《 Phần : Nguy cơ tứ phía 》
Từ lúc Phùng Kiến Vũ vào nhà của Vương Thanh, vẫn luôn ngủ ở phòng khách. Cậu biết người nọ vốn cũng rất không quy củ, tự nhiên sẽ không ngu ngốc tự đem mình đưa đến trên giường của người nọ.
Cậu tỏ thái độ cường ngạnh, Vương Thanh cũng không giục thúc cậu. Ngày thường hắn vẫn thỉnh thoảng ăn đậu hủ, ngược lại cũng không làm ra điều gì không đúng đối với cậu, Phùng cảnh quan tự nhiên cũng ít đi rất nhiều phiền toái. Ban ngày bận rộn trước bận rộn sau mệt mỏi như con chó, cậu cũng không muốn buổi tối phải làm thêm vận động phí sức gì nữa. Còn nói, Phùng Kiến Vũ cậu là ai a, cơ trí dũng cảm, đẹp trai bức người, thế nào đi nữa cũng là nhân vật phong vân trong cảnh đội a, vì hành động mà phải dâng hiến trí khôn thì thôi đi, còn phải cả bán thân thể? Không được, một trăm lần không được !
Ngày này, khó có được một ngày nhàn rỗi ở nhà xem ti vi. Phùng Kiến Vũ vừa cắn hạt dưa vừa xem phim điện ảnh võ thuật, cả người nằm phịch ở trên ghế sa lông, giống như một con mèo đang hạnh phúc lười biếng, một bộ dáng đầy thích ý.
Vậy mà thời gian thích ý luôn là rất ngắn ngủi, còn chưa hưởng thụ được bao lâu, liền bị Vương lão đại kéo ra cửa bắt ép cùng đi mua vật dụng trong nhà rồi.
Dọc theo đường đi Phùng cảnh quan một bên không ngừng kêu la mình còn chưa có xem xong phim điện ảnh, tới tới lui lui cứ như vậy một câu lại một câu, kêu la đến nỗi khiến cho tài xế là Đại Oản có chút không nén được tức giận. Cuối cùng Vương Thanh phải đè người lên ghế dựa hôn một trận, lập tức thẹn thùng im lặng.
"Không phải là cậu nói sao? Trong nhà quá trống trãi." Đi trong trung tâm mua sắm, Vương Thanh chính là một nhân vật cao to đặc biệt làm người khác chú ý.
"Tôi chỉ nói là ......"
"Đi, chúng ta qua bên kia xem xem." Vương Thanh hiển nhiên đối với lời của cậu là vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải, lôi kéo cậu hướng đến khu hàng hóa mình nhìn trúng.
......
"Làm gì dẫn tôi đến xem giường hai người ? ! Giường trong phòng ngủ kia của anh còn chưa đủ lớn sao?"
"Mua cho phòng kia của cậu."
"Tôi một người đủ ngủ rồi ......"
"Thêm tôi không đủ."
......
Anh mẹ nó lăn đi chỗ khác đi.
Vì vậy, Vương lão đại lại bị tiến hành một buổi tư tưởng giáo dục -- hôm nay là thời kỳ quan trọng đối kháng quân địch, thanh niên mỗi ngày đều không được có những thứ như vậy ở trong đầu, cách mạng còn chưa thành công, những thứ loạn thất bát tao đầy đầu sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu suất công việc.
Vương Thanh nghe vậy nhíu mi, mặc dù không để ý lắm, nhưng hắn vẫn chọn tôn trọng người nọ. Phùng Kiến vũ luôn luôn có thể dễ dàng lần lượt đánh vỡ giới hạn tha thứ của hắn.
"Thật không mua?"
"Không ! Mua ! "
......
Cảnh quan Sóc Nhỏ tức giận đi ở phía trước, đối với chuyện mình bị người nọ đùa giỡn tương đối bất mãn, ngó lơ đi một mạch trong quầy bán vật dụng gia đình. Đột nhiên, bị một bình hoa thu hút ánh mắt.
Bình hoa rất tinh sảo, công nghệ không tính là phức tạp nhưng lại rất bắt mắt, chỉ liếc mắt một cái, cậu đã cảm thấy kết cấu và hoa văn kia đã đâm trúng tim mình rồi. Bình hoa được đặt ở trên kệ, Phùng Kiến Vũ phải hơi ngửa đầu mới có thể quan sát tốt được.
"Thích?" Người kia ở sau lưng hỏi.
"Thích thì thật thích ...... nhưng chúng ta lại không dùng đến." Nội những chuyện ở xã đoàn cũng đủ khiến cho người ta phải dụng thuật phân thân rồi, huống chi cậu và Vương Thanh hiển nhiên đều không phải là người có nhàn tình nhã trí, cậu chỉ lạnh nhạt cười cười, hướng Vương Thanh lắc lắc đầu.
"Ông chủ, gói bình hoa đó lại, đúng, chính là cái đó."
Phùng Kiến Vũ luôn cảm thấy mình có lúc giống như là bị Vương Thanh xem nhẹ, người nọ căn bản sẽ không nghe mình đang nói cái gì .
"Đã nói rồi, vô dụng a, anh mua về lại không cắm hoa, mua về để nhìn sao ......"
"Ai nói, lão tử cắm hoa giấy hoa vải, ngày mai kêu Khoan Tử đi ra ngoài mua một bó lớn, tôi muốn cắm thế nào liền cắm thế đó."
Người nọ tinh thần cao ngất đến quầy trả tiền, Phùng cảnh quan lại bắt đầu bâng quơ cảm thấy người nọ có chút hơi đẹp trai rồi nha, điều này hiển nhiên không phải là dấu hiệu gì tốt hết, lắc lắc đầu lấy lại tinh thần rồi điên cuồng vuốt ve cái bình.
Bình hoa bị ném vào trong ngực Đại Oản, hai người lại tiếp tục đi dạo, nam nhân mua đồ luôn luôn dứt khoát lưu loát, chỉ chốc lát liền mua một cái tủ đựng giày mới, cộng thêm một cái ghế nằm xích đu dành cho hai người, tóm lại căn bản đều là lấy ý thích của Vương lão đại làm đầu là được. Đi đi một hồi, Vương Thanh đột nhiên dừng chân đứng ở trước một quầy hàng trưng bày tủ quần áo.
"Trong phòng của cậu ...... hình như còn thiếu một cái tủ treo quần áo đúng không?"
Câu này vừa hỏi xong Phùng cảnh quan liền rợn cả tóc gáy, cậu vẫn không quên ngày đó bị người nọ thích thú ác ý treo ở trong tủ quần áo play đâu, con mẹ anh !
Người nọ không có đáp lời của mình, hắn cũng không hỏi sâu thêm, ngoắc tay gọi một nhân viên bán hàng đến hỏi: "Chỗ này của mấy người có loại tủ treo quần áo nào bền chắc một chút hay không?"
"Bền chắc? ...... Tủ treo quần áo ở nơi này của chúng tôi là bền chắc nhất, chất lượng cũng đặc biệt tốt, ngài cứ yên tâm đi ! "
Đến mua tủ treo quần áo, kiểu dáng, chất liệu, lượng chứa, hỏi đến rất nhiều người, cái này bền chắc hay không, cái kia dẻo dai hay không ...... phải đáp ứng đủ hết mọi điều kiện thật làm cho người ta cứng hết cả miệng.
"Muốn loại đó, loại đặc biệt bền chắc đó."
"...... Nơi này của chúng tôi, còn có tủ treo quần áo làm bằng thép ...... ngài có muốn xem một chút không ......"
Vì vậy tủ treo quần áo bằng thép, tủ đựng giày, cùng ghế nằm xích đu đều được giao hàng đến nhà.
Bên này Vương Thanh kêu Khoan Tử đi mua một bó hoa giả cắm hết vào trong bình hoa, bên kia Phùng Kiến Vũ gương mặt đã đen như đáy nồi.
"Cậu rốt cuộc có bao nhiêu bài xích cùng tôi làm." Hắn một tay vuốt vuốt hoa giả, áo sơ mi màu trắng thích hợp vừa người, nghiêm giọng nói ra những lời này, vẻ mặt bình bình đạm đạm, không nhìn ra được là vui hay giận.
Trên tay vô thức nhéo nhéo đệm ghế sa lông, Phùng Kiến Vũ vốn cũng chỉ là muốn giận dỗi chút thôi, cũng không muốn sau đó bị hỏi lên như vậy, giống như bị người chạm đến dây thần kinh mẫn cảm nhất, cậu tự đánh giá chốc lát, giọng nói hơi lộ vẻ xa lánh, "Chúng ta ngay từ đầu cũng đã nói rất rõ ràng, tất cả chẳng qua chỉ là lợi ích hợp tác, đôi bên kiếm lợi mà thôi. Tôi giúp anh kiếm địa bàng, tôi đem anh trở thành đại ca của tôi, tôi giúp anh giành thượng vị, anh cho tôi chén cơm để ăn, chính là như vậy. Chúng ta không cần phát triển vào sâu hơn đâu."
Lời nói kia dường như là một trận vang dội, Vương Thanh đưa lưng về phía người nọ, trên mặt bất chợt lóe lên bi thương, hắn trầm trụ khí nói: "Tôi không tin cậu đến chỗ của tôi chỉ là vì kiếm cơm để ăn."
Phùng Kiến Vũ bị dọa đến run lên, cho là ý của hắn có chút để ý, hoài niệm suy nghĩ lại một chút lại cảm giác mình cũng không có lộ ra chân tướng gì, thuận tay cầm lên quả táo trong dĩa bắt đầu gọt, cố gắng khiến bản thân trấn định lại.
"Tôi nhìn trúng thế lực hiện tại của anh, tôi biết anh có năng lực thượng vị, cho nên đối với anh, chính là đơn giản như vậy."
"Vậy đêm hôm đó vì sao cậu lại không cự tuyệt tôi ? ! " Hắn xoay người, không chút nào che giấu mình đang tức giận.
"Làm ơn, quên đêm đó đi ......" Phùng Kiến Vũ chôn thấp đầu, tay gọt táo nhất thời không yên, đoạn vỏ đang gọt thật dài cứ như vậy đứt đoạn rơi xuống.
"Cậu đêm đó rõ ràng có phản ứng ...... Phùng Kiến Vũ, thời gian tôi cho cậu còn chưa đủ nhiều sao? Chuyện ở bãi xe phế liệu thành tây đã qua lâu như vậy, cậu chẳng lẽ còn không biết tôi đang suy nghĩ gì sao?" Hắn không nghĩ đến cái người đã cùng hắn vào sinh ra tử này sẽ là người lãnh tâm lãnh tình đến mức này.
"Tôi cho rằng trạng thái bây giờ của chúng ta không thích hợp để nói chuyện. Tôi cũng vì anh mang đến không ít lợi ích, không phải sao? Chúng ta ai cũng không nợ người nào."
"Cậu còn thiếu tôi một cái mạng."
Một cái chớp mắt, dao trái cây đả thương đầu ngón tay, nhưng cậu lại không cảm giác được đau.
//
Rèm cửa sổ xung quanh được kéo kín mít, ánh sáng rất tối, bài trí trong phòng nhìn qua tương đối bình thường, một người trung niên sắc mặt tái nhợt đang nằm ở trên giường.
"Khánh gia, ông nguyện ý ra khỏi bệnh viện Đường Bình tiếp nhận trị liệu của Hà Bàng, tôi thật rất vinh hạnh." Tạ kiêu hai chân bắt chéo, ngồi ở một bên giả tạo nói.
"Nói đi, điều kiện của cậu ...... khụ. Đừng hòng nghĩ đến địa chỉ của kho hàng, tôi cứ như vậy cho cậu, các anh em cũng sẽ không tin dùng, tôi đây là vì cậu mà nghĩ." Tạ Viễn Khánh híp mắt, suy yếu nhìn về phía Tạ Kiêu, đùa cợt cười cười, uy tín của Tạ Kiêu ở xã đoàn có bao nhiêu, ông biết rất rõ.
"Tôi tự nhiên sẽ không có lòng tham như vậy, " Tạ Kiêu châm điếu thuốc, "Chẳng qua tôi chỉ muốn kiếm một chút lợi ích, để cho tôi dễ dàng lên ngồi thượng vị mà thôi."
"Cậu vô duyên vô cớ giết Vương Thanh, cậu cảm thấy mình có thể danh chánh ngôn thuận ngồi lên vị trí thượng vị sao?"
"Tôi còn không có to gan như vậy. Con người của tôi tâm mắt rõ ràng, chúng ta dựa trên vay trả mà nói chuyện. Tôi chẳng qua chỉ dùng chút thủ đoạn làm giảm đi nhuệ khí của nó mà thôi, dù sao nó đã khiến tôi hao binh tổn tướng, nuốt của tôi không ít tiền, tôi cuối cùng phải nên đòi lại một ít không phải sao? Chuyện tôi muốn ông làm, chính là giúp tôi lừa gạt đám nguyên lão thúc phụ bên kia, nếu là nó cố ý muốn đem chuyện này lộ ra bên ngoài, ông cứ khiến cho mấy lão già kia mở một con mắt nhắm một con mắt là được rồi, ông cũng không cần nhúng tay vào chuyện giữa chúng tôi, cứ yên lặng ở chỗ này dưỡng bệnh là được."
Thấy người nọ ở trên giường không đáp lời, Tạ Kiêu có chút không nhịn được, "Tôi chỉ yêu cầu một chút như vậy, ông cứ xem vì con gái bảo bối của mình mà cân nhắc một chút đi."
Không khí tựa như ngưng đọng lại, Tạ Viễn Khánh nằm ngửa ở trên giường, lúc này chợt thở một hơi thật dài:
"Được, tôi đáp ứng cậu."
- Hoàn chương -