Không Còn Đường Lui

chương 21: âm mưu của tạ kiêu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ý tứ đuổi người trong lời nói của Phùng Kiến Vũ vô cùng rõ ràng, bất quá, Vương Thanh lại không đặt vào trong lòng.

“Nghỉ ngơi đi.” Bám trụ ở trên giường không nhúc nhích, đối với lệnh đuổi khách của Phùng Kiến Vũ xem như là không nghe thấy.

Giường bệnh một người chật hẹp vừa vặn khiến cho thân thể hai người dán chặc không lưu một khe hở. Khoảng cách này quá gần, Phùng kiến Vũ cảm thấy Vương Thanh khẳng định nghe thấy tiếng tim nhảy loạn của mình, thẹn thùng dúi đầu vào trong chăn.

“Tôi muốn ngủ một mình.” Phùng Kiến Vũ rướn cổ họng kháng nghị nói.

…… Nhưng thật ra lại muốn anh ở với tôi nhiều thêm một chút.

Vị trí bên cạnh đột nhiên trống không, trái tim của Phùng Kiến Vũ thiếu chút nữa cũng trở nên trống rỗng.

Ngay sau đó người nọ đổi tư thế, đem tay nhẹ nhàng đưa luồn xuống phía dưới cổ, thành thành thật thật đem cậu hãm vào trong ngực, động tác kia vừa bá đạo vừa ôn nhu, chỉ sợ chính mình sẽ làm cậu bị thương.

“Tôi bị đau.” Vương Thanh ôm sát Phùng Kiến Vũ, đem đầu dụi dụi vào hõm vai cậu, giống như một chó lớn đang làm nũng với chủ nhân.

Phùng Kiến Vũ bị dọa sợ đến run run một cái, người này mỗi lần làm nũng thật khiến cho người khác chịu không nổi.

“Anh đi xuống.”

“Tôi không muốn.”

Cái giọng nãi âm này hoàn toàn làm cho cả lòng Phùng Kiến Vũ trở nên ngọt ngào. Cậu biết vết thương sau lưng Vương Thanh quả thật không nhẹ, nghĩ tới nghĩ lui, không đuổi người nữa. Dù sao hắn bị thương cũng là bởi vì mình mà chịu, bây giờ không phải là chỉ nhường cho hắn nửa bên giường thôi sao, nháo cái gì !

“Anh nói nếu để cho Đại Oản nhìn thấy bộ dạng dọa người này của anh, thì cậu ta sẽ cười thành cái dạng gì đây a.” Phùng Kiến Vũ sâu kín hỏi.

Mùi hương trong ngực Vương Thanh so với mùi thuốc khử trùng thật sự là dễ chịu hơn nhiều, Phùng Kiến Vũ không tự chủ càng đem đầu vùi vào trong.

Vương Thanh không có lên tiếng, nâng lên cằm của Phùng Kiến Vũ, nhẹ nhàng ở trên trán in xuống một nụ hôn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, ánh nắng ngoài cửa sổ từ sau lưng của hắn chiếu tới, dọc theo gương mặt, sống mũi, tốt đẹp đến ngỡ như có chút hư ảo.

Tim Phùng Kiến Vũ đập bịch bịch, vươn hai tay nhẹ nhàng khẽ vuốt gò má của hắn.

Hồi lâu, thanh âm dễ nghe của người nọ từ phía trên truyền đến, “Ngủ đi.”

“Ân.”

Đó là một buổi chiều rất dịu dàng, rất ấm áp.

Vào sinh ra tử nhiều năm cho đến giờ, bình yên hiếm có được, chính là ấm áp ở trong ngực của người nọ.

Cho đến rất nhiều năm về sau, bản thân cậu mỗi lần phải đối mặt với khoảnh khắc sống chết, cũng sẽ nhớ đến, cái hôn đó nhẹ nhàng rơi xuống, thoáng qua rồi rời đi. Khiến cho cậu gắng gượng một lần nữa đứng lên, khiến cho cậu tiếp tục một cuộc sống mới.

//

“Đám người phía dưới cũng chỉ biết đoán mò, đoán mò ……”

“Đám người đó đến đây được bao lâu rồi?” Ngẩng cổ lên đổ một miệng cà phê, Tạ Kiêu vuốt mi tâm, cố gắng khắc chế lửa giận hỏi.

Đại Đầu Lộc đứng cách Tạ Kiêu mấy bước chân, chỉ sợ hắn ta một cái vung tay sẽ ném bay gạt tàn thuốc vô đầu mình, “Tính toán đâu ra đấy được nửa tháng rồi, đột nhiên nửa đường lại bị đứt đoạn …… không ít mấy con nghiện nhận thức được đám người kia, bọn họ liền đoạt đi không ít việc làm ăn ở khu bắc ……”

Bang một tiếng, cái gạt tàn thuốc kia không nghiêng lệch bay thẳng tới, Đại Đầu Lộc kia đầu to không có may mắn tránh khỏi tai vạ, che trán ngao ngao kêu rên.

“Mày nói mày còn làm ăn được gì nữa không? ! Nửa tháng rồi, con mẹ nó bây giờ mày mới chạy tới đây nói cho tao biết ! Mày làm sao lại có tiền đồ đến như vậy hả ! Mày nói tao nên khen ngợi mày thế nào đây, hả?”

“Em …… Kiêu ca, em sai rồi, em thật không phải cố ý lừa gạt anh. Em cho là mình có thể tự giải quyết …… gần đây anh còn phải ứng phó rất nhiều chuyện, em không muốn đem những chuyện hỏng bét này đến làm phiền anh.”

“Tao có phải nên cám ơn mày nữa đúng không?” Tạ Kiêu phiền toái vò tóc, suy tư hồi lâu, lại ngẩng đầu lên hướng Đại Đầu Lộc nói, “Nó và vật nhỏ kia của nó còn đang nằm trong bệnh viện, không thu được lợi lộc gì, để tao xem xem nó còn có thể bước tiến được bao lâu …… Đúng rồi, chuyện tao kêu mày đi làm thế nào rồi?”

“Thăm dò được rồi, một cô gái chung phòng ngủ ký túc xá cùng Tạ An Tình, quả thật có chơi thuốc, hơn nữa còn thiếu Xích Long một số tiền lớn.”

Sau khi nghe được tin tức này, chân mày của Tạ Kiêu rốt cuộc thư giãn ra, thay đổi âm úc, trên mặt lại là biểu lộ âm phó tàn nhẫn, cười lạnh một tiếng, lầm bầm lầu bầu, “Muốn chơi, vậy thì chơi lớn đi …… Lão tử không sợ không chơi chết mày.”

“Liên lạc với cô gái đó, mang cô ta đến gặp tao.” Tạ Kiêu đốt một điếu thuốc, nằm ở trên ghế dựa, trong khói mù lượn quanh, nét cười âm trầm càng tăng lên.

Ha, các người ai cũng không thắng được tôi …… ai cũng không thắng được tôi ……

“Hà Bàng cũng được thả ra tù rồi đi.”

- Hoàn chương -

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio