Gần đây chuyện xấu xảy đến liên tiếp không ngừng, làm cho Vương Thanh có cảm giác bản thân trước khi ra cửa cũng phải nên kiểm tra hoàng lịch một chút.
Hôm nay đưa Phùng Kiến Vũ đến trung tâm thương mại mua quần áo, mua xong xách mang ra ngoài mới vừa bước vào thang máy, trung tâm liền bị cúp điện.
Trong thang máy vừa lúc chỉ có hai người bọn họ, ở trong một mảnh đen tối mắt to trừng mắt ti hí.
“Em có sợ không a?” Vương Thanh dứt khoát ngồi trên mặt đất, câu có câu không cùng Phùng Kiến Vũ trò chuyện, dù sao loại trung tâm thương mại lớn thế này khẳng định không bao lâu sẽ có người đến sửa chữa, cũng không có gì phải lo lắng nhiều.
Phùng Kiến Vũ đang chơi điện thoại di động, ánh sáng màn hình hắt vào vào trên mặt có chút dọa người, “Em sợ cái gì, cũng không phải là con nít a.”
“Buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Thịt.”
“Anh biết em muốn ăn thịt, nhưng phải làm món ăn gì a, cụ thể một chút?”
“Tùy tiện tùy tiện, có thịt là được rồi.”
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ chuyên chú dúi vào điện thoại di động chơi Tetris(trò xếp gạch), đã cảm thấy một trận nhức đầu, trong lòng không tránh khỏi một trận khó chịu, cố ý muốn nháo người.
Hắn đem tay đưa vào áo Phùng Kiến Vũ bừa bãi vuốt ve, một hồi sờ sau lưng một chút, một chốc sờ cơ ngực một chút.
“Tôi thao.”
Quả nhiên trong chốc lát, khung trò chơi trong màn hình liền xuất hiện một đống khối hộp đủ kích cỡ, sau đó hiện lên dòng chữ “game over”, Phùng Kiến Vũ tức giận đến muốn đấm hắn một đấm.
“Em cùng anh trò chuyện thật tốt một hồi.” Vương Thanh tương đối tự nhiên đem cánh tay quàng qua cổ Phùng Kiến Vũ.
“Nói chuyện chó rắm.” Phùng Kiến Vũ mới vừa giơ tay lên muốn đánh xuống cánh tay kia, vừa nghiêng đầu liền thấy được hình xăm nơi cổ tay của người nọ, động tác tức khắc dừng lại, đột nhiên nói, “Nè, anh vẽ cho em thêm một cái đi ……”
Dứt lời, mở ra mục note trên điện thoại di động.
Vương Thanh: “Vẽ cái gì?”
Phùng Kiến Vũ chỉ chỉ cổ tay của hắn, sờ sờ chóp mũi che giấu xấu hổ, “Thì, thì là cái này của anh.”
Một bên thấp giọng thì thầm “Có chuyện gì lớn đâu chứ”, một bên vươn tay nhận lấy điện thoại di động của Phùng Kiến Vũ, ngón trỏ ấn vào bắt đầu vẽ vẽ.
Vương Thanh hừ một tiếng, “Em không phải là chê sao?”
Phùng Kiến Vũ cười lớn vỗ vỗ bả vai người nọ, “Làm sao có thể a, đây đều là đại tác, đúng không, Vương nghệ thuật gia.”
“Đúng vậy đúng vậy, ” Vương nghệ thuật gia vô cùng tự hào gật gật đầu, “Sau này anh có mở triển lãm tranh nhất định sẽ mời em.”
“Ha ha ha ha, vậy khẳng định cũng không có người khác, chỉ có một mình em, những người khác cũng không thể thưởng thức được đâu.” Phùng Kiến Vũ không khách khí cười giễu một câu.
Trong tay đang bận rộn không thể giữ chặc được người, Vương Thanh nghiêng đầu, lực độ cũng không được vững vàng, liền đập vào đầu của Phùng Kiến Vũ, kết quả người ta thì không có chuyện gì, chính mình thì lại ai da kêu lên một tiếng, thẳng tắp ngã vào trong ngực người nọ, nhìn tám phần thì giống như là đang giả vờ.
“Anh lại ăn vạ đi nha, ” Phùng Kiến Vũ nhìn bộ dạng ngây thơ của Vương Thanh đang nằm ở trên đùi của mình, không nhịn được cong lên khóe miệng, đưa tay chơi đùa vành tai mềm nhũn của người nọ, rồi chợt khẽ thở dài, “Nếu anh không phải lẫn vào hắc đạo thì thật là tốt.”
“Ân?” Thanh âm kia quá thấp, Vương Thanh đang dốc lòng vẽ vời hiển nhiên không nghe được rõ.
Phùng Kiến Vũ chợt hồi thần lại, có chút ảo não bản thân lỗ mãng, che giấu nói: “Không có gì, em nói tối nay không biết ăn gì mới phải.”
Vừa dứt lời, Vương Thanh lập tức ngồi thẳng lên, đem điện thoại trong tay quơ quơ ngay trước mắt Phùng Kiến Vũ, hiện ra một bức vẽ vô cùng trừu tượng.
Phùng Kiến Vũ mỉm cười thấp giọng lầm bầm thật xấu xí, lại động tay đem bức vẽ save lại, cài làm màn hình khóa.
Toàn bộ quá trình Vương Thanh đều thu vào trong mắt, lần này hắn cũng không muốn cùng người nọ cãi nhau nữa, chiếm cái gì tiện nghi ở miệng nữa, chỉ nheo mắt cười cười, một mặt ngạo kiều thêm phần đắc thắng, bộ dáng kia giống như ở sau lưng có một cái đuôi thật dài đang không ngừng ve vẩy ve vẩy.
Hai người cứ như vậy ước ở trong thang máy ngây người ước chừng hai mươi phút, thang máy mới bắt đầu hoạt động bình thường trở lại.
Hai người liền mang theo quần áo mới vừa mua xong lái xe trở về nhà.
- Hoàn chương -
《 Hết Phần - Tuế nguyệt tĩnh hảo 》