Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau đi thị sát Bắc Lục Hoàn, Đại Oản và Khoan Tử cũng đi theo cùng.
Trên đường đi, Đại Oản cùng Vương Thanh khai báo tình trạng gần đây của Tạ Kiêu, Phùng Kiến Vũ trầm mặc ngồi ở một bên nghe.
"Sau khi hắn ta một lần nữa lấy lại khu bắc, rất nhanh điều mấy thủ hạ phía dưới lấp vào bên trong, ngoại trừ làm độc, hình như còn mới mở ra thêm mấy trường đua ngựa, so với mấy cái có sẵn thì cũng không phải là quá lớn."
"Bất quá nhìn bộ dạng hình như vẫn còn chưa có phát hiện chúng ta đang tham gia làm ăn giao dịch ma túy ở bên này."
"Cái tên đầu trướng của hắn ta a, Đại Đầu Lộc, gần đây chơi đùa đến siêu hung, nhìn dáng dấp trong tay cũng không thiếu tiền, sống cũng không tệ lắm."
Nói là thị sát, thật ra cũng chỉ dùng hai mắt nhìn ngắm, giống như quan sát địa bàn các loại.
Một vòng xung quanh khu này nên liên hệ cũng đều liên hệ, nên chào hỏi cũng đều chào hỏi. Nói tóm lại, cũng không hề gây ảnh hưởng đến vận hành của công việc thường ngày.
Dù sao mặt ngoài nơi này đều đã treo lên một lớp da, bên trong chẳng qua cũng chỉ phụ trách liên lạc là chính, không thể tìm ra được đồ thật, cho dù là cố tình muốn diệt cũng không có cơ hội tốt gì.
Tỉ mỉ quét qua sổ sách một lần, bọn họ sau đó liền ngồi xe trở về.
"Thanh ca, trong khoảng thời gian này các anh vẫn là không nên xuất đầu lộ diện quá nhiều." Khoan Tử ngồi ở hàng trước chợt quay đầu nói.
Nhận thấy được ánh mắt của Vương Thanh ánh lên tia nghi ngờ, Khoan Tử nói bổ sung: "Hiện tại cũng không ai biết tên họ Tạ kia nghĩ như thế nào. Vạn nhất hắn ở bên khu Phổ Thượng bố trí chút tai mắt, các anh chung quy đều là thường xuyên đến Bắc Lục Hoàn, sẽ chọc cho người hoài nghi. Nếu như khu đất này của chúng ta bị bại lộ, nói thế nào cũng đều dính vào phiền toái."
Nghe vậy, Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ liếc nhìn nhau một chút, trong lòng đại khái nảy ra chủ ý.
Mặc kệ là bọn họ có đi hay không, việc làm ăn vẫn là phải tiếp tục tiến hành.
"Vậy sau này cậu cùng với Đại Oản chuyên cần chạy đi kiểm soát Bắc Lục Hoàn đi, tôi vẫn là tin tưởng hai người, " Vương Thanh hai tay bắt chéo ở nửa thân trên, nhàn nhạt nói, "Tôi còn định hay là quay lại mấy địa bàn cũ xem xét động tĩnh, vậy cũng tốt, để cho Tạ Kiêu tạm thời đặt xuống chút phòng bị."
Sau đó mấy người liền đem mấy đơn hàng lớn trong gần đây ra thảo luận một trận, Phùng Kiến Vũ không có cách nào nói chen vào, bất tri bất giác xe liền lái vào trong thành thị, Đại Oản cùng Khoan Tử xuống xe ở nửa đường.
"Về nhà sao?" Vương Thanh một tay khoác lên trên tay lái thấp giọng hỏi.
"Trong tủ lạnh không còn có bao nhiêu thức ăn, tối nay em muốn uống canh sườn heo bí đao, " Phùng Kiến Vũ chọn một tư thế tương đối thoải mái nửa nằm phịch ở trên ghế ngồi nghĩ ngợi, "Đi siêu thị đi."
Hai người chọn chọn lựa lựa xong thực phẩm, còn cùng nhau đi mua quần lót cùng một kiểu dáng.
Đang lúc Phùng Kiến Vũ không ngừng uất ức cảm khái loại trạng thái như đang ở nhà này, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy trong giỏ mua hàng chất đầy mấy hộp bao cao su, cái gì mà gồ ghề, huỳnh quang, vị dâu, nhìn đến cậu cảm thấy một trận ớn lạnh. Bây giờ cậu thật không có ý muốn cùng Vương Thanh đến quầy tính tiền, ngay lập tức túi đồ trượt xuống khu hàng đã mua, kết quả mấy người lúc đi ra khỏi khu mua sắm còn hướng cậu trăm mặt coi thường, thật sự muốn thao hết tất cả mà.
Vừa về đến nhà Vương Thanh cứ vui vẻ oang oang đi làm cơm cho Phùng Kiến Vũ.
Hầm canh tốn nhiều thời gian, hai người trong lúc rãnh rỗi liền xem ti vi để giết thời gian, kết quả một lời không hợp lại bắt đầu mở miệng cãi nhau.
Một người muốn xem phim điện ảnh, một người muốn xem NBA.
Ai cũng không chịu nhường người nào, ở trên ghế sa lông nháo loạn một hồi lâu, cuối cùng đều mệt đến thở hồng hộc mới chịu dừng lại.
"Hừ, em nói anh có thể nào đừng nhỏ nhen như vậy không a?" Phùng Kiến Vũ vùi ở trong ngực Vương Thanh, tay siết chặc điều khiển ti vi điều chỉnh.
Vương Thanh vừa đếm đếm lông mi trên mắt Phùng Kiến Vũ, vừa xoa xoa chơi đùa vành tai của cậu, cười trộm nói: "Em xem em kìa, anh không thèm giành nữa."
Cái ót hướng về phía người nọ, vì vậy Phùng Kiến Vũ cũng nhìn không thấy ánh nhìn gian tà trong ánh mắt của Vương Thanh, hừ nhẹ một tiếng, tiện tay đem đồ điều khiển ti vi đặt ở bên cạnh.
"Anh nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Cái này chính là phối hợp đơn giản đó ! "
"Bắt lấy, bắt lấy a ! "
Phùng Kiến Vũ xem trận đấu đến nhiệt hỏa dâng trào, Vương Thanh ngồi ở sau lưng ngoan hiền siết chặc bả vai người nọ, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về cái điều khiển.
Thừa dịp lực chú ý của Phùng Kiến Vũ dán chặc trên ti vi, Vương Thanh lặng tiếng duỗi căng thân mình dẻo dai, dùng chân khều khều cái điều khiển ti vi, sau khi xác nhận nó đã ở bên trong phạm vi thao tác của mình,ngồi thẳng tắp hông, vững vàng hơi thở.
Hắn nhớ cái kênh đó là .
Hắn cẩn cẩn dực dực đưa ra ngón chân nhấn xuống con số , bên màn hình bên trái xuất hiện một con số màu xanh da trời không dễ bị phát giác.
Rất tốt, Phùng Kiến Vũ không có phát hiện.
Ngay sau đó, hắn lại chuẩn xác nhấn xuống số .
Chuyển kênh.
Hình ảnh bất chợt chuyển đổi, dọa Phùng Kiến Vũ đang nhập tâm sợ hết hồn, giống như một con sóc nhỏ bị chấn kinh. Chợt quay đầu lại, nhìn thấy Vương Thanh đang khoác chân để lên trên điều khiển còn chưa kịp thu hồi, nhất thời dở khóc dở cười.
"Tiểu tử anh rất phách lối sao, a?"
Phùng Kiến Vũ xoay người liền lao đến trên người Vương Thanh, cười lớn chọt lét phần thịt nhạy cảm của Vương Thanh, cậu biết hắn sợ nhất cái này.
Vương Thanh bị người hành hạ đến khóe mắt ngấn lệ, chỉ đành phải dùng sức giơ tay nhận sai cầu buông tha cho.
Ngoài đường ánh đèn rực rỡ lóe sáng, bên trong nhà một phòng đầy ấp tiếng cười.
- Hoàn chương -