
“Biết biết, chồng em còn sống ở Thủ đô tinh mười bảy năm cơ mà.” Adrian cười nói, yêu thương giúp Chung Yến vén sợi tóc rối ra sau tai, “Em chọn thì đều đẹp hết, mau ăn đi.”
- Hết chương -