Cũng may hết thảy đều thuận lợi, khoản giao dịch này cũng không thành. Chẳng qua lửa giận trong bụng Phó Thành thế nào cũng áp chế không được.
Hắn ta thế nào cũng không ngờ đến La Đồ cũng có lá gan ăn cây táo rào cây sung, lúc này đã phái thủ hạ đến nhà La Đồ chặn người, mang đến trước mặt mọi người ở từ đường chặt đứt ngón tay út của La Đồ, kêu người mang đến “tặng” cho Tạ Kiêu.
Cuối cùng kết quả là Phó Thành yêu cầu lấy tiền đút lót, dù sao video cũng đang nằm trong tay hắn ta, nếu lộ đến các anh em bên Khánh Dư biết được, thế nào cũng là sự kiện lớn. Tuy nói Phó Thành chỉ làm vận chuyển hàng thủy, nhưng nghe nói thế lực sau lưng cũng không thể khinh thường, điểm mấu chốt là, có thể không trêu chọc thì không nên trêu chọc mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Cũng may Phó Thành cũng không có đòi hỏi gì nhiều, sau đó mạc danh kỳ diệu gọi người đến xem thương thế của La Đồ.
Ngoại trừ chuyện này, Tạ Kiêu cũng không tra được Vương Thanh là đang lợi dụng internet làm kinh doanh.
Hai bên đều căng thẳng, cộng thêm thất bại cùng chèn ép lâu dài từ trước đến nay, ngay cả đám người thủ hạ phía dưới của Tạ Kiêu cũng nhìn ra được biến hóa tính tình của hắn ta bộc phát càng thêm cuồng loạn càng rỡ. Cái loại thái độ xử sự đối với người khác vừa cực đoan vừa bén nhọn, nói chuyện chưa đến ba câu đã chửi mắng người một trận, thần kinh co căng đến mức nhìn thứ gì không thuận tâm sẽ động thủ đập đồ, khó tránh khỏi khiến cho người ta có chút trách cứ oán hận.
//
Cây liễu sừng sững ở đầu phố, nhánh cây theo gió lảo đảo lắc lư, Vương Thanh vẫn như thường ngày hết bận chuyện trong tay, sẽ lái xe đi đón Phùng Kiến Vũ. Sau khi nhận người, không khí bên trong xe lại có chút lúng túng.
Trên mặt Phùng Kiến Vũ không có thái độ, giọng nói cứng rắn, “Chuyện thời gian phân chia không thể trì hoãn được nữa, anh chuẩn bị lúc nào nói cho em biết?”
Khẩu khí chất vấn kia khiến cho Vương Thanh trong lòng đánh thịch hốt hoảng, hắn vừa luống cuống vừa bất an dùng ngón tay bấu nhẹ vào tay lái, không nói một lời.
“Nếu như hôm nay em không gặp phải Bành Hiên, ông ta không nói với em một đống chuyện không giải thích được, anh là muốn cứ như vậy hao tổn thêm mấy ngày cuối cùng của tháng sao?”
Nhìn đường cong góc ngạnh cằm Vương Thanh căng thẳng, Phùng Kiến Vũ cũng không chịu nổi, nhưng không thể ngăn cản cậu hỏi ra suy nghĩ trong lòng, giấu giếm như vậy càng làm cho cậu cảm thấy có chút không cách nào tiếp nhận. Một cước đạp thắng xe, Vương Thanh đem xe dừng ở ven đường, nghiêng đầu nhìn về phía Phùng Kiến Vũ, trên gương mặt đó không sao tìm được nửa điểm khổ sở, vẫn là bất mãn chiếm đa số.
Hắn nhíu chặc chân mày, “Chỉ còn dư mấy ngày cuối cùng này, vô luận anh có cùng em nói hay không cũng không thể thay đổi được điều gì ...... cùng lắm thì, cái vị trí thượng vị này, anh không cần nữa.”
“Anh không cần?” Lời này hiển nhiên khiến cho Phùng Kiến Vũ xù lông, cậu thật muốn vung một quả đấm, ẩn nhẫn lửa giận, “Anh cho rằng sau khi Tạ Kiêu lên thượng vị sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh sao?”
Vương Thanh rũ mắt, che giấu tâm tình trong đầu, “Trên núi còn dư lại một ít hàng, đủ để anh mang theo em một đường bỏ chạy.”
Thanh âm kia rất trầm rất ổn, nhưng nội dung trong lời nói lại không có cách nào trôi vào đại não, nói xong ngay cả chính hắn cũng có chút ngẩn ra.
Đây chính là suy nghĩ trong lòng hắn sao? ......
Trong nháy mắt, mùi thuốc súng trên người Phùng Kiến Vũ giải tán không ít, chẳng qua nơi buồng tim không ngừng truyền đến cuồn cuộn trướng đau khiến cho cậu có chút bối rối.
Kia có lẽ chính là chột dạ cùng áy náy khi làm chuyện tội lỗi.
Trầm mặc hồi lâu rốt cuộc ý thức Phùng Kiến Vũ cũng từ từ thanh tỉnh.
Vô luận như thế nào, cậu cũng không thể để cho Vương Thanh buông tha bầu chọn thượng vị, bởi vì chỉ khi Vương Thanh ngồi lên thượng vị, cậu mới có thể từ trên tay hắn gạt được địa chỉ kho hàng lớn, bắt giữ toàn bộ người trong Khánh Dư. Giả dụ thật sự để cho Tạ Kiêu lên đứng đầu Khánh Dư, đừng nói đến việc thu thập tin tức, chính là hoàn hảo không thương tổn toàn thân trở lui, cậu không khẳng định có thể làm được. Đột phá hành động hết thảy cũng đều phải hủy hết làm lại từ đầu, cậu tuyệt đối không thể để cho chuyện phát sinh thành như vậy.
Nặng nề thở ra một ngụm khí, Phùng Kiến Vũ nửa giả nửa thật nói ra một câu mềm mại, “Em không muốn, không muốn sống qua cái loại ngày tháng không yên ổn như vậy ...... anh cũng không muốn, đúng không? Anh làm sao có thể buông xuống Đại Oản, Khoan Tử, và còn những anh em đi theo anh nữa, anh cứ như vậy bỏ đi, bọn họ phải làm sao bây giờ? Em không phải là trách anh, chúng ta suy nghĩ thêm một chút biện pháp, suy nghĩ thêm chút biện pháp khác, có được hay không?”
Nói dối như vậy, cậu càng nói càng cảm thấy khó chịu. Phảng phất mỗi một chữ, mỗi một âm tiết, đều biến thành một thanh kiếm nhọn, đâm vào vành tim của cậu. Đến cuối cùng, cậu không nhịn được đưa tay kéo kéo ống tay áo của Vương Thanh, dùng hành động này để lấp đầy loại cảm giác trống rỗng trong tim mình.
Rõ ràng động tác rất yếu thế, cơ hồ trong nháy mắt lại có thể khiến cho toàn bộ đường cong trên mặt của Vương Thanh đều nhu hòa xuống, hắn trở tay nắm lấy tay của Phùng Kiến Vũ, trong mắt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn là cho Phùng Kiến Vũ một ánh mắt kiên định, nhẹ giọng nói: “Được.”
Nghĩ tới nghĩ lui, Phùng Kiến Vũ lựa chọn liên lạc Dư Hạo Viễn.
Thời gian phân chia địa bàn nhất định phải được đẩy lùi về sau, nếu không Vương Thanh sẽ không có cơ hội chuyển bại thành thắng. Trước mắt ngoại trừ những lão thúc phụ bên kia lửa cháy thêm dầu, cậu nhất định phải làm cho bản thân Tạ Kiêu xảy ra chút vấn đề.
Cậu hi vọng Dư Hạo Viễn có thể tìm đến liên lạc viên của Trương Dĩ Hàng là Sếp Liêu nói chuyện một chút, để cho Trương Dĩ Hàng có thể giúp một tay dò xét một chút tin tức bên phía Tạ Kiêu, xem một chút có cơ hội xuống tay hay không. Cậu muốn cho người của cảnh đội ra mặt đến ngăn trở Tạ Kiêu, đây là phương pháp ổn thỏa nhất cũng là phương pháp an toàn nhất, nhưng nếu như tùy tiện chính diện xung đột, ở nơi xã đoàn này, chắc chắn sẽ dẫn đến không ít hoài nghi.
Dư Hạo Viễn nhận lời làm việc này.
Chẳng qua là không nghĩ đến, rất nhanh, Phùng Kiến Vũ đã chờ được một cơ hội để xoay chuyển. Tựa như phía sâu xa có một con cánh tay thao túng, cơ hội này cứ như vậy vừa lúc rơi xuống trước mắt bọn họ —— Tạ Kiêu lợi dụng Phó Thành vận chuyển ma túy.
Vốn là chuyện này xảy đến ở trên người Tạ Kiêu, người biết chuyện cũng không nhiều. Chẳng qua là vừa vặn Trương Dĩ Hàng là người của Đại Đầu Lộc trợ thủ bên cạnh Tạ Kiêu, mấy người ngồi một bàn cơm, đổ thêm cho Đại Đầu Lộc mấy chén, đông kéo tây kéo liền kéo ra được cái chuyện không mấy quang minh này, đúng lúc mấy thủ hạ cũng rãnh rỗi đem ra nói chuyện một ít.
Phương pháp trực tiếp trước mắt chính là lấy được cái video kia từ từ Phó Thành, sau đó giao cho Dư Hạo Viễn, để cho cảnh sát tham gia chuyện này, lúc đầu có thể để cho Tạ Kiêu bị giam giữ tạm thời, tranh thủ trong khoảng thời gian này cũng đủ để bọn họ buông tay đánh một trận.
Nhưng mà tính nguy hiểm trong chuyện này cũng vô cùng lớn.
Mặc dù đây chính là Tạ Kiêu tự mình dâng cho bọn họ một cơ hội, nhưng nếu như quả thật thành chuyện, căn bản không thể lơ là. Phó Thành cùng Tạ Kiêu nếu như đã đạt thành ước định tư mật, làm sao sẽ chịu tuồn ra đoạn video này, thậm chí là cứ như vậy vừa lúc rơi vào trong tay cảnh sát.
Nhưng cho dù phải dùng đến hạ sách, so với việc ngồi chờ chết vẫn là tốt hơn nhiều. Phùng Kiến Vũ có lòng tin đối phó được với Vương Thanh bên này, đợi đến thời điểm Tạ Kiêu thật sự phát giác ra, có lẽ hết thảy đều đã kết thúc.
Ngày thứ hai nhận được tin tức, Phùng Kiến Vũ liền quyết định đi đến địa bàn của Phó Thành thử vận may một chút, quan sát một chút xem thế nào. Nhưng còn chưa có đụng đến vận may, đã đụng phải một người mà cậu không hề nghĩ đến —— Hổ Sa.
- Hoàn chương -