Trên bàn là thức ăn nóng hổi, trên người Vương Thanh mang theo chút hàn khí của ban đêm bên ngoài, ống quần có chút bẩn lại có chút ướt, thần sắc vội vã vào cửa. Sau đó lấy ra điện thoại di động mở ra thư viện ảnh, trình ra mấy bức hình —— chụp được lúc ban ngày cậu và Trương Dĩ Hàng gặp mặt, tầm nhìn xa xa, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Trương Dĩ Hàng, người nọ đang giúp cậu chải chải tóc, trên mặt cậu đang cười, phía sau nhìn tương đối thân mật. Mới vừa nhìn thấy hình, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy người trước mắt trong miệng phun ra một chuỗi la mắng, phá lệ chói tai, nghe đến trong lòng cậu đặc biệt không có tư vị, cho dù ai bị như vậy, còn chưa được giải thích rõ ràng đã bị ăn mắng cũng sẽ cảm thấy không thể nào dễ chịu được đi.
“Anh phái người đi theo dõi tôi?” Phùng Kiến Vũ nhất thời cảm thấy tức giận, chính cậu cũng không biết rõ là tại sao, là có chút sợ, nhưng càng nhiều hơn chính là khó tin được, “Anh có phải thật là quá đáng rồi hay không? ! ”
“Tôi không có ! Tôi chẳng qua là …… hôm nay để cậu đi một mình tôi không yên lòng, bên khu bắc có thủ hạ của tôi, đang muốn đi quan sát địa bàng gần đó, tôi kêu bọn họ giúp một tay trông chừng cậu một chút, sợ cậu lại gặp chuyện không may ……” Vương Thanh cau mày, “Không nghĩ đến, bọn họ nhìn thấy cậu cùng một người khác gặp mặt, còn trò chuyện gần mười phút.”
“Anh có ý gì? Anh nghĩ tôi nói cái gì ? ! ”
“Phùng Kiến Vũ, cậu có thể nói chuyện dễ nghe một chút có được hay không, cho tôi một lời giải thích? Nam nhân kia là ai?” Giống như là bị thờ ơ bất mãn trong lời nói của Phùng Kiến Vũ chọc giận, Vương Thanh hai tay hung ác mạnh mẽ nắm lấy bờ vai của cậu.
“Cậu ta là bạn tù của tôi, gặp mặt thì ôn lại chút kỷ niệm không được sao?” Bả vai vô cùng đau đớn, cậu đưa tay cậy ra tay của Vương Thanh, không có kết quả.
Vương Thanh nhảy về phía trước một bước, khoảng cách hai người càng gần thêm, hắn ngược lại nắm lấy hai bên cánh tay của Phùng Kiến Vũ, cắn chặt răng, khí thế hừng hực bức người, “Bạn tù? Các người có bao nhiêu kỉ niệm để ôn lại hả? Bị bắt giam mà mẹ nó còn có thể ngồi xuống bàn cảm tình sao, a? Cậu nói a ! ”
“Anh nổi điên như vậy làm gì, anh buông tay cho tôi ! ”
“Thời gian tôi đến nhà kho lấy hàng thì hai người đã dính vào nhau rồi đúng không? Cậu đến, đến cùng tôi nói một chút cậu cùng bạn tù của cậu tình cảm rốt cuộc tốt đến thế nào a.”
Đầu ngón tay vô ý thức hung hăng đâm vào da thịt, quần áo bị bóp chặt đến mức hằn lên vết nhăn, cảm giác đau đớn rõ ràng khiến cho hô hấp của Phùng Kiến Vũ trở nên cứng lại.
“Anh dựa vào cái gì can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi? Chúng ta là quan hệ thế nào a? Tôi chỉ đáp ứng giúp anh làm việc, từ đầu đến cuối cũng chỉ ở mức này mà thôi, làm phiền anh đừng vượt quá giới hạn ! ” Cậu cũng phát giận, giùng giằng muốn tránh thoát hai tay của Vương Thanh. Thái độ của cậu cực đoan mà cường ngạnh, thứ nhất là sợ rằng Vương Thanh phát hiện ra thân phận của mình, thứ hai là bất mãn với hoài nghi của Vương Thanh đối với mình, mà cậu cũng hiển nhiên quên mất, Vương Thanh vốn là không nên tin tưởng cậu mới đúng. Bọn họ cho đến bây giờ đều là đứng ở hai phía đối lập.
Quan hệ thế nào? Lời này lại hỏi đến Vương Thanh á khẩu không trả lời được, đừng nói đến tình cảm, ngay cả về thể xác cho đến bây giờ còn không có một xu quan hệ, hắn cho đến hiện tại vẫn còn chưa có chân chính có được người này, hắn một lần lại một lần khoan dung nhẫn nhịn, cũng không thể đổi lấy được một chút xíu tình yêu tương xứng nào. Bây giờ Vương Thanh chỉ cảm thấy bản thân mình chính là một đại ngu ngốc.
Hồi lâu, Vương Thanh mới chậm rãi lên tiếng: “Vậy tôi hiện tại nói cho cậu biết chúng ta là quan hệ như thế nào.”
Hắn một phát đem người nọ đè lên bàn ăn, lửa giận cùng lửa ghen cắn nuốt tất cả lý trí, từng cái hôn rơi xuống bên cổ vừa hoảng vừa vội, không có trình tự, hàm răng cắn vào da thịt phát đau, hắn cứ như vậy bừa bãi điên cuồng tàn phá người nọ yếu ớt dưới thân.
“Anh mau cút xuống cho tôi ! ”
Cảm giác được một cái tay đang men theo mép quần tiến vào trong quần lót, xoa nắn vật kia, Phùng Kiến Vũ giận đến cả người phát run, không ngừng vùng vẫy.
“Cậu không phải là muốn trả nợ cho tôi sao? Tôi còn chưa thỏa thích thì sao có thể tính là trả sạch đây? Phùng Kiến Vũ tôi cho cậu biết, chỉ cần tôi mẹ nó còn chưa tắt thở, tôi không cho phép bất luận kẻ nào khác đụng đến cậu dù chỉ là một đầu ngón tay ! ”
“Con mẹ nó anh chính là tên khốn nạn ! ” Phùng Kiến Vũ khước từ, nhấc chân hung hăng đá một cước, “Anh luôn miệng nói rằng chúng ta là cùng một chiến tuyến, nhưng anh cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ tin tưởng tôi, tôi bất quá cũng chỉ là một con cờ có ích trong tay anh thôi ……”
“Tôi lúc nào không tin tưởng cậu? ! ” Cơn giận đùng đùng chợt dừng lại, đánh gãy lời nói của Phùng Kiến Vũ, ánh mắt thẳng tắp chăm chăm nhìn người nọ.
“Nếu anh tin tưởng tôi, tại sao lại phân tôi đến khu bắc?”
Vương Thanh sửng sốt, giống như lâm vào suy tư. Ngay vào lúc này, bụng bị đá một cước, hắn đau đến lui ra mấy bước, Phùng Kiến Vũ vội vội vàng vàng giữ khoảng cách với hắn.
“Tôi nói với anh một lần nữa, tôi cùng nam nhân kia không phải là loại quan hệ xấu xa như anh nghĩ. Anh làm ơn đừng có làm ra dáng một bộ tự cho mình là đúng nữa, tôi thật sự chịu đủ rồi ! ”
Phùng Kiến Vũ chạm lên tay nắm cửa ở cửa chính, giây tiếp theo ngay sau đó là âm thanh sập cửa nặng nề —— ở nơi này phải đối mặt với con người này, cậu thật sự là một giây cũng chịu không nổi.
Thật sự tức giận đầy đầu, Vương Thanh hồi lâu vẫn không lên tiếng, mặc cho Phùng Kiến Vũ bỏ đi. Cũng không qua lâu lắm, liền bắt đầu cảm thấy hối hận, hối hận đến cả mặt đều biến xanh —— hắn cảm thấy lời mình nói dường như hơi nặng rồi.
Người nọ ngay cả ví tiền vẫn còn để ở nhà, còn có thể đi được nơi nào đây? Vương Thanh đưa tay vò rối đầu tóc, không gian bốn phía yên tĩnh không tiếng động, nội tâm đã sớm nước dâng sóng tràn. Vừa nghĩ đến người bạn tù kia, trong lòng hắn vẫn còn có chút chua, nhưng cuối cùng vẫn là tâm tình lo lắng chiếm lấy.
Thời điểm chờ hắn hốt hoảng chạy xuống dưới lầu, người đã sớm không thấy, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại có chiếc xe máy nhỏ đang đậu ở dưới lầu của Phùng Kiến Vũ.
Cổ họng tựa như bị tắt nghẹn, Vương Thanh một cước đạp đổ thùng rác ven đường, rác rưởi linh tinh văng ra đầy đất, dường như còn chưa đủ hả giận, hắn tiếp tục thêm mấy đá. Cảm giác thất bại mãnh liệt khiến cho hắn không biết làm thế nào, người nọ thật sự có thể làm đến nói đi là đi.
Tự cho rằng ở trong lòng của cậu, hắn cũng chiếm được một vị trí vô cùng quan trọng, cuối cùng lại giống như bị một cái bạt tai vang dội vào mặt.
Dạ dày một trận xáo trộn, bắt đầu mơ hồ co thắt đau đớn, nhìn bóng đêm lan tràn khắp mọi hướng, trái tim co thắt, rồi lại tự giễu cười cười.
“Khoan Tử, mang mấy người đến đây, giúp tôi tìm người.”
Hắn nhận mệnh, hắn chạy không qua khỏi con quái vật lòng dạ sắt đá này.
Lần này tìm, tìm suốt cả một đêm.
Sau nửa đêm gió bắt đầu thổi lá cây xào xạt, một trận mưa rơi xuống không kịp đề phòng, xe dừng ở nửa đường. Hắn và mấy người thủ hạ phía dưới đã tách ra, điện thoại di động cũng đã sớm không còn pin. Hắn bất chấp mưa gió, chịu đựng dạ dày đau, tâm lực thật sự đã cạn kiệt. Phố Diên Bản, đường Trường Bình …… hắn đem tất cả những nơi có thể nghĩ đến đều lật tung lên hết, nhưng vẫn không tìm được Phùng Kiến Vũ, nơi nào cũng tìm không thấy. Từ đầu đến chân bị ướt đẫm hoàn toàn, hắn cảm giác chính mình chật vật đến đáng xấu hổ.
Thành phố này lớn như vậy, lại nhỏ như vậy. Hắn từng cho rằng người nọ khi rời khỏi hắn sẽ không còn có thể đi được nơi nào, cho đến bây giờ mới triệt để phát hiện, hết thảy tất cả đều chỉ là một mình hắn nhất sương tình nguyện() mơ tưởng đến —— chỉ cần Phùng Kiến Vũ muốn đi, hắn giữ không được.
- Hoàn chương -
____________________
() Nhất sương tình nguyện: một bên tình nguyện, mong muốn đơn phương.