Ánh đèn nhiễu động cùng với đám đông cuồng hoan hòa lẫn vào nhau, không khí trong quán bar theo âm nhạc ầm ĩ xập xình kích động không ngừng.
Hai người chọn một góc ngồi xuống, cách xa nơi náo nhiệt kích tình kia. Vương Thanh biết rõ Phùng Kiến Vũ không thể uống nhiều quá, cho nên nồng độ cồn ở trong rượu cũng không phải là loại quá cao. Bọn họ ngồi ở trên ghế sa lông lộng lẫy tráng lệ, câu hỏi câu đáp mà trò chuyện.
Ánh mắt Vương Thanh thỉnh thoảng rơi trên sườn mặt của người nọ, thỉnh thoảng lại quét qua bốn phía. Từ quầy bar cho đến đường đi, từ đèn treo đến từng nấc thang, một tấc đều ghi vào trong đôi mắt, khát vọng nhờ vào những vật này khơi gợi lên quá khứ nhạt nhòa đã qua.
Từ lúc hắn gặp được người nọ, đã có điều gì đó không gióng rồi, nhưng hắn lại không nói ra được.
Lần nữa quay đầu nhìn lại, thời gian đông đong đưa đưa, bất quá chỉ mới có hai tháng mà thôi.
Tựa như là một giấc mộng.
“Cậu còn nhớ không?” Vương Thanh chỉ vào một hàng ghế sa lông được đặt ở phía tây, giọng nói rất không đứng đắn, “Chỗ đó, chính là nơi mà cậu đã chiếm tiện nghi của tôi.”
Nói xong chính hắn cũng cười, bộ dáng toét miệng có chút ý vị thanh thuần, thoạt nhìn dị thường ôn hòa và thuần lương.
Giống như trong một mảnh đen tối toát ra một luồn ánh sáng, tất cả ký ức theo đường ánh sáng không ngừng tràn vào.
Hắn nhớ đến lúc người nọ nhảy qua ngồi ở trên đùi mình cười đến trương dương tự tin, nhớ đến cặp mắt kia trong trẻo lại thuần khiết, nhớ đến người nọ yếu ớt chật vật ở bãi xe phế liệu, nhớ đến thân ảnh người nọ ở trong sương phòng kiên định đến không màng hết thảy.
Là Phùng Kiến Vũ, tất cả đều là Phùng Kiến Vũ.
Ánh mắt thất thần mấy giây, ngây ngô qua đi, Vương Thanh xoay thân thể, nghiên đến gần chút, đầu tiên là cẩn thận quan sát người nọ một chút, rồi sau đó một tay nâng lên mặt của Phùng Kiến Vũ, đầu ngón tay tinh tế vuốt ve.
Tất cả trải qua đều chỉ là hư ảo, chỉ có người này. Chỉ có người này, chân chân thật thật địa đang hiện hữu ở trước mắt hắn.
Hắn cho đến bây giờ chưa từng cảm thấy lo được lo mất, loại tâm tình này thật sự làm cho hắn sợ hãi, cũng làm cho hắn cảm thấy vô cùng uất ức.
“Cậu có biết không, cậu sớm làm cho tôi phát điên rồi?” Vương Thanh lại tiến gần sát thêm, chóp mũi cơ hồ muốn đụng chóp mũi của Phùng Kiến Vũ, giọng nói trầm thấp lại triền miên.
Rượu chính là băng, khẩu khí phả ra từ miệng người nọ cũng mang theo khí lạnh nhàn nhạt.
Phùng Kiến Vũ bị ánh mắt nóng bỏng này thiêu đốt khiến cả người không được tự nhiên, có chút lúng túng nói: “Anh cũng không uống được bao nhiêu a, không sai biệt lắm rồi.” Dứt lời định xoay đầu mình rời đi.
Lực độ trên tay gia tăng hơn một chút, đem khuôn mặt đó vững vàng cố định ở trước mắt mình, một cái tay khác ôm thật chặc hông của Phùng Kiến Vũ, ngăn cản tất cả độ g tác muốn chạy trốn của cậu. Cục xương nơi cổ họng di động lên xuống mãnh liệt, thời khắc này tất cả tâm tình bị đè nén cuồn cuộn trong lòng, Vương Thanh lấn người tiến lên, đầu tiên là dùng môi chạm nhẹ lên mi tâm của người nọ, tiếp theo là ánh mắt, cuối cùng là gò má.
“Đại Vũ ......” Vương Thanh đè thấp cổ họng gọi một tiếng, cảm giác nhiệt khí phún ở trên mặt ẩm ướt, chọc cho Phùng Kiến Vũ một trận da đầu tê dại, “Cậu thật biết hành hạ người.”
“Tôi không có ......”
Lời chưa nói xong trong nháy mắt toàn bộ bị chặn ở trong cổ họng, cả người hung hăng bị đề trên ghế sa lông, hơi thở tràn đầy mùi hương quen thuộc, xúc cảm mềm mại kia khiến cho cậu suýt chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng. Người nọ giống như một con thú nổi điên, đầu tiên là nhẹ nhàng đụng chạm, sau đó liền không thể ức chế từ hôn chuyển sang gặm cắn. Nhân thời gian há miệng ra thở dốc, đầu lưỡi liền thuận thế tiến vào, tùy ý khuấy đảo tròn khoang miệng. Tim của cậu đập nhanh đến không thể kiềm chế, tay chân như nhũn ra, không có một chút khí lực để phản kháng.
Theo động tác người nọ cúi người, nụ hôn không ngừng xâm nhập, khiến cho cậu có một loại ảo giác chính mình sắp bị khảm vào trong ghế sa lông. Cho đến khi cậu nín thở kìm nén đến khuôn mặt đỏ bừng, người nọ trên người mới chịu buông ra, ngược lại chuyển tiếp qua hôn vành tai cùng cổ của cậu.
Qua một trận, một màn công thành chiếm đoạt táo tợn này mới thật sự dừng lại.
Hai tay của Vương Thanh di dời từ trên người của Phùng Kiến Vũ, vững vàng hàm trụ hai bên thân thể cậu trên ghế sa lông, cúi thấp đầu, không nhìn thấy rõ biểu lộ.
Trong khoảng thời gian ngắn, người có chút mất thăng bằng, đang lúc Phùng Kiến Vũ do dự có nên đẩy người trên thân ra hay không, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng hỏi thăm thử dò xét, “Vũ ca?”
Hai người theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy một nam hài mặt mũi sáng sủa nhưng bộ dáng có chút lộn xộn đang đứng cách đó không xa.
Chính là một cái xoay người như vậy, khiến cho Bạch Lạc Bình nhìn thấy rõ nam nhân bị ngăn trở chính xác là Phùng Kiến Vũ.
“Em sao lại ở chỗ này?” Phùng Kiến Vũ đưa tay đẩy ra Vương Thanh, đứng dậy nhìn về phía Bạch Lạc Bình.
Bạch Lạc Bình có chút không biết làm sao gãi gãi cái ót, cười nói: “Cùng bạn bè đến chơi.”
“Bạn bè gì? Ít cùng những người lộn xộn chung một chỗ, đừng có cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết ăn không biết làm.” Phùng Kiến Vũ liên tưởng đến chuyện Bạch Lạc Bình bị lừa gạt, chân mày nhíu chặc.
“Ai dô, ca, anh cứ yên tâm đi, em không còn cùng những người đó tới lui nữa.” Mắt thấy Phùng Kiến Vũ có chút giận, Bạch Lạc Bình vội vàng giải thích.
Vương Thanh ngồi ở trên ghế sa lông, nhìn Phùng Kiến Vũ cùng nam nhân xa lạ kia nói chuyện phiếm đã cảm thấy không hài lòng. Hắn đứng lên tiến về phía trước, không che dấu đem Phùng Kiến Vũ kéo về sau lưng ngăn cản lại, rồi sau đó hướng Phùng Kiến Vũ hỏi: “Nó là ai?”
Âm lượng kia không cao không thấp, Bạch Lạc Bình cũng nghe vào trong lỗ tai. Thường ngày đã quen thuộc với thói tâm cao khí ngạo của tính khí công tử, hiển nhiên bị loại hỏi han sổ sàng này làm cho có chút khó chịu, giọng nói cũng không tốt lành, “Tôi là bạn của Vũ ca.”
Vương Thanh còn muốn nói thêm điều gì, Phùng Kiến Vũ một tay giơ lên, giống như là ngăn lại, hắn chỉ đành phải sắc mặt bất thiện ném qua một ánh mắt đao.
Tiếp thu được ánh mắt sắc bén mà lạnh như băng của Vương Thanh, Bạch Lạc Bình cả kinh sau lưng toát đầy mồ hôi, nhưng vẫn là lấy can đảm hỏi: “Anh là ai?”
“Mới vừa rồi không thấy sao?” Vương Thanh hướng Bạch Lạc Bình hất hất cằm, híp mắt hỏi ngược lại, trong lời nói ý vị tuyên cáo chủ quyền không thể rõ ràng hơn.
Bạch Lạc Bình nổi đóa, không có nguyên do nổi lên lòng chán ghét đối với người nam nhân cao lớn ở trước mắt này, còn muốn cùng người nói thêm mấy câu, liền nghe thấy sau lưng có bạn bè đang gọi cậu ta.
Phùng Kiến Vũ vốn cũng không quá muốn để cho hai người này tiếp xúc quá nhiều, nhân cơ hội này, cậu đưa tay vỗ vỗ bả vai Bạch Lạc Bình, nhàn nhạt nói: “Được rồi, trở về cùng bạn bè chơi đi.”
“Được, Vũ ca, vậy lần sau gặp.” Bạch Lạc Bình nhe răng hướng Phùng Kiến Vũ cười một cái, trước khi đi còn không quên liếc Vương Thanh ở bên cạnh người nọ một cái thật sâu.
Hai người lại ngồi xuống tiếp tục uống, Vương Thanh không có uống bao nhiêu, ngược lại Phùng Kiến Vũ, một ly lại thêm một ly, rõ ràng là có tâm sự, nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì, khiến cho người ta nhìn không ra được cậu đang suy nghĩ gì.
Cứ như vậy, ai cũng không nói đến chuyện mới phát sinh vừa rồi. Trong lòng Vương Thanh đặc biệt không có cảm thụ, nghĩ đến bầu không khí vô cùng tốt vừa rồi đều bị cái tên hỗn tiểu tử đó phá hư, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, lời muốn nói cũng không tìm được cơ hội để nói.
An tĩnh lại một hồi lâu, Phùng Kiến Vũ mới đặt xuống ly rượu cầm trên tay, “Đi thôi, anh đi lấy xe đi, tôi đi nhà vệ sinh.”
Vương Thanh nhìn thấy cậu uống có chút say, mặt hây hây đỏ, nhất thời không yên lòng, vừa định mở miệng nói cùng đi với cậu, đã nhìn thấy Bạch Lạc Bình đang cùng hai ba người bạn bè đi về phía cửa quán bar.
“Một mình cậu được không?” Vương Thanh đưa tay đỡ Phùng Kiến Vũ một chút, nghẹ giọng hỏi, nhưng ánh mắt vẫn đuổi theo trên người Bạch Lạc Bình.
Từ lúc tiểu tử kia rời đi, liền một mực ngó nhìn sang bên này của bọn họ, Vương Thanh trong đầu càng nghĩ càng không có tư vị, luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, hắn phải làm cho rõ ràng.
Phùng Kiến Vũ hiển nhiên không có chú ý đến Bạch Lạc Bình, thẳng tắp đi về hướng nhà vệ sinh, “Được, không sao, tôi không có say.”
Nhìn nhìn bóng lưng Phùng Kiến Vũ khuất bên kia hành lang đường đi, Vương Thanh đưa ánh mắt dời đến trên người Bạch Lạc Bình, nguy hiểm híp nhỏ mắt, sắc mặt trầm xuống, ba bước thành hai, trực tiếp đi thẳng về hướng cậu ta.
- Hoàn chương -