Đêm đó Vương Thanh là cứng rắn lôi kéo cậu trở về phòng ngủ chính, càng về sau hai người đều không nói gì nữa, mơ mơ màng màng cũng liền ngủ.
Bởi vì tối hôm trước mắc mưa, ngày thứ hai lúc tỉnh lại dường như có chút phát sốt, Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn mười giờ.
Người bên cạnh đã không còn ở đây, hắn gần đây vẫn luôn bề bộn nhiều việc đàm phán làm ăn.
Đại khái là bởi vì ngủ đủ giấc, cả người cũng không giống như tối hôm qua tâm tình không ngừng phập phồng như vậy nữa. Trong đầu thầm đem điều lệ cảnh sát đọc qua mấy lần, cậu cơ hồ là có chút chết lặng kéo kéo khóe miệng.
Thực tại bấp bênh như vậy thật sự quá uất ức, cậu thà rằng rút ra khỏi cái gì mà nhiệm vụ cảnh trực, cùng lắm thì chính là đoàng đoàng hai phát súng, còn tốt hơn là cứ như vậy bán đứng lương tâm mình, tự mình dằn vặt đau khổ.
Thật là muốn nhanh một chút kết thúc tất cả việc này, mẹ nó tùy tiện dùng bất kỳ phương thức gì.
Phùng Kiến Vũ lắc lắc tóc rối trên đỉnh đầu, nhìn thấy trên tủ đầu giường đặt bánh bao và sữa tươi, nhất thời trở nên khó hiểu. Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức bật người xuống giường, lảo đảo đến cửa phòng ngủ, dùng sức vặn tay nắm cửa —— mở không ra.
Trong miệng thầm mắng một tiếng thao, một thân bủn rũn làm cho cậu không ngừng tăng thêm phiền não, Phùng Kiến Vũ đỡ đầu xoa xoa huyệt thái dương của mình, nửa dựa ở bên tường thở hổn hển mấy hơi, cậu thật đúng là ngay cả khí lực đạp cửa phòng cũng không có.
Đợi đến lúc hơi thở bình phục trở lại, cậu lại lục tìm hòm thuốc trong phòng ngủ, lấy nước đặt ở bên cạnh bữa sáng uống thuốc hạ sốt. Điện thoại di động là nhặt lên từ dưới giường, từ lâu đã tắt máy, Phùng Kiến Vũ bồn chồn khởi động lại máy, ánh mắt chợt quét qua đôi giày boots tối hôm qua mang vào trong phòng.
Đặt mông ngồi lại trở về trên giường, màn hình vừa mới sáng lên, Phùng Kiến Vũ lập tức gọi điện thoại cho Vương Thanh.
“Tỉnh dậy rồi?” Thanh âm của Vương Thanh nghe rất bình thản, tựa như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Phùng Kiến Vũ dường như không ngờ đến người nọ mở miệng câu thứ nhất là việc này, nhất thời cứng đờ, nhưng vẫn nói: “Anh có ý gì?”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, chỉ có hơi thở vững vàng đang chứng minh đối thoại vẫn đang tiếp diễn.
“Em trước vẫn nên đợi ở nhà đi ...... Hiện tại xảy ra rất nhiều việc, anh cảm thấy đối với hai bên chúng ta như vậy đều tốt. Em ngoan ngoãn ở nhà, anh cũng sẽ không nháo với em nữa. Chờ anh giải quyết xong những chuyện bề bộn này, anh sẽ thành thành thật thật cùng em thật tốt, được không?”
Những lời này so với thái độ tối hôm qua mềm hóa không ít, nhưng Phùng Kiến Vũ vẫn cảm thấy còn có chút khó chịu nói không được.
“Giải quyết? Anh muốn giải quyết như thế nào?” Tình huống nắm bắt trong tay mất đi cân bằng như thế khiến cho cậu cảm thấy rất bất an, cậu như thế nào cũng không nghĩ đến Vương Thanh sẽ vì chuyện này mà nhốt cậu ở trong nhà.
Người bên kia dường như đang hút thuốc, mơ hồ có thanh âm thở khí tức giận, cổ họng khàn khàn, đáp lại câu nghi vấn, “Em chỉ cần nhớ, vô luận anh có thượng vị hay không thượng vị Khánh Dư, anh cũng sẽ không để cho em gặp phải chuyện không may lần nữa.” Dừng một chút, lại nói: “Anh cũng không muốn lãng phí thời gian cùng em gây gổ, em không muốn nói, anh sẽ không miễn cưỡng em. Nhưng giải quyết xong chuyện trước mắt, anh sẽ tự mình đi thăm dò.” Giọng nói không chút che giấu sự quyết tuyệt.
Bàn tay chợt siết chặc ga trải giường, Phùng Kiến Vũ còn muốn nói thêm, lại bị Vương Thanh cướp lời, “Anh bây giờ còn có việc bận. Trên tủ đầu giường có điểm tâm của em, nghỉ ngơi cho tốt, buổi trưa anh sẽ chạy về nhà nấu cơm cho em, buồn chán thì xem ti vi một chút.” Nói xong liền cúp máy, khóa luôn điện thoại.
Phùng Kiến Vũ cầm điện thoại di động, ngồi ở tại chỗ thất thần hồi lâu.
Cậu cảm thấy người này đơn giản thật không thể nói lý.
Đao dát nhìn quanh bốn phía. Cũng may Vương Thanh gần đây siêu bận rộn, quần áo tối hôm qua căn bản vẫn còn quăng bừa bồn ở trong phòng, chưa hề có chỉnh lý qua. Phùng Kiến Vũ lục lọi trong túi áo khoác của mình, thẻ nhớ vẫn còn ở đó, âm thầm thở phào một hơi. Lại nhìn đến đôi giày boots của đang đặt ở mép giường, cậu do dự cúi người, quan sát một chút, con dao nhỏ kia vẫn còn ở bên trong. Phùng Kiến Vũ mím mím môi, sau đó đem dao nhỏ nhét vào khe hở giữa giường và tủ đầu giường —— dĩ nhiên không phải là dùng để đối phó Vương Thanh rồi, cậu đại khái đã nghĩ ra được cách dùng với nó —— nếu như Vương Thanh thật sự không chuẩn bị thả cậu ra ngoài.
Thời gian ngược lại trôi qua chính xác, ước chừng giữa trưa vừa qua mấy phút, Phùng Kiến Vũ đã nghe được động tĩnh ở bên ngoài, thần sắc cậu ảm đạm, vùi mình ở trên giường không nhúc nhích. Tiếng bước chân càng tiến đến gần, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy âm thanh mở khóa, cửa phòng ngủ ứng tiếng mở ra, Vương Thanh chậm rãi tiến vào, lại thuận tay khóa lại cửa, trên mặt có chút mệt mỏi.
“Đói bụng chưa?” Vương Thanh vừa đi vừa nói.
Phùng Kiến Vũ không trả lời, cũng không nhìn đến hắn.
Bước đến trước giường, nhìn thấy đôi môi người nọ hơi trắng bệch, Vương Thanh ngẩng đầu dùng mu bàn tay chạm chạm lên trán Phùng Kiến Vũ, lại chạm chạm vào trán mình. Lần đầu vẫn không thể nào cảm giác được, không ngại phiền liên tục lập lại động táv hai ba lần, mới mở miệng, “Có chút nóng.” Hắn lại hỏi, “Đã uống thuốc chưa?”
Bộ dạng người nọ không hề biểu hiện ra sắc mặt tốt gì.
Liếc liếc về phía hòm thuốc chưa thu dọn ở tủ đầu giường, Vương Thanh cũng không hỏi nữa, mệt mỏi thở dài, xoay người muốn đi ra ngoài.
Mới vừa nghiêng đầu qua chỗ khác, cổ tay liền bị người kéo lại, hắn ngẩn người, quay đầu lại nhìn về phía Phùng Kiến Vũ.
“Để em ra ngoài, em không muốn ngốc ở chỗ này.” Phùng Kiến Vũ cũng không tránh không né nhìn về phía hắn.
Vương Thanh nhíu nhíu mày, lộ ra có chút ngoan lệ, chẳng qua giọng nói vẫn như cũ bình thản, nói: “Anh nói hết bận thời gian này, anh sẽ tự nhiên cho em ra ngoài, chỉ khi bây giờ em ở chỗ này ...... Anh mới có thể an tâm.”
“Hết bận chuyện gì? Phân chia xã đoàn sao ? ! ”
Nhìn thấy hốt hoảng cùng phiền não lần lượt thay đổi trong mắt người nọ, Vương Thanh từ chối cho ý kiến.
“Vương Thanh ......” Lôi kéo ống tay áo người nọ trở về, trong động tác có mấy phần yếu thế, lại thêm mấy phần vội vàng.
Một tiếng này làm cho lòng người trở nên mềm nhũn. Vương Thanh cúi người ôm Phùng Kiến Vũ vào ngực, đôi môi dán vào bên tai người nọ, nhẹ giọng nói: “Anh đi nấu cơm, rất nhanh là xong rồi.”
Nói xong đem người buông lỏng ra. Tất cả lời muốn nói đều kẹt ở cuống họng, Phùng Kiến Vũ chỉ đành phải nhìn bóng lưng Vương Thanh mở cửa rời đi, cách một tiếng, cửa lại bị khóa chặc.
- Hoàn chương -