Xe máy vừa dừng ở đường Phổ Thượng, đã thấy mấy chiếc xe quen thuộc đang đậu sẵn ở đó. Phùng Kiến Vũ thắng xe một cách đẹp mắt vững vàng dừng ở trước đoàn xe, tay phải lưu loát tháo xuống mũ bảo hiểm, xoạc chân leo xuống. Lúc này, toàn bộ người trên xe cũng bước ra, ước chừng có đến mười mấy người.
“Vương Thanh đâu?” Phùng Kiến Vũ một đường điên cuồng, mồ hôi thấm ướt trên trán chảy ròng ròng, khẽ nhíu mày.
Đại Oản tức giận liếc cậu một cái, không lên tiếng. Khoan Tử tiến gần lên trước mở miệng nói, “Tối hôm qua ...... Thanh ca đi tìm anh một lúc, sau đó cùng chúng tôi tách ra. Nhưng anh xem bây giờ đã là mấy giờ rồi, anh ấy còn chưa có trở lại, điện thoại cũng không gọi được. Nếu là bình thường, dù sao cũng phải gọi báo cho chúng tôi nói một tiếng chứ ...... gần đây ở trên đường cũng không yên ổn, chúng tôi đến khu bắc hỏi một chút, ai cũng đều nói không có nhìn thấy Thanh ca. Chuyện này không phải là đáng lo lắng sao ......”
Tim đánh thịch một cái. Phùng Kiến Vũ tự nhiên biết Khoan Tử đang ám chỉ điều gì, tranh giành thượng vị không phải chuyện đùa, dùng chút thủ đoạn cũng là chuyện bình thường. Cậu vịn vào xe máy, cố gắng khiến cho bản thân trấn định lại, cậu biết tình hình trước mắt Tạ Kiêu vô luận như thế nào cũng không thể giết Vương Thanh, Tạ Kiêu còn không có cái can đảm này.
“Được rồi, đừng vội. Anh ta có thể đang ở một nơi nào đó một mình nghỉ ngơi, gọi các anh em ở xung quanh đây hỏi một chút xem có người nào tối hôm qua nhìn thấy anh ta hay không, tôi đi qua bên kia con sông tìm một chút.”
Sau khi tách ra, Phùng Kiến Vũ đi vòng quanh con sông, dọc theo mấy địa bàn lân cận hỏi một vòng. Còn chưa đợi được tin tức của Vương Thanh truyền đến, đã nhận được một cuộc video call.
“Tạ Kiêu.” Nhận ra người gọi, cậu dựa lưng vào hàng rào ven sông, lạnh lùng mở miệng.
Ai biết đầu dây bên kia bất chợt truyền ra một tiếng cười khẽ, ống kính di chuyển, một nam nhân cuộn người thành một đoàn nằm trên ghế sa lông, cả khuôn mặt bừng đỏ giống như tôm luộc, cả người vô cùng bất bình thường phát run —— là Vương Thanh.
Con ngươi co thắt, Phùng Kiến Vũ cảm thấy tim mình trong một giây kia dường như ngừng đập, bàn tay xuôi ở bên người chợt nắm chặt lại, đầu ngón tay khảm vào trong da thịt đau nhói khiến cho cậu càng thêm thanh, cậu im lặng, run rẫy, cắn chặc khớp hàm.
Tạ Kiêu ...... hắn ta làm sao dám ...... làm sao dám ......
“...... Con mẹ nó mày là tên khốn nạn, mày đã làm gì Vương Thanh rồi ? ! ” Yên lặng một lúc, sau đó là một tiếng rống giận.
“Buổi sáng đám anh em của tao tiếp đón nó thì nó đã phát sốt nóng đến hôn mê rồi, tao thấy nó nóng như vậy, liền quăng nó vào kho đông lạnh một hồi, chuyện này còn không phải là đang chờ mày tới đón nó sao?”
“Cả người anh ta đang phát sốt nóng rần mà mày còn đưa vào kho đông lạnh chẳng khác nào mày đang muốn giết chết anh ta sao ? ! Tạ Kiêu, tao cho mày biết, anh ta chết rồi, vị trí thượng vị này mẹ nó cũng không đến phiên mày tới ngồi đâu, nếu để người của Khánh Dư biết được ......”
“Mắng, mày tiếp tục mắng, xem Kiêu ca tao đây có bị mất đi hai cân thịt nào không, tao có thể chờ, nhưng Thanh ca của tụi bây hình như không thể chờ được đâu nha.” Tạ Kiêu có chút không nhịn được cắt đứt lời của Phùng Kiến Vũ, hắn ta nâng cằm, tương đối tự tin. Hắn khẳng định Phùng Kiến Vũ nhất định sẽ đến cứu Vương Thanh.
“Mày rốt cuộc muốn cái gì ...... Bây giờ mày đang ở đâu?” Phùng Kiến Vũ cố nén xung động đập nát điện thoại, hung tợn hỏi.
“Đông Phương KTV ở đường Trường Bình, một mình mày tới, mang theo năm triệu, là có thể cứu đi Thanh ca của tụi bây.”
“Năm triệu ? ! Con mẹ nó mày muốn tiền đến điên rồi, tao bây giờ đi đâu tìm được năm triệu tiền mặt cho mày đây hả?”
“Mày có một tiếng, đừng hòng giở trò với tao, nên nhớ bên này là địa bàn của tao. Một tiếng sau, mày còn không tới, tao sẽ tiếp tục đem Vương Thanh ném vào trong kho đông lạnh, ” Tạ Kiêu cười mặt âm hiểm, hình ảnh lại quay về phía Vương Thanh, “Nó bây giờ hình như có chút ý thức không rõ a, tao sợ đợi thêm lát nữa, đầu óc nó không chừng sẽ bị cháy hỏng đó.”
Hình ảnh lảo đảo lắc lư, người nọ vùi mình ở trên ghế sa lông, tay bị cột chặc, không biết được là do mồ hôi hay là nước, làm ướt tóc cùng quần áo của hắn, toàn thân không ngừng run rẫy, hai mắt nhắm nghiền, giống như là đang chịu đựng thống khổ lớn lao. Cả trái tim co thắt thành một đoàn, Phùng Kiến Vũ còn muốn áp sát màn hình để nhìn người nọ thêm nhiều một chút, nhiều thêm một chút thôi cũng được, đau đớn của người nọ phảng phất cũng hóa thành kiếm nhọn đâm thẳng vào ngực cậu, hình ảnh cũng đang lúc này bị cắt đứt, cậu nhất thời sửng sờ đứng tại chỗ.
Đây hết thảy đều không phải là việc cậu có thể tự mình khống chế ...... có lẽ bây giờ phải đi tìm Sếp Dư...... Không, đợi đến lúc bọn họ tới nơi thì tất cả đều đã xong rồi, cậu không thể tiếp tục nhìn Vương Thanh như vậy được ......
Cậu leo lên xe chạy từ con sông về khu căn hộ của Vương Thanh, cậu biết rương bảo hiểm để ở chỗ nào, bên trong có khoảng bốn trăm vạn, là số tiền bọn họ bắt đầu từ tháng trước kiếm được ở khu bắc.
Cậu biết cậu đang phạm sai lầm, cậu không nên làm như vậy, nhưng cậu đã không cách nào ngăn cản chính mình, cậu nhất định phải đi cứu Vương Thanh, không cứu không được.
Thời điểm từ căn hộ đi ra, trong túi đeo lưng chất đầy tiền, cậu tất cả đều lấy ra hết, còn có thẻ tín dụng của mình, tổng cộng có ba cái, toàn bộ đều lấy ra. Lúc cậu vừa nhảy lên xe máy chuẩn bị chạy đi, Đại Oản từ đằng xa vội vàng chạy tới.
“Phùng Kiến Vũ, cậu đang làm gì?” Cậu ta chắn phía trước xe máy của Phùng Kiến Vũ.
“Cậu tránh ra ! ” Phùng Kiến Vũ giống như một con thú mất khống chế, hai mắt đỏ thẩm nhìn chằm chằm giận dữ la hét.
“Trong túi cậu đang đựng cái gì ? ! ” Đại Oản chú ý đến cái túi dày cộm căng phồng ở sau lưng Phùng Kiến Vũ.
Cậu mẹ nó còn ở đây cản đường cản lối đại ca của cậu sắp chết đến nơi rồi đây kìa !
Phùng Kiến Vũ giận đến cắn răng nghiến lợi, cậu cũng không muốn cố kỵ nữa, nóng nảy đến toàn thân đều run rẫy, hung hăng lấy tay vặn cần ga, xe máy theo đà vọt bay ra ngoài, suýt chút nữa đụng ngã Đại Oản đang chặn ở trước mặt.
Cậu không có can đảm sử dụng đến số tiền trong tối của Vương Thanh, chỉ đành phải chạy đến mấy cái ngân hàng, dùng hết số tiền minh bạch, mới miễn cưỡng góp đủ còn dư ra một triệu. Cậu thở hồng hộc nhìn đồng hồ nơi cổ tay, vẫn còn hai mươi phút.
Cậu vừa vội vừa tức, trái tim giống như bị người hung hăng xé toạc lôi ra bên ngoài, trong đầu không ngừng tái hiện bộ dáng nam nhân luôn luôn kiên cường kia nặng nề nằm trên ghế sa lông không ngừng run rẫy, cậu không dám tưởng tượng ra tối hôm qua lúc đi tìm cậu Vương Thanh có bao nhiêu là tuyệt vọng, không dám tưởng tượng ra cả người hắn sốt cao bị nhốt trong kho đông lạnh có bao nhiêu là thống khổ, hết thảy mọi chuyện dường như sắp bức cậu phát điên rồi.
Trong mắt chợt lóe lên, là bóng lưng của người nọ ở trong màn mưa không cố kỵ hết thảy cũng muốn bảo vệ cậu, trong khung cảnh tàn sát khốc liệt, cậu điên cuồng đập cửa sổ thủy tinh cầu xin người nọ để cậu đi ra ngoài ......
Trong mũ bảo hiểm bất chợt chảy xuống một dòng nước mắt, cổ họng tắc nghẹn, Phùng Kiến Vũ cảm giác chính mình đã hít thở không thông một hồi lâu.
Cậu cắn chặc môi dưới, tay nắm cần ga càng lúc càng chặc ......
—— tôi xin anh, xin anh đợi tôi, nhất định phải đợi tôi đến.
- Hoàn chương -